- Hoa Trên Mây
- Đối Tượng Ám Sát Là Hồ Ly
- Chương 10 - Từ nay tiết tháo* chỉ là người qua đường
*Tiết tháo: dùng để chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm, trung nghĩa,…
Đi ra khỏi Trúc thủy yển thì không còn ai đi theo nữa, chỉ còn ta với Phương thị nữ. Ta đi nhanh một chút để sánh vai với nàng, vừa định hỏi vài thức thì nàng đã mở miệng trước: “Có phải không hài lòng với cái tên mà quận chúa mới ban cho không?”
Ôi chao? Ta bất ngờ. Lúc này ta đều quên hết những gì mình muốn hỏi. . . chỉ đứng nghi hoặc nhìn nàng, nhăn mày.
Haha, quả nhiên ngươi cũng có ý kiến với cái tên được ban này!!
Người luôn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng lúc này có hơi mất tự nhiên mà xoay qua chỗ khác: “Sau này ngươi đã là người của quận chúa, được quận chúa ban tên lẽ ra nên cao hứng mới đúng.” Lại nói: “Người trong Vương phủ đã phái người tới nhà ngươi ở nông thôn đưa tiền phụng dưỡng cho cha mẹ ngươi, đủ để bọn họ sống tốt rồi nên ngươi cứ an tâm ở lại chỗ này a.”
Ta nghe xong thầm nhếch môi, cũng may sớm an bài thỏa đáng không có sơ hở gì, hơn nữa còn tiện nghi lão Lưu kia, một số tiền lớn ah, ít nhất cũng hai ba trăm lượng a. Hơn nữa cái cảm giác bán mình này thật không tốt chút nào. . . Ta nhìn Phương thị nữa, không được, mặt của nàng lại sắp biến thành tú bà rồi.
“Sao vậy?” Phương thị nữ hỏi.
“Không có gì, chỉ là hơi nhớ nhà chút thôi.” Ta dụi dụi mắt: “Nhưng có thể tới được đây đã là phúc phần của ta, ta sẽ nhanh chóng học hỏi hết tất cả quy tắc và tận tâm tận lực hầu hạ tốt Quận chúa.” Ài, lời này hình như có chỗ nào không đúng thì phải.
Nàng nghe xong gật đầu, “Ân, vậy thì tốt rồi, nếu sau này ngươi có biểu hiện tốt thì có thể thường xuyên về quê thăm người nhà.”
Lúc Phương thị nữ nói những lời này ta thấy trên mặt nàng lóe lên một tia cô đơn, nhưng chưa kịp nhìn rõ thì người kia đã bước đi trước ta.
Ta đã sớm điều tra được Phương thị nữ vốn là cô nhi, lúc còn nhỏ được Quận chúa cứu từ trên tay bọn sơn tặc ra sau đó cưu mang ở Vương phủ. Đến nay đã được mười năm, có lẽ đến mặt thân sinh mẫu thân cũng đã không còn nhớ rõ, cho dù Quận chúa có đối xử tốt với nàng thế nào đi nữa thì thi thoảng vẫn ngẫu nhiên nhớ về thân thế của mình, vẫn sẽ sầu não a.
Ta cũng là một cô nhi như Phương thị nữ nên nhìn bóng lưng của nàng thổn thức một hồi. Rất nhanh bọn ta đã tới một sân nhỏ khác, ngẩng đầu nhìn lên, có lẽ đây chính là tẩm điện của Quận chúa.
“Ách, Phương. . .”
“Kêu ta là Đại Phương hay A Phương cũng được.” Sau đó người kia dừng một chút bổ sung: “Sau này ta sẽ gọi ngươi là Đại Hoa.”
. . . Tại sao nghe thế nào cũng thấy có ý xấu thể nhỉ. Ta giật giật khóe miệng, phát hiện mình lúc này không cách nào nhìn thẳng Phương thị nữ được nữa rồi. Ánh mắt hơi dời đi chỗ khác, cố gắng làm cho giọng nói mình bình tĩnh: “Đại Phương, ta ở chỗ nào a?”
“Ân, bên kia, ta và ngươi một trái một phải.” Nàng chỉ vào căn phòng phía trước, “Đây chính là tẩm điện của Quận chúa, ta và ngươi hai người ở hai bên, tùy thời hầu hạ. Ngươi vào xem phòng trước, nếu còn cần thêm gì cứ nói với ta.”
