Trong trang viên của Vô U Cốc trồng vô số dược liệu, đương nhiên cũng có Kỳ Hoa Dị Thảo*. Bạch Nhược Hiên dựa vào hàng rào nhìn xung quanh, sương mù nhàn nhạt bao phủ những bông hoa đầy màu sắc, giống như đang ở trong tiên cảnh.
*Kỳ Hoa Dị Thảo: Loài cây kỳ lạ này ở Việt Nam gọi là nho thân gỗ, là một loài thực vật có hoa trong Họ Đào kim nương. Sở dĩ gọi là nho thân gỗ bởi quả của loài cây này có hương vị giống hệt nho, thơm và ngọt. Giống như các loài nho khác, quả của nho thân gỗ cũng được dùng để làm mứt và ủ rượu. Quả cây khô có thể dùng để chữa bệnh hen và tiêu chảy.
Một cơn gió mát thổi qua, mặc dù sương mù chưa tan, nhưng những cánh hoa nhẹ nhàng bày ra, lò hương tản mát ra mùi nhàn nhạt, làm cho người ta tâm tình không thể không sung sướng. Ngửi thấy mùi thơm, vẫn cảm thụ được gió lạnh nhẹ nhàng vuốt ve, phía sau truyền đến thanh âm thanh lệ của Bạch Thanh.
“Hiên nhi, ta không biết chuyện này của ngươi rốt cuộc vì cái gì, biết ngươi không muốn nói nhiều, ta cũng không hỏi nữa. Nhưng mà, có một điểm ngươi phải rõ ràng, giang hồ hiểm ác, không thoải mái bằng đế đô. Ta khuyên ngươi nên sớm trở về Ung Đô hưởng thụ vinh hoa phú quý của ngươi, đừng xen vào chuyện trên giang hồ. Độc tính của U Minh Hoa ngươi rõ ràng hơn ta, lúc hái hoa cần phải nhổ rễ mà không làm tổn thương thân hoa, chỉ có một chút này cũng không phải là chuyện dễ dàng để ngươi tự làm.”
Bạch Nhược Hiên cười nói: “Bạch Thanh tỷ tỷ, ta chỉ là đi ra giải sầu một chút, yên tâm đi, người không phạm ta, ta sẽ không phạm người, ta tuyệt đối sẽ không chủ động gây chuyện. Về phần U Minh Hoa, hắc hắc, ngươi cái gì cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, còn không bắt tay vào?” Nàng cũng không phải không muốn nói cho Bạch Thanh mục đích phẫn nam, chỉ là việc này không nên nói rõ, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Bạch Thanh nói: “Tuy rằng như vậy, vẫn là nên cẩn thận. Vũ Nhi vẫn luôn che chở cho ngươi, nếu thật sự ở trước mặt ta ngươi có chuyện gì, nàng sẽ trách cứ ta.” Lúc nàng nói chuyện ánh mắt xa xôi, dường như xuyên thấu qua thân thể Bạch Nhược Hiên nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Bạch Nhược Hiên nhíu mày cười nói: “Bạch Thanh tỷ tỷ, mấy năm nay vì sao không đi Ung Đô thăm nàng? Một lá thư làm sao có thể so sánh với nói một vài từ mặt đối mặt? ”
Thanh âm Bạch Thanh nhắc tới Bạch Nhược Vũ đặc biệt nhẹ nhàng, giọng điệu nhu hòa, không khỏi khiến Bạch Nhược Hiên nhớ tới ba năm trước các nàng uống rượu mua vui cùng nhau. Khi đó Bạch Thanh luôn thích vây quanh Bạch Nhược Vũ, hơn nữa đặc biệt chiếu cố người tỷ tỷ luôn thích khóc này của nàng, có thứ gì tốt đều trước tiên đưa cho Bạch Nhược Vũ, hiện giờ lấy tình cảm của nàng đối với Thụy Triều Tích đặt ở trong lòng mà nhớ tới những chuyện quá khứ chợt cảm thấy vô cùng vi diệu.
