Kết quả là vài ngày tiếp theo ta vẫn chưa gặp lại bị trụ trì bạch kiểm kia.
Còn tưởng rằng mỗi ngày quận chúa sẽ cùng hắn tới tới lui lui chứ, cuối cùng là do ta đa tưởng rồi. Một vị hồ ly quận chúa lúc này giống như hoàn lương vậy, thật sự suốt ngày ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn niệm kinh văn. Tay tái cầm phật châu tay phải gõ mõ, vẻ mặt thành kính động tác quy chuẩn, hoàn toàn không có chút lười biếng nào.
Ta cảm thấy rất ngoài ý muốn. Thật ra trong lòng ta thật sự mong muốn nàng ta đi chiếu cố tình lang hay gì đấy vì ta nghĩ Đại Phương cũng không muốn làm bóng đèn mà cứ kè kè theo sau…
Lúc Quận chúa tĩnh tọa niệm kinh thì ta và Đại Phương ngồi một bên hầu hạ. Trời đã nhanh trưa, âm thanh nhẹ nhàng chầm chậm của nàng quẩn quanh cả căn phòng, như tiếng suối chảy róc rách cộng thêm tiếng gõ mõ leng keng, cực kỳ âm tai.
Một nén nhang trôi qua, trong sân tiếng ve kêu thưa thớt lúc nãy bắt đầu ồn ào hẳn lên, bóng của gốc cây cổ thụ dần dần dịch chuyển, ánh nắng cứ vậy mà thấp thoáng qua ô cửa sổ chiếu vào. Ngồi trước Tượng Phật là một nữ tử xinh đẹp đang nhắm mắt gõ mõ, trên người giống như phát ra một tầng ánh sáng mờ ảo, trong trẻo lạnh lùng như một vị tiên nữ không thể khinh nhờn. Một hình tượng hoàn toàn bất đồng với nữ nhân yêu mị thường ngày.
Ta giờ đây cảm thấy rất ngon mắt, làm sao đây! Ta ngồi cách đó không xa lặng lẽ nhìn thân ảnh, trong lòng thầm cảm thán một câu, quả thật như một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian ah.
Người ngồi kia giống như cảm ứng được ánh mắt của ta nên đột nhiên quay đầu nhìn về phía ta. Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, mắt phượng như có vầng sáng lưu chuyển làm cả phòng sáng lên. Trái tim đang đập mạnh mẽ của ta thoáng cái như muốn ngừng đập, đôi môi anh đào khẽ mở, vài chữ lạnh lùng bay ra, “Bổn cung đói bụng.”
“…” Ta thật ngu vì cái xúc động vừa nãy mà.
“Đem đồ ăn vào đi.” Đại Phương ngồi bên cạnh nhắc nhở.
“Vâng.” Ta đứng dậy đi ra ngoài, sau đó bưng vào phần súp ngọt đã chuẩn bị trước đi vào. Lúc này quận chúa mới đặt Phật châu xuống, rửa tay rồi mới ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Ta mỉm cười bưng tới trước mặt nàng rồi đặt lên bàn: “Đây là món trà sữa bạc hà mới vừa làm sáng nay.”
Mở thiện hộp lấy một cái chung bằng sứ thanh hoa ra. Bên trong hộp có vài mảnh băng vụn, cộng thêm chén bạch ngọc giữ mát cao, ta cầm thìa dẫn lên, một bộ dạng phục tùng: “Gần đây khí trời tuy không còn nóng như trước nhưng hôm nay mặt trời lên cao nên có chút khô nóng. Nô tài cố ý làm một chén trà sữa bạc hà, mùi vị ngon hơn nữa lại có công hiệu thanh nhiệt giải độc. Thỉnh quận chúa đánh giá.”
Quận chúa nghe xong chỉ hơi nhướng mày nhưng không trả lời. Ngón tay ngọc cầm lấy thìa rồi nhẹ nhàng quấy nhẹ, nước canh màu trắng đục dần dần nhiễm màu xanh ngọc, nhìn rất đẹp mắt. Nàng múc một ít đưa vào miệng, sau đó chậm rãi nuốt xuống.
“Ân… Mùi bạc hà và vị sữa hòa trộn vào nhau, vừa tươi mát lại thanh thuần, dư vị vô cùng.” Một hồi sau âm thanh dễ nghe mới truyền đến. Ta lén ngẩng đầu liếc mắt, thấy trên mặt nàng có chút vui vẻ, trong lòng thầm mừng.