“Sau này ta chịu trách nhiệm y phục của Quận chúa, còn ngươi phụ trách phần ẩm thực.” Nàng lại chậm rãi nói, “Quận chúa làm người thân thiện, ở bên cạnh nàng không cần quá câu thúc nhưng cũng đừng quên thân phận chủ tớ, phải biết đúng mực. Giờ đã có ta và ngươi cho nên sau này phải toàn tâm toàn ý hầu hạ thật tốt Quận chúa, mặc kệ thế nào thì cũng phải đem chuyện của Quận chúa đặt lên hàng đầu. . .”
Giống như đang bắt đầu muốn tẩy não ta vậy, khi Phương thị nữ bắt đầu nhắn nhủ chuyện về quận chúa là không thể nào dừng lại được, nói một hồi lâu mới kết thúc: “Ngươi vào xem phòng trước đi, đợi chút nữa ta sẽ nói mấy chuyện cần chú ý cho ngươi biết, ngày thường ngươi cũng phải nên quan sát học tập thật kỹ những thứ yêu thích của Quận chúa.”
“Vâng.” Ta đáp, đồng thời nội tâm cũng trở nên âm trầm. Nàng đem quận chúa trở thành phụ mẫu tái sinh, sự tận tâm và trung tâm với quận chúa. . . nếu mai này ta ám sát thành công thì nàng có phải sẽ trở nên điên cuồng đuổi theo ta tận chân trời góc biển để trả thù hay không. . .
Trong đầu dần dần hiện ra hình ảnh vết chém sâu và một cái chưởng ấn hung tàn trên vai và ngực nữ thích khách.
“Đêm nay ngươi làm một bữa ăn khuya đem đến thư phòng cho Quận chúa đi.” Lúc ta đang thất thần thì nàng nói.
Ánh mắt của ta đột nhiên run run.
. . .
Thế nên giờ đây ta đang ngẩn người trong phòng bếp.
Trong nồi đang nấu dưa hấu nhồi, bên trong có hào và hải sâm, được chế biến tỉ mỉ sau đó xào với trứng gà rồi chưng lên, bỏ thêm một ít táo đỏ, sau khi chưng chín thì chỉ cần lấy muỗng múc ăn, không những mọng nước mà còn mang theo chút mùi thơm của dưa và táo đỏ, có thể nói là tuyệt diệu.
Đây chính là món sở trường mà ta đã nghiên cứu rất lâu mới làm ra được ~ há há há.
Cuối cùng có nên hạ độc vào món sở trường này không nhỉ?
Thật ra ta lợi hại nhất là khinh công, tiếp theo là kiếm pháp, nhưng lại không am hiểu dụng độc, hoặc có thể nói ta khinh thường dụng độc. Sư phụ ta cũng vậy. Lúc trước hắn thường hay dạy ta, nói Ngạo thiên môn của chúng ta tuy là một môn phái chuyên ám sát người, nhưng làm việc từ trước tới nay luôn quang minh lỗi lạc, trọng quân tử, giảng quy củ đạo nghĩa, mỗi lần ra tay chỉ sẽ làm cho mục tiêu tâm phục khẩu phục mà chết dưới thân kiếm, tuyệt đối không dựa vào dụng độc.
Cho nên mỗi lần hoàn thành một phần ủy thác thì mũi kiếm bắt buộc phải uống đầy máu tươi, đây là quy củ của môn phái. A, nhớ năm đó Ngạo thiên môn của ta đã từng là một đại môn phái trong Võ lâm, những đại đệ tử đều tuân thủ quy huấn này và trở thành những vị sát thủ lừng danh trong giới giang hồ hiệp nghĩa. Chỉ là không biết tại sao về sau môn phái lại bị xuống dốc.
Hay vì bây giờ cạnh tranh kịch liệt quá nên cần phải có chút thủ đoạn mới kiếm cơm được, hay cái tên Ngạo Thiên môn quá tục khí nên không không còn theo kịp thời đại nữa nhỉ? Ta không nhịn được thở dài.