Bạch Thanh mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng nói: “Hiên nhi làm sao biết được ta cùng Vũ nhi có thư từ qua lại? À, Vũ Nhi luôn rất thẳng thắng với đệ đệ nàng, nhất định là chính miệng nói cho Hiên nhi biết.” Ổn định tinh thần, nhanh chóng khôi phục bộ dáng trang nghiêm, nói: “Thấy cùng không thấy thì có thể như thế nào? Nhiều năm như vậy không gặp, gặp mặt cũng không tự nhiên, vẫn không thấy tốt hơn một chút. Lùi lại một bước mà nói, ta đi gặp nàng, nàng cũng chưa chắc muốn gặp ta, thế sự khó lường, ta tình nguyện đem đoạn thời gian ở chung trân quý kia giữ trong lòng, cũng không muốn hại nàng. Vũ Nhi cũng đã tính toán nói cho ta nghe sự tình của Liễu Uyên, nhìn không ra nha, bộ dáng gầy yếu của nàng, lá gan cũng không nhỏ.”
Bạch Thanh bình tĩnh nói ra một phen lời này, trên mặt tuy không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt thê lương lại tương tự như Bạch Nhược Hiên ở một thời khắc nào đó.
Bạch Nhược Hiên từ lúc mới nghi ngờ, đến bây giờ tâm như gương sáng, thấy ánh mắt Bạch Thanh ảm đạm thì không khỏi cũng có vài phần thương cảm, một lúc lâu sau liền nói: “Tỷ tỷ đã từng nói với ta, nàng muốn chờ một người thật lòng đối xử tốt với nàng. Mới đầu tỷ tỷ muốn chuẩn bị theo cha mẹ đáp ứng Liễu gia, nhưng ta biết nàng không thích Liễu Uyên, ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho nàng gả cho người mình không thích. Sự thật chứng minh, quyết định của ta là đúng, Liễu Uyên thô tục như vậy, cũng không xứng với tỷ tỷ. ”
Bạch Thanh mở bàn tay ra, kinh ngạc nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay, âm u nói: “Nàng là người tốt, tâm cũng tốt, tự nhiên sẽ có người thật lòng đối tốt với nàng. Được rồi, ta vẫn còn việc phải làm, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó ta sẽ tìm ngươi. ”
Bạch Nhược Hiên khẽ thở dài một hơi, không biết là vì mình buồn phiền hay là vì thương cảm Bạch Thanh, thầm nghĩ: “Lưu lại ta có chuyện để nói là ngươi, lấy cớ đuổi ta đi cũng là ngươi, cuối cùng, đều là bởi vì ta có một khuôn mặt tương tự tỷ tỷ đúng không?’
Lá rụng trên mặt đất bị giẫm lên lòng bàn chân, phát ra tiếng động nhỏ, Bạch Nhược Hiên định nâng bước về phía phòng nghỉ ngơi, lại dừng bước trong sương mù mông lung.
Nàng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn về phía trước. Cách đó không xa, dáng người tuyệt đẹp, trong sương mù nhẹ có vẻ thập phần mơ hồ, nàng một cái liền nhận ra, đó là bóng lưng của Thụy Triều Tích. Trong chốc lát, Thụy Triều Tích tựa như một tia nắng mặt trời từ trên không trung rơi xuống trong sương mù nhàn nhạt, nó thật sự tồn tại, nhưng lại không lưu lại được, không nắm được, có vẻ hư vô mờ mịt như vậy.
Cơ hội thoáng qua, nàng bước nhanh về phía Thụy Triều Tích, tính toán sẽ đem tất cả tâm sự giấu trong đáy lòng một hơi nói cho nàng biết. Buồn cười chính là, một giây trước còn tâm tình mênh mông, một giây sau tâm tình liền thay đổi.
Khi nàng cách Thụy Triều Tích càng ngày càng gần, thật sự cảm nhận được Thụy Triều Tích vẫn y như trước, bỗng dưng dừng lại không có lý do, lẳng lặng đứng ở một bên, một câu cũng không nói ra được.
