Ngọc Như Nhan nói rằng khí sắc của Bạch Nhược Hiên rất tốt, đây là Thụy Triều Tích nói lại cho nàng ấy nghe. Nàng biết Bạch Nhược Hiên sở dĩ không muốn ở lại Đằng Ngọc Các dưỡng thương là vì sợ thân phận bị bại lộ và nó sẽ mang đến một ít phiền toái không cần thiết.
Nơi này tuy là giang hồ, nhưng không có tường nào là không lọt gió, Bạch Nhược Hiên cẩn thận nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ không ngốc đến mức chủ động nói cho người khác biết nàng là con gái. Dù sao, trên thế gian này không phải ai cũng nguyện ý tin tưởng người khác vô điều kiện.
Cho nên, câu nói ‘Bạch Nhược Hiên toàn thân bị thương khó coi đã ảnh hưởng đến hình tượng ngọc thụ lâm phong* của nàng ấy’, hoàn toàn là do Thụy Triều Tích thuận miệng mà bịa đặt ra. Bất quá, Ngọc Như Nhan cùng tỷ đệ Ngọc thị đều tin.
Ngày đó bọn họ đều nhìn thấy Bạch Nhược Hiên thật sự là toàn thân nhuốm máu, nó quả thật không dễ nhìn. Lúc Thụy Triều Tích cõng nàng đi ra khỏi Đằng Ngọc Các thì bọn họ đều có chút không rõ nguyên nhân, với lại Thụy Triều Tích đã cố ý muốn đi, bọn họ thế nào cũng không ngăn được.
Bạch Nhược Hiên kéo chăn lên trên, che tất cả các bộ phận phía dưới, sau đó nghiêng đầu nhìn mấy người đang cười rất vui vẻ kia thì rất muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Thụy Triều Tích tiến lên giúp nàng ấy phủ chăn, sau đó đứng lên, nói với những người khác trong phòng: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện, để cho nàng nghỉ ngơi. ”
Ngọc Như Nhan gật gật đầu, mang theo tỷ đệ Ngọc thị đi ra ngoài. Thụy Triều Tích vừa bước ra một bước, ống tay áo liền bị kéo lại, nàng nghiêng đầu, thấy Bạch Nhược Hiên cười với nàng, không khỏi có chút mềm lòng.
“Đừng đi quá xa.” Thanh âm Bạch Nhược Hiên có chút khàn khàn, nghe đã ổn hơn lúc trước rất nhiều, nhưng vẫn có chút suy yếu. Vết thương trên người nàng ấy thật sự rất nặng, mặc dù không bị nội thương, nhưng nhìn thấy ngoại thương thì lại giật mình. Chỉ riêng vết thương trên tay đã bị khoét sâu tới tận xương cũng đủ để cho Thụy Triều Tích đau lòng đến khóc lớn một hồi.
Trải qua thời gian ngắn khôi phục, có thể ăn cơm, ngủ như thường, còn có thể mở miệng ngậm miệng dỗ dành nàng, muốn nàng tha thứ, đã làm cho Thụy Triều Tích cảm thấy thập phần vui mừng.
Nàng nhìn ánh mắt sáng ngời của Bạch Nhược Hiên, trầm mặc, nhưng vẫn không muốn mở miệng nói chuyện, đẩy tay nàng ấy bỏ lại vào chăn, đứng lên rồi rời đi, bước chân rất nhanh, bởi vì nàng cảm giác được một ánh mắt thủy chung không rời khỏi mình, nàng sợ mình sẽ mềm lòng, sợ không đủ kiên trì với nguyên tắc mà dễ dàng tha cho Bạch Nhược Hiên, như vậy Bạch Nhược Hiên sẽ tự chủ trương lần nữa.
Trong phòng có một chùm ánh mặt trời trong trẻo, chiếu trên bàn dài dưới ngưỡng cửa sổ. Bụi mịn phiêu bạt bay trong ánh sáng trắng.
Bạch Nhược Hiên nhìn chùm ánh sáng kia, nghe tiếng nói chuyện lúc to lúc nhỏ trong phòng khách, mí mắt bắt đầu trở nên rất nặng, cho đến khi chùm ánh sáng kia càng ngày càng nhỏ, cho đến khi trước mắt tối đen.
Thụy Triều Tích rất cố chấp với ý kiến của mình, nhưng cũng rất nghe lời. Bạch Nhược Hiên không muốn nàng đi xa, miệng nàng dù không đáp ứng nhưng bản thân vẫn chọn phòng khách, cách phòng kia một cánh cửa và một rèm.
