Chương 106: Nhị tỷ
Mạnh Hoa Hạo đến hải đảo, không xuất hiện ở nơi dừng chân của tiên thành Thanh Cảng trước.
Nhưng mà hắn biết được tin tức từ Triệu Thành Phúc, báo cho các tu sĩ trong trạch viện.
Mọi người đối với tin này phản ứng cũng khác nhau, Kinh Ngạo Tuyết nghĩ: thành chủ đặc biệt đến đảo, mục đích chắc hẳn là vị thiếu thành chủ đang ở cạnh mình đây.
Đã nhiều ngày, đối phương tựa như keo trâu vậy, cứ dính lấy nàng, cho dù là ăn hay ngủ, đều ở trong phòng nàng, tin đồn cũng khó mà nhịn được nữa.
Kinh Ngạo Tuyết trước giờ không để ý mấy chuyện này, suy nghĩ của Mạnh Cảnh Minh còn non nớt, cho dù bề ngoài đối phương hơn hai mươi tuổi, nhưng trong mắt Kinh Ngạo Tuyết thì chỉ là đứa con nít không biết chuyện đời mà thôi.
Nhưng đối phương cứ dính bên người, nàng không thể nào đi vào Thanh Mộc Đỉnh gặp Thẩm Lục Mạn được.
Mỗi lần muốn gặp thê tử chỉ biết nhờ Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn đến chơi với tiểu tử này một hồi.
Thẩm Lục Mạn nghe vậy cười nói: “coi như thu thêm đứa con nuôi đi, thiếu thành chủ tiên thành Thanh Cảng, tương lai danh chính ngôn thuận làm thành chủ đại nhân, không chỉ đại biểu cho tiên thành Thanh Cảng mà còn cai quản cả tu sĩ ở đảo Thiên Tinh, chúng ta mới đến dựa được núi lớn thì tương lại mọi chuyện cũng có chỗ dựa vào.”
Lời này cũng có hiệu quả và lợi ích, không có gì sai.
Kinh Ngạo Tuyết gật đầu, người sống trong tu tiên giới luôn tính toán riêng cho mình.
Tính tình Mạnh Cảnh Minh ngoan ngoãn, trông coi một chút cũng không sao.
Nói vậy cho dù thành chủ đại nhân đến, cũng sẽ không hiểu lầm nàng có ý tiếp cận thiếu thành chủ.
Nghĩ vậy, nàng nhịn không được nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Minh, thì thấy hắn cau mày, vẻ mặt lo lắng không tình nguyện.
Nàng tò mò, chờ hai người về phòng Kinh Ngạo Tuyết liền hỏi: “biết thành chủ đại nhân sắp đến, nhìn bộ dạng ngươi có vẻ không vui.”
Mạnh Cảnh Minh sửng sốt một chút, rồi suy nghĩ nói: “ta làm mất túi trữ vật, cha biết được sẽ mắng ta.”
Ah, thì ra sợ bị phê bình.
Kinh Ngạo Tuyết dở khóc dở cười nói: “chắc vậy, nhưng mà cũng là do thành chủ đại nhân quan tâm lo lắng bảo vệ cho ngươi thôi mà.”
Mạnh Cảnh Minh bối rối gật đầu nói: “cha biết, sẽ tức giận, haiz….”
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “đến lúc đó ngươi nói chút lời dễ nghe với thành chủ đại nhân là được.”
Mạnh Cảnh Minh vô tội chớp mắt một cái hỏi: “hữu dụng không?”
Kinh Ngạo Tuyết khẳng định gật đầu nói: “đương nhiên, Liễu Nhi nhà ta làm sai, thì sẽ phải năn nỉ ta, ta sẽ tha thứ cho nàng.”
Mạnh Cảnh Minh nghe vậy mỉm cười, chờ đến trưa, thành chủ đại nhân xử lý việc xong thì đến, nói vài câu với Triệu Thành Phúc, rồi lặng lẽ đến phòng Kinh Ngạo Tuyết.
