Giống như quay trở lại tuổi thiếu niên.
Giang Thanh Mộng kéo vành mũ xuống, cúi đầu, che miệng và mũi bằng khẩu trang, lén lút đi theo sau lưng một người phụ nữ.
Người phụ nữ có dáng người cao gầy, mái tóc dài và dày xõa ngang lưng, bước đi rất nhanh. Mọi người đều dừng bước, ngoảnh lại nhìn nàng, thì thầm to nhỏ về nàng nhưng nàng chỉ làm ngơ, như thể nàng đã quá quen với việc này, nàng sinh ra để trở thành tâm điểm của đám đông.
Đi được một đoạn đường, người càng ngày càng ít.
Dường như ý thức được điều gì đó, người phụ nữ dừng bước, mặt không biểu cảm liếc nhìn về phía sau. Sau đó, nàng bước nhanh hơn, rẽ trái quẹo phải vào một con hẻm nhỏ.
Đèn đường đầu ngõ mờ ảo, hẻm sâu không thấy đáy.
Giang Thanh Mộng do dự không biết có nên đi theo hay không. Khi thấy bóng lưng của người phụ nữ sắp khuất, cô lập tức vứt sự do dự đi rồi rẽ vào con hẻm nhỏ.
Không có những lối đi ngoằn ngoèo, con ngõ chật hẹp chất đống đồng sắt vụn, xe đạp hỏng, thức ăn thừa, quần áo rách nát. Tất cả trộn lẫn vào nhau, toát ra một mùi hôi thối cũ kỹ.
Giang Thanh Mộng cau mày.
Bóng dáng người phụ nữ đã khuất từ lâu trong ngõ, xung quanh sâu thẳm như mê cung, cô không biết phải đi đâu.
Sau khi mất dấu người kia. Giang Thanh Mộng bước chậm lại, thở dài một hơi, đút hai tay vào túi áo khoác rồi tùy ý bước đi.
Cô không biết làm thế nào để ra khỏi con hẻm này nên đành phải đi theo một con đường cho đến cùng.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa, không biết nó thuộc hộ gia đình nào, chỉ cần không lao ra cắn là được.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, buổi tối mùa đông đến rất nhanh, bầu trời như bị vẩy một tầng mực, không thấy được ánh sáng.
Giang Thanh Mộng bước đi chậm rãi, thầm nghĩ về người phụ nữ kia. Đột nhiên, một hương thơm lành lạnh thoảng qua cánh mũi cô.
Đôi chân dài thẳng tắp duỗi thẳng ra trước mặt cô.
Giang Thanh Mộng hơi ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ ôm cánh tay, dựa lưng vào bức tường xi măng trong ngõ, giơ chân phải lên, không khách khí giẫm lên bức tường kia. Nàng nheo mắt lại, lạnh lùng đánh giá cô rồi cản đường.
Nàng kẹp một điếu thuốc giữa các ngón tay, tia lửa lập lòe, thoắt ẩn thoắt hiện.
Giống hệt như gái hư chặn đường cướp bóc.
Nhưng không một cô gái xấu xa nào có thể có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, thậm chí không thể nhìn ra một khuyết điểm nào khi phóng to trên màn ảnh.
Khương Chi Chu nhìn cô gái đang đi theo mình, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, thở ra một vòng khói, ngả ngớn phả vào mặt cô gái.
Cô gái đỏ mặt nhưng không lùi bước, tim run rẩy một cách kịch liệt.
“Chụp lén tôi làm gì?” Khương Chi Chu vỗ vỗ mũ cô gái, nhàn nhạt nhìn cô.
Nàng tưởng rằng cô là phóng viên giải trí đang chụp lén.
Cô gái rũ mi mắt, không trả lời.
Cô không chụp lén, cô biết Khương Chi Chu rất ghét bị chụp lén nên chỉ bí mật theo sau, muốn dõi theo nàng từ phía xa để lưu giữ nỗi nhớ nhung này trong lòng.
Sau một lúc lâu không nghe thấy câu trả lời, Khương Chi Chu mất kiên nhẫn, dập tắt điếu thuốc, thu chân dài đang chắn đường lại, gằn giọng quát lớn:” Tôi muốn đi hẹn hò, đừng đi theo tôi như cái bóng đèn nữa.”
Giọng điệu thiếu kiên nhẫn, giống như đang xua đuổi một con chó khiến người khác phiền chán.
