Gió hồ khẽ thổi, làm xao động tiếng lòng mỗi con người ở trên bờ. Tần Dục kiêu ngạo đứng đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Thiên, nói: “Lạc lão trang chủ có phải quá mức hống hách rồi không, người Nam Hỏa Môn chúng tôi sao có thể để cho người của Lạc Thủy sơn trang các ngươi áp chế được?”
“Hahaha, lão phu cũng đã đắc tội với tam đại môn phải, Nam Hỏa Môn cũng không phải ngoại lệ. Kỳ thực lão phu cũng không muốn chém chém giết giết nữa, cô nương vẫn nên đem Chu Tước Lệnh giao ra đây đi! Chỉ cần ngươi chịu giao ra đây, lão phu đảm bảo để các ngươi bình an rời khỏi Lạc Thủy sơn trang.” Lạc Thiên sắc mặt đỏ bừng, lộ ra vẻ rất hưng phấn, khi ông ta nói ra lời lẽ tràn đầy khí lực, cũng có thấy nội công thâm sâu.
Tần Dục không quan tâm, nói: “Chu Tước Lệnh đang ở chỗ ta. Nếu như ngươi có khả năng, tự mình tới lấy.”
Bỗng có tiếng trống nhạc vang lên, trên mặt hồ xanh, cờ trắng phấp phới trên mặt hồ. Lá cờ màu xanh lá cây có vẽ một con rồng sống động như thật, lá cờ màu trắng được thêu hình hổ đang nhe nanh giơ vuốt, đây đều là tàu của Đông Mộc Môn cùng Tây Kinh Môn.
Khi nhìn thấy điều này, Lạc Thiên lại cười, nói: “Thế nào? Thanh thế của viện binh có đủ lớn không?”
Tần Dục cau mày hỏi: “Đông Mộc Môn, Tây Kim Môn đã thành hiệp nghị với các người?”
Lạc Thiên có thể lấy được Chu Tước Lệnh dễ như trở bàn tay, hào phóng nói: “Sau khi Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận được mở ra, để bọn họ tiến vào phần mộ của Mai Nguyệt Bách.”
Tần Dục giễu cợt nói: “Không ngờ Lạc lão trang chủ lại mê muội như vậy, đi vào lăng mộ khi chưa được cho phép, không sợ cá đại cân đầu, thậm chí bị trời phạt hay sao?”
Lạc Thiên: “Ai mà không muốn quyền lực và địa vị? Lão phu chưa bao giờ tin vào số mệnh của mình thì tại sao lại phải sợ trời phạt? Về phần có thật là sẽ bị thất vọng hay không, ngươi nói không tính. Tứ đại môn phái đã thống lĩnh giang hồ nhiều năm, bây giờ đến lúc phải rót một ít máu tươi vào giang hồ rồi.”
Bạch Nhược Hiên tâm trạng từ từ bình tĩnh trở lại, khi nhìn về phía hồ liền thấy mười mấy chiếc thuyền lớn xếp hàng dừng lại trên hồ, chặn lại con thuyền mà Tần Dục tới với những người khác. Nàng nắm chặt tay Thụy Triều Tích, quay sang hỏi Ngọc Như Nhan: “Có chắc chắn chúng ta sẽ rút lui được không?”
Ngọc Như Nhan lộ vẻ khó xử, nói: “Lạc Thủy sơn trang có hơn 200 người, trên thuyền lớn đằng xa kia có ít nhất một nghìn người, còn số lượng của chúng ta chưa tới bốn trăm.” Hàm ý là chúng ta thì ít mà kẻ địch thì lại quá nhiều, khó nắm được phần thắng.
Bạch Nhược Hiên biết Lạc Thiên muốn giữ nàng với Tần Dục ở lại vì mục đích gì, nhưng lần này nàng không có ý định thỏa hiệp, lớn tiếng nói: “Lạc Dật Phàm, ông nội ngươi muốn giết người trong lòng của ngươi, sao ngươi vẫn còn thờ ơ?”
“Cái này … cái này …” Ánh mắt Lạc Dật Phàm không hề rời khỏi Tần Dục, nhìn Lạc Thiên cầu xin nói: “Ông nội…”
Lạc Thiên liếc hắn một cái, nói: “Không thể nuôi nữ tử cùng tiểu nhân, đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao?”
