Hành vi của Ngọc Cô Tán Nhân khiến Thụy Triều Tích trợn mắt há hốc mồm. Đồng thời, nàng cũng rất vui vẻ. Năng lực như vậy tuy quái dị, nhưng có thể làm cho Bạch Nhược Hiên tỉnh lại, nàng một chút cũng không sợ.
Rừng trúc ngoài cửa sổ truyền đến tiếng sấm, có chút dọa người.
Bạch Thanh trong tay cầm hai đạo phù giấy mà Ngọc Cô Tán Nhân đưa cho nàng, ánh mắt vẫn dừng lại trước rừng trúc tối đen như mực. Một lát sau, trên không trung trôi nổi rất nhiều đồ vật, màu đỏ chiếm đa số, nhưng cũng có hai đoàn là màu trắng. Hình dạng màu đỏ không giống nhau, nhưng đều có một điểm chung, chúng vây quanh vật thể hình đám mây màu trắng, không ngừng đảo quanh giống như vây công, cũng giống như sói đói đang nhìn chằm chằm thức ăn của mình.
Đột nhiên, từng đạo phù giấy màu vàng từ trong cửa sổ bay ra, đánh vào vật thể màu đỏ, cùng lúc đó, vật mây trắng nhanh chóng bay lên, bay vào trong phòng, vây quanh hai tỷ muội Bạch Nhược Hiên.
Thụy Triều Tích che miệng, sợ mình kêu lên kinh hãi, nàng cảm thấy mình đang nằm mơ, cắn cắn ngón tay cái, lại cảm giác được đau đớn. Ánh mắt trợn tròn rất to, tim đập rất nhanh, nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngoài cửa sổ bay tới rất nhiều vật thể màu đỏ, có chút khủng bố, Thụy Triều Tích thậm chí nghe được một tia quái dị gầm lên. Nàng nhìn Ngọc Cô Tán Nhân rút ra Tỏa Hồn Kiếm, giơ lên giữa không trung, chém ngang qua giường, những vật thể màu đỏ kia cũng dừng lại giữa không trung, phảng phất như dừng lại, không động nữa.
Ngọc Cô Tán Nhân khóe miệng lộ ra một tia ý cười, vươn tay trống sờ sờ vật thể màu trắng, nói: “Hồn Hề, trở về. ”
Chỉ trong nháy mắt, hai nhóm vật thể màu trắng cơ hồ đồng thời tiến vào thân thể tỷ muội Bạch Nhược Hiên, một lát sau, Thụy Triều Tích thấy ngón tay Bạch Nhược Hiên giật giật, biết nàng ấy tỉnh lại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Ngọc Cô Tán Nhân phất trần vung lên, những bút lông đặt bên chân tỷ muội Bạch Nhược Hiên liền bay trở về bao vải, mà những vật thể màu đỏ kia nhanh chóng bị Tỏa Hồn Kiếm hấp thu, hồng bảo thạch trên chuôi kiếm phát ra ánh sáng màu đỏ, đặc biệt chói mắt.
Hoàn cảnh núi rừng rất tốt, gió mát nhè nhẹ, lá rụng lung lay.
Thụy Triều Tích bưng một chén thuốc đen ngòm chậm rãi đi vào nhà gỗ, đến trước giường, buông chén xuống, đỡ Bạch Nhược Hiên dậy, thấy nàng ấy mím môi cười ngây ngô, không khỏi bĩu môi.
Đây là ngày thứ ba Bạch Nhược Hiên tỉnh lại, mặc dù người đã tỉnh lại nhưng vết thương thì vẫn còn, vì vậy nàng vẫn phải chiếu cố.
“Không được nhúc nhích!” Bạch Nhược Hiên vừa định giơ tay sờ mặt Thụy Triều Tích thì lập tức bị mắng.
“Ừm, ta không động.” Thụy Triều Tích trừng mắt nhìn nàng một cái, tay nhàn rỗi bưng chén thuốc lên, kề sát vào bên miệng Bạch Nhược Hiên, lạnh lùng nói: “Há miệng, uống thuốc.”
Bạch Nhược Hiên không lên tiếng, lẩm bẩm, một hơi uống thuốc đắng, lông mày cũng không khỏi nhíu một chút.
Không sợ khổ mà nói thì Thụy Triều Tích rất bội phục nàng ấy. Nếu đổi thành nàng, muốn một ngày uống ba chén thuốc đắng, chỉ sợ sớm đã nổi giận mà ném luôn cái chén.