Lúc còn trẻ, Khương Chi Chu nổi tiếng hung dữ, đánh phóng viên, đập máy quay, không có chuyện gì mà nàng chưa từng làm.
Cô gái không nói lời nào, hàng mi dài che đi đôi mắt đỏ hoe. Cô lặng lẽ ôm mối tình đã vỡ nát trong lòng, cẩn thận che giấu, không để lộ ra nửa phần.
Khương Chi Chu nhanh chóng xoay người rời đi.
Lúc này Giang Thanh Mộng mới ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng rời đi của nàng. Sau đó, cô cúi đầu xuống, nhìn chiếc bóng tịch liêu được ánh đèn vàng mờ ảo kéo dài ra của mình.
Cô đã quen với việc này từ rất lâu rồi.
Cô biết lẽ ra mình phải làm quen với điều này, nhưng vẫn đỏ hốc mắt, hơi nước dần dần đọng lại trong khóe mắt.
Cô đã thích một người mà bản thân cô mãi mãi không thể tiếp cận được, trái tim giống như thịt nằm trên thớt, bị dao cắt thành từng mảnh, sau đó đặt trên củi, dùng lửa nấu chín, thiêu thành một mảnh tro tàn.
Trên mặt đất bỗng dưng xuất hiện một chiếc bóng khác.
Giang Thanh Mộng ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách va vào tầm mắt lạnh như băng của nàng.
Khương Chi Chu đứng dưới vầng hào quang của đèn đường, rũ mắt lạnh lùng nhìn cô vài giây, sau đó mất tự nhiên hất cằm lên, như đang tỏ vẻ trịch thượng:” Tôi cho phép em đi cùng tôi một đoạn đường.”
Có lẽ nàng sợ cô gái bị lạc trong ngõ nhỏ này, cũng có lẽ nàng sợ cô gái gặp kẻ có ý đồ xấu, nàng không thể chịu đựng được khi bỏ cô ở đây một mình.
Giang Thanh Mộng nhìn chằm chằm vào Khương Chi Chu, đống tro tàn trong lòng đang lập lòe nhen nhóm trở lại.
Nhiều năm trôi qua, cô đã trơ mắt nhìn đống tro trong lòng mình lụi tàn rồi lại rực cháy. Tâm trí cô dao động qua lại giữa ‘thích’, ‘không thích’ và ‘tiếp tục thích’ rất nhiều lần.
Giang Thanh Mộng kéo vành mũ của mình xuống thấp hơn, rũ mi mắt, từng bước từng bước đi phía sau cô, giẫm lên bóng hình của cô.
Đây là lần gần nhất cả hai gặp nhau kể từ khi chia xa.
Nàng nói với cô ba câu, cô giẫm lên bóng hình của nàng.
Một ngày có rất nhiều thu hoạch.
Tình yêu thuở niên thiếu rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần một ánh mắt, một hành động, một lời nói là đã có thể gợi nhớ cả ngày.
Cả hai không nói gì với nhau trong suốt chặng đường, từ lúc bước ra khỏi con hẻm và trở về trung tâm thành phố sầm uất.
Sau khi đuổi cô gái trở lại đám đông, Khương Chi Chu liếc cô một cái rồi lạnh lùng đe dọa: “Đừng đi theo tôi nữa, nếu không tôi sẽ đấm em đấy.”
Giang Thanh Mộng ngoan ngoãn không đi theo.
Cô trực tiếp đứng canh trước cổng nhà Khương Chi Chu.
Thỉnh thoảng, cô có thể thấy các tay săn ảnh ngồi xổm cùng với mình, thậm chí còn nhỏ giọng hỏi —— Em gái, em đến từ tạp chí nào vậy?
Trong những năm đó, Internet chưa phủ sóng, các phương tiện in ấn vẫn là xu hướng chủ đạo.
Giang Thanh Mộng giơ tay kéo vành nón của mình xuống, gọi vệ sĩ đến ném đám phóng viên ra ngoài, chỉ để lại một mình cô ngồi xổm ở đây.
Cô đã nhìn thấy người đàn ông kia hộ tống Khương Chi Chu về nhà vài lần.
Đó là bạn trai mới của nàng.
Người đàn ông lưu luyến tạm biệt nàng ở cửa. Giang Thanh Mộng co người trong góc, hốc mắt đỏ hoe, giống hệt như người điên, ghen ghét đến mức gặm cắn móng tay mình.