Còn người sư huynh anh tuấn tiêu sái duy nhất của ta, năm đó vì quá mức si mê nghiên cứu ** (*) nên cuối cùng bị trục xuất khỏi sư môn, từ lúc đó chỉ còn ta với sư phụ nương tựa lẫn nhau mà sống. Cũng chính vì vậy sau này ta mới được tiếp nhận chức vị chưởng môn. . . đã nhiều năm trôi qua không biết sư huynh thế nào rồi.
(*) Cũng không biết ** là gì vì bản raw nó ghi như vậy ) , cơ mà ** chắc không phải từ trong sáng gì.
Ai, hình như có chút lạc đề.
Vậy lúc này có nên hạ độc không đây? Nếu như dùng loại độc không màu không sắc không vị thì nếu thành công thì ta có thể an toàn giữ được tánh mạng trở ra, sau đó dùng số tiền thưởng để mua đất xây nhà nuôi dưỡng đệ tử.
Nhưng nếu làm như vậy thì danh dự sư môn sẽ bị hủy, bị mất đi cái tiết tháo cao thượng vào tay ta thì nhất định sư phụ lão nhân gia sẽ đêm đến báo mộng trách cứ ta ah! Tuy sư phụ gặp nạn sau đó thi thể bị thất lạc làm ta không thể gặp mặt lần cuối được, nhưng nghe nói tướng chết rất khủng bố ah. . .
Âm thanh sùng sục trong nồi lớn dần, nước dần dần cạn đi. . . chính lúc này! Ta nhanh chóng tập trung lại không suy nghĩ lung tung nữa, lập tức mở nắp nồi lên. Món ăn này nhất định phải canh thời gian chuẩn, nửa khắc cũng không được sai sót nếu không thì dưa sẽ bị quá chính, ăn vào không còn cảm giác tươi mới, hơn nữa mùi thơm của dưa vào táo cũng sẽ không còn.
Mãi cho tới khi đặt dưa hấu nhồi vào cái lồng gỗ thì lọ độc dược trong tay áo của ta vẫn nằm nguyên chổ cũ. Lúc đậy nắp lại không hiểu sao ta lại thở phù nhẹ nhõm. Quả nhiên. . . tiết tháo của ta vẫn còn a, ta vẫn chưa đánh mất đi trái tim cao thượng a, há há.
Nhưng nói thật là tại vì ta cảm thấy có người đang quan sát mình.
Ở cây ngô đồng bên cửa sổ, trên nóc nhà phòng bếp, góc tối ngoài bếp, đếm sơ sơ ít nhất cũng 4, 5 ám vệ, nếu ta có chút hành động mờ ám gì thì nhất định sẽ bị bọn họ phát hiện. A, trong Vương phủ đề phòng cẩn mật như vậy, nhất là một người mới đến như ta không được tin tưởng là chuyện rất bình thường, chỉ sợ bữa ăn này cũng chỉ là thăm dò mà thôi a. Nhưng. . . ta sao có thể để các ngươi bắt thóp được chứ, chỉ cần còn ở bên cạnh quận chúa thì sau này nhất định có cơ hội.
Ta khí định thần nhàn bưng lồng cơm ra ngoài.
“Ngươi chính là Hoa đại nhân mới tới?” Lúc đi tới hành lang thì có một thân ảnh cản đường ta. Nàng ta tới không một tiếng động, nhất định khinh công rất tốt, hơn nữa còn mặt mộ bộ dạ hành ( y phục đen), bên hông treo một thanh bội kiếm có ký hiệu của Vương phủ. Nàng ta nghiêng đầu dò xét ta: “Hoa đại nhân xem ra cũng rất thanh tú thân thiện nhỉ.”
Ngữ khí hơi khinh khinh, trong ánh mắt còn mang theo vài phần khiêu khích và dò xét nhưng lại không có ác ý, hơn nữa ánh mắt lại rất sáng làm người ta ngược lại cảm thấy đáng yêu.
“Quá khen.” Ta cười cười. Hoa đại nhân gì đấy ít nhất còn êm tai hơn Đại Hoa nhiều. Xem ra thân phận hôm nay của ta cũng không thấp, mà cũng đúng, làm thiếp thân thị nữ cho quận chúa thì cũng giống như quản gia trong Vương phủ vậy. Làm ta hơi có chút đắc ý, sao bây giờ.
