Chương 60
Hoa Miên Thần đi dọc theo bìa rừng càng đi càng thấy thấy hoang vắng, đường cũng càng lúc càng chật hẹp, đến cuối cùng thì không còn đường rẽ nữa, trong mắt đều là cây cỏ xanh tươi. Nàng tìm một cây đại thụ, nhảy hai ba cái lên cành cây khô. Đi lâu như vậy, cũng nên tìm nơi nghỉ ngơi một chút.
Trải qua sáu lần trời tối, Hoa Miên Thần biết mình cũng đã đi được sáu ngày đường rồi, xem ra nàng đã rời khỏi phạm vi Long Châu thành rồi a. Tiếp theo thì ra khỏi cánh rừng lớn này, sau đó tìm một cái trấn nhỏ, hảo hảo lấp đầy cái bụng a.
Nghĩ vậy, Hoa Miên Thần lại có chút đau lòng. Thức ăn trong không gian của nàng hiện tại đã ăn hết rồi! vốn cũng đã tự nhắc mình là ngươi không có đói bụng, thức ăn phải tiết kiệm một chút không thể xem như đồ ăn vặt được. Nhưng ai biết được, đi đường lại vô cùng nhàm chán! Nàng nhàm chán thì sẽ ăn để giải buồn một chút, sau đó vô tình chỉ trong hai ngày liền ăn sạch thức ăn.
Bây giờ làm gì đây a? đã bốn ngày rồi nàng chưa được nếm cái gì vào miệng, trái dại trong rừng ăn cũng chán rồi. Thịt a! nàng muốn ăn thịt! bốn ngày không có thức ăn. Hoa Miên Thần cũng phải nghĩ đến phải tự tay làm cơm ăn rồi a. Săn ma thú không phải vấn đề, mổ bụng ma thú cũng không phải vấn đề, nhóm lửa cũng không phải vấn đề, vấn đề chính là nàng luôn nướng thịt thành cục than, không thể ăn được!
Sớm biết thì lúc đi mang bộ đồ nấu đi luôn, dù sao xú nha đầu kia cũng có thể dùng chung đồ bếp với ba cái bằng hữu kia của nàng.
Ai nha…. thôi kệ đi, cho dù nàng có được bộ đồ làm bếp kia thì với tiểu chân ngắn hiện tại không chừng đang nấu rớt luôn vào nồi thành đồ luộc a. Muốn làm được bữa cơm cũng thật khó, so với giết ma thú bảy giai còn khó hơn a!
Không sai, hai ngày trước nàng ở trong rừng đụng phải một con ma thú bảy giai. Cũng may, vì nàng tham ăn, ăn hết đồ dự trữ trong không gian nên sức mạnh cũng còn nhiều, màu sức hạt châu từ tím cũng sắp thành đen, dùng hai cái pháp thuật cao cấp, nàng liền giải quyết được con mồi bay giai ngu ngốc này.
Tê giác Địa Sát bảy giai cũng do sơ suất, lúc nó nhìn thấy Hoa Miên Thần chỉ là cục bông nhỏ không đủ cho mình nhét kẽ răng, trong lòng cũng nghĩ cục bông nhỏ này một chân thôi cũng dẫm chết nó được rồi, cho vô bụng cũng không được gì. Nhưng nào ngờ cục bông nhỏ kia đột nhiên phóng uy áp dọa người, sau đó năm cái băng thứ to nhọn xoay tròn nhanh chóng bay về phía nó, tứ chi của nó bị chặt đứt, băng thứ cuối cùng cắm lên sái sừng trên đầu của nó.
Tê giác Địa Sát tránh được cái chết cũng không dám đùa với cục bông nhỏ kia, dùng hết ma pháp toàn thân phóng ra mười mấy cái thổ thứ nhọn, sau đó lăn về phía sau. Tê giác Địa Sát không còn tứ chi, thân thể to lớn lăn như quả cầu, càng lăn càng xa.
Hoa Miên Thần không né tránh được thổ thứ, cũng không thể chặn lại được, mười mấy cái thổ thứ san sát nhau mà hình thể nàng lại quá nhỏ, mày lượng thổ thứ cũng không dày, cho nên toàn bộ thổ thứ cứ vậy đi lướt qua nàng.
