Chương 13
Buổi tối, Hoa Miên Thần dựa vào ngực Khanh Nguyệt hồi lâu nhưng không thể ngủ. Ngày mai, Khanh Nguyệt cùng nàng sé phải vào trại huấn luyện triệu hoán sư, tiến hành huấn luyện dài 2 năm đầy nghiêm khắc. Hoa Miên Thần không biết làm sao Khanh Nguyệt đoạt lại được ngọc bội mẫu thân để lại cho nàng, nhưng Khanh Nguyệt vì mình nên phải ở lại trại huấn luyện hai năm, nàng cũng có chút lo lắng sự thay đổi này so với kịch tình có ảnh hưởng đến việc Khanh Nguyệt đoạt lại ngọc bội hay không?
Nghe bên tai tiếng hít thở nhàn nhạt của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần cẩn thận bò ra ngoài cái ôm ấm áp của Khanh Nguyệt, nàng quyết định đêm nay phải dạo phòng Khanh Tiếu một vòng, thử xem có thể lấy lại ngọc bội cho Khanh Nguyệt được không? nếu như có thể giúp Khanh Nguyệt lấy lại ngọc bội, Khanh Nguyệt chẳng những chấm dứt nỗi lòng, sau này cũng không cần bị trói buộc ở lại Khanh gia này.
Khanh Nguyệt ngủ rất say, nguyên ngày hôm này nàng đều vì Hoa Miên Thần đi săn ma thú nướng thịt, còn làm thêm vài món khác, cho nên buổi tối nàng mệt mỏi vừa nằm xuống liền ngủ mất, hoàn toàn không phát hiện Hoa Miên Thần ly khai khỏi ngực nàng.
Hoa Miên Thần nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, qua nhiều ngày luyện tập cùng với tiến giai, tốc độ hiện tại của nàng cùng lực lương so ra không kém một người trưởng thành, bất quá so với thời kỳ còn thịnh của mình trước kia vẫn kém một chút.
Rời khỏi phòng Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần liền chạy về phía trước, cho đến trước hòn núi giả, liền nhảy lên bò lên nơi cao nhất. Nhìn Khanh trạch đang bị bao trong bóng đêm mờ mịt, nếu như là mấy ngày trước Hoa Miên Thần cũng không biết Khanh Tiếu ở đâu? có lẽ sau khi Khanh Tiếu cắt xén tiền của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm Khanh Tiếu, cho nên vẫn lưu ý mọi người khi nói chuyện.
Hôm qua, khi Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần về đúng lúc nhìn thấy hạ nhân bưng khay đến phòng bếp, nghe bọn họ nói chuyện, Khanh Tiếu ăn xong không dùng bánh ngọt. Hoa Miên Thần nhớ đường họ đi đến, hiện tại đứng trên hòn núi giả này, dự đoán nơi ở của Khanh Tiếu.
Người ở thế giới này giống cổ nhân ở thế giới nàng trước kia, phần lớn đều dùng hướng đông, Khanh Tiếu thân là gia chủ Khanh gia, nhất định vị trí ở sẽ là hướng đông. Hoa Miên Thần ước đoán phương hướng, sau đó bắt đâu chạy nhanh trong đêm.
Là chỗ này a?! Hoa Miên Thần nhìn cái phòng trang trí hoa lệ, vừa nhìn liền cảm giác được phòng giữa là của gia chủ.
Im lặng không tiếng động nhảy lên bệ cửa sổ, xuyên qua nửa mái ngói, liền thấy trong phòng có bàn, ghế, bàn trà, bình phong không ít, tranh chữ treo tường, trên bàn đặt lư hương còn cắm nến, giá sách chỉnh tề đủ loại thư tịch, đối diện là cái giá đựng toàn những món đồ cổ, đồ sứ các loại.
Nếu giá ở đây thì chắc hẳn căn phòng của Khanh Tiếu không chạy đi đâu được.
Hoa Miên Thần cẩn thận đẩy then cửa xuống, lần này cố ý không để tiếng động quá mức, then cài cửa sổ rơi xuống. Đẩy cửa sổ ra, Hoa Miên Thần nhảy vào, trong phòng có hai gian nhỏ được phân cách hai bên, chính diện là phòng ngủ.
