Ngày thứ hai hồi phủ, quận chúa liền bị nhiễm phong hàn nằm trên giường rồi.
Nhìn người “yếu ớt” trên giường, ta thật không biết nên cảm tưởng như thế nào. Sau khi Tiểu vương gia tiễn ngự y đi, liền ở một bên oán giận tỷ tỷ nhà mình không thương cơ thể lại còn cậy mạnh, về sau ngay cả ta cũng trở quách một lần. nhưng quận chúa chịu không nổi trợn mắt bảo hắn mau mau hồi doanh, lại tựa như trấn an nhìn ta một cái, lộ ra một nụ cười hiền lành, khiến người thương xót.
…Đừng tưởng rằng như vậy là được rồi, lần sau đừng có nghĩ đến cỡi ngựa chạy loạn. Ta tức giận liếc nàng, trong lòng lại nhịn không được có chút khó chịu. Cũng may lúc này có đan dược trang chủ đưa, hàn chứng quận chúa không có bị dẫn phát ra, bệnh tình không chuyển xấu như lần trước. Đợi buổi tối uống hết chén thuốc Hoa đơn rồi ngủ, tựa hồ không còn gì đáng ngại nữa.
Đại Phương lưu lại canh chừng chăm sóc, để ta đi nghỉ trước. Ta trở về phòng mình, cũng không quá buồn ngủ, lăn qua lăn lại hồi lâu, vẫn là đứng đậy thay quần áo, sau đó cải trang ra khỏi vương phủ.
Mặt nạ quận chúa ban thưởng tuy chất liệu không thua tấm kia của ta, thậm chí thư thái càng hoàn mỹ, nhưng vẫn là dung mạo nam nhân trung niên, có chút đáng tiếc. Ta đeo nó lên, vận khinh công võ nghệ cao cường, một đường chạy về thư điếm trước kia dạo qua ở Thành Đông.
Không sai, mặc dù Tiểu vương gia giữ chữ tín cho ta mấy bộ sách cất giấu kỹ lưỡng của hắn, nhưng ta vẫn một mực nhớ về sách mới của Tiêu Dao đại nhân! Lúc tâm tình phiền muộn thì càng phải mua một bộ xem.
Thành Đông ban ngày náo nhiệt phồn hoa, vào đêm lại náo nhiệt thốn đạm, trở nên vô cùng tĩnh mịch. Huyền Điểu Cư là tiệm làm ăn mở cửa buổi tối, lúc này mấy tiệm hoành thánh cũng chưa có đóng cửa, hai ba quán đối nhau, trong đêm giá rét phá lệ ấm áp.
Ta dừng ở một góc đường an tĩnh không một bóng người, sau đó đi về phía ngọn đèn dầu. Bước vào thư điếm, phát hiện có rất nhiều khách nhân ăn mặc thư sinh ở trong phòng nội thất trang nhã an tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng thấp giọng bắt chuyện một cái, bầu không khí rất tốt. Nghĩ đến có rất nhiều thư sinh lúc rãnh rỗi cũng sẽ đến điếm mượn sách đọc, trao đổi hiểu biết với nhau, tăng cao học thức.
Tùy ý tham quan một chút, liền đến đứng bên giá sách. “Dụ hoặc của tiểu thư” vẫn còn bán chạy, mấy chồng sách thật dày đặt chỉnh tề nơi đó. Ta nhịn không được lấy quyển thử đọc trên đầu lật xem. Không biết Tiêu Dao đại nhân vật lại viết cố sự gì, sẽ còn xuất hiện chàng anh tuấn quan trạng nguyên mà ta thích không… Ta kiềm chế nội tâm kích động, theo thói quen xem trước hình minh họa, nhưng vô tình lật đến một trang, rồi ngây ngẩn cả người.
A, lúc này hình vẽ với lúc trước không giống nhau, tình xảo duy mỹ hơn, thiết sắc cũng thiên về tao nhã. Nhưng, nhưng mặt trên hai nữ tử quần áo xốc xếch ôm nhau là chuyện gì vậy?
Dường như, cũng không phải là cái ôm giữa tỷ muội thân thiết… Ta có chút ngẩn người. Lập tức, nhịp tim lại đập nhanh.
Không phải không phải, hẳn không phải là như ta nghĩ đâu. Ta trấn tĩnh lại, nhanh chóng đọc một đoạn văn tự, kết quả sợ đến suýt nữa ngay cả sách trên tay cũng ném ra ngoài. Thì ra thực sự là viết về cố sự hai nữ tử ở cùng với nhau! Thiên a, tại sao có thể như vậy, Tiêu Dao đại nhân từ trước chỉ viết về nữ nhân nghèo túng cùng công tử nhà giàu yêu hận như thế nào lại viết sách này rồi! Hơn nữa hai nữ nhân phải như thế nào…
“Khách quan yêu thích quyển sách này sao?” Nam nhân trung niên ở quầy hàng thấy ta cầm quyển sách run rẩy, liền đến gần thấp giọng hỏi. Hắn là điếm chưởng quỹ của nơi này, từ mi thiện mục. Nhưng ánh mắt hắn lúc này tựa hồ còn có chút hưng phấn.