Lạc Dật Phàm do dự một lúc, nói với Tần Dục: “Tần cô nương, ngươi mau giao Chu Tước Lệnh cho ông nội ta, nếu không ngươi sẽ phải chết.”
Tần Dục nở một nụ cười trào phúng, lạnh lùng nói: “Lời ta đã nói ra sẽ không nói lần thứ hai, cũng sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của ngươi.”
Một chiếc thuyền lớn trên hồ tấp vào bờ, mười mấy Thanh Sam Khách từ trên thuyền đi xuống, đi về phía Lạc Thiên. Đầu lĩnh của Thanh Sam Khách hành lễ, nói: “Lạc lão trang chủ, môn chủ cũng đã tìm được hai nữ tử thuần âm, tại hạ cũng đã dẫn theo tới đây.”
Lạc Thiên hai mắt sáng lên, vội vàng đáp lễ. Bạch Nhược Hiên trong lòng vừa mừng lại vừa lo, mừng là bởi vì tính mạng của nàng sẽ không bị uy hiếp nữa, lo là bởi vì sẽ có người vô tội phải hy sinh.
Tần Dục cười lạnh nói: “Chúc mừng Lạc lão trang chủ, sớm sẽ phú giáp thiên hạ, xưng bá giang hồ. Nhưng mà chỉ cần Nam Hỏa Môn một ngày vẫn còn ở trên giang hồ, các ngươi đừng vọng tưởng có thể thay đổi được vận mệnh .”
Lạc Thiên vẻ mặt u ám nói: “Vốn ta định cho các ngươi một con đường sống, nếu như sau này gặp lại còn có thể tái chiến, nhưng không bằng hiện tại diệt cỏ tận gốc.”
Tần Dục vung tay lên, hàng trăm đệ tử Nam Hỏa Môn đã rút binh khí ra, sẵn sàng nghênh đón quân địch. Ngọc Như Nhan cũng thủ thế, nhóm người phía sau cũng rút binh khí ra, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía người của Lạc Thủy sơn trang.
Bạch Nhược Hiên cũng muốn tiến lên ứng chiến, nhưng bị Thụy Triều Tích giữ lại. Thụy Triều Tích nhìn nàng, nghiêm mặt nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao? Ngươi không thương mình cũng không quan tâm tới cảm nhận của ta có đúng không?”
“Chẳng lẽ chúng ta khoanh tay đứng nhìn?” Bạch Nhược Hiên quay đầu nhìn nàng ấy, biết rõ còn cố hỏi.
Thụy Triều Tích gật đầu, nói: “Ta không muốn quan tâm đến chuyện giang hồ nữa, chuyện này cứ giao cho những người trên giang hồ giải quyết đi, ngươi tham gia vào cũng chỉ thêm loạn.”
Khoanh tay đứng nhìn không chỉ có Thụy Bạch, mà còn có Bạch Thanh và Lạc Dật Băng. Hai người bọn họ không muốn giúp Lạc Thủy sơn trang, cũng không muốn giúp Tần Dục, cho nên bốn người cùng nhau lui xuống boong tàu. Gió trên boong rất mạnh, Bạch Nhược Hiên cố gắng giúp Thụy Triều Tích tránh gió, ánh mắt vẫn nhìn về phía hai bên đang giằng co ở trên bờ.
Trong phút chốc, hai đội đã giao chiến, Lạc Thiên và Tần Dục cũng giao thủ.
Lạc Thiên tay không đánh với Tần Dục đang cầm trường kiếm nhưng cũng không hề rơi vào thế hạ phong. Bạch Nhược Hiên càng xem càng hoảng sợ, với võ công của Lạc Thiên, e rằng hôm nay sẽ có rất ít người là đối thủ của ông ta. Bạch Nhược Hiên nghĩ đến Hoắc Diễm, thầm nghĩ: ‘Có lẽ chỉ có bà ấy mới có thể đánh bại Lạc Thiên’
Có khi nói chuyện xấu thì đặc biệt linh nghiệm, Tần Dục đánh với Lạc Thiên hơn ba trăm chiêu thì bị đánh bại. Lạc Thiên điểm vào mấy yếu huyệt đằng sau lưng nàng, ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy nữ đệ tử tiến lên lục soát, cuối cùng cũng tìm thấy Chu Tước Lệnh. Tần Dục bị người khác khống chế, trơ mắt nhìn Chu Tước Lệnh rơi vào tay Lạc Thiên.
