Vẫn còn một khoảng thời gian trước buổi tối, cả hai nói muốn đi xem phim cùng nhau.
“Hay chúng ta đi xem phim đi? Dư Hinh, em có thích rạp chiếu phim nào không? Uy Tú? Hay là Tú Thái?” Khi đang khởi động xe, Lê Uẩn Gia hỏi Thôi Dư Hinh.
Lê Uẩn Gia không ngờ là Thôi Dư Hinh nghe cô nói như vậy, suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.
“Uẩn… Không, trưởng phòng.” Thôi Dư Hinh vẫn không quen gọi tên Lê Uẩn Gia, nàng ho nhẹ một tiếng che giấu chuyện vừa rồi: “Chị có muốn xem DVD không?”
“DVD?”
“Ừm, lúc trước Trịnh Nhân Vĩ cho em mượn một ít, trưởng phòng, chị không biết chứ, thật ra Trịnh Nhân Vĩ rất thích tiêu tiền bừa bãi, mỗi lần anh ta nhìn trúng cái gì thì lập tức mua rất nhiều…”
“Lần này anh ta cũng vậy, mua một đống DVD hot mới phát hành, nói gì đó ngu ngốc là ủng hộ ngành điện ảnh bằng những hành động thiết thực… Cho nên em muốn mượn chúng, sau đó giúp anh ta xem thêm vài lần, như vậy mới không lãng phí.”
Thôi Dư Hinh nói rất chân thành, điều đó khiến Lê Uẩn Gia cảm thấy nàng rất đáng yêu.
“Vậy sao?”
Lê Uẩn Gia không từ chối, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi.
Cô lái xe đến nhà Thôi Dư Hinh với nụ cười trên môi.
Thôi Dư Hinh sống trong một tòa nhà cũ đã hơn hai mươi năm tuổi, mặc dù có thang máy, nhưng ánh đèn trong thang máy lại lờ mờ, thang máy cũng nhỏ hẹp, hai người bước vào thang máy nhỏ hẹp như vậy, cho dù đều là những cô gái gầy yếu, cũng gần như kề sát vai nhau, dựa rất gần.
Thang máy chật chội và tối tăm, dễ dàng khiến người bình thường cảm thấy khó chịu.
Nhưng vào lúc này, đang ở trong thang máy như vậy, hai người nắm tay nhau, không có ai cảm thấy khó chịu.
Lê Uẩn Gia ngước mắt lên và sững sờ khi nhìn thấy mình trong gương của thang máy.
Đã lâu rồi cô không cười thoải mái như vậy.
Lê Uẩn Gia nhớ tới Tống Minh Lý, nhớ những ngày cô ở bên Tống Minh Lý, Tống Minh Lý luôn nói cho Lê Uẩn Gia biết dáng vẻ nào đó của cô mà anh ta thích, thích sự dịu dàng của cô, thích sự trưởng thành của cô, là bởi vì thích những điều này, anh ta mới muốn ở bên cô.
Thích cụ thể, thích có điều kiện.
Trong cuộc sống hàng ngày của hai người, Tống Minh Lý không ngừng nhắc tới, nhấn mạnh, không ngừng lặp đi lặp lại những dáng vẻ kia. Lâu ngày, Lê Uẩn Gia thậm chí còn có ảo giác, cho rằng Lê Uẩn Gia mà Tống Minh Lý nhắc tới, Lê Uẩn Gia mà Tống Minh Lý nhấn mạnh anh ta thích… Lê Uẩn Gia như vậy, mới là dáng vẻ mà cô nên có.
– Nhưng thật ra đó không phải là cô, rốt cuộc đó chỉ là sự mong đợi của Tống Minh Lý mà thôi.
Điều đó khiến Lê Uẩn Gia nghi ngờ bản thân trong một thời gian, nghi ngờ người Tống Minh Lý yêu đến cùng là cô, hay là người mà anh ta tưởng tượng.
Mãi đến sau khi chia tay Tống Minh Lý, Lê Uẩn Gia cũng không biết rõ chuyện này. Trên thực tế, cô cũng không cần biết rõ, bởi vì nếu Tống Minh Lý nói lý do chia tay là anh ta đã không còn yêu cô nữa, điều đó có nghĩa là, bất kể là Lê Uẩn Gia thật, hay là Lê Uẩn Gia trong tưởng tượng của anh ta, cả hai đều không thể khiến anh ta hài lòng.
Không hài lòng, thì không thể yêu thêm nữa.
Họ đã chia tay.