Haha, mọi chuyện đều như sở liệu ah. Qua một thời gian ở chung ta đã thăm dò ra nàng đặc biệt yêu thích sữa và bạc hà, cho nên món súp này nhất định sẽ làm nàng thích.
Lúc đang thầm đắc ý thì quận chúa như tùy ý hỏi thăm: “Bạc hà là ngươi lấy từ trong phủ tới à?”
Lòng ta run lên, trả lời: “Sáng nay lúc rảnh rỗi nô tài và Tiểu Lan đi dạo quanh bên ngoài tình cờ trong thấy vài nhánh cây bạc hà trong rừng, hương thơm quấn mũi nên mới động tâm tư hái đem về.”
“Thì ra là vậy.” Nàng nhàn nhạt nói, không hỏi nhiều nữa chỉ cúi đầu từ từ thưởng thức món ăn. Sau khi sức miệng lại bằng nước trà mới nói tiếp: “Một chén trà sữa lạnh của Đại Hoa, có thể so với [điêu ham khắc cáp – 雕蚶镂蛤]. Thắng tại đúng thời đúng lúc, hợp tình hợp ý.”
Tuy thanh sắc bình tương đối bình thản nhưng quận chúa là một người không khoa trương nên có thể hiểu lần này nàng rất hài lòng. Ta không khỏi sinh ra vài phần kiêu ngạo nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt kín cẩn khiêm tốn: “Quận chúa thích là được rồi, nô tài hết sức vinh hanh.”
Nàng nghiêng người tới nhìn kỹ ta, ngữ khí trở nên mập mờ: “Cũng không biết vì hợp ý hay sao nhưng ta luôn cảm thấy ngươi rất có thể lấy được niềm vui của ta đấy.” Nói xong mắt phượng nhíu lại, đôi môi anh đào hồng phơn phớt thổi khí: “Đại Hoa không phải vì muốn làm thị nữ của Vương Phủ mà cố ý tốn công điều tra bổn cung chứ?”
Những lời này hiển nhiên là có ẩn ý khác. Ta thoáng nhìn vào ánh mắt của nàng, giật mình vội vàng quỳ rạp xuống: “Nô tài tuyệt không dám.”
“Ah? Nói vậy là do Bổn cung tự mình đa tình rồi.” Nàng nhẹ giọng thở dài, cái thái độ tiếc nuối thất vọng đó thật khó phân biệt thật giả, hơn nữa khóe miệng cũng cong lên, làm người nhìn sướng đến tận tâm hồn. Cũng may ta không phải là nam nhân, không dễ bị sắc đẹp dụ dỗ.
Ta giả bộ hoảng sợ: “Nô tài sợ.”
“Ah, sợ ta đến vậy sao, ta cũng không ăn ngươi a.” Nàng ~xùy cười một tiếng, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ta, sau đó thẳng người lại, cái cảm giác áp bách cũng theo đó mà biến mất, “Người dụng tâm hầu hạ như ngươi, phải khen thưởng mới đúng.”
“Ân… Vậy thưởng ngươi nửa ngày rảnh rỗi a. Ở đây không cần ngươi nữa, ngươi đi ra ngoài giải sầu đi, miễn cho quá mức phiền muộn.” Nàng nói.
“…” Đây là một cách đuổi người sao? Ta cảm giác hôm nay quận chúa có chỗ nào không đúng lắm…. ta thầm nghĩ kỹ. Thật ra trong lòng đã sớm sắp xếp nên đi chỗ nào rồi nhưng trên mặt vẫn giả bộ trung tâm từ chối một tý: “Nô tài theo hầu hạ quận chúa không chút phiền muộn a.”
Thật sao, đến Bổn cung còn thấy buồn bực nữa nha.” Nàng nhanh chóng đứng dậy nghiêng đầu nhìn ta, khuôn mặt nghiêm lại trở nên rất đứng đắn: “Ngươi ta ngoài đi dạo đi, hoặc là cùng Tiểu Lan xuống núi dạo chơi cũng được, sau đó kể một ít tin đồn gì đó cho Bổn cung nghe.”
Nhìn bộ dạng tiên khí bức người của nàng lúc này, ta liền giật mình — quận chúa cao quý siêu trần thoát tục lúc này đang mặt không đổi sắc yêu cầu thị nữ ra ngoài thu thập tin tức đầu đường về cho nàng nghe?!
