Sau một ngày bận rộn với công việc, Lê Uẩn Gia vốn cho rằng bản thân sẽ rất mệt mỏi.
Nhưng khi nhìn thấy Thôi Dư Hinh ở cửa công ty, vừa thấy đèn xe của cô đã chạy từ cửa công ty đến xe của cô…
Lê Uẩn Gia ngồi trên ghế lái mím môi lại, không biết vì sao mệt mỏi trên cơ thể dường như ngay lập tức biến mất.
Họ đã hẹn nhau cùng ăn tối.
“Dư Hinh, từ từ thôi, lần sau không cần chạy tới nữa.” Lúc Thôi Dư Hinh lên xe, Lê Uẩn Gia nhẹ nhàng nói.
Cô chỉ vào dây an toàn, muốn Thôi Dư Hinh thắt lại.
Thôi Dư Hinh nghe lời cô nói, nhưng nàng có kéo thế nào thì dây an toàn vẫn không kéo ra được.
Nàng cắn môi, dùng sức kéo mạnh một lần nữa…
Ngay vào lúc đó, một đôi tay ấm áp đã bao bọc lấy nàng.
Thôi Dư Hinh sững sờ.
Lê Uẩn Gia không biết đã nghiêng người từ lúc nào, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay nhỏ bé của Thôi Dư Hinh, cô dùng lực thích hợp, dây an toàn đã được kéo ra.
Lê Uẩn Gia ngước mắt lên, lúc này cô mới chú ý tới khoảng cách giữa hai người… rất gần.
Đủ gần để nhớ lại nụ hôn vào hai đêm trước, hoặc là, cũng có thể nhớ tới nụ hôn khác vào hai buổi chiều trước, là nụ hôn đầu tiên.
Thôi Dư Hinh chớp chớp mắt, khoảng cách quá gần rõ ràng đã khiến những ký ức trước đây của hai người trở nên chân thực, tim nàng đập nhanh.
Nhưng ở khoảng cách này, lần đầu tiên nàng có cơ hội nhìn rõ đôi môi của Lê Uẩn Gia… thấy rõ đường vân môi, sự mềm mại kia.
Lê Uẩn Gia không nói gì, cô dịu dàng vuốt ve gương mặt Thôi Dư Hinh.
Thôi Dư Hinh là một cô gái rất đơn thuần, không phức tạp, tính cách cũng như vậy, tình cảm cũng như vậy, điều đó khiến cho Lê Uẩn Gia không kìm được mà muốn ỷ lại vào nàng.
Nhưng Lê Uẩn Gia lại không chắc chắn, không chắc, chỉ bởi vì Thôi Dư Hinh nhỏ hơn cô gần mười tuổi, vẫn còn rất trẻ, cô không biết sau một khoảng thời gian dài ở với người có khoảng cách tuổi tác lớn như cô thì Thôi Dư Hinh liệu có hối hận không…
Tay Lê Uẩn Gia vô thức buông xuống.
Là do bản năng.
Đây cũng là lý do tại sao cô tự giác tránh mặt Thôi Dư Hinh trong hai ngày qua.
Nhưng cô tự nói với bản thân rằng không nên như vậy, nên hôm nay khi gặp Trịnh Nhân Vĩ ở hành lang, cô mới muốn anh ta giúp mình hẹn Thôi Dư Hinh ra ngoài ăn cơm.
Thôi Dư Hinh cầm ngược lại bàn tay muốn rời đi của cô, do dự một lúc: “Trưởng phòng…, có phải chị đang lo lắng không?”
“Chị…” Lê Uẩn Gia mím môi, nói là lo lắng thì quả thật là cô đang lo lắng, lo rằng Thôi Dư Hinh sẽ hối hận.
Kể từ khi Tống Minh Lý rời đi, Lê Uẩn Gia không biết liệu mình có thể chịu đựng thêm một mối tình nữa rời đi hay không.
Giờ tan làm là khoảng thời gian tắc đường cao điểm, bên ngoài xe từng đợt ầm ĩ xôn xao, khiến cho Lê Uẩn Gia nhất thời không thể tiếp tục suy nghĩ được.