Hoa Miên Thần vòng qua bình phong, liền thấy một cái màn lụa rũ xuống giường. Người trên giường là Khanh Tiếu sao? Hoa Miên Thần nhẹ điểm chân đệm thịt lên, không nghe thấy âm thanh, liền nhảy lên bàn trước giường. Từ trên cao nhìn xuống hai người trên giường, Hoa Miên Thần nhếch miệng, quả nhiên một người trong đó là Khanh Tiếu.
Nhìn quanh phòng ngủ, Hoa Miên Thần không khách khí đem hai cái tủ thu vào không gian, rời khỏi phòng ngủ, nàng đến hai gian phòng ngăn ra, theo thông lệ thấy tủ liền lấy, không bao lâu phòng liền trống rỗng không ít.
Bất quá, Hoa Miên Thần cảm thấy mấy cái tủ nàng thu vào không gian không có ngọc bội bị Khanh Tiếu cướp, phải rồi Khanh Tiếu nhất định là có mật thất để giấu đồ quý của hắn, nói đến mật thất thì cũng sẽ có nhiều cơ quan trong đó không biết được.
Hoa Miên Thần kiểm tra giá sách cùng đống đồ cổ nhiều lần cũng không thấy gì lạ, bình hoa đồ dùng đều bình thường. Lẽ nào, mật thất không ở trong phòng này? Hoa Miên Thần nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, đúng lúc này nàng phát hiện điều lạ.
Chương 13
Buổi tối, Hoa Miên Thần dựa vào ngực Khanh Nguyệt hồi lâu nhưng không thể ngủ. Ngày mai, Khanh Nguyệt cùng nàng sẽ phải vào trại huấn luyện triệu hoán sư, tiến hành huấn luyện dài 2 năm đầy nghiêm khắc. Hoa Miên Thần không biết làm sao Khanh Nguyệt đoạt lại được ngọc bội mẫu thân để lại cho nàng, nhưng Khanh Nguyệt vì mình nên phải ở lại trại huấn luyện hai năm, nàng cũng có chút lo lắng sự thay đổi này so với kịch tình có ảnh hưởng đến việc Khanh Nguyệt đoạt lại ngọc bội hay không?
Nghe bên tai tiếng hít thở nhàn nhạt của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần cẩn thận bò ra ngoài cái ôm ấm áp của Khanh Nguyệt, nàng quyết định đêm nay phải dạo phòng Khanh Tiếu một vòng, thử xem có thể lấy lại ngọc bội cho Khanh Nguyệt được không? nếu như có thể giúp Khanh Nguyệt lấy lại ngọc bội, Khanh Nguyệt chẳng những chấm dứt nỗi lòng, sau này cũng không cần bị trói buộc ở lại Khanh gia này.
Khanh Nguyệt ngủ rất say, nguyên ngày hôm này nàng đều vì Hoa Miên Thần đi săn ma thú nướng thịt, còn làm thêm vài món khác, cho nên buổi tối nàng mệt mỏi vừa nằm xuống liền ngủ mất, hoàn toàn không phát hiện Hoa Miên Thần ly khai khỏi ngực nàng.
Hoa Miên Thần nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, qua nhiều ngày luyện tập cùng với tiến giai, tốc độ hiện tại của nàng cùng lực lượng so ra không kém một người trưởng thành, bất quá so với thời kỳ còn thịnh của mình trước kia vẫn kém một chút.
Rời khỏi phòng Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần liền chạy về phía trước, cho đến trước hòn núi giả, liền nhảy lên bò lên nơi cao nhất. Nhìn Khanh trạch đang bị bao trong bóng đêm mờ mịt, nếu như là mấy ngày trước Hoa Miên Thần cũng không biết Khanh Tiếu ở đâu? có lẽ sau khi Khanh Tiếu cắt xén tiền của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm Khanh Tiếu, cho nên vẫn lưu ý mọi người khi nói chuyện.
Hôm qua, khi Khanh Nguyệt ôm Hoa Miên Thần về đúng lúc nhìn thấy hạ nhân bưng khay đến phòng bếp, nghe bọn họ nói chuyện, Khanh Tiếu ăn xong không dùng bánh ngọt. Hoa Miên Thần nhớ đường họ đi đến, hiện tại đứng trên hòn núi giả này, dự đoán nơi ở của Khanh Tiếu.