Mấy ngày không gặp, Mạnh Hoa Hạo vẫn tiêu sái bất phàm, đứng chung với Mạnh Cảnh Minh, liếc mắt cũng thấy được sự giống nhau giữa họ.
Kinh Ngạo Tuyết nghĩ thầm: thực tế bộ dạng Mạnh Cảnh Minh khá giống Mạnh Hoa Hạo, nhưng sao không có ai nhận ra Mạnh Cảnh Minh là thiếu thành chủ chứ?
Nếu vậy thì cho dù bọn họ có nhận ra thì chắc cũng không dám nói ra trước mặt.
Lúc này thành chủ đại nhân đang xem xét Mạnh Cảnh Minh, rồi xoay người nói với Kinh Ngạo Tuyết: “ta đã nghe Triệu trưởng lão nói, con trai ta không nên thân, mấy ngày qua có ngươi chiếu cố.”
Cái giọng hắn hòa hoãn, âm điệu nhu hòa, ngh rất thoải mái.
Kinh Ngạo Tuyết cười nói: “vâng, tính cách thiếu thành chủ đơn thuần, ta cũng nguyện ý làm bạn với hắn.”
Mạnh Cảnh Minh kinh ngạc nhìn nàng hỏi: “chúng ta, là, bằng hữu sao?”
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Mạnh Cảnh Minh bị Mạnh Hoa Hạo từng một cái, biết mình nói sai, hắn lúng túng gãi mặt, mặt nhất thời đỏ lên, lầm bầm nói: “xin lỗi, ta cho rằng, ta là vãn bối của ngươi?”
Kinh Ngạo Tuyết không nhịn được cười nói: “à. nếu ngươi nguyện ý, cũng có thể nghĩ như vậy, dù sao ta cũng là mẫu thân rồi, ngươi cũng có tính cách như hài tử.”
Mạnh Cảnh Minh chớp mắt vài cái, thanh niên anh tuấn bất phàm như vậy, lại biết bán manh a, cũng không thua gì đứa trẻ khác.
Mạnh Hoa Hạo bất đắc dĩ nói: “Cảnh Minh, ta nghe nói ngươi làm mất túi trữ vật, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nươi nói ta nghe, hai người trộm túi của ngươi, bộ dạng bề ngoài thế nào?”
Mạnh Cảnh Minh ngẩn người một chút, đưa tay họa lại nói: “bọn họ, giới thiệu, là một đôi thầy trò, đến đây, thăm ngươi thần, à, nhưng bị lạc đường, nhờ ta giúp đỡ, dẫn đường đi.”
Hắn nhíu mày nói: “kết quả, tối ngủ, tỉnh lại, túi trữ vật, liền mất.”
Nói rồi, hắn mới biết được mình nói sai, xấu hổ nói: “là một người nam, cao gầy, có râu dài, cùng một thiếu niên, trắng trắng.”
Kinh Ngạo Tuyết nói: “vậy ngươi có thể vẽ lại bộ dạng bọn họ không?”
Mạnh Cảnh Minh gật đầu nói: “có thể.”
Hắn lấy giấy và bút trong túi trữ vật ra, suy nghĩ một chút liền vẽ ra dung mạo đối phương.
Kinh Ngạo Tuyết tưởng hắn vẽ cũng bình thường, nhưng mà xem qua thấy cũng không tệ, không ngờ đối phương cũng có thiên phú, tuy là nét cổ phong nhưng mà thần thái dung mạo cũng giống hệt.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn hai bức vẽ này, cũng nghĩ được tâm tình bọn họ khi đó thế nào.
Đây là…
Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt đột nhiên sáng lên, giống như tìm thấy gì đó.
Mạnh Hoa Hạo nói: “ta biết rồi, việc này ta sẽ cho ngươi đi điều tra, hai ngày tới, bí cảnh Thiên Nguyên sẽ mở, ta đi chuẩn bị cho ngươi vài tu sĩ trúc cơ kỳ, chờ vào bí cảnh Thiên Nguyên rồi, bọn họ sẽ tìm được ngươi và bảo hộ ngươi, ngươi nhớ rõ không được ham chơi, sau khi thấy được các tu sĩ rồi thì mau quay về đây biết chưa?”