“Nương tử, nàng không đi, có được không?” Bạch Nhược Hiên tựa vào trong ngực Thụy Triều Tích, không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng dựa vào, cúi đầu nói.
Thụy Triều Tích trong lòng chua xót, cắn môi dưới không nói lời nào, cánh tay lại vòng quanh thắt lưng Bạch Nhược Hiên, nhẹ nhàng, sợ đụng phải vết thương đang khép lại. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, một lúc lâu sau, nói: “Nhược Hiên, ngươi nhất định phải nhanh lên khỏe lại.”
“Được.”
“Đừng tưởng rằng đáp ứng sảng khoái như vậy ta sẽ tha thứ cho ngươi.”
“Ta biết nàng còn đang giận ta.” Bạch Nhược Hiên cầm tay Thụy Triều Tích đưa qua, nhẹ giọng nói: “Tỏa Hồn Kiếm vốn không thể cho người ngoài mượn. Nhưng vận khí của chúng ta khá tốt, vừa vặn gặp phải Viên Thập Tam trở về tìm phiền toái, vừa vặn Ngọc Các chủ muốn giết Viên Thập Tam mà bất lực. Nên Ngọc Các chủ đáp ứng cho ta mượn Tỏa Hồn Kiếm, điều kiện là trợ giúp Nhan cô nương giết Viên Thập Tam. Tất cả mọi thứ chúng ta đã lên kế hoạch, đưa nàng đến Ngọc gia là thời gian để nàng tìm thấy quyết định. Ngọc gia rất an toàn, ta nghĩ có tỷ đệ Ngọc thị đi cùng nàng, nàng cũng sẽ không quá buồn bực. Chúng ta đã lên kế hoạch xong tất cả, nhưng lại đánh giá thấp võ công của Viên Thập Tam. Hắn thực sự rất mạnh, ta lần đầu tiên giao thủ với hắn đã thua, thanh kiếm của hắn rất nhanh đến nỗi ta không dám so sánh với hắn ta. Hắn rất kiêu ngạo, ta lợi dụng điểm này của hắn muốn hắn cùng ta tỷ thí quyền cước, thịt trên cánh tay chính là bị khoét đi như vậy. Bất quá, cũng vào lúc đó, Nhan cô nương đâm Viên Thập Tam một kiếm…”
“Đừng nói nữa, ta không muốn nghe.” Thụy Triều Tích lạnh lùng cắt đứt, nước mắt lại rơi xuống.
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Ta còn sống, sẽ ổn thôi.”
Thụy Triều Tích nghẹn ngào nói: “Nhưng chúng ta không có thời gian.”
Bạch Nhược Hiên lạnh lùng nói: “Vô luận như thế nào, hết thảy chờ ta khỏe lại rồi nói sau. Nàng không thể một mình xuống núi, tuyệt đối không thể.”
Thụy Triều Tích nói: “Thương tích của ngươi ít nhất phải tu dưỡng ba tháng, nhưng thuật pháp của sư phụ chỉ có thể duy trì chín tháng, ta đã quyết định cùng Bạch Thanh tỷ tỷ đi tìm Tuyệt Hồn Đao. ”
“Không được!”
Thụy Triều Tích cúi đầu nhìn nàng, nói: “Ta sẽ trở về Ung Đô tìm phụ vương, mượn lực lượng Vương phủ tìm kiếm Tuyệt Hồn Đao, ngươi yên tâm đi.”
Bạch Nhược Hiên giãy dụa ngồi dậy, ánh mắt rất kiên định, chậm rãi nói: “Nếu nàng xuống núi, ta chết cũng sẽ đi theo nàng.”
Thụy Triều Tích trong lòng khổ sở, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Đúng vậy, Ngọc Cô Tán Nhân quả thật rất có năng lực, sẽ có rất nhiều thứ người thường sẽ không biết, hiểu rất nhiều đạo lý khó hiểu.
Ông cứu tỷ muội Bạch Nhược Hiên dậy, nhưng đồng thời cũng đã rút ngắn thời gian để tìm Tuyệt Hồn Đao. Vốn đã có hơn một năm thời gian, hiện giờ chỉ còn lại có chín tháng, nếu là chờ Bạch Nhược Hiên dưỡng thương tốt, vậy liền phải rút ngắn thêm ba tháng. Thời gian cấp bách như vậy, các nàng ngay cả Tuyệt Hồn Đao ở nơi nào cũng không biết. Nếu trong vòng chín tháng tìm không thấy Tuyệt Hồn Đao, tỷ muội Bạch Nhược Hiên lại muốn ngủ say, khi nào tỉnh lại phụ thuộc vào lúc nào tìm được Tuyệt Hồn Đao, vả lại còn phải mạo hiểm việc không tỉnh lại được. Thụy Triều Tích không muốn như vậy, cho nên muốn sớm xuống núi, tranh thủ sớm ngày mà tìm được. Nhưng mà, Bạch Nhược Hiên không cho phép, làm sao bây giờ?