Nhìn tê giác Địa Sát sắp mất bóng, Hoa Miên Thần cũng không biết thịt của ma thú bảy giai ăn ngon không, cho nên liền đuổi theo, lần nữa dùng ma pháp cao cấp, giải quyết luôn con ma thú bảy giai này.
Từng trải qua chuyện ngoài ý muốn, hiện tại nàng đối với ma thú cũng không hề nương tay. Huống hồ, là con ma thú này chọc nàng trước. Xác định con ma thú bảy giai ngu ngốc này đã chết, Hoa Miên Thần lại tưởng tượng kỳ vọng đến mỹ vị, đem con ma thú bảy giai nướng thành đống than đen.
Hiện tại Hoa Miên Thần đang nằm trên cành cây, nhìn về nơi xa xăm một màu đen đen, bắt đầu tính toán sự nguy hiểm của cánh rừng này. Trước đó dọc đường đi, thỉnh thoảng nàng mới đụng phải vài con ma thú trung giai, nhưng khi nàng đi đến vùng này rồi thì số lượng ma thú lại càng nhiều hơn, nhưng cũng chỉ là ma thú trung giai. Hai ngày trước là ma thú bảy giai, đó là ma thú đẳng cấp cao nhất mà nàng gặp được, cũng là ma thú cao giai duy nhất. Cũng không biết đi tiếp nữa có gặp được ma thú tám giai hay chín giai không? chắc là không đâu a! cắn cứ theo ký ức của nàng, trong tiểu thuyết từng nói, ma thú cao giai từ tám giai trở nên thì rất khó thấy được. Khoan đã…. hình như trong tiểu thuyết cũng có nói, mặc dù ma thú tám giai ít gặp, nhưng do những người gặp phải ma thú tám giai còn sống rất ít quay về, ngoại trừ chiến trường phía nam, thì những chỗ khác ma thú này….. đều chết hết!
Chậc chậc chậc, vậy được rồi, hiện tại mình cũng không cần lo nhiều, dù sao ma thú bảy giai cũng xuất hiện rồi, ma thú tám giai chín giai còn xa nữa đâu?
Vậy mình còn nghỉ ngơi cái rắm a! rừng rậm nguy hiểm như vậy, thì mau rời đi thôi a! hiện tại ma lực trong cơ thể mình chỉ còn một phần ba thôi, gặp phải ma thú cao giai, thì chính mình sẽ nguy hiểm a.
Hoa Miên Thần nhanh chóng nhảy xuống đại thụ, vừa hạ đất tiểu chân ngắn liền bước thật nhanh. Từ xa nhìn lại, cái bóng trắng nhỏ liền biến mất.
Vì muốn bổ sung lại ma lực đã tiêu hao, Hoa Miên Thần cũng không dám ăn kiêng, trên đường chỉ cần đụng phải cây có trái dại, nàng ăn một phần còn lại thì đóng gói. Bất quá trái dại bổ sung ma lực không nhiều, cơ bản thì nàng khó khăn mới tăng được chút ma lực, nhưng lại phải tốn đi vì ma thú trung giai.
Thịt a! ta muốn ăn thịt a! một khối thịt nướng thật lớn a!
Lại qua một đêm, Hoa Miên Thần ăn trái dại đến phát chán, trong lúc nàng đang cố gắng nghĩ nó là thịt nướng, đột nhiên có mùi vị truyền vào mũi nàng.
Ah? đây là mùi thịt nướng! có ngươi đang nướng thịt ở đây!
Biết được điều này, Hoa Miên Thần đột nhiên cảm thấy tâm tình khó chịu trước đó cũng không còn. Nàng theo mùi thịt nướng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Trên một mảnh đất trống có năm người ngồi cạnh nhau, bọn họ đốt một đống lửa ở giữa, một tên to con đang đang nghiêm túc nướng thịt trên đống lửa đó.
“Phạm Dũng, thịt của ngươi được rồi a.” một nữ nhân ngồi cạnh tên to con nhắc hắn.
