Cả ngày hôm nay, Thôi Dư Hinh đều hơi bất an.
Không phải chỉ vì đám cưới vào buổi sáng, mà còn…
Phải nói là, tối nay nàng sẽ gặp Lê Uẩn Gia.
Hai người hẹn nhau cùng đi dạo chợ đêm Ninh Hạ gần công ty.
Sở dĩ có chuyến đi này là do tối hôm trước hai người đã nói chuyện về đồ ăn ở gần công ty.
Thôi Dư Hinh điên cuồng đề cử đồ ăn ở chợ đêm Ninh Hạ.
“Em biết món nào ngon.” Khi đó Thôi Dư Hinh nói đầy phấn khích: “Em và Trịnh Nhân Vĩ rất hay đến đó, có một tiệm mì xào thịt dê…”
Thấy nàng hưng phấn như thế, Lê Uẩn Gia cũng muốn chọc ghẹo Thôi Dư Hinh, cô siết nhẹ tay nàng: “Em và Trịnh Nhân Vĩ rất hay đi à, chỉ có hai người thôi…”
Nhưng Lê Uẩn Gia không ngờ, Thôi Dư Hinh chẳng những lập tức phát hiện ra cô đang ghen, mà còn cực kỳ căng thẳng.
“Trưởng, trưởng phòng, không phải như vậy.”
Tay Thôi Dư Hinh căng thẳng liều mạng quơ tay trước Lê Uẩn Gia, mức độ vội vàng còn hăng say hơn lúc quơ muỗi.
Nàng vội vàng làm sáng tỏ: “Trưởng phòng, em bảo đảm với chị, em và yêu nghiệt tai họa nhân gian Trịnh Nhân Vĩ kia tuyệt đối…”
Thôi Dư Hinh khép năm ngón tay lại giơ lên, thề chân thành.
“Em và cậu ta tuyệt đối trong sạch, không có bất kỳ mối quan hệ không trong sáng nào.”
Lê Uẩn Gia cong môi trước phản ứng căng thẳng của nàng.
Cô không giấu được nụ cười xinh đẹp của mình.
Cứ như vậy, cô xoa tóc Thôi Dư Hinh đang lo lắng.
“Dư Hinh, thật ra chị nhìn ra được, em và Nhân Vĩ…”
Lê Uẩn Gia mới nói tới đây, ngước mắt, ai ngờ Thôi Dư Hinh đã lộ ra vẻ mặt đưa đám, giống như một con thỏ con lo lắng hãi hùng.
Nàng vội vàng làm sáng tỏ, hoàn toàn không cho Lê Uẩn Gia nói hết lời: “Trưởng phòng, em và Trịnh Nhân Vĩ thật sự không…”
Lê Uẩn Gia bất đắc dĩ, cô có hơi hối hận, vì sao lại đào bẫy cho Thôi Dư Hinh nhảy vậy chứ.
Tính cách của Thôi Dư Hinh ngây thơ như vậy, vốn dĩ cô đã biết rồi…
“Trưởng phòng, em nói cho chị nghe, thật ra cái tên Trịnh Nhân Vĩ này, hoàn toàn không thể thích em, bởi vì cậu ta…”
Lê Uẩn Gia nhìn Thôi Dư Hinh vội vàng mà giải thích, chân tay luống cuống.
Cô phát hiện ra mình hoàn toàn không biết làm sao để Thôi Dư Hinh dừng lại.
Cô đành phải đến gần sườn mặt của Thôi Dư Hinh, hôn một cái.
Một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nụ hôn kia vừa xảy ra, đổi lấy cái nhìn ngây ngốc của Thôi Dư Hinh.
“Trưởng phòng, chị tin em sao? Tin tưởng em và Trịnh Nhân Vĩ thật sự không…” Thôi Dư Hinh lẩm bẩm theo bản năng.
“Ừ.” Lê Uẩn Gia gật đầu: “Chị tin em.”
Lúc này Thôi Dư Hinh mới nhẹ nhàng thở ra, che mặt lại, dường như đầu ngón tay vẫn có thể cảm nhận được độ ấm từ cánh môi của Lê Uẩn Gia.
Tim nàng đập quá nhanh, Thôi Dư Hinh chớp mắt.