Ngọc Như Nhan và Lạc Tung giao tranh kịch liệt, thấy Tần Dục bị khống chế, lập tức bỏ qua Lạc Tung đi đến hỗ trợ. Nàng khẽ phất tay phải, có một con thanh xà từ trong ống tay áo xông ra, há miệng thật lớn lao về phía Lạc Thiên. Thanh xà có kịch động, Lạc Thiên không còn cách nào khác để tự bảo vệ mình đành phải thả Tần Dục ra, phi thân né tránh độc xà.
Lúc này, hơn chục chiến thuyền lớn lần lượt cập bến, người trên chiến thuyền cũng lần lượt rời thuyền, vây quanh Tần Dục, Ngọc Như Nhan cùng những người khác, Bạch Nhược Hiên lo lắng nói: “Không được, địch đông hơn ta, Nhan cô nương cùng những người khác sẽ gặp nguy hiểm!”
Khoé miệng Bạch Thanh cong lên, ánh mắt lại nhìn về phía sau. Bạch Nhược Hiên nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, không khỏi vô cùng kích động, trong đêm tối có vô số ánh sáng chiếu xuống mặt hồ, đều là thuyền, còn có hơn chục chiếc thuyền, không, phía sau còn có nhiều hơn.
Trên thuyền cũng treo cờ, màu đỏ chói mắt, thêu hình Chu Tước Thần Điểu rất sống động. Ngoài ra còn có những lá cờ đen, trên đó thêu thượng thú Thần Quy cùng Linh Xà quấn lấy nhau, tung bay phấp phới trong gió. Còn một chiến thuyền khác không treo cờ cũng đã hướng về phía bên này.
Bạch Nhược Hiên vui mừng khôn xiết, vận nội lực hét lớn: “Tần cô nương, Nhan cô nương, viện binh của chúng ta đến rồi!”
Tần Dục và Ngọc Như Nhan đồng thời ngẩng đầu, không hẹn mà sắc mặt đồng thời lộ ra tia vui mừng. Người của Nam Hỏa Môn càng hăng hơn, có người hét lên: “Là môn chủ!” Những người Ngọc Như Nhan mang theo cũng phá lên cười, những người khác thì hét lên, “Các chủ tới rồi!”
Vẻ mặt Lạc Thiên lập tức trông vô cùng khó coi, cân nhắc thuận lợi, phất tay áo, cùng một đám người rút trở về Lạc Thủy sơn trang.
Đột nhiên, chim chóc và yêu thú chạy tán loạn, chỉ có hơn ba trăm người do đám người Tần Dục mang tới là vẫn không di chuyển. Mà chiến thuyền của quân tiếp viện cũng không cập bờ, dừng lại ở giữa hồ, Ngọc Như Nhan nhanh chóng chỉ huy lái tàu nhanh chóng chạy tới.
Tần Dục bị trúng một chưởng của Lạc Thiên nên bị nội thương, lúc trước nàng âm thầm áp chế, lúc này mới thả lỏng, năng lượng trong cơ thể đột nhiên dồn dập lên xuống, cuối cùng phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ lòng bàn tay trắng như tuyết của Ngọc Như Nhan.
Ngọc Như Nhan lo lắng đến mức nước mắt lăn dài, không nói lời nào liền cõng nàng trên lưng chạy đến thuyền của Hoắc Diễm. Hoắc Diễm đang ở trên con tàu chính, ngoài bà ấy ra còn có hai người khác trong khoang tàu là Quyết Minh Tử, và một người mà Bạch Nhược Hiên không biết, chỉ ngoài ba mươi, y phục trắng như tuyết, tính cách lạnh lùng xa cách.
Hai người Thụy Bạch từ lâu đã muốn nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Diễm, cuối cùng bây giờ cũng có được thứ mình muốn, cho nên tự nhiên rất vui vẻ.