“Quận chúa, ta sẽ mau chóng khỏe lại, chờ ta đi cùng nhau.” Bạch Nhược Hiên kéo tay Thụy Triều Tích, cảm giác được lòng bàn tay nàng ấy lạnh lẽo, không khỏi có chút đau lòng.
Thụy Triều Tích trầm mặc thật lâu, nói: “Được rồi, ta đi hỏi sư phụ một chút có thể có cách nào giúp ngươi mau khỏe lại nhanh hay không.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Không cần đâu.”
“Tại sao?”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Sư phụ sẽ tới đây.”
Thụy Triều Tích nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy một chân Ngọc Cô Tán Nhân bước vào cửa phòng.
Ngọc Cô Tán Nhân râu dài buông ngực, một đầu tóc bạc, vẫn là một bộ dáng tiên phong đạo cốt. Ông chậm rãi đến gần giường, vuốt râu, cười nói: “Các ngươi rất muốn xuống núi nhanh sao?”
Thụy Triều Tích nói: “Sư phụ, chúng ta đã không có nhiều thời gian.”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Ngươi không phải đã cho bồ câu truyền thư bay về Vương phủ để phụ vương ngươi giúp ngươi tìm hiểu tin tức sao? Lực lượng Vương phủ không thể khinh thường, tin tưởng sớm sẽ có kết quả.”
Trải qua ba ngày trước nhìn thấy sau nghe thấy, Thụy Triều Tích đã tin tưởng Ngọc Cô Tán Nhân có năng lực có thể xoay chuyển càn khôn. Như thế, nếu Ngọc Cô Tán Nhân nói có kết quả, vậy tám phần là có kết quả, nhưng dù sao liên quan đến tính mạng tỷ muội Bạch Nhược Hiên, nàng vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Phụ vương thật sự có thể dò được tung tích Tuyệt Hồn Đao?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Vương phủ ba mươi sáu thiên khương, bảy mươi hai địa sát, cũng không phải ăn chay. Quận chúa tạm thời yên tâm, ở chỗ ta dốc lòng tu luyện võ công, tới ngày xuống núi nhất định sẽ có kết quả ngoài ý muốn.”
Bạch Nhược Hiên trong lòng mừng như điên, nhẹ nhàng đụng phải cánh tay Thụy Triều Tích, nói: “Còn không mau đa tạ sư phụ.”
Thụy Triều Tích tự nhiên cũng hiểu được ý tứ của Ngọc Cô Tán Nhân, lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
Ngọc Cô Tán Nhân gật đầu thụ lễ, mỉm cười nói: “Ngươi học rất nhiều võ công tạp thất tạp bát, mặc dù có chỗ tốt, nhưng vẫn còn nhược điểm. Đao pháp của Tắc Bắc Cô Nhạn tất nhiên tinh diệu, hậu sinh khả úy, thế nhưng, đao pháp này cũng có ba chỗ sơ hở, sau này vi sư tự nhiên sẽ chỉ điểm cho ngươi.”
“Đa tạ sư phụ.”
“Không cần đa tạ ta, đây cũng là duyên phận giữa ta và ngươi.”
Núi rừng hiểm trở, dòng suối róc rách, núi non xanh biếc mênh mông.
Bên bờ suối ba dặm, có một sơn động, trên cửa động dùng cỏ viết bốn chữ lớn ‘Cổ Động Vô Thượng’.
Bên trong động đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày.
Thụy Triều Tích ngửa đầu nhìn đồ án trên vách đá, chỉ cảm thấy thập phần thú vị. Nàng thu hồi tầm mắt, hỏi Ngọc Cô Tán Nhân phía sau nàng nói: “Sư phụ, đây là bí tịch võ công?”
Ngọc Cô Tán Nhân gật đầu nói: “Không sai. Nó cũng có một cái tên.”
“Tên gì?”
“Tuyệt Hồn Đao Pháp.”
Thụy Triều Tích kinh ngạc nói: “Tuyệt Hồn Đao Pháp?”
