Chương 122
Ngày thứ hai, sắc trời hơi sáng, Khanh Nguyệt đã tỉnh lại. Nhìn Hoa Miên Thần nằm bên cạnh còn đang ngủ say, Khanh Nguyệt cầm cánh tay lộ ra ngoài của nàng nhét vào chặt, đương nhiên cũng lén sờ cái tay bóng loáng một chút.
Khi Khanh Nguyệt rửa mặt xong, chạy quanh doanh trại vài vòng, thì gặp Bích Vũ An cũng dậy sớm.
“Sớm a.” Khanh Nguyệt gật đầu với Bích Vũ An, đang định hỏi những người còn lại trong phòng dậy chưa thì thấy ánh mắt Bích Vũ An kỳ quái, “sao vậy?” Khanh Nguyệt khó hiểu.
“Khanh Nguyệt…” Bích Vũ An hít sâu một hơi, dừng một hồi, sau đó chăm chú nói với nàng: “ta cảm thấy… ngươi hình như có đam mê kỳ quái đúng không?”
??? đam mê kỳ quái gì cơ? Khanh Nguyệt không hiểu gì, không hiểu nối Bích Vũ An muốn nói cái gì.
“…” đối mặt với ánh mắt thản nhiên của Khanh Nguyệt, Bích Vũ An cũng đỏ mặt, nàng do dự hồi lâu mới nói tiếp: “Khanh Nguyệt, tối qua ngươi và Hoa cô nương… không đúng, tiểu Miên Miên tắm chung a!? tiểu Miên Miên người ta khó khăn lắm mới biến hình người…. cho dù thích thì cũng không nên để Tiểu Miên Miên biến thú hình được a?! hình người không tốt sao?” Bích Vũ An hoàn toàn không thể tưởng tượng được Khanh Nguyệt cùng với thú hình Hoa Miên Thần như vậy như vậy được.
Ngẩn ra một hồi, Khanh Nguyệt mới hiểu được lời Bích Vũ An nói, nghĩ đến tối qua Hoa Miên Thần ở trên đùi nàng làm chuyện đó, Khanh Nguyệt cũng đỏ mặt, “ngươi nói bậy cái gì vậy? Miên Miên tối qua biến thành thú hình là để tiện cho ta giúp nàng tắm thôi a!”
“Tắm một thân tròn vo đầy lông tốt hơn đại mỹ dân da bóng loáng à? ngươi định gạt ai vậy? nếu ta nói bậy ngươi đỏ mặt cái gì?” Bích Vũ An không tin, nhìn thần sắc Khanh Nguyệt hiện tại, chắc chắn tối qua có làm gì đó!
Một hồi không thấy Khanh Nguyệt phản bác, Bích Vũ An thở dài, nghiêm túc dạy dỗ Khanh Nguyệt, “dĩ nhiên nếu ngươi có sở thích lạ mà tiểu Miên Miên không phản đối thì ta cũng không có gì để nói, nhưng tối qua ngươi không nên cứ vậy ôm Miên Miên đi về a?! nếu đó những người khác nhìn thấy có hai cục bông trắng thì sẽ ra sao đây?”
Khanh Nguyệt gật đầu, đây đúng là sơ suất của nàng. Tối qua đột nhiên có hai người vào nhà tắm, nếu Hoa Miên Thần không biến thành hình người đi về, sợ là sẽ có chuyện không hay truyền ra, mặc dù Khanh Nguyệt cũng muốn mình có thể bên cạnh Hoa Miên Thần nhiều hơn. Nhưng Hoa Miên Thần cũng không muốn trở thành đối tượng cho người khác bàn luận.
Hiện tại, trong quân doanh còn có một Lôi Tông bất cứ lúc nào cũng có thể để lộ thân phận của Hoa Miên Thần, tối qua Khanh Nguyệt còn ngang nhiên ôm Hoa Miên Thần thú hình đi về phòng, cũng may đã đã khuya, quanh nhà tắm không có người, ngoại trừ có hai nữ triệu hoán sư lúc sau đi vào thì mọi người đều đã ngủ trong phòng mình, hẳn là chỉ có Bích Vũ An nhìn thấy Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần về.
“Sau này ta sẽ chú ý, còn có….” Khanh Nguyệt dừng lại một chút, nghiêm túc nói với Bích Vũ An: “ta cũng không biến thái tới mức làm gì đó với hình thú của Miên Miên!” tuy là tối qua cũng có chút mất khống chế, nhưng Khanh Nguyệt biết, chỉ cần ánh mắt Miên Miên không vui, cho dù nàng có muốn thì vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, như là tối qua vậy.
Bích Vũ An nhún vai, giang hai tay không có gì, biểu thị chuyện của các ngươi thì tự các ngươi giải quyết, đừng hại mắt của nàng là được.
Khi Hoa Miên Thần rời giường, Khanh Nguyệt đã gói kỹ bữa sáng mang đến phòng ngủ cho nàng. Tiểu bánh bao bên cạnh trơ mắt nhìn, cũng may còn có nhóm Hạ Nghênh Lâm mang theo một phần cho tiểu bánh bao. Số lượng điểm tâm không nhiều, dù sao cũng phải thông cảm quân quanh đột nhiên thêm người nên lương thực dữ trữ cũng phải vơi đi.
Cũng may, mặc dù quân doanh nằm gần chỗ nguy hiểm là Cự Ma Chi Sâm, nhưng thịt ma thú, rau dại, trái rừng ở đây vẫn đủ cho các chiến sĩ và triệu hoán sư ăn. Nàng cũng có nghĩa là, khi thú triều chưa đến, mọi người chưa tham gia chiến đấu thì bình thường có thể tự đi kiếm ăn, tránh cho quân doanh bị áp lực lớn.
Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt liền xấu hổ, nàng cố gắng như bình thường nhận điểm trâm Khanh Nguyệt mang đến, cúi đầu im lặng ăn. Khanh Nguyệt biết rõ Hoa Miên Thần xấu hổ, nghĩ đến hành động to gan tối qua của Hoa Miên Thần, khóe miệng không tự chủ cong lên.
“Miên Thần ăn trước đi nha, ta và các giáo quan cùng Dương đoàn trưởng đi tìm Chung tướng quân.”
Khi Khanh Nguyệt rời đi, Hoa Miên Thần mới ăn uống chậm lại. Nàng ăn kỹ nuốt chậm, sau khi xong tâm tình cũng trở lại bình thường. Hừ, xú nha đầu Khanh Nguyệt chỉ là nô lệ của mình thôi, mình mới là chủ nhân a, ở trước mặt nàng muốn làm gì thì làm a, có gì đâu mà xấu hổ! nếu mình muốn, mình có thể sai khiến xú nha đầu này trước mặt mọi người một lần a, nàng sao dám không nghe! khi đó không biết là ai xấu hổ a?
Nghĩ vậy, Hoa Miên Thần liền thoải mái, nàng quyết tâm nhất định phải làm một lần như vậy!
Khanh Nguyệt không hề biết chủ nhân xấu hổ của mình đã qua trạng thái thẹn thùng, còn điên cuồng rớt liêm sỉ bày kế phá nàng, đang cùng với các giáo quan khác tìm Chung tướng quân, hỏi tình hình biên cương phía nam gần đây, đột nhiên khó hiểu rùng mình một cái.
“Gần đây khá ổn, mỗi ngày cũng có vài con ma thú chạy đến gần quân doanh khiêu khích, sau đó thành đồ ăn cho chúng ta. Nhưng mà…. năm nay có chút kỳ quái, hình như chưa thấy thú triều nào lớn cả….”
“Một lần cũng chưa có sao?” Khanh Nguyệt kỳ quái hỏi, dọc đường đi nàng luôn nghe một người tên Phạm Dũng nhắc đi nhắc lại ca ca hắn đã lâu không gửi thư về, tường là tình hính chiến đấu ở biên cương phía nam đang rất nguy hiểm chứ. Sau tối qua thì cũng thấy trong quân doanh khá yên tĩnh, Lôi Tông kia vẫn nằm trong y sở, vậy ngài có nghe qua một chiến sĩ tên Phạm Nghị nào không? ta nghe đệ đệ hắn nói, ca ca đã lâu không gửi thư về nhà, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Khanh Nguyệt nói xong lời này, sắc mặt Chung tướng quân cương lại, trầm mặc một hồi, thờ dài nói: “quân doanh chúng ta không có bị thú triều lớn đánh vào, cho nên không có chiến sĩ hay triệu hoán sư nào chết cả, nhưng mà….” Chung tướng quân nói xong hai chữ nhưng mà rồi im lặng một lúc lâu.
“Nhưng mà, trong quân doanh chúng ta có mất tích vài chiến sĩ, Phạm Nghị mà ngươi nói cũng nằm trong số đó.” một hộ vệ trẻ tuổi đi bên cạnh Chung tướng quân nói giúp hắn, hộ vệ này cũng là chiến sĩ, tướng tá cao to đứng cạnh Chung tướng nhìn hắn còn giống tướng quân hơn cả Chung tướng quân.
“Tiểu Vũ nói không sai, mặc dù gần đây quân doanh không có thương vong lớn, nhưng đột nhiên mất tích vài chiến sĩ như là có gai trong lòng ta. Ta lo là không biết năm nay có phải ma thú siêu cao giai trong Cự Ma Chi Sâm lại có âm mưu gì lớn không?”
“Không thể nào?” La Khang khoa trương kêu to,” đám ma thú kia không phải chỉ biết tấn công chúng ta trực tiếp thôi sao? mấy nam qua cũng không thấy chúng nó có gì tiến bộ, sao biết âm mưu cái gì được? với đầu óc ma thú…. cũng làm được sao?”
“Nói không chừng….” Tạ Định Nam cau mày, hắn không lạc quan như là La Khang, “đại ca của ta không thấy… La giáo quan ngươi cũng nói cái đó cũng đã mấy trăm năm rồi, ma thú mặc dù ngu xuẩn, thì cũng nên có tiến triển chứ? ta cũng cảm thấy dường như chúng đang có âm mưu gì đó”
Khanh Nguyệt im lặng nghe, không phát biểu gì. Trong đầu nàng đột nhiên nhớ đến Tiểu Ly mỗi ngày quấn lấy Hoa Miên Thần gọi tiểu bánh bao là lão bà, cười mỉa. Theo như Tiểu Ly nói, tất cả ma thú siêu cao giai đều là thú cao cấp nhất, đầu óc còn dùng được, một ma thú siêu cao giai như vậy trong đầu chỉ biết mỗi sinh hài tử, bị Miên Miên uy hiếp tới giờ vẫn ngoan ngoãn không gây sự, những ma thú khác thì biết suy nghĩ cái gì? mấy trăm năm rồi, ma thú siêu cao giai chỉ biết phát động thú triều, sao có thể sinh thêm tai mắt bên ngoài được?
Trừ phi…. có con người phản bội, chỉ dẫn đám ma thú kia? nếu vậy…. Khanh Nguyệt liền nghĩ đến Lôi Tông đang nằm trên giường. Mặc kệ là gì, hiện tại quan trọng nhất là phải tìm cho ra các chiến sĩ mất tích, rồi tra một chút bọn họ mất tích có liên quan gì đó Lôi Tông.
Khanh Nguyệt nhìn xung quanh, thấy không có ai khả nghi, liền đem suy đoán của mình nói ra.
“Lôi đội trưởng? hắn… hắn sao lại muốn làm như vậy?” nghe Khanh Nguyệt hoài nghi Lôi Tông, Chung tướng quân khó hiểu, hắn tự đến đây giúp biên cương phía nam, sao lại phản bội được?
Những giáo quan khác và Dương Hồng Dật nghe Khanh Nguyệt nói xong, trên mặt đều cùng tán đồng. Nghe Khanh Nguyệt nói vậy đúng là chỉ có Lôi Tông thoát chết kia đáng nghi nhất.
“Chung tướng quân, ngài không biết đó thôi, Lôi Tông hắn….” Tạ Định Nam thở dài, đem chuyện bọn họ gặp đội triệu hoán sư chủ thành kể lại đầu đuôi.
Chung tướng quân nghe cũng hiểu chuyện gì xảy ra, há to miệng trợn mắt nhìn Khanh Nguyệt một hồi lâu, mới lắp bắp hỏi: “Khanh giáo quan…. ngươi giết hết toàn bộ triệu hoán sư và triệu hoán thú luôn sao?”
“Không có không có không có, còn có Hoa cô nương, các nàng đi cùng nhau.” La Khang bên cạng vội giải thích.
“…. cũng rất là mạnh! hai người đều là tiểu cô nương xinh đẹp, thực sự… không thể nhìn bề ngoài được!” Chung tướng quân kinh ngạc nhìn chằm chằm Khanh Nguyệt, hồi lâu mới phát ra tiếng cảm khái.
“Không phải…. Chung tướng quân, ngài đang nghi ngờ lời chúng ta nói chứ?” tướng quân này quan tâm có chút kỳ quái a!
“Sao lại nghi ngờ? ta tin lời các ngươi nói. Nếu Lôi Tông làm chuyện xấu, sao lại thay các ngươi giấu chuyện Khanh giáo quan giết toàn bộ đội viên của hắn chứ? còn có, nếu thực sự các ngươi sai, thì sao đội viên của hắn luôn đi theo các ngươi? quan trọng là, mấy ngày nay ta đến y sở xem Lôi Tông, đều ngửi thấy mùi tanh… vì có cửa sổ thông gió nên mùi không quá nặng, nhưng ta cũng đoán được, đây là mùi không phải do con người tản ra! trước đó còn nghi ngờ, hiện tại các ngươi nói vậy, thì cái mùi tanh kia là….”
“Ma thú siêu cao giai!” Khanh Nguyệt híp mắt nói, quả quyết nói, “không gạt Chung tướng quân, ta và từng đánh một trận với ma thú siêu cao giai, trên người bọn họ luôn có mùi thối rất nồng!” mặc dù không biết Tiểu Ly làm sao loại bỏ mùi hôi trên người, nhưng hôm nay gặp phải một đực một cái ma thú siêu cao giai, mùi thúi đó có thể nói là nó bay lên tận trời!
“Ma… ma thú siêu cao giai? đánh một trận với ma thú siêu cao giai, ngươi vậy mà còn nguyên vẹn đứng trước mặt ta? Khanh giáo qua a, ngươi đúng là nhân tài hiếm có a!” Chung tướng quan kích động nhìn Khanh Nguyệt, vẻ mặt vui mừng, “ta nhất định sẽ nhờ thành chủ tiến cử ngươi! ta cảm thấy ngươi thích hợp đóng quân ở biên cương phía nam hơn cả ta a!”
Ngài làm ơn để ý xem Lôi Tông có liên quan đến ma thú siêu cao giai không a!!!