Có vài lần, Khương Chi Chu mời người đàn ông kia vào nhà ngồi. Giang Thanh Mộng nhìn chằm chằm vào cửa, thầm nghĩ, nếu người đàn ông này ở trong đấy quá lâu, cô sẽ nảy sinh ý xấu mà phóng hỏa đốt xe của hắn, buộc hắn phải chạy ra.
Lúc mười mấy tuổi cô hoàn toàn không có nét ngây thơ, hồn nhiên của thiếu nữ. Chỉ có vài phần ác độc và ghen tuông.
Cũng may người đàn ông đó chưa bao giờ qua đêm ở nhà Khương Chi Chu. Hắn chỉ vào ngồi một lúc rồi bước ra, ngây ngốc đứng ở cửa mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt và hẹn ngày mai gặp lại nàng.
Giang Thanh Mộng cắn vào cổ tay mình để ngăn chặn ý nghĩ phóng hỏa đốt xe.
Cảm xúc ghen tuông vẫn đang cuồn cuộn nhưng không thể trút đi được khiến cô hận Khương Chi Chu, nóng lòng muốn dập tắt ánh sáng của nàng, đẩy nàng ra khỏi đền thờ, kéo nàng vào lòng mình rồi giấu đi, không cho người nào có thể nhìn vào nàng.
Mối hận đó đã tan biến khi cô nhìn thấy gương mặt của Khương Chi Chu.
Ở một góc không người, cô cố chấp và đáng khinh như một con chó điên vì không được yêu thương mà muốn cắn người.
Khi nhìn thấy Khương Chi Chu, cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân. Cô cẩn trọng như đang đi trên mặt băng mỏng, không dám làm tổn thương bất kỳ ai, hoặc để lộ bất kỳ đoạn tình cảm nào.
Yêu và ghét hòa quyện vào nhau, cảm xúc kích động đến tột cùng khiến cô tỉnh giấc.
Giang Thanh Mộng mở mắt ra, nhịp thở có chút gấp gáp, lồng ngực phập phồng lên xuống, một lúc sau mới trào ra cảm xúc yêu ghét lẫn lộn.
Cô nghiêng người, nhìn người bên gối.
Người bên gối nằm nghiêng bên mép giường, quay lưng về phía cô, áo ngủ trượt khỏi vai, lộ ra một mảnh da trắng mịn màng, còn mang theo dấu hôn vào đêm hôm trước.
Giang Thanh Mộng nghiêng người, đặt tay lên eo nàng, nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng của nàng.
Sau đó, cô nhấc chân đá nàng xuống giường.
Dưới đất trải một tấm thảm len rất dày. Cảm giác rơi xuống khiến Khương Chi Chu đột nhiên bừng tỉnh, ‘rầm’ một tiếng, nàng ngã vào tấm thảm lông mềm mại. Nàng ngẩn ra một lúc, sau đó bò dậy, nhìn trái nhìn phải, chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thắt lưng hơi đau, không phải là cảm giác đau nhức sau khi làm loại chuyện kia, mà là cơn đau do ngoại lực tác động.
Nàng xoa xoa eo, chậm rãi phản ứng lại. Nàng nhìn về phía Giang Thanh Mộng đang cười một cách vô hại trên gối, nhẹ giọng hỏi:” Đá chị làm gì? Gần đây chị không chọc em giận mà.”
“Em mơ thấy chị, chị nói chị muốn đấm em.”
Khương Chi Chu dựa vào đầu giường, một tay chống đầu, tùy ý vuốt vuốt mái tóc dài, mỉm cười rồi thở dài bất lực. Tuy trông có phần lạnh lùng nhưng ánh mắt lại chứa đầy vẻ dịu dàng.
Nàng nhẹ nhàng búng lên trán cô gái nhỏ:” Đồ ngốc, giấc mơ và hiện thực tương phản với nhau.”
Hiện thực chỉ có cô gái nhỏ này dám đánh nàng.
Giang Thanh Mộng nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, mỉm cười nhìn nàng.
Khương Chi Chu cố tình trêu chọc cô: “Em cười trông rất ngốc.”
Giang Thanh Mộng nhỏ giọng phản bác:” Chị còn ngốc hơn.”
Ấu trĩ như lời mắng nhiếc giữa những đứa trẻ.