Người ở thế giới này giống cổ nhân ở thế giới nàng trước kia, phần lớn đều dùng hướng đông, Khanh Tiếu thân là gia chủ Khanh gia, nhất định vị trí ở sẽ là hướng đông. Hoa Miên Thần ước đoán phương hướng, sau đó bắt đầu chạy nhanh trong đêm.
Là chỗ này a?! Hoa Miên Thần nhìn cái phòng trang trí hoa lệ, vừa nhìn liền cảm giác được phòng giữa là của gia chủ.
Im lặng không tiếng động nhảy lên bệ cửa sổ, xuyên qua nửa mái ngói, liền thấy trong phòng có bàn, ghế, bàn trà, bình phong không ít, tranh chữ treo tường, trên bàn đặt lư hương còn cắm nến, giá sách chỉnh tề đủ loại thư tịch, đối diện là cái giá đựng toàn những món đồ cổ, đồ sứ các loại.
Nếu giá ở đây thì chắc hẳn căn phòng của Khanh Tiếu không chạy đi đâu được.
Hoa Miên Thần cẩn thận đẩy then cửa xuống, lần này cố ý không để tiếng động quá mức, then cài cửa sổ rơi xuống. Đẩy cửa sổ ra, Hoa Miên Thần nhảy vào, trong phòng có hai gian nhỏ được phân cách hai bên, chính diện là phòng ngủ.
Hoa Miên Thần vòng qua bình phong, liền thấy một cái màn lụa rũ xuống giường. Người trên giường là Khanh Tiếu sao? Hoa Miên Thần nhẹ điểm chân đệm thịt lên, không nghe thấy âm thanh, liền nhảy lên bàn trước giường. Từ trên cao nhìn xuống hai người trên giường, Hoa Miên Thần nhếch miệng, quả nhiên một người trong đó là Khanh Tiếu.
Nhìn quanh phòng ngủ, Hoa Miên Thần không khách khí đem hai cái tủ thu vào không gian, rời khỏi phòng ngủ, nàng đến hai gian phòng ngăn ra, theo thông lệ thấy tủ liền lấy, không bao lâu phòng liền trống rỗng không ít.
Bất quá, Hoa Miên Thần cảm thấy mấy cái tủ nàng thu vào không gian không có ngọc bội bị Khanh Tiếu cướp, phải rồi Khanh Tiếu nhất định là có mật thất để giấu đồ quý của hắn, nói đến mật thất thì cũng sẽ có nhiều cơ quan trong đó không biết được.
Hoa Miên Thần kiểm tra giá sách cùng đống đồ cổ nhiều lần cũng không thấy gì lạ, bình hoa đồ dùng đều bình thường. Lẽ nào, mật thất không ở trong phòng này? Hoa Miên Thần nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, đúng lúc này nàng phát hiện điều lạ.
Khoan đã, mấy viên gạch này cao thấp trên sàn nhà đều giống như nhau, nhưng viên này sao lại nhỏ như vậy? vị trí của viên gạch này cũng thật bí ẩn? nếu không phải Hoa Miên Thần cẩn thận xem xét cái phòng này cùng mấy cái giá, thì cũng không nhìn thấy viên gạch nhỏ trong góc này.
Kiềm chế tâm tình kích động, Hoa Miên Thần chậm rãi đi đến, sau đó giơ móng vuốt lên, dẫm lên viên gạch nhỏ kia. Không có phản ứng? dùng thêm chút lực thử xem? lần này, đúng là viên gạch từ từ lún xuống. Ngay sau đó, có phiến đá cách đó không xa bắt đầu chuyển động.
Đúng là có mật thất, Hoa Miên Thần cũng không kịp vui vẻ, liền bị âm thanh của phiến đá di động hù dọa, mụ đản! mặc dù không quá vang, nhưng chỗ này cách phòng ngủ gần như vậy, Khanh Tiếu nhất định sẽ nghe được a.
Qủa nhiên, sau khi phiến đá dừng lại, liền có tiếng rống giận dữ của Khanh Tiếu vang lên.