Mạnh Cảnh Minh ngoan ngoãn gật đầu, Mạnh Hoa Hạo lại dặn dò vài câu, rồi xoay người đi.
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Thần tình nàng phức tạp nhìn Mạnh Cảnh Minh đứng bên cạnh phất tay nói: “ngươi không đi theo cha mình sao?”
Mạnh Cảnh Minh nói: “ah… ta quên rồi.”
Dứt lời, hắn vội đuổi theo, nhưng Mạnh Hoa Hạo có chuyện với nguyên anh đại năng, cho nên nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng.
Đối phương tìm một hồi, buồn rầu quay về, Kinh Ngạo Tuyết bất đắc dĩ nói: “vậy ngươi ở lại đây tiếp đi, chờ lần tới thành chủ đại nhân đến rồi nói.”
Mạnh Cảnh Minh gật đầu, bĩu môi đi ngủ.
Lần này chờ đến khi bí cảnh Thiên Nguyên mở ra.
Kinh Ngạo Tuyết còn cảm nhận được bầu trời cách hải vực gần đó không xa, linh khí sung túc điên cuồng xoáy tròn vặn vẹo, từ sáng này, Triệu Thành Phúc đã thông báo cho tán tu trong trạch viện, không được ra ngoài cửa.
Ít nhất cho đến khi các nguyên anh đại năng giữ vững bí cảnh Thiên Nguyên trên bầu trời lúc đó mới nói.
Bí cảnh Thiên Nguyên nói cho cùng vẫn là một không gian độc lập, tựa như không gian bí cảnh, thì trong tu tiên giới có không ít, cứ cách một đoạn thời gian chúng sẽ xuất hiện trong các góc ở tu tiên giới.
Chúng có thể tự ổn định hoặc có thể nhờ tu sĩ có tu vi mạnh, dùng trận pháp cố định lại.
Bí cảnh Thiên Nguyên có từ mấy ngàn năm trước, lần đầu bí cảnh xuất hiện, nguyên anh đại năng đã thăm dò và biết được thời gian quy luật xuất hiện, đồng thời kiểm tra nguy hiểm không quá lớn, liền trở thành chỗ cho các tu sĩ cấp thấp rèn luyện.
Loại bí cảnh này nói vậy chắc chắn là yếu ớt, tu sĩ có tu vi mạnh hơn đi vào trong, cũng phải ép tu vi xuống, nếu không thì dựa vào cương phong vận chuyển trong không gian thì cả bí cảnh đều sẽ biến mất.
Không có nguyên anh đại năng nào dám nguyện ý phiêu lưu như vậy, vì bí cảnh có thể sẽ bị cương phong xé nát không gian bên trong.
Kinh Ngạo Tuyết ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy các nguyên anh đại năng bay trên không ở các vị trí khác nhau, nàng nhìn lướt qua không thấy Mạnh Hoa Hạo.
Bất quá cũng không có gì lạ, dù sao cũng có tin Mạnh Hoa Hạo bị thương nặng, cũng không phải là bí mật gì ở tu tiên giới này.
Ban đầu khi bí cảnh xuất hiện, Kinh Ngạo Tuyết cũng cảm nhận được linh khí xung quanh đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Nàng thậm chí còn cảm nhận được sự áp bách lớn, nhưng cổ áp bách này một lúc sau liền biến mất.
Nguyên anh đại năng xuất hiện ở chỗ linh khí bạo động, thuần thục bày trận pháp, chỉ vài giờ đã ổn định được bí cảnh Thiên Nguyên ở không trung.
Chờ đến tối nhìn lại, Kinh Ngạo Tuyết như nhìn thấy ảo ảnh trong truyền thuyết.
Trên biển rộng mênh mông là một mảng lớn óng ánh xanh biếc xuất hiện lấp ló.
Đây cũng là bí cảnh Thiên Nguyên.
Triệu Thành Phúc triệu tập mọi người nói: “bí cảnh Thiên Nguyên đã được các nguyên anh đại năng ổn định lại, chư vị mau dọn đồ đạc, một khắc sau tập hợp ở hậu viện, chúng ta đến cửa vào bí cảnh Thiên Nguyên.”