Khương Chi Chu cười nhạt, vuốt ve mái tóc mềm mại của Giang Thanh Mộng, sau đó giật lấy một sợi, đưa đến bên môi, trân trọng hôn lên đấy.
Giấc mơ sinh ra từ suy nghĩ.
Cô gái nhỏ của nàng luôn cảm thấy khiếm khuyết cảm giác an toàn hơn người bình thường.
Mỗi khi cô gái nhỏ thức dậy sau một cơn ác mộng, nàng sẽ tặng cho cô một nụ hôn trân trọng và thành kính nhằm an ủi cô và ôm lấy cô.
Khương Chi Chu bò trở lại giường, ôm Giang Thanh Mộng vào lòng, câu được câu mất hỏi việc nhà.
“Hôm nay em muốn ăn gì? Ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?”
Giang Thanh Mộng vùi mặt vào trong ngực nàng, nhẹ nhàng cọ cọ rồi luồn tay vào áo ngủ nàng:” Em muốn ăn lẩu, càng cay càng tốt, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
“Vừa thức dậy liền tranh thủ động tay động chân với chị.” Khương Chi Chu gạt tay cô ra: “Lẩu có nhiều dầu mỡ, hàm lượng muối rất cao. Buổi sáng em nên ăn thức ăn thanh đạm và bổ dưỡng, chị sẽ nấu cho em chút cháo. Chị đã nói rồi, ngày thường em nên ăn ít đồ ăn vặt lại và ăn nhiều hoa quả hơn. Ăn quá nhiều hạt dẻ rang không tốt, không phải bởi vì em thích ăn mà không thể kiềm chế được. Bắt đầu từ ngày hôm nay, em chỉ được ăn một túi mỗi tháng.”
Lúc này, cô mới cảm nhận được sự dong dài của những người lớn tuổi trong việc dạy dỗ thế hệ trẻ.
Giang Thanh Mộng bịt tai lại, xoay lưng cười trộm, không thèm nghe.
Một người dữ dằn lúc còn trẻ, khi đến tuổi này lại có thể trở nên lắm lời như vậy.
Khương Chi Chu bẻ tay cô, hừ hừ bên tai cô: ” Em lại chê chị dong dài có phải không. Chị không nấu bữa sáng cho em nữa, em tự làm đi.”
Giang Thanh Mộng xoay người hôn một cái thật mạnh lên má Khương Chi Chu: “Được rồi, tối hôm qua chị cũng mệt rồi, nghỉ ngơi nhiều một chút đi.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra khỏi giường.
Khương Chi Chu sững sờ một lúc, nhớ đến tối hôm qua nàng không ngừng nở rộ trên tay Giang Thanh Mộng, ướt át cùng run rẩy…
Nàng vùi gò má ửng hồng vào gối, lôi chiếc gối khác ra định đập vào người nào đó, nhưng người nào đó đã chạy đi từ rất lâu rồi.
*
Buổi tối, như Giang Thanh Mộng mong muốn, cả hai cùng đến một tiệm lẩu.
Hai người bước một trước một sau. Trên đường có paparazzi bám theo chụp ảnh, Khương Chi Chu dừng lại, sau đó nắm lấy tay Giang Thanh Mộng kéo về phía mình, đan mười ngón tay vào nhau, sánh bước bên nhau.
Các tay săn ảnh lấy nét, chụp tách tách vài bức ảnh.
Khương Chi Chu nhẹ giọng hỏi: “Em có sợ không?”
Scandal vớ vẩn sắp truyền ra ngoài.
Giang Thanh Mộng nhìn sườn mặt Khương Chi Chu, lắc đầu cười:” Không sợ,”
Cứ để bọn họ đồn đoán, chúc phúc cũng được mà chửi bới cũng chẳng sao. Trăm năm sau cũng sẽ thành nắm đất vàng, điều quan trọng là hiện tại phải sống vui vẻ và thoải mái.
Đây là điều mà Khương Chi Chu đã dạy cô.
Nhờ vào việc quay một vài bộ phim, Khương Chi Chu đã giành được một số giải thưởng trong nước. Vào thời điểm tươi đẹp nhất, nàng đã chọn giải nghệ, lui về hậu phương.
Khi đó, tuổi đời của nàng mới chỉ 27. Ngay khi tin tức được tung ra đã gây sóng gió khắp nơi.
