Chương 138
“…” Hiện tại Hoa Miên Thần đang rất buồn a, nàng đứng im lặng, không biết nên nói gì.
“QAQ…” tiểu bánh bao hiện tại càng buồn hơn, nàng không ngờ được, mình khó khăn hóa hình, nhưng lại trở thành một tiểu nha đầu béo ú.
Thấy khuôn mặt thịt tiểu bánh bao càng lúc càng nhăn lại, hóa ta đôi mắt to tròn đã bị nếp nhăn hóa thành một đường, Hoa Miên Thần đỡ trán an ủi nàng: “không sau đâu, bánh bao, mập cũng mập rồi, ngươi mập như vậy cũng….” đáng yêu hai chữ, Hoa Miên Thần cũng không biết nên nói thế nào. Lời trong miệng nói ra thành ‘cá tính’. “Không sai, ngươi mập như hiện tại, mập cũng rất có cá tính! có biết Đường triều không? có biết hình vẽ cung nư thế nào không? ngươi so với cung nữ đó chỉ hơn một chút thôi, nếu là ở thời Đường, thì sẽ rất được yêu thích a!” xin lỗi, không chỉ mỗi cái mập.
Tiểu bánh bao rưng rưng nước mắt, “không hiểu…. nhưng mà, Tiểu Ly chắc là không thích ta như vậy a?”
“…” Hoa Miên Thần thở dài một tiếng, chân mày nhíu chặt hơn.
Tuy nói Tiểu Ly dùng nhiều cách để thỏa mãn yêu cầu của mình, mục đích là để nàng quấn lấy tiểu bánh bao vì chuyện sinh hài tử, nhưng khi quan hệ tiểu bánh bao và Tiểu Ly ngày càng tốt lên, Hoa Miên Thần cuối cùng lại có tính mẹ thương con, đem ‘tình yêu’ của Tiểu Ly nói cho tiểu bánh bao biết. Vấn đề không thể giữ chữ tín này liên quan đến hạnh phúc tương lại của tiểu bánh bao. Hoa Miên Thần coi tiểu bánh bao như con mình mà đối đãi, không thể không lấy lập trường là ‘mẫu thân’ mà nói cho con mình biết.
Khi đó tiểu bánh bao chỉ là cục bông nhỏ. Nó nghe Hoa Miên Thần nói Tiểu Ly bị ‘nhan khống’ nghiêm trọng tới mức nào xong, thì trong mắt liền tưởng tượng ra nhiều kiểu, sau đó nãi thanh nãi khí ngao một tiếng với Hoa Miên Thần, lăn một cái, lộ ra cái bụng mao nhung hướng về Hoa Miên Thần. Hoa Miên Thần nhìn một chút, rốt cuộc nhịn không được, vươn móng vuốt điên cuồng xoa xoa.
Khi đó, Hoa Miên Thần dường như hiểu được, ý tiểu bánh bao nói với nàng, đừng lo lắng, ta đáng yêu như vậy, Tiểu Ly sẽ không theo ma thú cái khác đâu.
Nhưng mà, mọi chuyện khó lường.
Ai ngờ, thú hình tiểu bánh bao tròn vo như Hoa Miên Thần, nhưng hóa hình người lại không hề thon thả như Hoa Miên Thần được?
“Nương…. ta phải làm sao đây?” tiểu bánh bao ủy khuất cắt dòng suy nghĩ của Hoa Miên Thần.
Vì Khanh Nguyệt đã gọi mình là ‘chủ nhân’, cho nên khi tiểu bánh bao thăng cấp 11 giai, lần đầu cũng dùng âm thanh sữa gọi Hoa Miên Thần là ‘chủ nhân’, Hoa Miên Thần liền nổi da gà, sau đó nghiêm túc nói với tiểu bánh bao, nàng coi nàng như con gái của mình, cho nên không cần gọi mình là chủ nhân, phải gọi mình là ‘nương’.
