Chương 98
Càng đến gần biên cương phía nam, số lượng ma thú càng nhiều. Tuy chỉ là ma thú trung giai, nhưng kết thành bầy lớn phải đối kháng cũng rất khổ.
Dương Hồng Dật lần nữa thấy mình may mắn khi quyết định chính xác, đi cùng các triệu hoán sư Long Châu thành lên đường. Nghe lão đoàn trưởng Liệt Phong đoàn của bọn họ nói, cứ 5 năm một lần khi đội ngũ đến biên cương phía nam trợ giúp thì lại có một số đoàn viên hy sinh trên đường, không thể đến được biên cương phía nam. Hiện tại hắn đang mang theo một đội ngũ, cũng đã trải qua đợt công kích lần ba của đàn ma thú, nhưng không thiếu thành viên nào.
“Này! trong lúc mọi người dùng sức chiến đấu, sao ngươi không lo lắng gì chỉ ôm ma thú của mình đứng nhìn, vậy mà được hả?”
Một nữ triệu hoán sư chỉ huy triệu hoán thú vây chặt ma thú, sau đó giơ đao cho nó một kích trí mạng. Chờ ma thú ngã xuống, nàng chỉ thấy Hoa Miên Thần ôm tiểu Miên Miên đứng một bên, hoàn toàn không xuất thủ tương trợ, nhất thời tức giận. Mọi người cùng nhau liều sống liều chết với ma thú, hao hết sức, ma lực cũng sắp hết, nhưng nữ nhân này lại ôm ma thú của mình đứng ngắm cảnh.
Không sai, trong lúc mọi người khổ chiến thì Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt và bánh bao thịt ba người mạnh nhất lại không tham gia chiến đấu, bánh bao thịt thỉnh thoảng ném vài cái băng trùy, còn Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt chỉ đứng xem.
Hoa Miên Thần nghe câu chất vắn bất mãn, nhíu mày nói: “Khanh giáo quan của các ngươi cũng không có động thủ a, ít nhiều gì bánh bao thịt của ta cũng giúp các ngươi đánh hai con ma thú rồi!”
“Khanh giáo quan với ngươi sao có thể giống nhau được.” nữ triệu hoán sư này đã không ưa nổi Hoa Miên Thần khi lần đó nàng ném đất vào người Khanh Nguyệt rồi, nhưng bộ dạng lười nhác hiện tại của Hoa Miên Thần càng khiến nàng tức hơn, “Khanh giáo quan là giáo quan của chúng ta, nàng không ra tay vì nàng là giáo quan của chúng ta.”
“Ta cũng vậy a.” Hoa Miên Thần mặc kệ xoa đầu bánh bao thịt, “ta không ra tay là vì để các ngươi tập luyện với ma thú,” đám ma thú trung giai này không đáng để Hoa Miên Thần xuất thủ, nếu trên đường mà còn không đánh lại đám mú công kích này thì đến biên cương rồi làm sao chống lại số lượng hàng ngàn hàng vạn đây?
“Ngươi…. mồm miệng thật ghê gớm!”
Ma thú xung quanh ngã xuống càng nhiều, mọi người chiến đấu cũng không còn áp lực như trước, vài nữ triệu hoán sư là học viên của Khanh Nguyệt vây quanh hỏi nữ triệu hoán sư kia xảy ra chuyện gì. Các nàng nghe xong nữ triệu hoán sư kia nói, thì cũng đối đãi với Hoa Miên Thần lạnh nhạt hơn.
“Hoa cô nương, ngươi thật quá đáng! thấy chúng ta bị ma thú công kích còn không giúp một chút!”
“Hừ! hèn chi nói là muốn cùng bọn họ lên đường, thật ra là muốn chúng ta bỏ sức trên đường mà thôi.”
“Chúng ta coi họ là bằng hữu, nhưng bọn họ lại xem chúng ta là sức chiến miễn phí a.”