Nàng không giải thích gì thêm, nàng chỉ cảm ơn sự ủng hộ và yêu mến của mọi người trong những năm qua, nói rằng nàng đã kiếm được rất nhiều tiền khi tuổi đời còn trẻ nhưng lại không có thời gian để tiêu, hiện tại nàng muốn tiêu chúng.
Lý do khiến người khác dở khóc dở cười.
Có người đoán nàng gả vào gia đình hào môn, có người cho rằng nàng bị tổn thương vì tình yêu. Nói qua nói lại, cuối cùng lại thành ‘scandal’ đồng tính.
Có lẽ, không thể nói đó là một vụ tai tiếng, mà là tin tức có thật và chính xác.
Bức ảnh mười ngón tay đan vào nhau trên phố và bức ảnh ôm hôn trên ban công khách sạn đều đồng thời leo lên hot search. Còn hai nhân vật chính tắt điện thoại, cãi cọ trong quán lẩu về việc ăn cay hay không cay.
Khương Chi Chu muốn ăn cay.
Đứa trẻ nói lúc sáng càng cay càng ngon, nhưng đến lúc gọi món lại muốn gọi phần không cay, còn nói:” Ăn cay không tốt cho da, không tốt cho dạ dày, sáng ra chị còn lải nhải muốn ăn thanh đạm, tại sao bây giờ lại biến thành tiêu chuẩn kép rồi?”
Khương Chi Chu mặt không đổi sắc phản bác:” Chị không đóng phim nữa, không quan tâm da mình có đẹp hay không, nếu có mụn em cũng không được ghét bỏ chị, em phải thích chị vô điều kiện đấy. Không phải chị học tiêu chuẩn kép từ em à, trong một nhóm gồm ba người, sẽ luôn có một người mình có thể học hỏi.”
Giang Thanh Mộng tặc lưỡi: “Thật không biết xấu hổ.”
Khương Chi Chu đánh dấu vào một nồi lẩu uyên ương trên thực đơn, biểu tình nhàn nhạt: ” Chị có em là được rồi, cần mặt mũi để làm gì.”
Cô gái nhỏ vui mừng khôn xiết trước những lời nói ngọt ngào đầy bất ngờ này.
Khương Chi Chu lại bắt đầu trêu chọc cô: ” Cười cười trông ngốc thật đấy, hệt như ngốc bạch ngọt.”
Biết rằng cô gái nhỏ của mình và ngốc bạch ngọt không liên quan gì đến nhau. Đôi khi lòng dạ cô xấu xa đến mức có thể giết người phóng hỏa, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Nhưng, khi ở bên cạnh cô, bầu không khí lúc nào cũng ngọt ngào.
Khương Chi Chu nở nụ cười nhàn nhạt bên môi. Nàng cúi đầu, đưa tay lên che mắt mình lại.
Sao nàng lại có thể cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ của chính mình.
Ôi, đều đã trở thành cặp vợ vợ già, sao trông cả hai lại giống như những cô gái trẻ tràn đây thanh xuân như vậy?
Các nàng đã ở bên nhau gần chín năm.
Vào những năm chưa giải nghệ, cả hai chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, một năm cũng chỉ có thể ở cùng nhau một hai tháng.
Còn lại đều phải chắt chiu chút thời gian bận rộn của mình để ra để gặp mặt. Có khi đêm nay gặp nhau, sáng sớm mai đã phải bắt máy bay trở về đoàn làm phim.
“Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian ở cùng nhau. Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, lỡ như em cảm thấy không mới mẻ nữa thì phải làm sao bây giờ?” Khương Chi Chu chống mặt hỏi.
Giang Thanh Mộng cắn ống hút trong cốc uống nước: “Lời này nên để em hỏi chị mới đúng.”
Người vẽ nên sự tươi mới là Khương Chi Chu.
“Chị? Chị đấy à, nếu không cảm thấy mới mẻ nữa thì chị sẽ đến công ty lắc lư một chút. Dạo gần đây công ty ký hợp đồng với rất nhiều em gái xinh đẹp đúng không? Chị thích người vừa trẻ vừa đẹp.” Khương Chi Chu rất thích trêu chọc cô.
Trước tiên khiêu khích, sau đó dỗ dành, làm mãi không biết mệt.