Ngọc Cô Tán Nhân thần sắc thản nhiên, sau lưng cười nói: “Ngươi không cần kinh ngạc, Tuyệt Hồn Đao, Tỏa Hồn Kiếm, Truy Hồn Tán, nhiều năm trước vốn là thứ của An Hoa Sơn ta. Chẳng qua, người có được nó đã mang ra khỏi An Hoa Sơn, nên liền không còn lấy lại được nữa.”
Thụy Triều Tích nói: “Đồ nhi xin hỏi sư phụ lý do vì sao?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Ngươi đem tất cả văn tự hoa văn trên vách tường ghi chép rõ, ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Thụy Triều Tích trợn to mắt, hỏi: “Tất cả?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Tất cả.” Hắn đưa tay chỉ vào vách tường bên phải, vách tường phía trước, trên mặt đất, cười tủm tỉm nói: “Những thứ này ngươi đều phải nhớ kỹ, một chữ cũng không thể thiếu. Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ chiếu cố Hiên nhi một ngày ba bữa, ngươi liền phải một mình đến Cổ Động Vô Thượng thuộc lòng những thứ này, vi sư cho ngươi nửa tháng.”
Thụy Triều Tích suýt nữa sụp đổ, chỉnh lại tinh thần, rốt cục cắn môi gật gật đầu. Nàng nghĩ, vì Bạch Nhược Hiên, nàng có phải làm việc gì cũng cam tâm.
Ngọc Cô Tán Nhân vỗ vỗ bả vai nàng, cười nói: “Ngươi học được những thứ này, ngày sau xuống núi nhất định hữu dụng.”
Thụy Triều Tích nói: “Tạ ơn sư phụ.”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Ngươi cũng không cần cau mày, không khó. Ngươi thông minh như vậy, phương diện võ học ngộ tính rất cao, đợi ngươi nhớ kỹ, vi sư sẽ hủy đi Cổ Động Vô Thượng.”
“Vì sao?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Không nên tồn tại, thứ này vốn dĩ không nên tồn tại.”
Thụy Triều Tích bĩu môi nói nhỏ: “Sư phụ lại bắt đầu lải nhải rồi?”
Ở chung mấy ngày, Ngọc Cô Tán Nhân luôn nói những thứ không rõ ràng,
Thụy Triều Tích bí mật ban cho ông biệt danh: ‘Đạo trưởng lải nhải’
Đương nhiên, những thứ này không thể nói cho Ngọc Cô Tán Nhân.
Ngọc Cô Tán Nhân đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn vì Bạch gia mà lưu lại hậu nhân hay không?”
Thụy Triều Tích không hề chuẩn bị, bị hỏi như vậy, lập tức xấu hổ đỏ mặt. Nàng há miệng không thể nói một lời.
Ngọc Cô Tán Nhân nhịn không được cười, nói: “Nếu là muốn, vậy thì phải nhớ kỹ.”
Thụy Triều Tích một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng không biết là tư vị gì, mở miệng nói: “Sư phụ, ý người là gì ạ?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
Thụy Triều Tích cắn răng, nắm chặt nắm đấm nói: “Không nói thì thôi.”
Ngọc Cô Tán Nhân nhịn không được cười ha ha, cười đủ rồi mới nhìn Thụy Triều Tích đỏ mặt, nói: “Đến thời điểm ngươi sẽ tự sáng tỏ.”
Thụy Triều Tích cắn cắn môi, thầm mắng Ngọc Cô Đạo Nhân không phúc hậu, nói sang chuyện khác nói: “Sư phụ, vì sao người lại muốn tỷ tỷ cùng Bạch Thanh tỷ tỷ đến Ngọc Hoa Môn ạ?”
Ngọc Cô Tán nói: “Vũ nhi không biết võ công, chỉ có thể dựa vào lá phù ta vẽ, rất có khả năng không trấn giữ được một phách không ổn định kia, cho nên ta mới nhờ sư muội giúp ta trông Vũ nhi.”
Chưởng môn của Ngọc Hoa Môn là nữ nhân, Thụy Triều Tích có chút tò mò, hỏi: “Sư phụ, vì sao ngài không làm chưởng môn Ngọc Hoa Môn?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Cái này à, vi sư muốn uống rượu, Ngọc Hoa Môn quy nghiêm, không cho phép.”
Thụy Triều Tích mới sẽ không tin, bất quá nàng cũng không muốn truy vấn nữa, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng, đều có lúc khó có thể mở miệng.