Trong đầu ta tự nhiên xuất hiện hình ảnh nàng cô độc ngồi xổm dưới gốc cây, vẻ mặt tiều tụy phàn nàn rằng, “Ai, bổn cung cũng muốn ngồi cắn hạt dưa bên đường nghe các ông các bà bát quái ah”, ôi mắc cười. Ta mỉm cười cuối đầu nói: “Vâng. Nô tài cáo lui.”
“Uhm, đi đi.” Nàng khoát tay rồi tiếp tục ngồi xuống bồ đoàn niệm kinh. Ta khom người rời khỏi, sau đó quay lại nhìn một cái không nhịn được lắc đầu. Con hồ ly này cũng thật thú vị, không tin ta nhưng lại muốn giữ ta lại, sau đó thăm dò mọi nơi, giống như đang tranh tài với nhau vậy.
Ah, ta cũng muốn nhìn xem cuối cùng là ai thắng ai thua a~
Ta không có đi tìm Tiểu Lan mà thừa dịp này đi dạo khắp nơi, nơi đây là một nơi quen thuộc. Đi dọc qua hàng cây dong đang mọc xanh rờn khắp ao ta không nhịn được ngừng lại một chút. Một vùng cây xanh mơn mởn trên mặt nước, bảy tám con cá chép đang chậm rãi vẫy đuôi trong hồ, ngẫu nhiên ngoi lên mặt nước một cái làm sóng nước lăn tăn, một cảm giác bình yên tự tại.
Bỗng nhiên có chút hâm mộ.
Tự nhiên lúc này trong lòng cảm thấy bực bội. Kế hoạch ban đầu chính là tranh thủ thời gian trong chùa này nếu không cơ hội động thủ với Quận chúa thì sẽ nắm chặt thời gian thúc đẩy chuyện của Hách Thiện Trung và Đại Phương, cho hắn nhanh chóng đem Đại Phương rời đi. Nhưng mà không thuận lợi tý nào.
Trước đó ta có giật dây Hách Thiện Trung mấy lần, tìm mọi cơ hội ám chỉ cho hắn phải tích cực một chút, nhưng kết quả cái tên kia lại thẹn thùng đến nỗi không dám gặp mặt Đại Phương, thật là quá kinh sợ rồi.
Đúng là bùn nhão không thể đắp tường được mà, nhưng mà cũng sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Vì thế nên ta thường xuyên giúp đưa quà và còn thỉnh thoảng còn nhắc đến tên Hách Thiện Trung trước mặt Đại Phương, gia tăng cảm giác tồn tại của hắn trong lòng nàng. Lúc đầu vốn tưởng với sắc đẹp của Thiện Trung thì sẽ làm Đại Phương nhanh chóng xuân tâm nhộn nhạo chứ, không nghĩ tới nàng căn bản bất vi sở động.
Ai… Thật là thất bại ah. Quận chúa lúc nóng lúc lạnh khó đoán coi như xong, đến Đại Phương cũng thâm tâm quả dục không chút nhược điểm nữa…. ta đến khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây. Oán niệm bứt một cọng cỏ bên đường, suy đi nghĩ lại bỗng nhiên một ý niệm trong đầu lóe lên.
Nhớ tới buổi sáng hôm đó ta tán dương Hách Thiện Trung, biểu hiện của nàng hình như hơi khác. Vì trên khuôn mặt không phân biệt được hỷ nộ ái ố kia ta thấy được một tia thần sắc quái dị, cũng không phải phiền chán gì mà giống như đang nghi hoặc gì đó. Lúc đó mặt mày nàng nghiêm lại, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi muốn thấy hắn thì cứ đi đi, quận chúa đã có ta hầu hạ.”
Lúc đó ta không để ý nhiều nhưng lúc này nhớ lại mới cảm thấy cái nhíu mày và giọng nói lúc đó có chút không được tự nhiên lắm, giống như đã hiểu lầm cái gì đó. Chẳng lẽ nàng nghĩ ta thích Thiện Trung nên mới có chút… ghen tỵ?
Cũng giống lắm à nha!