“Là ai ở bên ngoài?”
Hoa Miên Thần vội phản ứng nhanh chóng đẩy ngã giá sách bên cạnh, nhìn đống sách nằm dưới đất ném một quả cầu lửa, làm xong những thứ này, tiếng bước chân sau tấm bình phong cũng càng ngày càng gần, Hoa Miên Thần giơ chân lên chăm chú nhìn cái bóng phản chiếu sau bình phong, hai con thanh long to lớn sau tấm bình phong gào thét đánh tới. Không xác định được thực lực triệu hoán thú của Khanh Tiếu, nhưng nhìn hình thể khổng lồ cùng uy áp cũng khiến Hoa Miên Thần bỏ qua dự định cùng Khanh Tiếu cứng đối cứng, ngày mai Khanh Nguyệt phải đến trại huấn luyện, mình cũng không thể làm ra chuyện khiến nàng lo lắng được.
Cuối cùng, Hoa Miên Thần không cam lòng nhìn thoáng qua cửa vào mật thất, xoay người nhảy lên bệ cửa sổ rời đi. Hỏa lớn như vậy, cho dù không thiêu chết Khanh Tiếu, cũng có thể hủy diệt dấu vết mình lưu lại trên mặt đất a.
Khanh Tiếu có thể trở thành gia chủ Khanh gia, thì không thể không có thực lực được. Đối mặt với hai con thanh long hung hãn, hắn liền mệnh lệnh cho triệu hoán thú cự nham của mình phóng xuất một bức tường đá, bất quá tường đó ở trước mặt thanh long không chịu nổi kích, liền bị đánh nát, vào đường cùng Khanh Tiếu đành để cự nham thú che trước người mình, cản công kích của thanh long lại. Thân thể khổng lồ của cự nham thú biến hóa đến mức cứng hết cỡ, sau đó mới khó khăn cản được hỏa long của hai con vật kia. Thanh long đụng phải cự nham thú, liền phóng ra vô số hỏa cầu, hỏa cầu bay vọt xung quanh, liền đốt cháy vải vóc, sau đó là đến trên người Khanh Tiếu.
Khanh Tiếu vội vàng dập lửa trên người, sau đó thu hồi cự nham thú bị trọng thương không để ý tiểu thiếp sau lưng, vội chạy ra cửa.
“Mau đến cứu người, cứu hỏa a, nhanh cứu hỏa. Gọi toàn bộ người có triệu hoán thú hệ thủy đến cho ta.”
Khanh Tiếu một thân chật vật nhìn cái phòng bốc cháy ngùn ngụt, cuối cùng trong miệng chỉ biết phát ra tiếng gầm rú tức giận.
Ai mà ngờ được, hắn đang ngủ thì nghe tiếng mở cửa mật thất quen thuộc, theo bản năng tỉnh lại. Chờ hắn tỉnh táo thì mấy cái tủ trong phòng đã không nhìn thấy, còn nghĩ là đang mơ, đáng tiếc âm thanh di chuyển bên ngoài sàn nhà nói cho hắn biết, đó không phải nằm mơ. Vội vàng triệu hồi triệu hoán thú của mình, Khanh Tiếu cũng không biết được là triệu hoán thú đã hủy gia cụ. Hắn có dự cảm, bên ngoài nhất định là một vị cao thủ.
Hung tợn trừng mắt nhìn tiểu thiếp bên người, Khanh Tiếu bắt nàng dừng tiếng hét chói tai lại, cẩn thận mang theo cự nham thú ra ngoài, nhưng vừa tiếp cận bình phong, liền có khí nóng xộc đến trước mặt, tập trung nhìn lại, là hai con hỏa long khiến hắn phải nhanh mở mắt ra. Sau đó hắn mệnh lệnh cho triệu hoán thú của mình ngăn trở công kích, sau đó tự mình trốn đi, ra ngoài cửa đến cả người hay bóng thú cũng không thấy.
Là ai? rốt cuộc là ai? có thể bất động thanh sắc đánh cắp hết tủ trong phòng mình, còn có triệu hoán thú thanh long cường đại như vậy?! không phải là người nào đối nghịch gia tộc phái người đến đây ám hại mình chứ? hai con hỏa long, còn có mấy cái tủ biến mất, người đến nhất định không chỉ có một, nghĩ đến mật thất của mình bị mở ra, Khanh Tiếu càng nghĩ càng sợ hãi.