Thụy Triều Tích vẫn luôn lo lắng vì chuyện Bạch Nhược Hiên muốn đi hái U Minh Hoa, sau khi trở về phòng liền nghĩ đến U Minh Hoa kịch độc vô cùng thì đứng ngồi không yên, lúc này mới đi ra hít thở không khí. Nàng đứng tại chỗ không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn cá bơi trong ao mà xuất thần. Việc Bạch Nhược Hiên đề nghị muốn đi hái U Minh Hoa, trước tiên nàng muốn mở miệng ngăn cản, nghĩ lại, vẫn là dừng miệng, trong lòng thầm nghĩ: ‘Nếu nàng đã mở miệng đáp ứng, tự nhiên nắm chắc có thể thành công hái U Minh Hoa, ta nên tin tưởng nàng mới đúng.’
Thế nhưng, cho dù tự an ủi như vậy thì vẫn không ngăn cản được tâm tình vì Bạch Nhược Hiên mà lo lắng.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau, không cần suy nghĩ kỹ liền biết là của Bạch Nhược Hiên, cảm giác được nàng bước nhanh tới, trong lòng hoảng hốt và tim không tự chủ được nhảy nhanh một cái. Nàng lẳng lặng chờ Bạch Nhược Hiên mở miệng, qua một lúc lâu, vẫn thập phần yên tĩnh. Xoay người, khó hiểu nhìn Bạch Nhược Hiên, trong lòng nói: “Còn đứng đó mà cười, ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với ta?”
Bạch Nhược Hiên đứng thẳng ở đó, duy trì nụ cười ấm áp, khiến người ta chìm đắm, khiến người ta si mê.
Trong sương mù mờ ảo, không nói gì với nhau…
Thụy Triều Tích nhìn thấy thân ảnh của mình trong ánh mắt mỉm cười của Bạch Nhược Hiên, phiền muộn lúc trước cũng biến mất vô tung vô ảnh. Giữa ánh sáng, suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng là: “Nàng trong mắt có ta, trong lòng cũng có ta”. Nghĩ đến đây, không khỏi mím môi cười tươi, mở miệng nói: “Đồ ngốc, ta đang chờ ngươi…”
Một câu chưa nói xong thì người đã nhào vào trong lòng Bạch Nhược Hiên. Nàng vốn là muốn nói “Ta đang chờ ngươi mở miệng”, mở miệng nói với ta, nói với ta rằng ta rất quan trọng trong lòng nàng.
Bạch Nhược Hiên hận mình trong mặt tình cảm hèn nhát như vậy, luôn sợ đầu sợ đuôi, thấy Thụy Triều Tích cười nhút nhát, không khỏi hướng về phía trước, thầm nghĩ: “Quận chúa không cười cũng rất đẹp, mà khi cười càng đẹp hơn”. Nàng thấy trái tim mình phốc phốc nhảy loạn, không thể không ôm Thụy Triều Tích, trong miệng nghĩ đến câu ‘Ta đang chờ ngươi’ thì nghĩ rằng nàng đang đợi mình cùng nhau về phòng nên dịu dàng nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, chúng ta về phòng đi. ”
“Ngươi sẽ thành công hái được U Minh Hoa, đúng không?” Thụy Triều Tích nắm chặt vạt áo Bạch Nhược Hiên, buồn bực nói: “Ngươi sẽ trở về gặp ta mà không bị thương, đúng không? ”
Bạch Nhược Hiên ngửi thấy mùi thơm của thiếu nữ trên người nàng, tâm không khỏi nhộn nhạo, trong lòng nói: ‘Nếu có thể ôm nàng cả đời như vậy, ta chết cũng cam tâm.’ Nàng rất vui vẻ, bởi vì Thụy Triều Tích đang lo lắng cho sự an nguy của mình, trong lòng cảm động, càng không nỡ buông người trong lòng ra, mở miệng nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ không rời bỏ nàng nữa. ”
Các nàng mặc dù tâm ý tương thông, nhưng ai cũng không chủ động đâm thủng lớp giấy cửa sổ, Thụy Triều Tích vẫn chờ Bạch Nhược Hiên mở miệng, mà Bạch Nhược Hiên vẫn không dám mở miệng.
Bây giờ mây đen dần dần bao phủ, ánh trăng phát sáng, Thụy Triều Tích tiếc nuối mà ở trong lòng Bạch Nhược Hiên không tiếng động hồi hộp. Nàng biết tâm tư của Bạch Nhược Hiên đối với nàng, lúc mới bắt đầu hiểu rõ thì tự nhiên tâm luôn thập phần rối rắm, một thời gian sau cũng dần dần thoải mái. Siết chặt hai tay, trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hiên nói: “Ngươi tốt nhất nói chuyện nên giữ lời, ngươi mà nuốt lời, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Ta mệt rồi, ngươi cõng ta trở lại phòng!”