‘Nương’ chính là mẹ. Hôm đó, tiểu bánh bao thấy vẻ mặt Hoa Miên Thần hiền lành, ngôn ngữ hòa ái, nhất thời cảm động, ngay cả oán niệm mình đã thăng lên 11 giai không thể hóa hình người cũng tan biến.
Hoa Miên Thần sầu mi khổ kiểm nhìn ngốc nữ nhi nhà mình, rất muốn nói cho nàng biết, bỏ đi, chúng ta không cần nữ cặn bã Tiểu Ly kia, thay vì để sau này ngươi bị nàng bỏ, bây giờ chúng ta bỏ nàng trước a!!
Nhưng nàng không thể nói như vậy được. Hiện tại tiểu bánh bao rất ỷ lại Tiểu Ly, Hoa Miên Thần thấy rõ, đặc biệt khi biết tiểu bánh bao lên 11 giai rồi mà vẫn chưa biến hình, Tiểu Ly dường như quên mất mục tiêu vĩ đại sinh hài tử của mình, vẫn như cũ ôm tiểu bánh bao trong ngực âu yếm.
Ai nha, nếu Tiểu Ly không có khuyết điểm ‘nhan khống’ nghiêm trọng như vậy, giao bánh bao cho nàng thì không cần lo gì…..
“Bánh bao a… hiện tại, ngươi phải biến về thú hình trước đã, chúng ta thử biến lại lần nữa thử xem? không phải nói ma thú có thể khống chế ngoại hình của mình sao?”
Tiểu bánh bao nghe xong Hoa Miên Thần nói, ánh mắt sáng lên, xoẹt một cái biến thành phì cầu. Nhưng mà, cho dù nàng điều chỉnh ngoại hình thế nào, cuối cùng vẫn biến thành tiểu béo ú.
“Sao lại như thế? tiểu bánh bao rất thông minh a, không giống đám ma thú siêu cao giai ngu xuẩn kia, sao lại không thể khống chế ngoại hình của mình được?” Hoa Miên Thần nâng cằm có chút kỳ quái.
Khanh Nguyệt đứng một bên nhìn hai mẹ con làm lại nhiều lần, rốt cuộc thở dài, nói cho Hoa Miên Thần và tiểu bánh bao một sự thật đáng sợ: “thú hình của tiểu bánh bao đã rất nặng rồi, hóa hình người, cho dù điều chỉnh thế nào, thì trọng lượng cũng không thể thay đổi được.”
“Không đúng, vậy ta sao….” Hoa Miên Thần định phản bác, nhưng mà đột nhiên dừng lại. Mình là triệu hoán thú a, ăn thức để chuyển hóa thành ma lực, cho dù thú hình có mập thì cũng là mập giả, còn tiểu bánh bao là ma thú, ăn vào thì thịt vẫn là dày trên người nàng, cho nên mập rất là chân thực a. Nhất là dưới sự hướng dẫn của Hoa Miên Thần, sức ăn của tiểu bánh bao đã hơn bình thường rồi, đến cả Tiểu Ly sức mạnh phi thường ăn cũng không lại 1/3 của tiểu bánh bao. Quan trọng là mỗi ngày Tiểu Ly đều ôm tiểu phì cầu này, không cho nàng cơ hội vận động a.
Hoa Miên Thần đau đầu nhìn tiểu bánh bao, thấy bụng nàng từng khúc khúc quay vòng, vội dời ánh mắt đi. Trời ạ! tiểu bánh bao thú hình khả ái bao nhiêu, lúc biến hình người thì quái dị bấy nhiêu a?
“Cái đó….. bánh bao à, nhân lúc Tiểu Ly chưa về, ngươi biến lại thú hình đi a? lỡ như Tiểu Ly thấy bộ dạng ngươi bây giờ….”
Tiểu bánh bao vẻ mặt cầu xin, nhìn Hoa Miên Thần nghiêng đầu một cái, kết quả người ta cũng không nhìn nàng, đành phải giận dỗi dậm chân một cái biến thành tiểu phì cầu.
“Khụ khụ…. bánh bao à, lần sau ngươi biến hình người, đừng có dậm chân, ta tưởng làm là có bầy ma thú kéo tới a.”