Kinh Ngạo Tuyết không có gì dọn, liền dẫn Liễu Nhi, Ôn Nhuyễn, còn có Mạnh Cảnh Minh, trực tiếp đến hậu viện.
Nửa đường, nàng gặp ma tu trước kia, đối phương cười tà một tiếng, không cần đoán Kinh Ngạo Tuyết cũng biết hắn đang có ý định gì.
Tuy tu tiên giới đã có quy định cấm rồi, không cho phép tu sĩ ở trong bí cảnh đánh nhau.
Nhưng kỳ ngộ trước mặt, mỗi tu sĩ cũng không thể kiềm chế được bản thân mình, mỗi lần đều sẽ tạo thành sự kiện thương vong máu chảy, nhìn người thì thấy bình thường nhưng cách thức thì sẽ không để sơ hở nào.
Mặt nàng không chút thay đổi, nghĩ thầm: không biết ai chết vào tay ai, nếu gặp phải nàng dĩ nhiên sẽ tiên thủ hạ vi cường.
Chờ đến hậu viện, mọi người tập hợp đủ, Kinh Ngạo Tuyết nhìn mọi người một vòng, dung mạo từng người đều in trong đầu nàng, nàng không biết trong số này bao nhiêu tu sĩ xấu xa, ngoại trừ Liễu Nhi và Ôn Nhuyễn, còn có Mạnh Cảnh Minh mang theo, còn lại những người khác, đều không đáng tin.
Triệu Thành Phúc thấy người đến đông đủ, liền thu trạch viện vào túi trữ vật, lấy linh thuyền ra nói: “không nói nhiều nữa, mọi người lên thôi.”
Mọi người lên linh thuyền, đi về phía bí cảnh Thiên Nguyên.
Kinh Ngạo Tuyết đứng trên boong thuyền nhìn lại, phát hiện dưới bí cảnh Thiên Nguyên có một bãi đá, giữa bãi đá là một cái trận pháp lớn phức tạp.
Nàng suy đoán, cái này chắc là truyền tống trận, tu sĩ đi qua đều phải có lệnh bài trên người, đứng ở trong truyền tống trận, sẽ được truyền tống đến các góc trong bí cảnh Thiên Nguyên.
Vừa nghĩ đến đi vào trong bí cảnh, phải tách khỏi Liễu Nhi, nàng nhịn không được cầm tay Liễu Nhi.
Liễu Nhi nắm chặt tay nàng, nhỏ giọng nói: “mẫu thân yên tâm, con vào trong bí cảnh Thiên Nguyên rồi, chuyện đầu tiên là đi tìm người.”
Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: “trên người con có dấu vết của ta, ta sẽ đi tìm con.”
Nàng nhìn hai người còn lại nói: “các ngươi đến bí cảnh rồi, nhất định không được làm loạn với ai, gặp phải tu sĩ nguy hiểm, thì phải xoay người chạy, không được nghĩ đến những chuyện khác, chờ chúng ta gặp lại, các ngươi muốn rèn luyện thám hiểm thế nào cũng được, biết chưa?”
Ôn Nhuyễn vốn cũng nghĩ như vậy, tuy nàng cũng muốn vào bí cảnh, nhưng nàng cũng không để xảy ra chuyện gì khiến cho gia gia đau buồn.
Còn Mạnh Cảnh Minh là bảo bảo ngoan, trước đó còn bị Triệu Thành Phúc gọi đi, nói là cho hắn gặp mặt các tu sĩ bảo hộ hắn, hắn lại không chịu đến xem, chỉ ở lại cạnh Kinh Ngạo Tuyết.
Kinh Ngạo Tuyết ở chung với hắn vài ngày, cũng có chút cảm tình, liền dự tính chiếu cố hắn một chút.
Nghĩ vậy, nàng liền tự tay vỗ lên vai Mạnh Cảnh Minh và Ôn Nhuyễn, mộc hệ dị năng từ từ tiến nhập vào thân thể hai người.