Giang Thanh Mộng thực sự muốn cắn nát ống hút, cô liếc nàng một cái rồi hừ một tiếng:” Vậy em sẽ nhận lời mời hẹn hò của Triệu tổng, Lý tổng, đạo diễn Vương, đạo diễn Tôn. Em thích sự ổn định và trưởng thành, còn chị càng ngày càng ấu trĩ.”
“Em lại dối lòng rồi, năm đó chị chưa ổn định và cũng chưa trưởng thành, cô nhóc như em không phải yêu và muốn gả cho chị ngay từ cái nhìn đầu tiên à.”
Người nào đó từ trước đến nay luôn tự tin, tự tin đến mức thái quá.
Giang Thanh Mộng đỏ mặt vì bị trêu chọc, cô quay mặt đi chỗ khác, có chút xấu hổ, nhỏ giọng phản bác:” Không biết xấu hổ, em nói em muốn gả cho chị khi nào?”
Khương Chi Chu thuận theo lời cô, bình tĩnh trấn an: “Được rồi, chị không biết xấu hổ, thật ra chị muốn gả cho em.”
Giang Thanh Mộng cắn ống hút nhìn Khương Chi Chu, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, trong mắt còn hiện lên tia sáng.
“Này, buồn nôn quá, đừng nhìn chị như vậy.” Khương Chi Chu bật cười che mắt lại, ngại ngùng lảng tránh ánh mắt sáng ngời của cô.
Tại sao đứa nhỏ này lại dễ dỗ dành như vậy?
Mỉm cười, nhưng lại có chút thất thần.
Những lời tán tỉnh yêu đương hết sức bình thường này, nếu đổi lại là trước đây, nàng sẽ không dám nói nửa câu vì sợ kích thích cảm xúc mẫn cảm và đa nghi của Giang Thanh Mộng, thậm chí còn trở nên thận trọng với chính bản thân mình.
Lòng nàng cũng bị cô đâm đến vỡ nát, hai người làm tổn thương nhau đến chết đi sống lại.
Quanh đi quẩn lại, các nàng chưa bao giờ buông tay nhau.
Nàng đợi rất nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được người yêu trưởng thành, đợi được một mối quan hệ bình thường giữa những người yêu nhau.
Cả hai đều không cần phải thận trọng như đi trên tấm băng mỏng nữa.
Nàng có thể thể hiện tính cách ấu trĩ, kiêu ngạo và vô lý của mình với đối phương. Đối phương cũng sẽ bao dung nàng vô điều kiện.
Sau khi lấy lại tinh thần, Khương Chi Chu thấy Giang Thanh Mộng đang tập trung nhúng thịt bò.
Phía trước Khương Chi Chu có hai cái bát, một bát thanh đạm và một bát cay nồng, bát trước thì ít, bát sau thì nhiều.
Trong bát toàn là những món nàng thích nhất, thịt bò thái lát, củ mài thái sợi, đậu hũ trắng …
Khương Chi Chu không khách khí, trực tiếp động đũa.
Khi nàng ăn lẩu hoặc ăn buffet, nàng hiếm khi làm bất cứ điều gì. Một bên Giang Thanh Mộng lải nhải nói nàng ham ăn lười làm, một bên lại tinh ý chọn tất cả những món mà nàng thích ăn đến trước mặt nàng.
Nàng vừa ăn vừa ngứa miệng, nhíu mày hỏi đối phương:” Em rất biết trêu hoa ghẹo nguyệt. Chị chỉ biết Triệu tổng, Lý tổng, đạo diễn Vương từng tặng hoa cho em, Tôn tổng là tên nhóc nào nữa?”
Cô gái nhỏ cũng đã gần ba mươi, thật sự không còn là một cô bé nữa.
Càng lớn tuổi, tính tình cô lại càng trở nên dịu dàng, khóe mắt và đuôi lông mày lúc nào có ý cười ấm áp, lúc nào cũng có thể tươi cười, vừa nhìn liền biết đây là người rất thích hợp để cưới về nhà. Vì thế ong bướm, rau dưa xoay quanh cô nhiều đến mức hết chặt đi bụi này lại mọc lên bụi khác.
“Chúng ta kết hôn đi, trong tháng này, trong tuần này, có được không?” Lòng Giang Thanh Mộng tràn đầy ngọt ngào, cô vẫn đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt của Khương Chi Chu cho nên bỏ qua câu hỏi tội của nàng.