Phạm Dũng nghe nàng nhắc liền mang khối thịt nướng trên lửa xuống, sau đó đưa lên trước mặt dùng sức ngửi một cái, sau đó mỹ tư tư há to miệng, dùng sức cắn một cái.
“Cạch cạch –”
Hàm trên hàm dưới đụng nhau khiến Phạm Dũng mơ màng, xảy ra chuyện gì vậy? cảm giác này đâu phải ăn thịt a? nhìn lại cái đùi nướng trong tay, không! thấy! đâu!
“Vừa rồi…. xảy ra chuyện gì a?” Phạm Dũng mơ màng híp mắt hỏi đồng đội của hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” các đồng đội mải mê nướng thịt của mình cũng không để ý đến Phạm Dũng, trong mắt họ cũng chỉ có thịt nướng của mình.
Ba ngày rồi, đã trọn ba ngày rồi, bọn họ mới thoát được sự truy đuổi của đám sói răng thưa, dừng lại nghỉ ngơi được một hồi mới lấp no bụng.
Bụng kêu ọt ọt, mọi người đã sớm bị hương thịt nướng làm cho điên đảo, làm gì quản việc Phạm Dũng gặp chuyện? đến cả nữ nhân ngồi cạnh nhắc nhở Phạm Dũng cũng chỉ nướng thịt của mình. Ba triệu hoán thú của họ đứng cách đó không xa canh giữ, không nghe thấy tiếng kêu của chóng, nói rõ là không có nguy hiểm ở gần. Nếu không có nguy hiểm thì ăn no là quan trọng.
Phạm Dũng nhìn các đồng đội lạnh lùng vô tình tự lo cho chính mình, ủy khuất bĩu môi. Sau đó lại liếc nhìn bộ sườn Hạ Nghênh Lâm đang nướng gần xong, nhân lúc nàng xoay người lấy đồ trong túi, nhanh chóng duỗi tặc trảo ra.
Nhưng mà….. hắn chỉ mới sờ có một cái, liền không thấy nữa. Xảy ra chuyện gì a? gặp quỷ à? Phạm Dũng kỳ quá nhìn tay mình.
“Phạm! Dũng!”
Lúc này, bên cạnh là giọng nữ cao vút vang lên, Phạm Dũng chột dạ quay đầu, liền thấy Hạ Nghênh Lâm trợn to mắt trừng mình.
“Sao ngươi lại trộm thịt nướng của ta? nguyên cái đùi nướng ngươi ăn xong rồi giờ còn lấy của ta? ngươi muốn ăn đòn đúng không? hả? sườn nướng của ta đâu? ngươi giấu chỗ nào rồi? mau giao ra đây?”
“Không có…. ta không có….. không phải ta…..” Phạm Dũng ủy khuất không thôi, hắn chỉ muốn trộm sườn nướng của Hạ Nghênh Lâm, nhưng mà…. hắn còn chưa kịp trộm thì đã biến mất rồi a.
“Không phải ngươi thì là ai? chỗ này chỉ có ngươi ngồi gần ta nhất, ta vừa quay lại thì đã thấy ngươi thò tay qua.”
“Ta….. ta…..”
Phạm Dũng cảm thấy mình không còn đường cãi lại, nhìn thấy Hạ Nghênh Lâm giơ đại đao vừa phân thịt ma thú uy hiếp mình, những người khác trong đội cũng kinh ngạc hô lên.
“Kỳ quái, thịt ta vừa nướng xong đâu rồi? sao không thấy nữa?”
Hạ Nghênh Lâm ngừng quơ đại đao, cùng Phạm Dũng nhìn nhau.
“Chúng ta gặp ăn trộm à?”
Hoa Miên Thần trốn trong bụi cỏ lang thôn hổ yết gặm thịt nướng, nhất thời cảm giác mình bị vũ nhục. Đệch, lão nương không phải ăn trộm! lão nương đường đường là đội viên đột đặc chủng a! hừ, không phải chỉ vài khối thịt nướng thôi sao! ma hạch sáu giai đủ trả cho các ngươi rồi a! Nghĩ vậy, Hoa Miên Thần cắn thịt nướng trong miệng, sau đó chậm rãi từ trong bụi cỏ đi ra.