Ôn Nhuyễn không có cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng ấm áp.
Mạnh Cảnh Minh cũng rất mẫn cảm, lập túc cúi đầu nhìn tay Kinh Ngạo Tuyết hiếu kỳ hỏi: “thứ gì vậy? ấm áp thật.”
Tay Kinh Ngạo Tuyết cứng lại một chút, vội thu hồi lại nói: “ta là người sống, dĩ nhiên là có nhiệt độ rồi, lần sau đừng hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy nữa.”
Mạnh Cảnh Minh bị nàng nói cho một trận, nhất thời ủy khuất bĩu môi nói: “là ấm áp thật mà, giống như là ăn no vậy.”
Kinh Ngạo Tuyết: “…”
Nàng quay đầu mặc kệ hắn, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái, thể chất thiếu thành chủ này, hình như có vấn đề, cho nên mới kỳ quái như vậy.
Nàng không đoán được nguyên nhân cụ thể, nên không nghĩ nhiều.
Chờ linh thuyền đi tới dưới bí cảnh Thiên Nguyên, Kinh Ngạo Tuyết liền thấy hai linh thuyền lớn khác, nhìn quy mô không thua gì đảo Thiên Tinh, nhưng mà cũng là tu tiên tông và tu tiên gia tộc, nội tình cũng dày hơn, cho nên nhìn bề ngoài linh thuyền so với thuyền các nàng cũng cao hơn một bậc.
Nàng nhếch mép, một cái quên chuyện này, vốn chỉ nhìn lướt qua, nhưng không ngờ thấy người quen trên linh thuyền gia tộc.
Nói đúng hơn, không phải người nàng quen, mà là người quen của nguyên chủ.
Tuy nàng sớm dự liệu được, sau khi đến tu tiên giới này, thì sẽ gặp thân nhân nguyên chủ, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Người kia, là nhị tiểu thư Kinh gia gia tộc tu tiên trung đẳng, cũng chính là nhị tỷ của nguyên chủ, Kinh Ngạo Tình.
Kinh Ngạo Tình từng là thiên tài, sở dĩ nói từng là vì khi nguyên chủ trắc thí linh căn, bước lên đường tu hành, thì nàng không còn là thiên tài nữa.
Nàng là nữ nhi thứ hai của Kinh đại bá, lớn hơn nguyên chủ mười tuổi.
Khi sáu tuổi nàng trắc thí linh căn, thì trắc ra thủy mộc song linh căn.
Linh căn như vậy trong gia tộc tu tiên bậc trung coi như là linh căn cực tốt rồi, sau đó nàng được gia chủ gia gia coi tọng, năm mười tuổi, cũng đã có luyện khí tu vi bốn tầng.
Đừng coi khinh luyện khí bốn tầng, Thẩm Lục Mạn lúc trước khi còn là bán yêu, sắp hai mươi tuổi cũng từng có tu vi như vậy.
Với đối phương tuổi còn nhỏ, có trình độ như vậy trong các tu sĩ cũng coi như là tốt lắm rồi.
Khi đó, nàng cũng như nguyên chủ, được chúng tinh phủng nguyệt.
Nhưng mà khi nguyên chủ sáu tuổi, trắc thí linh căn xong thì mọi thứ đều thay đổi.
Khi đó nàng đã mười sáu tuổi, đã có luyện khí tu vi bảy tầng.
Tư chất nguyên chủ so với nàng hoàn hảo hơn, tuy đều là song linh căn, nhưng là hỏa mộc linh căn tốt hơn, mà khó nhất chính là linh căn cân đối.
Còn đối phương lại là thủy mộc linh căn, thủy linh căn mờ nhạt, mộc linh căn ngược lại mạnh hơn, tuy cũng là song linh căn, nhưng tư chất lại bình thường.
Sau đó, gia chủ gia gia lại làm như trước kia từng bồi dưỡng nàng chuyển sang bồi dưỡng nguyên chủ, nguyên chủ không phụ sự mong đợi của mọi người, khi mười sáu tuổi đã có tu vi luyện khí tám tầng, so với nàng lợi hại hơn vài phần.