Bất quá nữ nhân trước mặt này. . . ta nhớ ra rồi, không phải là ám vệ ngạo kiều bị lột mặt nạ lần trước ta gặp hay sao, còn đem ta ném ra ngoài nữa chứ!
Da đầu tê rần: “Xin hỏi ngươi là. . .”
“Ta là Ám vệ trưởng ở đây, tên Sở Linh.” Nàng sảng khoái tiếp câu.
“Thì ra là Sở đại nhân.” Ta khom người, trong lòng lại cảm thấy người này không chỉ đơn giản là Ám vệ trưởng thôi. Nàng ta nhìn chằm chằm ta một hồi rồi bỗng nhiên ghé sát vào, nghi ngờ hỏi: “Sao ta cảm thấy ngươi quen quen nhỉ, chúng ta từng gặp mặt sao?”
Ta cả kinh, chẳng lẽ bại lộ? Không, không thể, đêm đó ta không có dịch dung, còn hôm nay có dịch dung nên nhất định nàng ta không nhận ra, cũng không thể tự nhiên đánh người được. Vì vậy ta giả bộ nở một nụ cười hồn nhiên: “Chúng ta nhất định chưa từng gặp, vì với một người xinh đẹp như Sở đại nhân đây thì cho dù có liếc mắt ta cũng sẽ nhớ kỹ, sao có thể không có tý ấn tượng nào được.”
Nàng nghe xong ngơ ngác một chút sau đó ngạo kiều ngoảnh mặt qua: “Thật, thật biết nói chuyện.”
Phốc, một cô nương lòng dạ không sâu a. Ta giơ đồ trên tay lên: “Ta còn phải mang đồ ăn khuya cho quận chúa, xin lỗi không thể nói tiếp nữa nếu không đồ nguội rồi ăn không ngon.” Nói xong khom người lướt qua nàng đi tới thư phòng.
Đi được vài bước, tới chỗ rẽ ta dùng khóe mắt nhìn người đứng sau, nàng ta vẫn đứng nguyên ở đấy nhìn ta, thấy ta nhìn lại giống như chấn kinh liền quay đầu bỏ đi, sau đó phút chốc dùng khinh công bay lên không còn thấy bóng dáng.
A, thật là một người thú vị. Ta lắc đầu đi tiếp, vào biệt viện, vào thư phòng. Như sở liệu, thu phòng của Tấn An quận chúa xoa hoa cực điểm nhưng vẫn không mất đi sự tao nhã.
[Những chiếc giá sách được chạm khắc đầy tỉ mỉ, từng cảnh vật, con người, chim muông cùng hoa cỏ được khắc họa trên đấy đều là những bút tích bậc thầy. Giữa căn phòng còn đặt một chiếc bàn bằng gỗ hoàng hoa lê, trên bàn chồng chất những bản dập, từ nghiên mực cho đến giấy bút quý giá nhất đều có đầy đủ. Đằng sau còn có một chiếc bình được vẽ màu, trông vô cùng cổ xưa,đó chính là bức” Giang Sơn Bình Viễn đồ” với những nét vẽ không vướng bụi trần . Nghe nói là do Tiên hoàng ngự tứ, là vật vô giá. Kế bên cửa sổ còn đặt thêm một chiếc chân để đàn bằng gỗ trắc, trên có đặt chiếc cổ cầm đen tuyền của Không Tử , chiếc bình bằng sứ Thanh Hoa cạnh đó đang cắm một cành hoa đào, làn gió khẽ từ cửa sổ thổi vào khiến cho hai ba cánh hoa rơi xuống chiếc giường gấm. Còn Tấn An quận chúa . . .] *
*Editor: Edit mấy đoạn này mệt chết được. Cám ơn translator đã hỗ trợ.
Đúng vậy, quận chúa lúc này đang nằm trên cái giường êm đó, tư thái xinh đẹp như hồ ly mị người.
Hoàn toàn không giống trong tưởng tượng chút nào ah!!! Ta thiếu chút nữa muốn ném cái đồ đang cầm trên tay vào khuôn mặt khuynh thành đó.