Nàng không biết đến khi nào mình mới có đủ cản đảm hôn lên má Lê Uẩn Gia một cách thoải mái giống như vừa rồi Lê Uẩn Gia hôn nàng…
Vừa xuất hiện suy nghĩ này, Thôi Dư Hinh lập tức khiến mình không suy nghĩ nữa, bởi vì chỉ cần nghĩ tới, mặt của nàng sẽ đỏ lên.
Lê Uẩn Gia cười nhẹ, gọi nàng hoàn hồn.
“Dư Hinh, chúng ta vừa mới nói đến chuyện chợ đêm, em nói, có một tiệm mì xào thịt dê ăn rất ngon… đúng không?”
“Đúng vậy, hơn nữa còn ngọt không cay.” Nàng bình tĩnh lại rồi vội vàng gật đầu: “Ngày mai sau khi chờ chị bận xong, chúng ta cùng đi ăn, chợ đêm Ninh Hạ mới mở rất nhiều quán mới, có thể chị sẽ thích.”
“Được thôi.” Lê Uẩn Gia gật đầu, hơi mỉm cười đồng ý.
Chuyện phát triển đến đây, thế là sau đó đã có buổi hẹn hò đi chợ đêm.
Phải nói là vốn dĩ nên có.
Chờ đến khi Lê Uẩn Gia thoát thân khỏi dự án của Vi Thiến, thời gian đã khuya.
Cứ như vậy cô lê thân thể mệt mỏi ra khỏi phòng họp, đi vào văn phòng nhìn đồng hồ treo tường.
Mười một giờ ba mươi phút.
Lê Uẩn Gia thở phào, cũng may lúc cô thấy hội nghị này sẽ kéo dài, đã nhắn cho Thôi Dư Hinh đừng chờ mình.
Khá ổn.
Lê Uẩn Gia ấn vào bờ vai mệt mỏi của mình, gọi điện thoại muốn hỏi Thôi Dư Hinh về nhà chưa, nhưng sau vài tiếng tút, Thôi Dư Hinh lại không nhận điện thoại.
Không biết có phải đã ngủ quên rồi không…
Lê Uẩn Gia nghĩ, thay đổi phương thức nhắn tin cho nàng, nói mình đã kết thúc cuộc họp.
Sau khi gửi tin nhắn, cô thuận tay mở máy tính ra, muốn sửa lại ghi chú trong hội nghị một chút rồi đi về, chỉ là vào lúc này, cảm giác đói bụng xông lên, lúc này Lê Uẩn Gia mới nhớ ra mình cả đêm chưa ăn cơm, ngay cả cơm hộp gọi lúc đang họp, lại bởi vì áp lực khi họp quá lớn, cô hoàn toàn không ăn được mấy miếng.
Nếu đêm nay đi dạo chợ đêm với Thôi Dư Hinh thì tốt rồi.
Lê Uẩn Gia vuốt cái bụng đói khát của mình, cô không khỏi tưởng tượng, Thôi Dư Hinh sẽ hưng phấn như thế nào khi nắm tay mình, vừa chỉ vừa nói với cô mấy thứ này ăn rất ngon.
Nghĩ đến Thôi Dư Hinh chắc chắn sẽ lộ ra thần sắc nghiêm túc, trong lòng Lê Uẩn Gia cũng cảm thấy ấm áp, khóe môi của cô lộ ra nụ cười nhạt.
Sau đó, dường như lúc này yêu cầu của cô đã được thực hiện, một mùi đồ ăn lén lút chui vào từ khe cửa, xông vào hơi thở của cô.
Rất giống, mùi mì xào thịt dê…
Lê Uẩn Gia chớp mắt, cô hoang mang ngước mắt, cho rằng bản thân sinh ra ảo giác.
Nhưng lúc này cô mới phát hiện, điện thoại cô gác trên bàn, đã sáng lên biểu hiện cuộc gọi từ lúc nào.
Là Thôi Dư Hinh gọi tới.
Lê Uẩn Gia kinh ngạc nhận điện thoại, ai ngờ vừa nhận một cái đã nghe thấy âm thanh hoảng loạn của Thôi Dư Hinh.
“Trưởng phòng, chị còn ở văn phòng không? Em đang ở ngoài cửa văn phòng của chị, nhưng em quên mang thẻ ra vào tầng này của chúng ta…”
Thôi Dư Hinh nuốt nước miếng, xấu hổ nói: “Trưởng phòng, em không vào được…”