Hoắc Diễm đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn có sức hấp dẫn, thoạt nhìn trông giống ngoài ba mươi tuổi. Bạch Nhược Hiên không khỏi nhìn bà ấy, trong lòng thầm nghĩ: ‘Quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân võ lâm, vài chục năm rồi vẫn còn đẹp như vậy.’
Hoắc Diễm mặc váy dài hồng sam, yên lặng ngồi đó, thấy Bạch Nhược Hiên đang đánh giá mình cũng không tức giận. Tần Dục khoanh chân ngồi ở bên cạnh bà, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lớn, Hoắc Diễm chỉ tay một chút, chọc vào lưng nàng, Tần Dục lại phun ra một ngụm máu tươi. Hoắc Diễm lật lòng bàn tay phải đặt lên vai, vận công giúp nàng chữa lành vết thương.
Mấy người trong khoang thuyền thấy bà ấy đang vận công, không hẹn mà cùng nín thở, sợ phát ra tiếng động sẽ quấy rầy mấy người họ. Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, hai má tái nhợt của Tần Dục dần dần trở lại huyết sắc, mà trán của Hoắc Diễm cũng rỉ ra một tầng mồ hôi.
Ngay khi Hoắc Diễm vừa vận công, Tần Dục lập tức quỳ xuống nói: “Đồ đệ bất tài, không giữ được Chu Tước Lệnh.”
Hoắc Diễm lạnh nhạt cười, nói: “Tái ông mất ngựa*, có được thì có mất, sao lại coi trọng như vậy? Dục nhi, ta chỉ mong ngươi bình an vô sự.”
*Tái ông mất ngựa: khi được Phúc thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái Họa sẽ đến; khi gặp điều Họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần.
Tần Dục nước mắt lưng tròng, “Vâng, sư phụ.”
Hoắc Diễm ra hiệu cho nàng đứng dậy, nhìn Bạch Nhược Hiên hỏi: “Có phải vị này là Bạch thiếu hiệp?”
“Tại hạ chỉ là người bình thường, không dám đảm đương hai chữ ‘thiếu hiệp’.” Bạch Nhược Hiên ôm quyền hành lễ, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Hoắc Diễm cười gật đầu, nói: “Thiếu hiệp quá khiêm tốn. Không có cơ hội gặp lại, vẫn chưa có cơ hội đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp, nghe Nhan nhi nói tôn phụ bị nội thương, không biết… ”
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ chữa trị vết thương cho nàng.” Vị khách áo trắng nãy giờ vẫn không lên tiếng đột nhiên nói, trong giọng nói cũng không mang theo chút độ ấm nào.
“Nếu là nội thương, ta cũng có thể chữa!” Quyết Minh Tử khẽ vuốt chòm râu dê đen của mình, nhìn vị khách áo trắng khiêu khích nói, “Các chủ của Đằng Ngọc Các thân phận cao quý, chuyện chữa thương nên giao cho đại phu chúng tôi làm mới phải, ngươi mau trở về Tây Bắc của mình đi thôi.”
Ngọc Như Nhan trừng mắt nhìn Quyết Minh Tử, không hờn giận nói: “Chúng ta đi hay ở là chuyện các ngươi có thể quản được sao?”
Quyết Minh Tử nói: “Đúng vậy, chuyện này ta cũng không thể xen vào. Ta chỉ cảm thấy phía Nam không thích hợp với các người, Tây Bắc rộng lớn mới là nơi thích hợp để các ngươi phát triển, không phải sao?”
Hoắc Diễm cười nói: “Quyết Minh Tử, ta cũng là người phương Bắc. Chúng ta cùng quê, tại sao ngươi lại phân biệt phía Nam, phía Bắc như vậy?”
Bạch Nhược Hiên khen: “Lời này rất hay, Nam Bắc đều là một nhà.” Nói xong, đột nhiên trong lòng cả kinh, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy tay nàng run lên, Thụy Triều Tích nhanh chóng đỡ lấy, trái tim cũng theo đó mà rung lên.
Bạch Nhược Hiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nghiến răng im lặng.
“Là Ngũ Thạch Tán.” Lạc Dật Băng nhìn thấy nàng như thế lập tức hiểu ra. Bạch Nhược Hiên như vậy, tất cả đều lỗi của người nhà nàng, điều này khiến cho nàng không ngóc đầu dậy nổi.