Con người ah, phải đến lúc có người cạnh tranh mới phát hiện được tâm ý của mình, mới biết rõ ai quan trọng a. Trong sách đều ghi như vậy a. Ta đây có nên hy sinh một chút làm giả vai tình địch không nhỉ? À đúng rồi, Tiểu vương gia cũng có thể tranh chức tình địch này, khi cạnh tranh chung với ta thì hai người từ chỗ người quen sẽ thành đánh nhau sứt đầu mẻ trán ah, ha ha ha ~
Nếu như mai sau Quận chúa biết đệ đệ của mình và tâm phúc của mình cùng tranh đoạt một nam nhân thì sẽ có cảm tưởng như thế nào đây….
Tự nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái hẳn, bỏ qua những thất bại trước bắt đầu khôi phục ý chí chiến đấu tràn trề. Ta đem tất cả mấy cọng cỏ mình đã bứt vứt hết xuống hồ, hai tay vỗ vỗ. Tâm tình tốt lên nhìn cảnh sắc xung quanh cũng đặc biệt đẹp hơn.
Trời trong nắng ấm, cảnh trong chùa thật là đẹp. Trên đường đi thuận tay ngắt vài bông hoa, cứ thế đã đi đến trong sân nhỏ của chùa sau đó nghe được bên cạnh tường có tiếng nói chuyện.
Ta ngừng bước nghiêng tai lắng nghe, sau đó quay đầu lại lặng lẽ đi qua. Vì ta nghe được một âm thanh nhỏ mỏng, tiếng của vị trụ trì bạch kiểm kia.
“Viễn Văn, đến khi nào ngươi mới chịu theo ta đi? Chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi tâm ý của ta dành cho ngươi?” Một giọng nam trầm thấp vang lên. Mắt ta sáng ngời.
Đây là bỏ nha theo giai ư, nội hàm quá phong phú sắp không lý giải được nữa rồi nha! Vị trụ trì trẻ tuổi được mọi người kính ngưỡng vậy mà phạm quy giới chuẩn bị bỏ Phật tổ theo tình lang bắt đầu cuộc sống tương thân tương ái ư? Nhưng mà, nhưng mà trụ trì cũng là nam nhâm mà, sao lại…
Nhanh chóng tỉnh táo lại, tìm một nơi ẩn nấp để rình coi. Ai Thiệt là, không nghĩ tới đi ngang qua đây lại nghe được cái hay ho ah, ah ha ha ~
Ồ, mà tại sao ta lại vui vẻ vậy nhỉ…
Ta chui vào một bụi cây rậm rạp gần của, men theo khe hở nhìn lén qua hai người đang đứng sau hòn non bộ. Từ góc độ của ta có thể dễ dàng thấy rõ hình dáng của hai người đó, một người là vị trụ trì bạch kiểm, còn người khác là một nam nhân cao to. Người nam nhân này khí khái hào hùng, mặt mày cao lãnh, nhìn giống như người trong giang hồ, giờ phút này đang một bộ dáng thâm tình, chấp nhất nắm lấy tay trụ trì, nhẹ giọng nói: “Văn Viễn. . . trong lòng ta chỉ có một mình ngươi.”
“Ta biết ngươi tình thâm ý trọng.” Trụ trì bộ dạng phục tùng.
Nam nhân kia nghe xong liền vui mừng, đem người trước mặt ôm vào lồng ngực cứng rắn của mình, khẩn thiết hỏi: “Vậy ngươi có nguyện ý ly khai nơi đây, vứt bỏ trói buộc thế tục từ nay tay mãi trong tay không?”
Ôi thiệt là nổi hết da gà mà! Một người thuần khiết như ta nghe xong có chút chịu không nổi. Không nghĩ tới trụ trì tiểu bạch kiểm lại là đoạn tụ, hơn nữa còn thích loại nam nhân cao to giống như Tiểu vương gia! Nói vậy Thiện Trung cũng có thể yêu thích Tiểu vương gia ah!
Không không, ta nghĩ cái gì vậy, thật là loạn mà. Thiện Trung là của Đại Phương!
“Tần Thiên…” Lúc này bên kia lại nói chuyện. Ta nhanh chóng hoàn hồn, chỉ thấy trụ trì ngẩng đầu lên nhìn nam nhân, qua lâu sau khe khẽ thở dài, lông mày cũng nhăn lại mang theo hơi bất đắc dĩ, lại có vài phần thê mỹ: “Rời bỏ nơi đây thì có thể vứt hết được trói buộc sao, cái trói buộc ngươi và ta chính là cái thế tục này. Ta và ngươi đều có thứ không thể bỏ xuống được, có duyên không phận a…”
“Không! Ta không cho phép ngươi nói như vậy!”