Ngày đó nàng nóng lòng muốn giúp Bạch Nhược Hiên băng bó vết thương nên vội vàng rời đi, bỏ lỡ một trận tỷ thí đặc sắc vô song kia. Lúc này, nàng cùng Ngọc Như Nhan mỉm cười không nói, đang nghe Ngọc Mộc Phong sinh động miêu tả những gì hắn nhìn thấy nghe thấy ngày đó. Hắn tay múa chân nói, thậm chí còn bắt chước chiêu thức tuyệt sát của Hoắc Diễm dùng để chế ngự Viên Thập Tam như thế nào, chỉ là học không giống, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Ở trong miệng hắn, Thụy Triều Tích biết Hoắc Diễm đánh bại Viên Thập Tam như thế nào, biết Viên Thập Tam thà chết chứ không khuất phục bị cưỡng ép nhốt vào thủy lao, nàng cũng biết thủy lao của Đằng Ngọc Các chỉ cho phép nhốt vào chứ không được thả ra, nếu muốn đi ra ngoài, trừ phi chết.
“Tiểu di nói: “Viên Thập Tam, ngươi có biết vì sao võ công của ngươi không bằng ta không? Nói vậy ngươi cũng biết, thành tựu võ học có liên quan đến thiên tư*. Thế nhưng, người có thiên tư thông minh chưa chắc đã là bậc thầy võ học. Võ công không phải dùng để giết người, học tốt võ công thì liền muốn cứu người, lòng đố kỵ của ngươi quá sâu, oán niệm quá nặng, vả lại không có một trái tim bình thường, nếu để ngươi xưng bá võ lâm, võ lâm sợ là sẽ không thái bình. Ta muốn phế võ công của ngươi, coi như là báo thù cho võ lâm đồng đạo đã chết trong cơ quan”.” Ngọc Mộc Phong học theo khẩu khí của Hoắc Diễm, khoanh tay, nghiêm mặt, bộ dáng tiểu đại nhân.
*Thiên tư: tư chất, phẩm chất tự nhiên khi mới sinh ra của con người
Ngọc Linh Lung một quyền gõ lên đỉnh đầu hắn, nói: “Ngươi vụng trộm cùng chúng ta đi Đằng Ngọc Các, khoản nợ này ta còn chưa tính với ngươi, trở về liền ngồi yên đó.”
Ngọc Mộc Phong xoa đầu, vẻ mặt không tình nguyện đi đến bên cạnh Ngọc Yên Nhiên, trốn ở phía sau nàng, cũng không dám thở mạnh.
Ngọc Yên Nhiên mặc kệ hắn, từ trong ngực lấy ra một cái bình màu trắng làm bằng sứ đưa cho Thụy Triều Tích, nói: “Tẩu tẩu, đây là thuốc trị thương do đao kiếm của nhà chúng ta chế tạo, tẩu giữ lại.”
Thụy Triều Tích cầm bình sứ trong lòng bàn tay. Nói, “Cảm ơn muội Yên Nhiên.”
Ngọc Yên Nhiên nói: “Cái này không có gì, Bạch đại ca cũng đã cứu ta.”
Thụy Triều Tích cười cười, rũ mi mắt, không nói gì nữa. Nhìn bình sứ, nàng nhớ tới vết thương trên người Bạch Nhược Hiên, trong lòng tự nhiên khó chịu, liền không biết nên nói cái gì cho phải.
Ngọc Như Nhan thấy nàng như thế, trong lòng sáng ngời, vỗ vỗ mu bàn tay nàng, nói: “Thụy tỷ tỷ, hết thảy đều sẽ ổn thôi.”
Thụy Triều Tích miễn cưỡng cười nói: “Chỉ mong như thế.”
Ngọc Linh Lung nói: “Tẩu tẩu, Bạch đại ca yêu tỷ như vậy, tuyệt đối không nỡ để cho ngươi cả ngày cả đêm hầu hạ nàng, cho nên nàng nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục như thường, tỷ liền yên tâm đi.”
Lời tuy như vậy, nhưng sự thật lại làm cho lòng người lạnh lẽo.
Tiễn bọn Ngọc Như Nhan đi, Thụy Triều Tích theo thường lệ nấu thuốc bưng vào trong phòng, thấy Bạch Nhược Hiên ngủ thiếp đi liền gọi nàng ấy dậy, kêu vài tiếng không đáp ứng, nàng lập tức liền khẩn trương sợ hãi. Mỗi một lần nàng gọi Bạch Nhược Hiên, Bạch Nhược Hiên đều nhanh chóng đáp ứng, cho dù ngủ thiếp đi thì chỉ cần kêu thêm hai tiếng là nàng ấy sẽ tỉnh lại. Nhưng bây giờ, vỗ mặt Bạch Nhược Hiên, nhéo thịt trên người nàng ấy, cũng không thấy nàng ấy tỉnh lại.