QAQ!!! hu hu thật đáng ghét!
Hoa Miên Thần nhìn tiểu phì cầu ủy khuất, nháy mắt mềm lòng. Nàng không mất sức ôm tiểu bánh bao vào lòng xoa xoa, an ủi nàng nói: “không sao đâu, bánh bao của chúng ta thú hình vẫn đáng yêu mà, sau này chỉ cần giảm cân thì hình người sẽ rất đẹp a~”
“Thật không?” tiểu bánh bao ngẩng cái đầu tròn, đôi mắt to tròn không chớp đầy hy vọng nhìn Hoa Miên Thần.
“Đương nhiên là thật ~” Hoa Miên Thần nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng động, biết Tiểu Ly đã trở về, liền vỗ mông tiểu bánh bao, để tiểu bánh bao nhảy xuống đất. Theo thói quen nghe ầm một tiếng, Hoa Miên Thần yêu thương nhìn tiểu bánh bao, cẩn thận căn dặn: “bánh bao ngoan, trước cứ giấu việc ngươi có thể hóa hình người với Tiểu Ly đi, biết chưa? chờ chúng ta giảm béo thành công, khi đó biến thành siêu cấp đại mỹ nữ, thích chết Tiểu Ly luôn a!”
“Được!”
Nãi thanh nãi khí tiểu âm, khiến Hoa Miên Thần quên đi sợ hãi lúc tiểu bánh bao hóa hình người. Chờ tiểu bánh bao ầm ầm ầm ầm ầm ầm đi đón Tiểu Ly, Hoa Miên Thần quay đầu hỏi Khanh Nguyệt: “kỳ quái, ta ôm bánh bao cũng không thấy nặng a? sao biến hình lại đáng sợ như vậy?”
“…” Khanh Nguyệt mỉm cười, kỳ thực nàng rất muốn nói cho Hoa Miên Thần biết, làm ơn đừng so sánh sức mạnh của chúng ta với người thường, nhưng nàng không thể, chủ nhân nói cái gì cũng đúng, mình không thể phản bác!
Tiểu Ly vừa vào quán trà nhỏ, liền vui vẻ ôm tiểu bánh bao đi đón nàng, xoa vài cái, liền đem tin tức mình thám thính được nói cho Hoa Miên Thần: “chúng ta theo con đường lớn này, đi thêm 1000 dặm đường, thì có thể tới chủ thành rồi!”
1000 dặm đường, đối với người bình thường không có công cụ hỗ trợ thì cùng mất vài ngày, nhưng đối với Hoa Miên Thần các nàng, chỉ mất vài giờ đã tới cổng chủ thành rồi.
Từ lúc Hoa Miên Thần mọi người cùng rời khỏi biên cương phía nam, thì một đường đi tới phía bắc, trên đường đi thấy mỹ thực nào ngon cũng đều ăn một lần. Không chỉ ăn thôi, Khanh Nguyệt còn phải học cách nấu món đó, rồi các nàng mới rời đi, tiếp tục hành trình. Cứ vậy vừa đi vừa dừng, ăn ăn chơi chơi, mấy năm trôi qua, các nàng rốt cuộc đến chủ thành của đại lục này.
Đứng trước cổng chủ thành, Hoa Miên Thần ba người xếp hàng chờ vào thành. Đồng thời nàng rốt cuộc hiểu được vì sao đám triệu hoán sư chủ thành luôn mắng những nơi khác mà nông thôn. Đây không phải là phân biệt thành phố loại một với thành phố loại ba, mà là siêu đô thị khác với thành phố loại ba! kỳ thực, những nơi các nàng đi qua, cũng phát triển hơn so với Long châu thành và Kim Hổ thành, nhưng so với chủ thành thì vẫn còm kém.
Chủ thành a, các nàng còn chưa vào thành, chỉ nhìn cổng chủ thành thôi, cũng đã thấy sự xa hoa rồi. Theo như lời Hoa Miên Thần nói chính là — đất nở phát giàu!