Ngược lại sau khi nguyên chủ trắc linh căn xong, tu vi của Kinh Ngạo Tình cũng không có tiến bộ nhiều, khi đó cũng chỉ lên được luyện khí tu vi mười tầng viên mãn, nhưng mãi không thể mò đến cửa ngạch trúc cơ kỳ.
Thấy gia chủ gia gia đối với nàng ngày càng thất vọng, Kinh đại bá cũng là cha ruột của nàng, cũng không dòm ngó gì đến nàng, ngược lại tiếp tục nạp thiếp, muốn sinh ra nhi nữ có tư chất tốt hơn Kinh Ngạo Tuyết.
Khi đó tâm tình nàng cũng khó mà nghĩ được, chính vì vậy, trong trí nhớ nguyên chủ, vị nhị tỷ này sắc mặt luôn âm trầm, quan hệ hai người rất tệ.
Sau khi linh căn nguyên chủ bị hủy, đối phương còn đích thân đến tiểu viện của nguyên chủ chê cười một phen, quay về vài ngày liền thành công lên trúc cơ.
Chênh lệch giữa hai người càng lúc càng lớn, đến khi nguyên chủ bị Kinh đại bá đuổi khỏi tu tiên giới, đối phương cũng không có làm gì, mặc kệ cái đinh trong mắt này, vì nàng biết rõ Kinh Ngạo Tuyết không thể xoay người được.
Nhưng không ngờ…
Kinh Ngạo Tuyết cười nhạt hai tiếng, không đụng mặt với đối phương liền dời ánh mắt.
Đúng lúc linh thuyền dừng lại, thành chủ Mạnh Hoa Hạo đi lên linh thuyền.
Hắn dặn dò vài câu đơn giản, ánh mắt lướt qua Mạnh Cảnh Minh không dấu vết, đang định nói thêm, một âm thanh thô thiển cười ha ha nói: “ồ, đây không phải thành chủ đại nhân tiên thành Thanh Cảng sao? không phải nói đang bị trọng thương sao, mấy chục năm qua đều bế quan tu hành, không thể ra cửa sao? sao giờ lại đến đây a?”
Trong giọng nói đầy sự khiêu khích, Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày nhìn sang, thì thấy một người cao gần hai mét như gấu, không giống người.
Vóc dáng nam nhân này to cao, đứng trên linh thuyền tinh xảo đắt tiền, tựa như tòa thiết giáp, cộng thêm da hắn ngăm đen, khuôn mặt râu rậm, nhìn như mọi săn thú.
Mạnh Cảnh Minh bĩu môi nói: “người mọi rợ.”
Người kia là tu sĩ nguyên anh, ánh mắt liếc qua như tiễn, chờ thấy rõ mặt Mạnh Cảnh Minh, thì sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha: “ồ, tiểu tử này lớn lên giống Mạnh Hoa Hạo, không phải là con rơi của ngươi đó chứ?”
Đang nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạnh Cảnh Minh.
Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết máy động, trước đó Mạnh Cảnh Minh giấu giếm thân phận lâu ngày, không ngờ lúc quan trọng này, lại bại lộ thân phận thật.
Thần sắc mọi người như đã hiểu ra, Mạnh Cảnh Minh mím môi một cái, vẻ mặt không vui cùng giận dỗi.
Hắn đang định mở miệng nói gì đó, Mạnh Hoa Hạo liền mở miệng trước, giọng nói của hắn nhàn nhạt: “đây là đứa con trai không nên thân của ta, lần này bí cảnh Thiên Nguyên mở ra, là cơ hội tốt khó có được, tuổi hắn cũng lớn rồi, lại là tu sĩ trúc cơ kỳ, dĩ nhiên phải đi rèn luyện một phen, nhưng còn ngươi, không ở tiên thành Thương Hàn của ngươi đi mà chạy đến phía nam này làm gì?”
Người là thành chỉ tiên thành Thương Hàn, Khấu Thiệu Huy?!