Hoa Miên Thần nghe mấy lời chỉ trích này thì nhíu mày, “ta nói, các ngươi nói hơi quá a. Các ngươi xem đi, các bằng hữu của ta đang cố gắng chiến đấu với ma thú, chỉ có một mình ta không xuất thủ! nhưng ngươi phải nhờ đến đồng đội a.”
“…”
Ngươi không xuất thủ còn nói lớn lối như vậy!
Hạ Nghênh Lâm và Đồng Thư liên thủ hạ được một con ma thú sáu giai, nghe Hoa Miên Thần bên này có động tĩnh liền đi qua. Nghe mọi người xung quanh nghị luận, Hạ Nghênh Lâm vội giải thích giúp Hoa Miên Thần: “vị cô nương này, ngươi chắc hiểu lầm rồi. Miên Thần chúng ta nàng không có lười biếng, nhưng đối diện với ma thú trung giai, nàng ít khi xuất thủ.”
Đồng Thư tiếp lời Hạ Nghênh Lâm nói: “đúng vậy, trước kia đội chúng ta tách ra, khi ở trong rừng Huyết Hoang, là Miên Thần và bánh bao thịt che chở cho chúng ta an toàn tập hợp với đại đội. Chúng ta kết bạn nhiều ngày nay, nàng để chúng ta tùy ý chiến đấu với ma thú, không ra tay chỉ đứng một bên xem, khi nào chúng ta không chịu được, nàng sẽ một chiêu giải quyết ma thú. Khanh giáo quan là vì huấn luyện các ngươi, thì Miên Thần cũng đang huấn luyện cho chúng ta a.”
“Sao vậy? xảy ra chuyện gì?” Dương Hồng Dật giải quyết ma thú xong chạy đến, thấy các cô nương lại cãi nhau, đầu liền to lên.
Khanh Nguyệt luôn nhìn chăm chú Hoa Miên Thần, do dự một chút cũng từ từ đi đến, “tối qua, Miên Thần đánh với ta bị thương chắc các ngươi cũng đã thấy? so với ở đây tranh luận Hoa Miên Thần có lười hay không, thì các ngươi nên săn thêm vài con ma thú? rảnh như vậy, quả nhiên là huấn luyện các ngươi quá ít rồi?”
Khanh Nguyệt vừa mở miệng, các nữ triệu hoán sư cũng không dám lên tiếng nữa, sợ Khanh Nguyệt không vui thì tăng cường độ huấn luyện cho các nàng. Khanh Nguyệt có thể quản được đột nương tử quân này, ngoại trừ thực lực mạnh ra, thì thủ đoạn cũng không thể thiếu. Khi nàng vừa tiếp quản tiểu đội này, cũng đã trừng phạt vài thành phần không nghe lời một cách nghiêm khắc rồi, ngay trước mặt các đội viên khiến họ phải kêu cha gọi mẹ, về sau bọn họ cũng an phận hơn. Nếu không muốn bị Khanh Nguyệt “vả mặt” thì phải chạy 20 vòng rã rời quanh sân huấn luyện, làm trò hề cho cả trại huấn luyện xem.
“Được rồi, được rồi, Khanh giáo quan đừng nghiêm khắc quá, mọi người đều vất vả như vậy rồi. Hơn nữa chúng ta không cần lo mọi người phải hao sức, giữ lại một ít còn sức mà đánh a, lỡ như có ma thú quay lại….”
Rầm…..
Dương Hồng Dật cảm giác được mặt đất rung động ‘rầm rầm rầm’, từ xa có một mảng bụi đen mờ mịt, đem chữ cuối nuốt xuống. Xong rồi, khỏi lo nữa, đám ma thú lại đến rồi!
“Năm nay ma thú cũng không an phận lắm a, thú triều chưa bắt đầu, chúng đã bắt đầu kết bầy tác loạn rồi!”
“May là đường đến biên cương phía nam không có thôn nhỏ nào, nếu không thì…..”
