Nghe Thôi Dư Hinh ở đầu dây bên kia nói như vậy, cùng với mùi thơm của mì xào xộc lên mũi, Lê Uẩn Gia có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô không nhịn được mà bật cười.
– Hẳn là Thôi Dư Hinh đi chợ đêm mua đồ ăn khuya cho cô rồi.
“Dư Hinh, đợi chị một chút.”
Lê Uẩn Gia cầm thẻ ra vào ở trên bàn rồi bước ra ngoài.
Vào nửa đêm, qua lớp cửa kính không cho ai tùy ý ra vào, cô nhìn thấy Thôi Dư Hinh đang cầm một túi đồ ăn thơm phức lúng túng nhìn cô.
Lê Uẩn Gia chớp mắt, cô chỉ cảm thấy sự phiền muộn vừa rồi dường như đã tan biến trong chớp mắt nhìn thấy Thôi Dư Hinh.
Thật ra, cẩn thận nhớ lại thì đây không phải lần đầu tiên Lê Uẩn Gia cảm thấy như vậy về Thôi Dư Hinh, từ rất lâu về trước, lúc Thôi Dư Hinh mới đến công ty thì nàng vẫn luôn ở cạnh cô, Lê Uẩn Gia đã có cảm giác như vậy với Thôi Dư Hinh.
Chỉ có điều, lúc đó cô đã có bạn trai, tâm trí cũng dồn hết vào công việc nên không nghiêm túc nghĩ về chuyện này.
Lê Uẩn Gia rất thích Thôi Dư Hinh ở bên mình, thói quen này bắt đầu từ rất lâu rồi.
Chỉ là trước đây cô không nhận ra.
Lê Uẩn Gia sử dụng thẻ ra vào mở cửa cho Thôi Dư Hinh.
Thôi Dư Hinh vô cùng buồn bực: “Em muốn tạo bất ngờ cho chị, nhưng lại chữa lợn lành thành lợn què…”
Thấy cô phiền não, Lê Uẩn Gia bật cười.
“Sao em biết chị chưa ăn cơm?”
“À…” Thôi Dư Hinh bị cô hỏi liền căng thẳng, giống như bị nhìn thấu cái gì đó.
Lê Uẩn Gia nhướng mày: “Hửm?”
Vẻ mặt Thôi Dư Hinh xấu hổ lúng túng, dù sao thì nàng cũng không thể nói đây là tổng kết tâm đắc của nàng sau hai năm quan sát Lê Uẩn Gia được.
Nàng thầm nghĩ, những quan sát tâm đắc trước đây phần lớn là bởi vì quá quen, giờ phút này chúng không mời mà tới hiện lên trong đầu nàng.
Điều đầu tiên là khi Lê Uẩn Gia làm việc thì cảm giác thèm ăn của cô sẽ giảm, ăn rất ít.
Điều thứ hai là Lê Uẩn Gia không hay ăn đồ ngọt, so với đồ ngọt thì cô thích ăn đồ mặn hơn.
Điều thứ ba là khi Lê Uẩn Gia kết thúc một cuộc họp thì theo thói quen, cô sẽ xử lý các tài liệu trước rồi mới về nhà, nên cuộc họp càng muộn thì cô sẽ càng làm thêm giờ.
Điều thứ tư…
“Em đang nghĩ gì đó?”
Thôi Dư Hinh nghe tiếng thì ngước mắt lên, chỉ thấy Lê Uẩn Gia nghiêm túc nhìn người đang ngẩn ra là nàng.
Thôi Dư Hinh bị cô nhìn đến mức chột dạ.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt.
“Ừm…”
Lê Uẩn Gia thấy Thôi Dư Hinh luống cuống như vậy bèn dứt khoát đổi chủ đề: “Trong túi có gì vậy? Để chị đoán xem… có món mì xào thịt dê rất ngon mà em nói hôm qua đúng không?”