Tròng mắt Kinh Ngạo Tuyết muốn trừng ra ngoài, trước đó nàng có tìm hiểu qua, nghe nói thành chủ tiên thành Thương Hàn, chính là mỹ nam tử trăm năm mới thấy được….
Không lẽ, đây chính là mỹ nam tử đó, cái kiểu thẩm mỹ gì vậy?
Khấu Thiệu Huy khoát tay nói: “ta đâu có lạ gì cái Thiên Tỉnh đảo này của ngươi, nóng chết người, bất qua ta đến đây là có mục đích, cũng giống như là ngươi, Bác Nhi, Thừa Nhi, đến đây gọi Mạnh thành chủ một tiếng đi.”
Đang nói, hai tráng hán so với hắn không chênh lệch bao nhiêu, liền từ trong linh thuyền đi ra.
Kinh Ngạo Tuyết: “…” rãnh nhiều cửa.
Hai thanh niên kia so với cha hắn lễ phép hơn, nhìn thân hình cường tráng, nhưng lễ phép chu toàn, nhưng ánh mắt mang khinh miệt không khác gì cha mình.
Dường như tu sĩ Thiên Tinh đảo không đáng nhắc đến với bọn họ vậy.
Kinh Ngạo Tuyết nhìn thôi cũng muốn bốc hỏa, những tu sĩ khác không cần nói nhiều.
Mạnh Hoa Hạo cười nho nhã nói: “hai đứa con trai của ngươi vóc dáng so với ngươi không khác gì.”
Khấu Thiệu Huy cười ha ha nói: “thì giống của ta, dĩ nhiên lớn lên giống ta rồi.”
Mạnh Hoa Hạo lơ đãng nói: “nhưng ta nghe nói ngươi có ba đứa con trai lận, đứa con trai nhỏ của ngươi không đến sao?”
Còn chưa nói xong, sắc mặt Khấu Thiệu Huy liền trầm xuống, hắn lãnh khốc nhìn chằm chằm Mạnh Hoa Hạo, nói: “cũng bình thường thôi, ngươi lớn tuổi rồi, mà chỉ có một đứa con trai, nên cẩn thận mà che chở, biết đâu lỡ chết rồi, lại thành đầu bạc tiễn đầu xanh, các ngươi a nên coi chừng đi.”
Sắc mặt Mạnh Hoa Hạo không đổi nói: “đa tạ nhắc nhở, xin đem lời này nguyên dạng trả lại cho ngươi.”
Khấu Thiệu Huy thở phì phò phất tay áo rời đi, Mạnh Họa Hạo rũ mắt, một lát sau đi tới chỗ Mạnh Cảnh Minh.
Hiện tại đã phơi bày thân phận của Mạnh Cảnh Minh, cũng không cần cố ý xa lánh đối phương.
Dưới ánh mắt tìm tòi của mọi người, hắn đến trước mặt Mạnh Cảnh Minh nói: “Cảnh Minh, vào bí cảnh Thiên Nguyên rồi, mọi việc phải cẩn thận nhiều hơn.”
Mạnh Cảnh Minh gật đầu lên tiếng nói: “cha, yên tâm.”
Trên mặt Mạnh Hoa Hạo lộ ra ý vui vẻ, đang định nói thêm, thì có âm thanh già nua vang lên: “bí cảnh Thiên Nguyên chính thức mở ra, các tu sĩ cấp thấp có tư cách đi vào, chuẩn bị lệnh bài lập tức đến thạch đài tập hợp.”
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đề cử bạn gay hoa bách hợp văn: < [ trọng sinh ] hướng đông lưu >, Đế hậu văn, ngày càng trung, hành văn cùng đổi mới có cam đoan!
Họ Chung Ly sóc biết của nàng hoàng hậu, là thế gian này duy nhất có thể cùng nàng nâng đở lẫn nhau người. Nàng mời nàng, hiểu nàng, lại cô đơn không dám để cho hoàng hậu biết mình yêu nàng.
Từ trong liệt hỏa lại một lần nữa tỉnh lại, lại một lần nữa gặp nhau, có hay không còn có thể cùng một chỗ đâu?
Tử Đồng…