“Nhìn kìa! đó là cái gì?” chiến sĩ Bùi Chấn Sơn thực lực mạnh nhất nghe thấy trong bụi cỏ có âm thanh truyền ra, liền cảnh giác quay đầu lại nhìn.
“Ah — trời ơi! đây tiểu ma thú khả ái gì a?”
Hai vị nữ triệu hoán sư vừa nhìn thấy một con thú nhỏ lông trắng từ trong bụi cỏ đi ra liền gào thét, ngay sau đó, vật nhỏ lông trắng liền dùng tiểu chân ngắn đem cái viên hình cẩu đầy về phía bọn họ.
“Hả? là ma hạch, một viên lục giai ma hạch?”
“Nhìn miệng tiểu ma thú, hình như là cắn thịt nướng của chúng ta a? lẽ nào nó muốn dùng viên ma hạc này đổi lấy thịt nướng của chúng ta?”
“Tiểu gia hỏa thông minh a! qua đây, qua đây, khôn cần ma hạch của ngươi, tỷ tỷ còn dư thịt nướng sẽ cho ngươi ăn a ~” Hạ Nghênh Lâm nhìn thấy cục bông nhỏ nghiêng đầu mở to mắt nhìn mình, trong lòng liền dâng lên nhiệt huyết.
“Khoan đã…. thịt nướng còn lại đều cho vật nhỏ này ăn, vậy ta ăn cái gì….” Phạm Dũng có chút ủy khuất, ba ngày rồi, khó có được một bữa thịt nướng ăn cho đã đời, kết quả thịt đến miệng lại bị một con tiểu ma thú to bằng trái cầu cướp đi!
Hạ Nghênh Lâm bực bội trừng Phạm Dũng nói: “ngươi là chiến sĩ to cao như vậy, chia một ít thịt cho tiểu gia hỏa thì có sao đâu? tiểu gia hỏa đáng yêu như vậy, thì có thể ăn được bao nhiêu thịt của ngươi? cho dù hiện tại chúng ta không có thịt, thì ngươi hy sinh cho nó cắn một miếng cũng được!”
“Không sai, không sai!” một nữ triệu hoán sư khác là Đồng Thư cũng tán thành gật đầu, “Phạm Dũng, ngươi đừng nhỏ mọn như vậy a! ngươi nhìn tiểu gia hỏa khả ái như vậy sao ngươi không có chút lòng tốt nào vậy a?”
“Ta….. ta keo kiệt?” Phạm Dũng đưa ngón tay chỉ vào mình, giận đến mắt hí cũng phải trợn to lên.
“Được rồi, các ngươi đừng khi dễ Phạm Dũng nữa.” một vị nam triệu hoán sư luôn yên tĩnh nhìn Hoa Miên Thần lên tiếng, Cảnh Phi cũng không nhìn được liền giúp Phạm Dũng, “Nghênh Lâm, Đồng Thư các ngươi cũng thật quá đáng, sao lại lấy thịt của Phạm Dũng cho tiểu ma thú cắn một miếng a?”
“Được rồi, là ta sai a.” Hạ Nghênh Lâm cầm đại đao lần nữa cắt một tảng thịt lớn, đem tới trước đống lửa nướng, “thịt của ngươi vừa thúi vừa dai, tiểu gia hỏa có cắn được cũng không ăn nổi! đến đây tiểu khả ái a, đến đây tỷ tỷ cho ngươi cái này, ta nướng cho ngươi một khối thịt thật thơm a ~”
“Hạ Nghênh Lâm ngươi!”
Hoa Miên Thần im lặng nhìn tiểu đội năm người kỳ lạ này, thực sự hiếm có chuyện triệu hoán sư ở cùng chiến sĩ hài hòa như vậy. Cũng khó thấy được triệu hoán sư ở trước mặt chiến sĩ không có tự cao tự đại như vậy.
Cảm giác…. là một đội ngũ tốt a.