Nhớ tới những điều này, nụ cười trên môi Lê Uẩn Gia vô thức chìm xuống.
Thang máy vừa vặn mở ra, Thôi Dư Hinh chú ý tới trạng thái khác thường của Lê Uẩn Gia, nàng dắt Lê Uẩn Gia đi ra khỏi thang máy, mím môi.
“Trưởng phòng…?”
Lúc này Lê Uẩn Gia mới nhận ra rằng mình đã ngẩn người: “… Ừ?”
Suy nghĩ lung tung, Thôi Dư Hinh chớp mắt mấy cái, lên tiếng: “Trưởng phòng…, vừa rồi trông chị đang ổn, sao vừa trở về nhà em…”
Nàng cẩn thận suy đoán: “Có phải chị lo lắng nhà em lộn xộn, chị lại phải giúp em dọn dẹp nhà cửa không?”
Nghe lời suy đoán của Thôi Dư Hinh, Lê Uẩn Gia sửng sốt.
Lê Uẩn Gia bật cười.
Cô dịu dàng xoa tóc Thôi Dư Hinh: “Không phải.“
“Ừm? Không phải sao?“ Thôi Dư Hinh nhíu mày, liếc mắt đầy nghiêm túc: “Trưởng phòng, chị phải tin em, kể từ ngày chị rời đi đó, mấy ngày nay em đã cố gắng hết sức để giữ cho phòng sạch sẽ.”
Nàng nói, vội vàng giải thích.
Nhìn thấy Thôi Dư Hinh sốt ruột như vậy, Lê Uẩn Gia rốt cuộc cũng không nhớ được ý nghĩ vừa rồi.
Điều này dường như luôn như vậy. Lê Uẩn Gia nghĩ. Chỉ cần ở bên cạnh Thôi Dư Hinh, gông cùm mà cô tích tụ theo tuổi tác dường như sẽ dễ dàng bị cởi bỏ bởi sự đơn giản của Thôi Dư Hinh.
Trong lòng vừa suy nghĩ, Lê Uẩn Gia cúi đầu, hôn lên môi Thôi Dư Hinh.
Một nụ hôn nóng bỏng, cái lưỡi nhỏ mềm mại nhẹ nhàng dây dưa, không thể tách rời.
Dây dưa xâm chiếm suy nghĩ, hai người trong phút chốc quên mất rằng mình vẫn đang ở trên hành lang.
Cho đến khi thang máy phía sau hai người mở ra cùng với tiếng ding, hai người nhanh chóng tách ra như một con chim sợ cành cong.
Hai người tay nắm tay nhau, liếc nhìn nhau và giả vờ không có chuyện gì, như thể họ là cặp chị em tốt đang chờ thang máy.
Người hàng xóm đi ra từ thang máy không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường ở hai người, lịch sự mỉm cười với Thôi Dư Hinh.
Chờ hàng xóm kia đi xa và nghe thấy tiếng đóng cửa ở đằng xa, Thôi Dư Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, cả hai cùng bật cười.
Lúc này Thôi Dư Hinh mới dẫn Lê Uẩn Gia vào phòng.
Bộ phim bắt đầu chiếu, Thôi Dư Hinh lập tức nhảy lên giường và dựa vào bên cạnh Lê Uẩn Gia.
Thân mật như vậy.
Và nụ hôn vừa ở hành lang…
Thôi Dư Hinh ngước mắt lên, nhìn góc nghiêng mặt Lê Uẩn Gia, nhớ tới một chuyện.
Một chuyện nàng vốn để ý, giờ phút này càng khiến nàng vô cùng lo lắng.
Thôi Dư Hinh nhíu mày.
“Dư Hinh?” Lê Uẩn Gia chú ý tới: “… Làm sao vậy?“
“Trưởng phòng.” Với rất nhiều suy nghĩ, Thôi Dư Hinh hít sâu một hơi: “Sau này chúng ta ở công ty, có phải cũng giống như vừa mới gặp được hàng xóm…”
“… Giả vờ chúng ta là người lạ phải không?”
Thôi Dư Hinh hỏi, nhẹ nhàng nhìn Lê Uẩn Gia.
Nàng hỏi một câu hỏi mà rõ ràng trong lòng nàng đã có câu trả lời.
Chỉ là Thôi Dư Hinh cũng không rõ, vì sao cho đến giờ phút này, nàng mới nhận ra thật ra nàng rất sợ câu trả lời của Lê Uẩn Gia.
Nàng sợ hãi câu trả lời của Lê Uẩn Gia sẽ giống như những gì nàng nghĩ, giống nhau như đúc…