“Đúng vậy.” Thôi Dư Hinh vội vàng nói, nàng vô cùng vui vẻ: “Còn có cả tiết canh lợn ngọt không cay nữa.”
“Hôm nay chợ đêm rất đông, mỗi cửa hàng đều phải chen chúc qua nhiều người mới vào được, cũng may là em đã mua được rồi.”
Nàng cười đầy rạng rỡ.
“… Trước đây em phát hiện mỗi lần mở cuộc họp trưởng phòng đều ăn rất ít, sau đó họp xong còn ở lại tăng ca nữa, vẫn luôn đói bụng, như thế không tốt cho dạ dày.”
Nói tới đây, Thôi Dư Hinh đột nhiên nhận ra một chuyện khác.
Nàng vui vẻ nói: “Quá tuyệt rồi, bây giờ chúng ta hẹn hò với nhau, sau này em có thể hợp tình hợp lý đến tìm chị, em có thể ăn cơm với chị rồi.”
Thôi Dư Hinh nói một cách hào hứng, căn bản không chú ý tới bản thân đang nói những gì.
Chờ tới lúc nàng nói xong thì mới để ý tới sự im lặng của Lê Uẩn Gia.
“Trưởng phòng…” Thôi Dư Hinh lẩm bẩm, chớp chớp mắt: “Ừm… em nói sai rồi ư?”
Lê Uẩn Gia lắc đầu: “Không, không phải đâu.”
Cô nhàn nhạt cười: “Ừm… em nói đúng, mỗi lần phải họp hành, quả thật chị không có tâm trạng ăn cơm.”
Đến lúc này Thôi Dư Hinh mới ý thức được việc bản thân mình lỡ miệng.
Nàng trở nên căng thẳng: “Trưởng phòng, em không phải biến thái, em chỉ quan tâm chị thôi, có những lúc sẽ đặc biệt chú ý tới vài thứ…”
“Ừm, chị biết rồi.” Thấy nàng lại căng thẳng giải thích, Lê Uẩn Gia cắt lời nàng: “Em chỉ quan tâm đến chị thôi.”
“Đúng thế, do em quan tâm đến chị thôi, quan tâm nhiều một chút xíu…” Thôi Dư Hinh vội vàng nói.
Nàng đang nói thì Lê Uẩn Gia lại xoa tóc nàng, đột nhiên cắt ngang lời nàng: “Em chỉ là một cô bé biến thái quan tâm chị thôi.”
“Trưởng phòng—”
Thôi Dư Hinh trợn mắt la hét, nhưng đang định dậm tay dậm chân thì thấy Lê Uẩn Gia bình tĩnh nhìn nàng giống như là đang cảm thấy phản ứng hoảng loạn của nàng rất đáng yêu vậy.
“Hửm?” Đối diện với sự suy sụp của nàng, Lê Uẩn Gia nhướng mày.
Biết Lê Uẩn Gia đang trêu mình, bị cô trêu nhưng không thể làm gì, Thôi Dư Hinh cúi đầu xuống giao nộp vũ khí.
Nàng ủ rũ, bất lực nhìn đồ ăn trong túi rồi chuyển chủ đề.
“Trưởng phòng, chúng ta vào ăn thôi, đồ ăn lạnh hết rồi, dạ dày của chị cũng sắp đói hỏng rồi.”
“Được.”
Trên môi nở nụ cười, Lê Uẩn Gia buông tha cho nàng.
Mà khi hai người chuẩn bị bước vào văn phòng của Lê Uẩn Gia thì tay của Thôi Dư Hinh lại ấm lên.
Nàng cúi xuống, phát hiện không biết từ lúc nào mà Lê Uẩn Gia đã nắm lấy tay nàng.
Dường như đã quên đây là công ty…
Nhưng hai người các nàng như vậy, thật sự không có vấn đề gì sao?
Thôi Dư Hinh chớp mắt, bàn tay của nàng được Lê Uẩn Gia nắm vô cùng ấm áp khiến nàng tạm thời quên đi nỗi bất an nhẹ kia.