“Tần Thiên…”
“Tại sao lại do dự, rốt ngươi băn khoăn cái gì… Văn Viễn, ngươi muốn tra tấn ta tới khi nào?” Nam nhân có chút không kềm chế được cảm xúc, thần sắc đau xót. Cuối cùng vẫn không cam lòng, giọng nói mang theo cầu khần: “Theo ta đi, được không.”
Trụ trì rút tay về, quyết xoay người qua chỗ khác. Sau nửa ngày mới thấp giọng: “Đợi tóc ta dài tới eo sẽ đi theo người.”
Thật là một từ chối quá đả thương người mà! Ta xém chút nửa trợn trắng mắt. Khiếp sợ nhìn thẳng vào ót của trụ trì, câu này của hắn khác gì câu “đợi ta kiếp sau” chứ, quả thật là như dùng lông hồng đâm thẳng vào tim người mà!
“Ngươi…” Quả nhiên nam nhân kia đã bị tổn thương rồi, bi thương lùi về sau vài bước, cuối cùng cũng ảm đạm nói: “Ngươi thật độc ác!”
Trong hành lang của tiểu viện, tiếng ve cứ đều đều vang lên, tiểu tăng nhân áo trắng cứ lặng lẽ đứng sau hòn non bộ một hồi lâu cuối cùng cũng chậm rãi đi ra, đi ngược hướng người kia. Bầu không khí trở nên thật u buồn.
Ai… dù bổ não rất nhiều chuyện nhưng ta cũng không tránh khỏi thở dài. Thật ra vị trụ trì vô tình ư, không, là do thế gian này làm người ta luôn thân bất do kỷ.
Xem xong màn si nam oán vừa rồi, đang muốn đi về hướng khác thì bỗng nhiên ở phía xa xa hành lang kia xuất hiện một đạo bóng đen. Cho dù khinh công của đối phương rất tốt nhưng vẫn không thoát được mắt ta. Là vị trưởng ám vệ của Tấn Vương phủ, Sở Linh.
Thật ra trước đó ta đã lưu ý rồi, lần này nàng ta âm thầm đi theo bảo hộ quận chúa. Nhưng những ngày nay luôn luôn ngủ đông, chỉ ẩn nấp chỗ tối, không biết đã phát hiện gì khác thường trong chùa nữa.
Ta rút lại ánh mắt, nhếch môi.
Sáng nay ta đã phát hiện ra có vài dấu chân lạ gần chỗ cây bạc hà nên mới đề nghị hái bạc hà. Thừa lúc Tiểu Lan không để ý nhanh chóng xem xét một lần. Đều là dấu chân của nam nhân, số lượng không ít, ít nhất vài chục người hơn nữa là người luyện võ. Bởi trong đất mềm dấu chân của nữ sẽ mờ hơn nam, huống chi nam tử tráng kiện, nhưng những dấu chân kia lại rất mờ hơn nữa rất đều, có thể nhìn ra bộ pháp của hắn.
Ta chú ý thấy những dấu kia phần trong không ẩm ướt lắm, có lẽ là đã phục kích ở đây từ tối, hơn nữa ẩn thân rất lâu. Hơn mười người mà có thể tránh được đội hộ vệ thì tuyệt đối không đơn giản. Có khả năng cao là những sát thủ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Núi Phong Diệp có thể nói là nơi ngăn cách với ngoại giới, bốn phía đều là núi vây quanh, tăng nhân trong chùa cũng không nhiều, hơn nữa binh lính mà Tam Vương gia và Quận chúa mang tới cũng không quá 300 người, một khi phát sinh chuyện gì thì cho dù binh lính ở trạm dịch gần nhất chạy tới cũng tốn hai ngày. Mà hai ngày sau đội tuần vệ cũng đã đổi thành người của Tấn Vương phủ rồi, mà mấy ngày nay đội quân của Tam vương gia cũng liên tục tuần tra không chút thư giãn, nếu lúc này có thích khách thừa cơ hội lẻn vào đánh úp thì rất dễ đắc thủ. Nếu như mà có nội ứng nữa thì…
Mí mắt trái ta giật mạnh một cái. Ngẩng đầu nhìn về phía xa xa phát hiện ánh quang sáng rọi lúc nãy đã bị thay bằng mây đen mù mịt, u ám một vùng trời, giống như sắp mưa to.
Cảm giác hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó.