“Hả? Nhân Vĩ, cậu nói sao?”
Không phải, thật sự không phải.
Không phải như anh ta nói.
Trưởng phòng Lê ngây ra tại chỗ, còn trong đầu Thôi Dư Hinh thì toàn nghĩ đến chuyện đó.
“Trưởng phòng, cậu ấy không phải…”
Nàng nghĩ, vẫn chưa kịp nói hết thì Trịnh Nhân Vĩ đã cười sáng lạn, cứng rắn kéo nàng đi qua bên cạnh trưởng phòng Lê.
Trịnh Nhân Vĩ cười với trưởng phòng Lê: “Trưởng phòng, là như vậy, cảm ơn ý tốt của cô, tôi với bạn gái của tôi đi ăn cơm trước.”
Anh ta nói như vậy cũng được à. Thôi Dư Hinh trợn tròn hai mắt. Hiện tại anh ta còn thêm chuyện sao? Nói nàng là “bạn gái” của anh ta nữa chứ?
Thôi Dư Hinh đang muốn phản bác thì Trịnh Nhân Vĩ đã dùng móng vuốt thối nồng đậm mùi nước hoa, không chút khách sáo, che miệng Thôi Dư Hinh lại.
“Hự…”
Thôi Dư Hinh không ngừng vùng vẫy.
Trịnh Nhân Vĩ hạ giọng mở miệng: “Đồ ngốc, tôi đang bảo vệ cậu, cậu nghe lời như vậy, cô ấy có vết thương chưa lành, lại là cô gái khác biệt, thấy cậu ngốc nên nuôi cậu bên cạnh làm lốp dự phòng thì sao?”
Trịnh Nhân Vĩ sờ sờ bím tóc trên đầu anh ta: “Khiếp, có thể làm cho cậu đến mức này, tôi thật sự là người bạn siêu tốt của cậu đó.”
“Ngay cả tôi còn tán thưởng bản thân mình…” Trịnh Nhân Vĩ nhếch mày: “… Cậu còn không mau cảm ơn tôi?”
“Cái gì cái gì đó…” Thôi Dư Hinh bị anh ta cứng ngắc kéo đến cửa thang máy thì trừng mắt nhìn anh ta.
Đừng nói là cảm ơn.
Thôi Dư Hinh giận dữ đùng đùng hất móng vuốt thối của anh ta ra.
“Tôi muốn ở với trưởng phòng Lê không được sao, cam tâm tình nguyện cậu có hiểu không…”
Nàng nói, quá tức giận, cơn giận còn sót lại khó tiêu đạp cho Trịnh Nhân Vĩ một cước.
Đôi giày da trắng mới mua bị Thôi Dư Hinh giẫm bẩn, khiến Trịnh Nhân Vĩ đau lòng đến nhảy dựng lên.
Anh ta căm giận lải nhải phía sau Thôi Dư Hinh: “Hây, tên ngốc cậu, tại sao lại không nghe lời như vậy…”
“Đến lúc đó cậu lại đến tìm tôi khóc, tôi nói cho cậu nghe…”
Trịnh Nhân Vĩ vẫn chưa trách móc xong, đã bị Thôi Dư Hinh đẩy ra khỏi cửa phòng làm việc, nhưng là bị người ta kéo ra từ bên trong.
Trưởng phòng Lê đứng ở đó, đôi mắt dịu dàng đối diện với Thôi Hinh Dư.
“Trưởng phòng…” Thôi Dư Hinh thì thào.
Nàng vội vàng quay người chỉ về Trịnh Nhân Vĩ đang có vẻ mặt mơ màng: “Tôi với tên này… không, tôi với Nhân Vĩ không có quan hệ như mọi người đồn đâu, hơn nữa cậu ấy căn bản là…”
“Trưởng phòng, cô hãy tin tôi… thật đó, tôi với cậu ấy thật sự không …” Thôi Dư Hinh vội vàng nói, ánh mắt bất lực.
Chỉ vì nàng nghĩ tới nghĩ lui, không biết ngoại trừ bán đứng giới tính của Trịnh Nhân Vĩ, thì nàng còn có cách nào có thể lập tức làm sáng tỏ quan hệ giữa nàng và Trịnh Nhân Vĩ hay không.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lấy đầu của Thôi Dư Hinh.
“Không cần giải thích.”
Trưởng phòng Lê nhìn lấy nàng, cười thản nhiên: “Tôi tin cô.”
Thôi Dư Hinh nghe vậy ngây ra, lúc nhận thức được ngón giữa của trưởng phòng Lê lướt qua tóc nàng, nháy mắt, nhịp tim của nàng đập rất nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cả người Thôi Dư Hinh cứ như bị người ta làm chú, trong nháy mắt hóa đá ngay tại chỗ, không nghĩ được nên nghĩ gì, cũng không nghĩ đến nhịp thở bình thường trông ra làm sao.
Trong đầu nàng là một khoảng trắng.
Cho nên tiếp theo xảy ra chuyện gì, ví dụ trưởng phòng Lê dẫn nàng vào nhà hàng, Trịnh Nhân Vĩ mặt dày đi theo phía sau như thế nào, cả đoạn đường ba con người kỳ lạ, bắt đầu thế nào, tiến hành thế nào, Thôi Dư Hinh đều không nhớ rõ.
Cho đến lúc này.