Nàng run rẩy bắt mạch, học theo lời Bạch Nhược Hiên dạy nàng, tận lực bình tĩnh. Mạch tượng như thường, thần sắc như thường, hô hấp như thường, chính là ngủ say không tỉnh, Bạch Nhược Vũ cũng chính là như thế. Chuyện lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, Thụy Triều Tích duy trì động tác bắt mạch, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Nàng ngồi trên mép giường cho đến khi bình minh.
Không thể không có hy vọng, đây là lời Bạch Nhược Hiên thường xuyên nói. Hiện giờ, Thụy Triều Tích có hy vọng. Nàng hy vọng Bạch Nhược Hiên chỉ ngủ một thời gian ngắn, hy vọng nàng ấy sẽ tỉnh lại, cho nên nàng ngồi đợi ba ngày.
Ngày thứ ba vừa sáng, nàng liền mang Bạch Nhược Hiên trên lưng một chiếc xe ngựa, mang nàng ấy về An Hoa Sơn.
Nàng không khóc, khi đi thậm chí còn cười nói lời tạm biệt với lão thái thái mù kia. Nàng còn có hy vọng, ở An Hoa Sơn có Ngọc Cô Tán Nhân cùng Sư phụ Bạch Nhược Hiên.
Dọc theo đường đi, nàng đều nắm tay Bạch Nhược Hiên, cảm thụ nhiệt độ trong lòng bàn tay nàng ấy. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm thấy có một tia trấn an. Có nhiệt độ cơ thể, nó chứng minh rằng nàng ấy vẫn còn sống, còn sống là có hy vọng.
Con đường lên núi thực sự không dễ đi. Nàng cõng Bạch Nhược Hiên, trán đổ mồ hôi, cắn răng, một đường đi về phía trước.
Trước lương đình giữa sườn núi, Ngọc Cô Tán Nhân đón gió mà đứng đấy chờ, hắn nhìn người đi về phía hắn, không khỏi thở dài. Thấy Thụy Triều Tích muốn quỳ, phù trần trong tay vung lên, Thụy Triều Tích liền không quỳ thành.
“Không cần đa lễ, nàng còn có thể tỉnh.” Ngọc Cô Tán Nhân ôm lấy Bạch Nhược Hiên, khẽ cười cười, nói: “Đi đường núi lâu như vậy, có mệt hay không? ”
Thụy Triều Tích lắc đầu, nội tâm lại không nhịn được mừng như điên. ‘Nàng còn có thể tỉnh’, năm chữ này một mực đảo quanh trong đầu nàng, phảng phất ngoại trừ năm chữ này thì bất kỳ chữ nào khác cũng đều không liên quan đến nàng.
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Ta sớm đoán được Hiên nhi sẽ có một kiếp này, trước khi nàng xuống núi ta liền cho nàng ăn Đại Hoàn Đan. Lúc các ngươi ở dưới chân núi ta liền biết, sở dĩ không tới giúp ngươi, là muốn xem giữa các ngươi có thật sự có tình cảm sâu đậm như vậy hay không.” Nói đến đây hắn cười cười, nói: “Hiện giờ xem ra, ta cũng là lo lắng nhiều rồi.”
Vẫn là khu rừng sau núi, vẫn là thanh u như trước. Chỉ là, trong rừng có thêm một căn nhà gỗ nhỏ.
Nhà gỗ do Ngọc Cô Tán Nhân tự tay xây dựng cho Bạch Thanh và Bạch Nhược Vũ ở. Giờ phút này, Thụy Triều Tích cũng ở bên trong. Nàng nhìn hai người nằm trên giường, trong lòng rất khó chịu. Bạch Thanh đứng ở bên cạnh nàng, tinh thần so với lúc mới lên núi tốt hơn rất nhiều, nàng ấy nghiêng đầu nhìn Thụy Triều Tích, mở miệng nói: “Quận chúa, Hiên nhi sao lại bị thương nặng như vậy?”
Thụy Triều Tích dư nộ còn chưa tiêu, nói: “Nàng tự tìm lấy”
Bạch Thanh nói: “Chuyện ở Đằng Ngọc Các không thuận lợi?”
Thụy Triều Tích nói: “Thuận lợi a, Tỏa Hồn Kiếm cũng đã mượn được, dĩ nhiên giao cho sư phụ phân biệt thật giả.”
Bạch Thanh gật gật đầu, nói: “Quận chúa, vào ngày thứ bảy các ngươi xuống núi, Vũ nhi đã từng tỉnh lại.”