“Ah!” cùng đi tới so với những thành khác Khanh Nguyệt không có ý kiến gì, duy nhất đến chủ thành này, vẻ mặt cũng không hứng thú.
“Khanh Nguyệt không thích chủ thành?” Hoa Miên Thần nhìn ánh mắt Khanh Nguyệt, liền thấy được yêu ghét của nàng.
“Chủ thành có gì không tốt?” Tiểu Ly theo Hoa Miên Thần chơi một đường, mặc dù trong xương cũng có thành kiến với con người, nhưng nàng cũng đã thích nghi với đồ ăn thức uống cùng những thứ khác con người phát minh ra. Nhất là đồ ăn ngon! ăn nhiều năm rồi, chỉ có cách làm, không biết sao có thể biến hóa nhiều kiểu như vậy? nàng nghi ngờ đời này nàng không thể ăn hết tất cả những món ăn con người làm. Lúc này nàng đang ôm tiểu bánh bao, giống như một cô nương nông thôn mới vào thành, vươn cổ liều mạng nhìn khắp cái thành, “cảm giác trong chủ thành chắc có nhiều đồ ăn ngon a!”
“Có biết vì sao chúng ta đi qua nhiều thành trên đại lục rồi, nhưng chỉ có chủ thành này là xa hoa nhất không? vì nó là nơi an toàn nhất đại lục này, nó chưa từng bị ma thú tấn công!” Khanh Nguyệt lạnh lùng nhìn thủ vệ cổng thành xô đẩy vài người mặc đồ nát, nói tiếp: “các ngươi cũng biết, chỗ nguy hiểm nhất của đại lục này chính là phía nam. Biên cương phía nam những bầy thú lớn nhỏ cứ 5 năm lại tới một lần, các ngươi cũng đã biết. Những chỗ khác trên đại lục cũng không bị thú triều nhiều như vậy, nhưng tóm lại vẫn bị thú triều đánh tới không ít. Trong lúc các thành khác bận rộn chống thú triều, thì chủ thành nhàn nhã xây thành của bọn họ, vì nhớ có các thành xung quanh chống ma thú, nên nó mới không bị tấn công gì, trở thành noi phát triển nhất. Thậm chí tiền bạc chủ thành có được, đều lấy từ các thành chống ma thú.”
Nói đến đây, sắc mặt Khanh Nguyệt lạnh thêm vài phần: “các ngươi không biết đâu, muốn chủ thành phái binh tới hỗ trợ các thành khác sớm nhất thì phải trả thù lao! chỉ có vị chủ thành tiền nhiệm hiện tại, mới đổi thành hỗ trợ không điều kiện. Tuy vậy, chủ thành cũng tích một khối tải sản lớn, ngành nghề của bọn họ so với những thành khác phát triển hơn nhiểu, những sản nghiệp thu hoạch nhiều thứ cho bọn họ, bọn họ liền chán ghét những thù lao các thành khác trả cho bọn họ. Ta không phủ nhận một số chủ thành cũng rất thông minh, bọn họ tích cực vun vén nhà bọn họ, nhưng bọn họ dựa vào cái gì khinh thường các thành khác đang chống ma thú chứ? những thành thị này nếu không mất thời gian chống ma thú, thì ngươi biết được bọn họ so với chủ thành phát triển còn phồn hoa hơn a?”
Lúc này, một chiếc xe ngựa nồng mùi máu đi ngang qua Hoa Miên Thần các nàng, mọi người vội bịt mũi tránh đi, thủ vệ thành mở cửa xe kiểm tra, mặt khinh bỉ mắng chửi vài câu, thu phí vào thành của bọn họ xong, thì cho bọn họ vào thành.
“Xe ngựa vừa rồi…. bên trong đều là ma thú sao?” Khanh Nguyệt lải nhải một hồi oán giận, Tiểu Ly cũng không nghe lọt tai, sau khi xe ngựa vào thành, quanh mũi nàng vẫn là mùi máu.