Khương Chi Chu nhướng mày, rũ mắt suy tư một lúc, sau đó đồng ý.
Trước kia nàng là người theo chủ nghĩa độc thân, chưa bao giờ cảm thấy hôn nhân là điều cần thiết. Độc thân cả đời đến già cũng tốt, không cần phải hầu hạ hay vướng bận ai.
Sau này khi gặp Giang Thanh Mộng, nàng giống như muốn trả món nợ nhiều năm qua, trong lòng thấp thỏm như hạt bụi.
Nàng cũng từng hỏi Giang Thanh Mộng có nguyện ý kết hôn với mình không. Lúc đó, nàng chỉ muốn cho đối phương cảm giác an toàn, nhưng cô đã mỉm cười và từ chối.
Hiện tại, khi nhắc đến chủ đề này, nàng muốn cho cô một sự bảo đảm.
Cả hai cần một mối quan hệ hợp pháp, có quyền lợi hợp lệ ——quyền được ký kết khi người kia không may phải nằm trên bàn mổ vào một ngày nào đó.
Tuy nói là kết hôn nhưng thực chất chỉ ra nước ngoài lãnh chứng và xử lý hàng loạt thủ tục.
Quốc tịch của Giang Thanh Mộng là ở nước ngoài, Khương Chi Chu cũng đã đổi quốc tịch vài năm trước.
Khương Chi Chu không có ý định tổ chức hôn lễ. Nàng chỉ chăm chăm lo tài sản, công chứng, mua bảo hiểm, đưa Giang Thanh Mộng cùng chạy đi vài nơi, cuối cùng cầm một xấp thỏa thuận dày cộp rồi về nhà, thậm chí còn lập di chúc.
Giang Thanh Mộng nằm trên giường đọc từng câu từng chữ trong di chúc của Khương Chi Chu. Sau khi xem xong, cô nói:” Trông chị rất khác thường, có phải chị lại giấu em chuyện gì không?”
Khương Chi Chu đặt giấy tờ lên bàn, cười khúc khích:” Có phải em đang nghĩ: Tại sao trên đời này lại có người muốn kết hôn mà trước tiên lại đi lãnh chứng. Không thông báo cho cả thế giới biết và không muốn có một hôn lễ ngọt ngào mà chỉ quần quật làm những vấn đề tầm thường này không?”
Giang Thanh Mộng bước đến, giúp nàng sắp xếp tài liệu:” Chị đã nói sau này sẽ không giấu em chuyện gì nữa.”
Khương Chi Chu nhét túi tài liệu vào tủ, nhẹ nhàng bâng quơ nói:” Được rồi, vụ tai nạn xe cộ đã để lại bóng ma tâm lý trong chị. Chị có phần lo lắng nên phải chuẩn bị đầy đủ, chị phải đảm bảo quyền lợi được hưởng của các cặp đôi đồng giới giống với các cặp đôi khác giới khác. Bằng cách này, ngay cả khi tai nạn xảy ra một lần nữa, em vẫn có quyền xử lý mọi thứ thuộc về chị.”
Giang Thanh Mộng ôm lấy nàng từ phía sau:” Sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, bây giờ tuổi của em và chị đều bằng nhau, chúng ta sẽ cùng nhau già đi.”
Khương Chi Chu không đáp lại câu nói này. Nàng mỉm cười, đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay Giang Thanh Mộng, vỗ nhẹ rồi đánh trống lảng:” Em có biết tại sao bây giờ chị mới kết hôn với em không?”
Giang Thanh Mộng dùng cằm chọc chọc cổ Khương Chi Chu:” Em biết, chắc chắn chị chê em quá nhỏ tuổi.”
Giọng điệu khàn khàn đầy bất lực.
Nếu có thể, cô cũng muốn lớn lên trong một đêm, sớm đứng bên cạnh Khương Chi Chu, ôm nàng vào lòng, che chở cho nàng, bảo hộ nàng khỏi những đau khổ về sau.
Khương Chi Chu cười nói:” Chị đã từng nghĩ rằng em chỉ thích chị khi em còn trẻ. Hơn nữa, người mà em thích lại là chị của trước đây, mang theo rất nhiều lớp kính dày. Sau khi chúng ta thực sự ở bên nhau, có thể em sẽ thấy rằng chị chỉ đến thế, không tốt như em đã tưởng. Em sẽ gặp được người tốt hơn, hoặc em sẽ nhận ra đó không thực sự là tình yêu, nó chỉ giống như một nỗi chấp niệm đầy tính chiếm hữu với thứ mà em muốn, khi em có được rồi, em sẽ cảm thấy mệt mỏi, hoặc là ——”.