“Trưởng phòng Lê thật sự rất biết… ngốc, tôi thấy cậu đã gặp phải cao thủ rồi.” Trịnh Nhân Vĩ kéo tay Thôi Dư Hinh nói nhân lúc trưởng phòng Lê đi vào nhà vệ sinh trong nhà hàng cao cấp.
Vẻ mặt xấu hổ tim đập, môi còn chạm vào mép ly champagne, ánh mắt Thôi Dư Hinh mơ màng nhìn lấy anh ta, chớp chớp mắt.
“… Cậu nói trưởng phòng Lê rất biết cái gì?”
Thôi Dư Hinh hỏi, ánh mắt ngây ngốc, cứ như dù cho trưởng phòng Lê đi rồi, thì suy nghĩ cũng bị trưởng phòng Lê mang đi theo.
Trịnh Nhân Vĩ thấy nàng như vậy, chỉ cảm thấy hận sắt không thành thép.
Anh ta vừa thở dài vừa chọc vào trán của nàng: “Tôi nói cậu chứ, ai, cậu không thể hăng hái chút sao, đừng biểu hiện giống như bị người ta làm chú như vậy?”
“Tôi rất tỉnh táo đó hiểu không?” Bị Trịnh Nhân Vĩ chọc, xem như Thôi Dư Hinh cũng lấy lại được tinh thần.
Nàng trừng lấy anh ta: “Trịnh Nhân Vĩ, tôi cảnh cáo cậu, chuyện buổi tối cậu nắm tay tôi đã rất quá đáng, cậu đừng làm gà mẹ nữa, gây phiền phức cho tôi.”
“Ừm hừ, cậu rất tỉnh, tôi là gà mẹ.” Trịnh Nhân Vĩ nói như vậy, nhưng sắc mặt lại rất thong dong.
Anh ta ôm ngực liếc Thôi Dư Hinh một cái, khóe môi cong lên: “Vậy tôi hỏi cậu, vừa nãy cậu đã ăn gì, cậu còn nhớ không?”
Đây là câu hỏi ngu ngốc gì vậy? Thôi Dư Hinh trừng lấy anh ta.
Nàng nghiêm túc cảm nhận Trịnh Nhân Vĩ xem thường nàng quá rồi.
“Đương nhiên là tôi nhớ rồi.” Thôi Dư Hinh nói xong, nàng đặt ly champagne trong tay xuống, rất tự tin: “Sao tôi có thể quên vừa nãy ăn gì được?”
“OK, vậy trả lời tôi đi?” Trịnh Nhân Vĩ chau mày hỏi.
Thôi Dư Hinh thật sự sắp bị anh ta chọc cho xù lông lên rồi.
Nàng căm giận mở miệng: “Vừa nãy tôi ăn…”
“Ăn…”
Thôi Dư Hinh lẩm bẩm, nàng nhìn lấy khăn bàn trắng tuyết không có gì bên trên, chớp chớp đôi mắt.
Khăn bàn trắng tuyết không có chút vết tích nào như suy nghĩ trống không của nàng, từng tồn tại điều gì hay không tồn tại cái gì đều không có đáp án.
Lúc này Thôi Dư Hinh mới thật sự ý thức được vừa nãy bản thân thất thần như thế nào.
“Chậc…”
Thôi Dư Hinh ngây ra.
“Đã nói là cậu không tỉnh táo, hừ, chúng ta vẫn chưa bắt đầu ăn biết không?” Trịnh Nhân Vĩ nhìn Thôi Dư Hinh ngớ ngẩn như vậy, anh ta thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi.
Thôi Dư Hinh như vậy quả thật giống như là giáo đồ.
… Của giáo phái trưởng phòng Lê.
Ừm, không biết giáo lý là gì, nhưng chắc chắn là tà giáo.
Trịnh Nhân Vĩ đang suy nghĩ thì trưởng phòng Lê đã quay lại.
Cho nên Trịnh Nhân Vĩ chỉ đành chớp chớp mắt nhìn, nhìn Thôi Dư Hinh đang chớp mắt lại biến thành dáng vẻ đồ đệ mê tín ngốc nghếch si mê.
Ngốc nghếch, siêu ngốc.
Trịnh Nhân Vĩ quen biết Thôi Dư Hinh hai năm, nhưng chưa bao giờ lo lắng cho nàng như vậy.
Trịnh Nhân Vĩ lo lắng cho đến sau bữa cơm tối, lúc ba người họ trở về nhà mới thoải mái.
Vì răn dạy Thôi Dư Hinh, đêm nay Trịnh Nhân Vĩ dự định phát lòng từ bi đưa Thôi Dư Hinh về nhà.
Lúc trưởng phòng Lê tính tiền, Trịnh Nhân Vĩ vốn đã đưa ra chủ ý.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Lúc anh ta ra khỏi nhà hàng muốn đón xe cho Thôi Dư Hinh đang không biết đông tây nam bắc, thì trưởng phòng Lê lắc đầu, nói không cần.
Trưởng phòng Lê nhìn Trịnh Nhân Vĩ, cười nhẹ nhàng.
“Để tôi đưa cô ấy về nhà.”
Cô đỡ lấy eo của Thôi Dư Hinh, có dáng vẻ tự nhiên.
Trịnh Nhân Vĩ thấy vậy ngây ra.
Anh ta thật sự không hiểu trưởng phòng Lê đang nghĩ cái gì.