Đã nhận ủy thác thì không còn đường về.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, trưa hôm đó ta lấy rượu lau chùi thanh Minh Phong đã lâu rồi chưa nhuốm máu, thanh kiếm đã theo ta mười lăm năm, từ lúc bắt đầu giết người cho đến lúc tỏa ra hàn quang. Thu lưỡi kiếm sắc bén vào trong vỏ, kiểm tra lại đồ đạc rồi xuống núi mua một con khoái mã chạy thẳng về kinh thành.
Ngọn núi ta ẩn cư không thuộc Tấn An quận, hơn nữa còn cách rất xa, nếu thuận buồm xuôi gió ngày đêm thúc ngựa thì cũng phải tốn đến năm sáu ngày hành trình. Mà dọc theo con đường này ta cũng được nghe rất nhiều chuyện vô ý hữu ý về vị quận chúa này.
Dù sao cũng là một người được mọi người mơ ước nên khi trà dư tửu hậu* bị đem lên thành chuyện để nói là bình thường. Trước kia ta cũng không quá để ý nhưng lúc này khi lưu tâm một chút thì mới phát hiện ở đâu cũng nghe được chuyện của nàng.
Và dĩ nhiên phần lớn đều thảo luận về vẻ đẹp của nàng. Ví dụ như ở một lần đấu thơ nào đó, giữa đám anh quần giành được hạng nhất, năm ngoái đánh một ván cờ với sứ thần ngoại bang, một nước cuối làm cho đối phương cam bái hạ phong tâm phục khẩu phục, ví dụ như buổi tối dịp Thải tang tiết cùng các tiểu thư du thuyền tụ hội trên hồ Úc Minh, một khúc tỳ bà làm kinh diễm vô số du khách. . . Hầu như không một mặt gì sai trái để phê phán, không có thú vui kỳ lạ gì, kể cả chuyện gian tình với công tử nhà nào cũng không có. Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiền lan huệ chất giữ mình trong sạch, đúng là điển hình hoàn mỹ của quý tộc đương triều.
Ta nghĩ những giai thoại mọi người ca tụng này đại khái cũng đã trải qua phóng đại nhiều lần a. Trên đời này không ai hoàn mỹ cả, bình thường một người biểu hiện ra ngoài càng hoàn mỹ thì nội tâm càng không trọn vẹn, rất đáng sợ. Ta không khỏi ác ý phỏng đoán một mặt che dấu của vị quận chúa này.
Đối với những tin tức ven đường này. tôi thầm chọn ra những tin có thể dùng được rồi ghi nhớ trong lòng.
Dọc đường đi có rất nhiều bức họa chân dung của nàng, giống như đang thịnh hành, tới Thuận Thiên thành thì cảnh tượng này càng nhiều hơn. Ta ngẫu nhiên chọn vài tấm ở những quầy hàng khác nhau, nhưng đáng giận là chân dung mỗi tấm đều không giống!
Nhưng theo tổng thể thì đều là loại hình ôn nhu, mắt phượng mày ngài da trắng như tuyết, đôi đồng tử mị thái say đắm lòng người, hại nước hại dân, giống hồ ly tinh.
“Khách quan, đồ ăn ngài gọi đưa tới!” Tiếng đập cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, tiểu nhị cung kính đứng ngoài chờ. Lúc này ta đang ở một trong một khách điếm ở Thuận Thiên thành. Đương nhiên nơi này không thể ở lâu, qua hai ngày lại tìm chỗ khác.
“Vào đi.” Ta cố ý hạ trầm giọng xuống, tốt nhất là nghe hơi tục tằng.
Tiểu nhị đẩy cửa vào, vừa cười vừa đặt đồ ăn lên bàn, sau đó vừa ngẩng đầu lên thấy mấy đồ vật trên tay của ta, thần sắc liền trở nên mờ ám, ôm cái khay gỗ cười nói: “Hắc hắc, thì ra khách quan cũng ngưỡng mộ Tấn an quận chúa ah.” Trong giọng nói có pha chút tự hào.
Tôi bất động thanh sắc cuộn lại cuộn tranh trên tay: “Chỉ nhất thời hiếu kỳ nên tùy ý mua một chút.”
“Hắc hắc” Hắn gãi gãi đầu, có chút ngại ngừng lại ảo não: “Thật ra ta cũng tò mò rất lâu rồi, tuy chưa lần nào thấy qua nhưng ta nghe nói cách đây không lâu ở Thải tang tiết có lộ mặt cho người khác, quả nhiên khuynh quốc khuynh thành. Đáng tiếc lúc đó ta không ở đó ah.”
Người này ngược lại rất là quen thuộc, hay tại ta giả thành văn nhược thư sinh nên mới quen thuộc đây? Tôi ngồi xuống giả bộ như không quan tâm: “Vậy sau này ngươi cứ chạy tới trước cửa phủ đứng canh là được, không sợ không có cơ hội.”
“Ài, khách quan ngài không biết rồi.” Hắn mở to mắt, “Quân chúa ít khi ra ngoài, cho dù có xuất ngoại thì cũng rất ẩn mình, hơn nữa còn có hộ vệ theo sát, phải rất hiếm khi mới tới những nơi dân đen chúng ta tụ tập. Cũng giống như mỗi tháng mùng tám nàng đi Phong Diệp tự thắp nhang, không biết có bao nhiêu người canh ngoài cửa, chỉ có thể từ xa xa thấy được dáng xe ngựa, không thể nào đến gần.”