“Thật sao?” Thụy Triều Tích hiển nhiên có chút kinh ngạc, hỏi: “Vậy tại sao lại còn ngủ tiếp? ”
Bạch Thanh khẽ thở dài, nói: “Đạo trưởng nói một phách kia cực kỳ không ổn định, tình trạng như vậy là bình thường. Trước khi Vũ nhi ngủ say, ông ấy cho Vũ Nhi ăn một viên Đại Hoàn Đan, nói là chờ các ngươi trở về tự nhiên có cách để nàng tỉnh lại lần nữa.”
‘Đại Hoàn Đan’, mới vừa rồi ở dưới chân núi nàng từ trong miệng Ngọc Cô Tán Nhân có nghe nói qua, về phần nó có công dụng gì, nàng hoàn toàn không biết gì cả. Ngọc Cô Tán Nhân là thế ngoại cao nhân, hiểu rất nhiều chuyện kỳ lạ cổ quái, Thụy Triều Tích tin tưởng hắn có thể làm cho Bạch Nhược Hiên tỉnh lại. Nàng không nói gì nữa, nhìn người trên giường, chờ đợi Ngọc Cô Tán Nhân.
Màn đêm buông xuống, Ngọc Cô Tán Nhân rốt cuộc cũng vào phòng. Ông có một bao tải trong tay, cũ và rách nát, trông giống như đã để nhiều năm. Ông bảo Bạch Thanh ở ngoài phòng canh giữ, tránh cho người ngoài quấy rầy, để Thụy Triều Tích ở lại trong phòng, giúp hắn xuống tay.
Bạch Thanh không nói hai lời liền đi ra ngoài canh giữ, Thụy Triều Tích đồng dạng không nói một tiếng liền nhìn Ngọc Cô Tán Nhân, chờ hắn ra hiệu lệnh.
Trong bao tải là bút lông, bút lông màu đỏ. Ngọc Cô Tán Nhân bảo Thụy Triều Tích cởi giày và tất của hai tỷ muội Bạch Nhược Hiên ra, sau đó ông đặt bút lông bên chân các nàng, đầu bút hướng về phía lòng bàn chân các nàng. Bút lông đặt ở bên chân đều là đầu nhỏ, bút lông trong tay Ngọc Cô Tán Nhân lại là đầu lớn, ông cắt rách cổ tay rồi nhỏ máu vào một chén nhỏ, chấm máu rồi vẽ bùa ở lòng bàn chân hai tỷ muội Bạch Nhược Hiên, máu đỏ tươi dần dần hình thành đồ án quái dị, máu không chảy xuống, giống như sơn mà dính vào lòng bàn chân.
Thụy Triều Tích nhìn thấy mới lạ, không khỏi có chút sững sờ. Nàng cho tới bây giờ cũng không tin quỷ thần vừa nói, nhưng hiện tại nàng tình nguyện tin tưởng.
Ngọc Cô Tán Nhân từ bên hông rút ra bốn cây gậy dài một thước, đặt một chữ ‘giếng’* trên đỉnh đầu hai tỷ muội Bạch Nhược Hiên, sau đó mở lòng bàn tay các nàng ra, vẽ bùa trong lòng bàn tay các nàng, ông vừa vẽ một mặt nói: “Mở cửa sổ bên phải, các cửa sổ còn lại toàn bộ đóng hết.”
*Giếng (井): Hố, vũng, động giống như cái giếng nước cũng gọi là “tỉnh”
Thụy Triều Tích vội vàng làm theo.
Ngọc Cô Tán Nhân vẽ xong bùa, máu trên bút lông không còn một tia, đầu bút trắng như tờ giấy, tựa như mới vậy. Mà máu trong chén, một giọt cũng không còn, chén cũng giống như vừa mới rửa sạch. Thụy Triều Tích lại nhìn cổ tay ông vừa mới cắt, thấy không lưu lại vết thương, không khỏi kinh ngạc che miệng lại. Nhìn bóng lưng cao gầy của Ngọc Cô Tán Nhân, Thụy Triều Tích có loại ảo giác ông hẳn là thần tiên.
Trong phòng ánh nến hơi vàng, theo gió mà lay động.
Ngọc Cô Tán Nhân vung lên phù trần trong tay, từ trong tay áo lập tức bay ra rất nhiều phù giấy màu vàng, chúng dán ở các ngóc ngách trong phòng, có vẻ đặc biệt chói mắt. Một lát sau, ông bảo Thụy Triều Tích đứng ở bên cạnh, dán một tờ bùa ở sau lưng nàng, nói: “Vô luận nhìn thấy cái gì, cũng không nên lên tiếng.”
Thụy Triều Tích cắn cắn môi, sau đó gật đầu.
Ngọc Cô Tán Nhân cười cười, lập tức đem phù trần đặt ở tay trái, tay trái nắm tay quyết, trong miệng thì thào mà nói, toàn bộ đều là Thụy Triều Tích nghe không hiểu, giống như là đang niệm kinh.