“Đúng như lời nói, là thịt ma thú a!” Hoa Miên Thần vỗ vỗ Khanh Nguyệt, ý bảo nàng đừng kích động, đồng thời trả lời thay nàng vấn đề của Tiểu Ly. Sau đó, trấn an Khanh Nguyệt nói: “ngươi xem, phần lớn thịt của chủ thành, không phải dựa vào các thành xung quanh đó sao? chỉ mỗi công việc đi săn ma thú của các thành xung quanh, cũng có thể giúp họ thu được không ít tiền rồi a?”
“Hừ! đó là bọn họ tự cho mình cao quý, không muốn tự tay đi săn thôi.” Khanh Nguyệt nhíu chặt mày, có chút giãn ra, “trừ phi, bính lính cùng đại gia tộc triệu hoán sư mỗi bên cần rèn luyện, nếu không….”
Hoa Miên Thần nhéo nhéo tay Khanh Nguyệt, cắt lời nàng, “nhưng ngươi không thể phủ nhận chủ thành phồn vinh, hơn nữa quý hơn là trong hoàn cảnh an nhàn, họ vẫn tiếp tục bồi dưỡng binh lính, các gia tộc vẫn luôn bồi dưỡng triệu hoán sư. Mặc kệ là đề phòng ma thú hay là vì mục đích khác, chủ thành mạnh, thì cũng trở thành nơi tốt nhất cho các thành khác.” cho dù ở thế giới trước của Hoa Miên Thần thì vẫn có một số nơi thành phố cư dân không hiểu sự ưu việt mà khinh thường cách dân cư từ thành phố khác.
Nghe Hoa Miên Thần nói, Khanh Nguyệt lại nhìn cổng thành kim sắc cao to phía trước, nếp nhăn giữa chân mày rốt cuộc biến mất. Đúng vậy, giữa ma thú còn có định luật cá lớn nuốt cá bé, huống chi là con người phức tạp a? những thành khác nếu không muốn bị chủ thành xem thường thì phải cố gắng gấp bội, chủ thanh siêu việt, hoặc là…. dùng ưu thế bọn họ từng đánh ma thú thời gian dài, hoàn toàn nghiền ép đám công tử tiểu thư được kiều sanh quán dưỡng của chủ thành a!
Trong lúc Khanh Nguyệt đang nghĩ ngợi, Hoa Miên Thần lại kéo tay áo Khanh Nguyệt, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Khanh Nguyệt, Hoa Miên Thần nhìn thủ vệ cổng thành bĩu môi nói: “nhìn đi, không phải ai cũng đều như vậy a!”
Nhìn qua cổng thành, Khanh Nguyệt thấy trong thành cách đó không xa có vài người đánh xe ngựa quần áo khác biệt, mặt cười cười, giúp mấy người đánh xe bưng thùng thịt ma thú xuống.
“Là ta hẹp hòi.” Khanh Nguyệt thẹn thùng gật đầu với Hoa Miên Thần. Đã là chủ thành phồn hoa, bên trong không nhất định chỉ bồi dưỡng ra một đám giả hỏa nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Gia tộc ưu tú, cùng với nhân tài ưu tú, có thể không ít!
“Yên tâm đi….” nhìn hàng dài sắp đến các nàng, Hoa Miên Thần kéo Khanh Nguyệt tới trước vài bước, “mặc kệ ở chủ thành gặp được ai, nếu bọn họ cao ngạo với chúng ta thì nên cho bọn họ suy nghĩ một chút về thực lực của mình!”
Vừa dứt lời, thủ vệ cổng thành đối mặt với Tiểu Ly đang ôm tiểu bánh bao đứng trước mặt.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
(≧▽≦)// bất ngờ chưa? bất ngờ chưa? tranh thủ lúc rảnh rỗi, tác giả viết phiên ngoại tiểu bánh bao a~
Đương nhiên, thời gian đăng không giống như trước ~_(:°з” ∠)_
Sau đó còn phải sửa lỗi chính tả, nhưng mà dựa theo tính lười của tác giả… chắc là phải đổi tên nghề quá! tính cách Miên Miên cũng sẽ không đổi thành chính trực chính nghĩa gì đâu….