“Có….”
“Ah?”
“Trước kia trên đường đến biên cương phía nam cũng có vài cái thôn, nhưng sau đó…. đều chết!”
Khanh Nguyệt nghe các đội viên nói xong, nhìn Tạ Định Nam chạy đến cạnh mình liếc nhau. Tạ Định Nam liền nói: “hiện tại ma thú đã càn rỡ hơn rồi, nên mọi người chúng ta nhất định phải bảo vệ biên cương phía nam, nếu không tiếp theo bị tiêu diệt chính là Long Châu thành chúng ta!”
“Bảo vệ biên cương phía nam!”
“Bảo vệ Long Châu thành!”
Tạ Định Nam vừa dứt lời, xung quanh hô vang một mảnh. Hiện tại mọi người đối với ma thú phẫn nộ cực hạn.
Khi Hoa Miên Thần thấy Khanh Nguyệt cùng Tạ Định Nam đứng cùng nhau, không thèm nhìn một cái liền ôm bánh bao thịt đi về.
“Này! ngươi đi đâu đó? phía trước nhiều ma thú lắm?!”
Nữ triệu hoán sư vừa chỉ trích Hoa Miên Thần lại hô lớn gọi Hoa Miên Thần.
“Triệu hoán thú của ngươi giờ cũng hết ma lực rồi! giờ chắc ngươi cũng mệt chết rồi? nghe ngơi chút đi, còn lại để cho ta!” Hoa Miên Thần quay đầu mỉm cười với nữ triệu hoán sư kia một cái, sau đó thả bánh bao thịt xuống, lấy chủy thủ dưới chân ra, chạy về phía đám ma thú đang đến gần.
“tiểu Trác? tiểu Trác? ngươi đứng ngây ra đó làm gì? mau lấy ma hạch của ngươi ra cho triệu hoán thú bổ sung ma lực đi.”
Tiểu trác đỏ mặt nói với đồng đội bên cạnh: “đột nhiên ta cảm thấy…. Hoa cô nương cũng không đáng ghét như vậy……”
“Mọi người nghe đây, ai dang mất sức thì nghỉ ngơi tại chỗ bổ sung ma lực, triệu hoán thú hết ma lực thì nhanh cho chứng dùng ma hạch. Nhiều ma hạch như vậy không nên để sót lại! đằng trước còn một đàn nữa, những ai còn đánh được thì theo ta lên chiến.”
Tạ Định Nam vung tay lên, dẫn theo một đám người chạy về phía đám ma thú.
Khanh Nguyệt cũng rút trọng kiếm trên lưng mình, đuổi theo hướng Hoa Miên Thần.
Đàn ma thú vẫn là trung giai nhiều, bất quá Hoa Miên Thần liếc mắt thì thấy có hai con ma thú bảy giai đứng phía sau đàn.
“Bánh bao thịt!”
“Ngao!”
Khi Hoa Miên Thần vừa hô lên, bốn chân nhỏ theo Hoa Miên Thần thật nhanh bánh bao thịt lên tiếng, giữa không trung hiện lên thật nhiều băng trùy rậm rạp, với tốc độ nhanh nhất đâm vào hàng ngũ ma thú trước mặt.
Hàng ma thú đầu tiên bị bánh bao thịt công kích tránh không kịp, ngã xuống, đám phía sau cũng không thể dừng lại được, vô tình đạp lên đồng bọn phía trước. Rất nhiều ma thú không chết vì băng trùy của bánh bao thịt mà chết vì bị đồng bọn đạp chết,
Tiểu bánh bao thịt lần nữa phóng băng châm công kích, ma thú ngã hết ba hàng, thì cũng vọt đến trước mặt nhóm Hoa Miên Thần.
“Giết a!” Tạ Định Nam cầm cự kiếm của mình, chém về thân thình to lớn trước mặt hắn.
Hoa Miên Thần nhanh chóng lách qua đàn ma thú, tránh công kích của ma thú xung quanh, đồng thời tìm đến mục tiêu cưới hai ma thú bảy giai. Khah Nguyệt dùng Vô Ảnh Bộ, không gần không xa canh giữ phía sau Hoa Miên Thần, đồng thời đỡ công kích sau lưng cho Hoa Miên Thần.
Hai tay Hoa Miên Thần cầm chủy thủ đánh lộn trong đàn ma thú thực sự không ổn, hơn nữa cũng khó phòng ngự. Đối với công kích ma thú, nàng chủ có thể dựa vào sự linh hoạt của mình mà tránh né. Nhưng mà, nàng lại cố kỵ đồng đội xung quanh, không dám tùy ý dùng ma pháp công kích. Hết cách, Hoa Miên Thần chỉ biết nhân lúc mọi người đang đánh với ma thú, đem hai chủy thủ thu lại, lén ngưng kết trường kiếm bằng băng, thấy không ai để ý Hoa Miên Thần ôm hy vọng một kiếm cắt yết hầu ma thú.
Khoan đã…..
Băng kiếm Hoa Miên Thần chặt đứt đầu ma thú lưu loát, sau đó nghiêm túc quay đầu nhìn lại.
Khanh Nguyệt luôn để ý Hoa Miên Thần cũng vội tiến lên, vội đâm vài cái lên ma thú mình vừa giết, giả vờ mình đang nghiêm túc đánh với ma thú.
“Hứ!”
Hoa Miên Thần quay đầu lại, tự nhiên cấp phép cho mình. Tay phải cầm kiếm đâm vào một con ma thú, tay trái nhanh chóng ngưng tụ băng kiếm cản lợi trảo ma thú khác lao đến. Khanh Nguyệt nhìn Hoa Miên Thần hai tay đều có băng kiếm, lén nhếch miệng.
Nếu nói Hoa Miên Thần còn cố kỵ lén dùng ma pháp, thì bánh bao thịt bên cạnh nàng lại càn rỡ hơn. Bình thường bị Hoa Miên Thần quản nghiêm, không chó phép nó làm cái này làm cái kia, cho nên nhân lúc Hoa Miên Thần đang công kích, nó đem mọi oán khí cùng ủy khuát đều phát tiết ra ngoài!
Từng mảnh từng mang băng trùy như đang thu lượm tính mạng ma thú, nếu một cái băng trùy không được, thì hai cái, ba cái, ghim ngươi thành con nhím, nhìn ngươi có thể sống nổi không a!
Trong lúc đó Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt và bánh bao thịt là chiến lực chính, đám ma thú nhanh chóng bị diệt. Cuối cùng hai con ma thú bảy giai được Hoa Miên Thần và Khanh Nguyệt mỗi người một con giải quyết. Hai người từ dưới đất nhảy lên, vung vũ khí trong tay lên, nhanh nhẹn đâm vào đầu ma thú, động tác đồng đều nhanh chóng. Mau phun lên, còn có sợi tóc tung bay quấn lấy nhau, trong mắt các chiến sĩ và triệu hoán sư đang nghỉ ngơi đằng xa, tựa như bức tranh máu duy mỹ đan vào nhau.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Canh hai hoàn thành _(:°з” ∠)_
Các vị thổ hào nhóm, hiện tại tác giả là còn có thể làm được đôi càng, có thể đến khi sau đó bận rộn chết đi sống lại, vậy tuyệt đối không làm được a! ! !
Bất kể, ta có thể đầu tiên nói trước rồi, các loại tác giả chân chính vội vàng lúc thức dậy, các ngươi đập bao nhiêu sét đều vô dụng ╮(╯▽╰)╭
Ngoan, thực sự, đại gia hiện tại trước học tập cho giỏi chăm chỉ làm việc, chịu đựng đến lễ mừng năm mới cũng không kém kết thúc… Ước đoán _(:з” ∠)_