“Em chưa bao giờ nghĩ như vậy!” Giang Thanh Mộng ngắt lời nàng.
Nếu đổi thành quá khứ, nhất định cô sẽ lo lắng đến mức đỏ hốc mắt.
Hiện tại cô đã lớn, sẽ không thể hiện niềm vui hay sự tức giận của mình ra, chỉ muốn ôm Khương Chi Chu thật chặt.
“Chị nói ý nghĩ của chị nhiều năm trước.” Khương Chi Chu xoay người, vuốt tóc cô rồi ôm cô vào lòng để vỗ về:” Chị muốn em có cơ hội hối hận, tuy rằng có thể ly hôn sau khi kết hôn, nhưng những thủ tục đó phiền phức quá, chị rất lười, chị chỉ muốn làm một lần thôi, không muốn đi giải trừ. Cho nên chị cứ chờ mãi chờ mãi, đợi đến khi xác nhận em sẽ không hối hận, xác nhận em không gặp được người khiến em cảm thấy tốt hơn, chị mới nghĩ rằng: Được rồi, em là người của chị, chị sẽ cưới em về nhà.”
Giang Thanh Mộng không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nàng.
Khương Chi Chu nhẹ nhàng cọ cọ trán cô, dịu dàng nói:” Em tha thứ cho chị nhé, khi thích một người trẻ hơn mình quá nhiều tuổi, chị sẽ luôn có rất nhiều băn khoăn.”
Giang Thanh Mộng hôn lên môi nàng, tựa đầu vào trán nàng:” Chị không sai, tại sao lại muốn em tha thứ cho chị?”
Khương Chi Chu khẽ mỉm cười, ôm lấy cô. Các nàng ôm lấy nhau, cô không thể nhìn thấy được vẻ mặt của nàng. Nàng rũ mi mắt xuống, sắc mặt dần ảm đạm.
“Dạy em khiêu vũ nhé, chị rất giỏi.” Khương Chi Chu buông tay ra, tắt đèn, mở ca khúc《Hôn lễ trong mơ》, đóng rèm cửa lại.
Tiếng đàn piano vang lên, một bàn tay mềm mại duỗi ra đặt trên vòng eo mình, Giang Thanh Mộng liền nắm lấy: “Chị chỉ giỏi khiêu vũ cổ điển.”
Thân thể mềm mại dần tiến đến, Giang Thanh Mộng ôm lấy, thấp giọng cười nói:” Đồ lừa đảo, làm gì có điệu nhảy nào mà lại dán cơ thể gần như thế.”
“Nhắm mắt lại, yên lặng.” Đôi môi mềm mại dán lại gần, chặn lời Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng ngừng nói, nhắm mắt lại và đứng lặng lẽ trong đêm.
Khương Chi Chu bắt lấy cô, rơi xuống một nụ hôn ướt át và mềm mại tràn đầy tình yêu. Người trong vòng tay nàng không thể suy nghĩ thêm, dần dần chìm đắm trong đó.
Khương Chi Chu lặng lẽ nhìn cô và hôn cô
Cùng nhau già đi, nếu có thể như thế này thì thật tốt.
Nàng có thể may mắn được tái sinh, nhưng nàng không thể tham lam thêm thời gian.
Sau khi tái sinh, nàng trẻ hơn tám tuổi, cuối cùng nàng đã dành mười sáu năm để đổi lấy ánh sáng cho người yêu mình.
Quãng đời còn lại, nàng có thể bầu bạn cùng cô được bao nhiêu năm nữa?
Mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm? Hay thậm chí là nhiều hơn thế?
Nàng không biết, có thể sống lại một lần là quá đủ rồi.
Nàng sẽ xem mỗi một ngày như ngày cuối cùng để yêu thương cô, nàng đã cảm thấy rất mãn nguyện.
Mặc dù, nàng vẫn che giấu, nhưng chỉ giấu duy nhất một chuyện này.
Nàng chỉ xin một lần này. Từ nay về sau, nàng thực sự không dối lừa cô điều gì nữa.
Tha thứ cho chị.
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.