Khi nãy lời nói trong lòng không tự chủ được mà thốt ra, Bạch Nhược Hiên nhất thời khẩn trương vạn phần, sợ Thụy Triều Tích tức giận, tâm huyền* không khỏi căng thẳng từng tấc từng tấc. Bây giờ thì cảm tạ trời đất, Thụy Triều Tích cũng không có kéo đứt dây tâm huyền của nàng, mừng rỡ vạn phần ngồi xổm xuống, cõng Thụy Triều Tích, chỉ hy vọng con đường trở về phòng không có kết thúc, như vậy có thể vẫn cõng Thụy Triều Tích, vĩnh viễn không buông ra.
*Tâm huyền: đàn ba dây
Là ngày đêm sắp tàn, ánh trăng tỷ tỷ lại e thẹn treo ở phía chân trời.
Bây giờ chỉ mới tới giờ tuất mà mọi người đã đi lên núi, Bạch Thanh cầm đèn lồng dẫn đường ở phía trước, Tần Dục cùng Thụy Triều Tích một trước một sau đi ở giữa, Bạch Nhược Hiên cõng giỏ thuốc nhỏ, tay thì cầm đuốc đi ở cuối.
Lúc này đêm đã khuya, tất cả đều yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ cùng tiếng gió núi.
Tâm của Thụy Triều Tích đều để ở người phía sau mình, đi ba bước thì quay đầu lại một lần, cuối cùng vẫn lui về phía sau vài bước nắm lấy tay Bạch Nhược Hiên. Hai bàn tay nắm chặt, nhìn nhau cười, mặc dù đường núi gồ ghề không bằng phẳng, thế nhưng trái tim các nàng lại vô cùng bình tĩnh.
Ước chừng đi được một giờ thì mọi người đã đến một vách núi hình bát tự.
Bạch Thanh đưa tay chỉ một cái, nói: “Trên đó chính là U Minh Hoa các ngươi muốn tìm. ”
Con đường dưới vách đá rộng lớn, ngửa đầu nhìn lên, lại càng hướng lên trên càng hẹp, ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy rắc xuống, chiếu lên nụ hoa màu tím nhạt trong khe vách đá, tản mát ra quang mang yêu dã, đặc biệt chói mắt.
“Tần cô nương, phiền ngươi giúp ta chiếu sáng.” Bạch Nhược Hiên đưa ngọn đuốc cho Tần Dục, nói: “Đi theo ta! ”
Tần Dục một thân hồng y, đi theo Bạch Nhược Hiên một thân hắc y dần dần leo lên vách núi, lần đầu tiên ở cự ly gần nhìn thấy U Minh Hoa.
Bạch Nhược Hiên đem ngọn đuốc cắm vào khe vách đá, nói: “Tần cô nương, đề phòng vạn nhất, ngươi đi tới đỉnh vách đá che gió đi!”
Lúc này cách giờ tuất không xa, chỉ cần cẩn thận chờ U Minh Hoa hoàn toàn nở ra, hái là được.
Thụy Triều Tích ngoại trừ lo lắng, nội tâm lại có một tia vui sướng, nàng cuối cùng cũng tin lời đồn rằng Nhị công tử Bạch gia văn võ song toàn, chỉ riêng khinh công đã thập phần đắc ý, không biết kiếm thuật như thế nào?
Hai chân Bạch Nhược Hiên đều đạp lên một tảng đá nhô ra, lấy khăn ướt quấn lấy mũi, hết lần này tới lần khác chờ U Minh Hoa nở rộ.
Đột nhiên, một giọng nói dày từ xa đến gần.
“Ha ha ha, các ngươi muốn cứu Hoắc Diễm, còn phải hỏi trường kiếm trong tay ta một chút!”
Bạch Nhược Hiên không rảnh phân tâm đi xem người nào, vận nội lực nói: “Tần cô nương, ngăn cản hắn! ”