Như vậy các ngươi còn thích nàng?! Ta nâng trán: “Tấn an quân chúa mỗi tháng mùng tám đều đi Phong Diệp tự?”
“Đúng vậy a, nghe nói là đi cầu duyên, hắc hắc hắc.” Tiểu nhị cười ngây ngô mấy tiếng, rồi như say mê cảm thán một tiếng: “Ai, quận chúa đẹp như vậy, hoa mẫu đơn còn không thể sánh sắc cùng nàng, sao lại cần phải đi xem nhân duyên đây. Ài mà cũng đúng, giờ vẫn tìm không ra nam tử nào xứng với nàng.”
Như hoa mẫu đơn sao. Tôi nhấp một ngụm trà, khóe môi khẽ nâng.
Dung nhan tươi sáng, xinh đẹp không gì sánh được. Thì ra trong mắt mọi người dung mạo của Tấn an quận chúa chính là như vậy. Ta còn tưởng nàng ta là một thanh lãnh mỹ nhân đâu, vì nghe đâu nàng ta từng cự tuyệt rất nhiều những vương tử dị quốc, và số người trong nước cầu thân cũng nhiều vô số kể nhưng không ai đả động được tâm tư thiếu nữ, và cho tới nay vẫn chưa có cùng bất kỳ nam nhân nào thân thiết qua.
Hôm nay tuy đã đến tuổi thành thân nhưng vị quận chúa này vẫn không chịu gật đầu ai, đến đương triều hoàng đế cũng không dám nói nàng.
Tiểu nhị thấy ta bắt đầu dùng cơm cũng thức thời lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại. Ta tiện tay ném bức họa lên giường. Trải qua năm sáu ngày bôn ba ta lúc này mệt đến cực điểm, cần phải nghỉ ngơi và hồi phục tốt.
Ta không vội hành động mà nghỉ ngơi dướng sức, đầu tiên phải điều tra rõ ràng về vị Tấn An quận chúa này, kể cả hứng thú của nàng, điều nàng ưa thích, những thứ am hiểu, thường nghỉ ngơi ở đâu, còn có. . . những chuyện mà người khác không biết nữa a ha ha. . . ah, tại sao mình lại cười nhỉ.
Tuy công tác chuẩn bị có hơi rườm rà cực khổ một chút nhưng đợi tới khi có thể nắm được đầy đủ tin tức về nàng thì mới có thể thiết kế ra được một kế hoạch ám sát hoàn mỹ. Ta muốn làm nàng ở trong tình huống không chút phòng bị mà bố trí tất cả mọi thứ, sau đó dẫn nàng vào tuyệt cảnh rồi ưu nhã kết liễu nàng, lại thêm một con số xinh đẹp cho kiếp sống sát thủ của ta.
Theo đuổi sự hoa lệ và hoàn mỹ, đó chính là phương thức ám sát của ta.
Vì vậy sau khi nghỉ ngơi nửa ngày ta liền bắt tay vào điều tra.
Những ngày tiếp theo ta vẫn trong tình trạng ngủ đông, ẩn thân chỗ tối hoặc du tẩu phố phường, dịch dung thành các loại tiểu thương chờ đợi người trong Vương phủ đi ra mua đồ sẵn hỏi thêm vài câu, thậm chí ở đoạn đường mà Quận chúa có thể đi ra nhất thăm dò liên tục, đem tất cả lộ tuyến vẽ xuống rồi nhớ trong lòng. Với tư cách là một sát thủ, thứ ta không thiếu nhất chính là kiên nhẫn và nghị lực.
Nhưng càng điều tra càng kinh hãi. vị quận chúa này cũng không đơn giản, Không, có thể nói toàn bộ Tấn vương phủ này đều không đơn giản.
Trong Vương phủ quả thật phải nói là ngọa hổ tàng long, tất cả thị vệ đều thuộc dạng võ công thượng thừa, đề phòng cực kỳ nghiêm, trong đêm còn có ám vệ ẩn trong đêm tối trông coi, tạo thành một bức tường đồng vách sắt, khó tìm được khe hỡ mà chui vào. Mà hành tung của quận chúa trước giờ luôn được che giấu, hơn nữa còn rất khép kín, rất ít khi đi ra ngoài, đến đã mấy ngày rồi mà ta vẫn chưa thấy qua mặt nàng.
Quận chúa làm người cẩn thận như vậy, hạ nhân trong phủ cũng kín tiếng, đến những người chuyên bán tin tức trên giang hồ cũng không có quá nhiều tin tức chi tiết về nàng. Không ai biết nàng có võ công hay không, công lực thế nào. . . xem ra không thể hành động lỗ mãn nếu không sẽ đánh rắn động cỏ, không thể qua mắt được.
Nhiệm vụ này quả thật rất khó giải quyết. Đã nửa tháng trôi qua nhưng vẫn không có tiến triển gì, tìm mãi vẫn không có bất luận đột phá gì.
Nhưng thời gian không phụ khổ tâm nhân, cuối cùng tối hôm nay ta cũng có được một cơ hội, có thể hành động rồi.