Khanh Tiếu không biết, hai con hỏa long không phải là triệu hoán thú, mà là ma pháp do Hoa Miên Thần dùng để công kích. Lấy cắp tủ cũng chả có nhiều người gì cả, chỉ là một tiểu triệu hoán thú nho nhỏ ngày thường mình luôn coi khinh.
Một đêm này, ngoại trừ Khanh Nguyệt ở nơi vắng vẻ, thì Hoa Miên Thần cũng đã quay về trong ngực Khanh Nguyệt, toàn bộ Khanh gia cũng không còn ai được ngủ yên nữa.
Được rồi, hy vọng hỏa này mình phóng ra sẽ không khiến ngọc bội của Khanh Nguyệt bị thiêu hủy, Hoa Miên Thần tìm vị trí thoải mái trong ngực Khanh Nguyệt dựa vào, mơ màng liền ngủ, đột nhiên nghĩ đến.
Ngày kế đó, triệu hoán sư tập trung tại sân huấn luyện của Khanh gia.
Vẻ mặt Khanh Tiếu lạnh lùng đánh giá mấy triệu hoán sư bị đưa đi. Trong một đêm ngắn ngủi, phòng hắn bị đốt cháy rụi chỉ còn cái giá, mọi thứ bên trong đều thành tro. May là mật thất để bảo vật không bị gì, nhưng dù vậy tâm tình Khanh Tiếu cũng không vui nổi.
Mấy cái tủ bị trộm của hắn, ngoại trừ quần áo hàng ngày, còn có châu báu, kim tệ, còn có nhiều ma hạch trung giai. Trong mật thất chỉ cất mấy viên ma hạch 7 giai quý giá, từ 7 giai trở xuống hắn đều để ở cái tủ cạnh giường. Đó là ma hạch do hắn cực khổ đi mua để cho triệu hoán thú của hắn dùng để tiến giai, nhưng lúc này triệu hoán thú của hắn lại bị trọng thương, muốn trị thương cho triệu hoán thú thì cần lượng lớn ma hạch, ma hạch 7 giai đẳng cấp quá cao triệu hoán thú của hắn không thể dùng được, những ma hạch khác đều bị trộm không còn gì, hiện tại nói hắn làm sao đi mua được nhiều ma hạch như vậy a.
Khanh Tiếu càng nghĩ càng hối hận, vì sao trước đây mình không đem tất cả ma hạch bỏ vào mật thất luôn a.
Mọi người trong sân huấn luyện, trừ Khanh Nguyệt, ai cũng lo sợ dưới ánh mắt lạnh lẽo của Khanh Tiếu. Khanh Tiếu thấy Khanh Nguyệt nhìn như không có chuyện gì, liền nổi điên, nhìn nàng nói: “Tối hôm qua, ngươi làm gì?”
Tối hôm qua? Khanh Nguyệt khó hiểu, nam nhân này lại phát điên cái gì vậy?
“Ngủ.”
“Ngủ?” sắc mặt Khanh Tiếu lạnh đi, “phụ thân suýt bị kẻ trộm thiêu chết, ngươi còn có tâm tình ngủ? sao ngươi không như Khanh Kiên đi giúp dập lửa?”
Không đốt chết ngươi đúng là đáng tiếc, Khanh Nguyệt không khách khí trừng lại, “ta có thể làm được gì? tiểu triệu hoán thú của ta hệ hỏa còn nhỏ như vậy, không lẽ phải đi qua hỗ trợ châm lửa sao?”
“Ngươi” Khanh Tiếu lúc này mới nhớ đến, phế vật triệu hoán thú này hình như là hỏa hệ, nhưng hắn cũng không nghĩ hai con hỏa long kia liên quan đến Hoa Miên Thần.
Nhìn thời gian, huấn luyện viên từ trại huấn luyện cũng đã đưa người đến, mình cũng không cần vội giáo huấn nha đầu chết tiệt kia a, hừ, chờ ngươi vào trại huấn luyện sẽ có người thay ta giáo huấn ngươi a.