Vị quân chúa được mọi người kính yêu không phải lúc này nên phải đang ngồi nghiêm chỉnh trên bàn múa mực thành văn hoặc là chăm chú đọc sách hay sao, sao có thể lười biếng nằm nghiêng trên giường lộ cánh tay ngọc cầm cười như không cười như vậy? Cho dù tay thật sự cầm một quyển sách đi nữa nhưng đọc sách thì không nên nằm ah! Tổn thương mắt lắm biết không?! Nếu ta mà là phu tử (thầy giáo) thì nhất định sẽ nhảy qua trách cứ liền!
Ý mà … mà. . . đợi một chút, quyển sách trong tay nàng ta. . . không phải bộ “Phu quân ~ xem ngươi chạy đi đâu” mà Tiêu Dao đại nhân vừa ra cách đây không lâu sao mà ta mới tìm được một nửa thôi sao?!
Đúng, không có nhìn nhầm! Hoàn toàn chính xác không phải “Thông giám” “Cường quốc luận” “Quần áo trang sức theo thời mới nhất” “Tu dưỡng tử tử khí chất” hay là “Dạy người kiếm tiền” gì hết, mà là bộ mà người ta thích trốn trong chăn đọc “Phu quân ~ xem ngươi chạy đi đâu” ah!!!
Quận chúa cũng đọc loại sách này a! Phi, đây không phải tự mắng sở thích thưởng thức bản thân mình sao.
Khụ, không hổ là Tấn An quận chúa, có thể bình tĩnh nằm trong phòng nghiên cứu học thuận nha, hơn nữa ánh mắt còn rất thưởng thức! A. . . cuốn đó ta cũng muốn xem, làm sao bây giờ. . .
Ta che giấu ánh mắt thèm thuồng của mình, bưng đồ ăn đi tới cúi người: “Quận chúa, bữa ăn khuya của ngài đã có.”
Quận chúa đại nhân câu khóe miệng nhìn ta một lúc, không nhanh không chậm nói một câu: “Quần áo rất vừa người.”
“Tạ quận chúa khích lệ.” Ta vô thức cuối xuống nhìn trang phục lúc này của mình. Bộ váy này có thêu ký hiệu của Vương phủ hơn nữa là một bộ bạch y rất đẹp, chất vải thượng thừa, nhưng tổng có cảm giác. . . nói thế nào nhỉ, có chút giống đả thủ. Không bằng váy dài thướt tha hiền thục của Đại Phương.
Quận chúa cố ý sắp xếp như vậy là để khi hai chúng ta đứng bên cạnh nàng giống như một văn một võ làm cho nàng thêm khí thế sao? Nhưng mà ta đã giả dạng là người không biết võ công còn Đại Phương nàng võ nghệ cao cường, ăn mặc thật ngược a. Ân. . . nhất định là do dịch dung dung mạo không đủ mềm mại dịu dàng, trái lại lộ ra chút khí khái rồi.
Lúc này mỹ nhân nằm đối diện vẫn còn thong thả nằm nhìn, ánh mắt đầy ý tứ hàm xúc dừng ở nơi dưới cổ ta một chút, sau đó khóe miệng lại cong thêm vài phần, cười đến không có chút hảo ý: “Ân, thật sự rất hợp.”
Ta như bị sét đánh.
Chẳng lẽ quận chúa không phải xem mặt?! Hơn nữa, đây, đây không phải là cười nhạo sao! Không thể nào!!!
Ta nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nhịn cơn tức muốn phóng phi tiêu vào mặt người này. Vị quận chúa một bụng đen tối buông sách xuống, khoan thai đứng dậy, dùng ngón tay như ngọc chỉ chỉ xuống bàn rồi nhẹ giọng phân phó: “Nấu cái gì, đặt xuống đây để bổn cung nhìn một cái.”
Nàng dùng xưng hô Bổn cung bởi vì nàng đã sớm được hoàng thượng ngự tứ một toàn hành cung, nghe nói quy mô còn vượt xa phủ trưởng công chúa, có điều rất ít khi ở đó, chỉ thường sống trong Vương phủ mà thôi. Thật sự nàng ta đã làm gì mà được sủng đến như vậy chứ, nàng và đương kim hoàng thượng tính ra cũng chỉ là quan hệ đường huynh đường mội mà thôi a?
Ta nhíu mày suy nghĩ, bộ dạng phục tùng đưa hộp gỗ trên tay qua.
…