Cô có nên chỉ đơn giản tin tưởng vào Thôi Dư Hinh được không…
Lê Uẩn Gia thở dài một hơi, cô tạm thời gác lại những suy nghĩ của mình, quay đầu lại, đang định hỏi Thôi Dư Hinh lát nữa muốn ăn gì, không ngờ Thôi Dư Hinh lại đột nhiên lên tiếng.
“… Trưởng phòng?”
“Ừm?” Nghe được vẻ lo lắng trong giọng nói của Thôi Dư Hinh, vì sợ Thôi Dư Hinh nhận ra sự khác thường của mình, Lê Uẩn Gia khẽ cau mày lại.
Suy nghĩ bình tĩnh lại, Lê Uẩn Gia nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc giữa trán của Thôi Dư Hinh: “Dư Hinh, chị vẫn còn chưa hỏi em, lát nữa em muốn ăn gì?”
Thôi Dư Hinh vội vàng đáp lời: “Ăn gì cũng được, ăn với trưởng phòng thì ăn gì cũng được hết.”
Nàng nói một cách vội vã.
Lê Uẩn Gia bị dáng vẻ sốt ruột của nàng chọc cho cười nhẹ: “Dư Hinh, nếu em đã ở bên chị rồi thì địa vị giữa chúng ta là bình đẳng, em không cần che giấu suy nghĩ của mình, không cần phải điều gì cũng phối hợp với chị.”
Cô nói dịu dàng: “Trước đây chị thường tăng ca vào buổi tối, thỉnh thoảng gặp em và Nhân Vĩ ở cùng nhau, chị thường nghe thấy em trực tiếp nói với anh ta là em muốn ăn gì?”
“Ừm…” Thôi Dư Hinh thở dài rồi nghĩ ngợi, cuối cùng mới mở miệng: “Thật sự là ăn gì cũng được, bởi vì so với việc nghĩ em muốn ăn gì thì em lại càng muốn biết trưởng phòng thích ăn món gì…”
“Là vậy sao?”
Cuối cùng chiếc xe cũng lên đường.
Nhưng Thôi Dư Hinh không thể ngừng suy nghĩ.
Nội dung chủ yếu là đoạn hội thoại mà Trịnh Nhân Vĩ đã nói với nàng trong phòng trà chiều nay… Về việc Lê Uẩn Gia vẫn luôn tránh mặt nàng suốt hai ngày qua, mà Thôi Dư Hinh đoán rằng đó là vì Lê Uẩn Gia không muốn đồng nghiệp trong công ty biết về mối quan hệ của hai người họ.
Nàng vốn đã tự nhủ rằng đừng nghĩ về nó nữa, nhưng cho đến giờ phút này…
Cả bữa tối, Thôi Dư Hinh đều ăn một cách mất tập trung.
Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không dám hỏi, mãi đến sau bữa tối, khi nàng và Lê Uẩn Gia nắm tay nhau đi về phía bãi đậu xe, nàng mới không nhịn được mà mở miệng.
“Trưởng phòng, chị đừng lo lắng, chuyện chúng ta ở bên nhau, ngoại trừ Trịnh Nhân Vĩ đã biết ra…”
Dừng bước lại, Thôi Dư Hinh nhìn phía Lê Uẩn Gia rồi hít sâu một hơi: “… Ừm, em sẽ không nói với ai hết, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của trưởng phòng đâu.”
Nàng nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lê Uẩn Gia ngây người nhìn nàng.
Tới giờ phút này, cuối cùng Lê Uẩn Gia cũng hiểu tại sao Thôi Dư Hinh lại có vẻ hơi mất tập trung cả tối.
Thôi Dư Hinh lơ đễnh, hóa ra là vì nàng đang lo lắng cho cô.
Thì ra không liên quan gì đến hối hận cả.
Lê Uẩn Gia bật cười.
“Dư Hinh.”
“Sau này, lúc chúng ta ở riêng với nhau thì em đừng gọi chị là trưởng phòng nữa.”
Thôi Dư Hinh sửng sốt một lúc: “Hả? Trưởng phòng, vậy em nên gọi chị là gì?”
Lê Uẩn Gia cười nhẹ.
“Gọi chị là Uẩn Gia đi.” Cô nhướng mày rồi nhẹ nhàng hôn lên trán của Thôi Dư Hinh: “… Được không?”