Loại ánh mắt này ta quá quen thuộc, hồi đó gặp phải một bạn đọc chung một chí hướng muốn cùng ta thảo luận hoặc là khoe khoang về nội dung sách, chính là cái bộ dáng này. Lẽ nào người này…
“Lão bản, ngươi cũng xem sao?” Ta không xác định quơ quơ quyển sách trong tay.
“Ha ha, chúng ta đều xem mà!” Không đợi hắn trả lời, thì không biết nam nhân ở nơi nào xuất hiện, kích động từ phía sau giá sách cầm lên một quyển mở ra, nói: “Quyển sách này thực quá ý nghĩa thực quá tuyệt vời, Thủy nha đầu bên trong mặc dù tính tình có chút không tự nhiên, nhưng thực sự rất khả ái, rất xứng với tiểu thư.”
“Đúng đúng, ta cũng thấy vậy! Nhưng thật tiếc cho tiêu cục thiếu chủ.”
Điếm chưởng quỹ: “Kỳ thực ta thấy Thủy nha đầu nếu cùng tiêu cục nữ thiếu chủ ở cùng một chỗ cũng tốt vô cùng, coi như là một đôi vui mừng oan gia rồi.”
“Ôi chao, chưởng quỹ lời ấy sai rồi…”
Sau đó ba người liền thấp giọng thảo luận. Ta đi cũng không được, liền đứng ở bên hông nghe, vừa tò mò vừa chống cự, tâm tình hết sức phức tạp. Nhưng nghe đến khi họ nói đến nỗi lòng khi tiểu thư hôn nữ nha đầu, trên tay nhịn không được run lên, quyển sách cuối cùng cũng rơi xuống đất. Ta hoảng sợ vội vàng nhặt lên, tai nóng cả lên.
Điếm chưởng quỹ đang trò chuyện cao hứng chú ý đến bên này: “Thế nào, khách quan muốn mua một quyển sao?”
“Không phải, không được!” Ta cấp thiết xua tay, che mặt đi. Thực sự là quá xấu hổ rồi! Người Đại Việt từ lúc nào đã phát triển đến trình độ này rồi? Thì ra… Thì ra hai nữ nhân cũng có thể kết thành phu thê, cùng nhau bạch đầu giai lão sao… Đi đến nửa đường, ta dừng lại.
Ôm lấy ngực, ta đứng ở giữa đường hồi lâu, không ngờ đi một vòng rồi trở về, sau đó dưới ánh mắt ý vị thâm trường của điếm trưởng quỹ mua quyển “Dụ hoặc của tiểu thư”.
Đây là một loại cấm kỵ. Nhưng, nhưng dù sao cũng là Tiêu Dao đại nhân viết, tựa như mở ra một cánh cửa chưa từng phát hiện, rất có thể sẽ sinh ra rất nhiều chuyện xấu. Có thể đến tột cùng biết mình có gì thay đổi, cũng là ngay cả mình cũng không rõ lắm.
Quyển sách giấu trong ngực lúc này nóng tựa than củi khối, ta nắm lấy vạt áo, cả hô hấp cũng dồn dập. Leo tường trở lại trong phủ, nhanh chóng lao về phòng ở của bản thân, rất sợ bị phát hiện. Thật là so với làm tặc còn chột dạ hơn.
Nhưng lúc vội vàng đi ngang qua một chỗ trong đình, lại bất ngờ thấy Tiểu vương gia một thân một mình uống rượu trong đình. Lại không chỉ uống rượu, còn vừa cười vừa khóc nói mê sảng, trên mặt đất dường như còn có mấy tờ giấy.
Hơn nửa đêm hắn làm gì vậy? Ta có chút ngạc nhiên, do dự một chút, đổi phương hướng sang đó. Đến gần mới phát hiện, nguyên lai những tờ giấy tán loạn đó là Tiểu vương gia tự viết thơ. Ta nhặt lên một tấm, yên lặng lắc đầu.
Tiểu vương gia sẽ không giữa đêm nổi hứng học những người thi sĩ kia uống rượu làm thơ, kết quả bị chính thơ của mình làm cho không vui, lòng chua xót không chỗ phát tiết mới uống đến say như vậy đi! Ta vỗ lưng hắn: “Tiểu vương gia? Tiểu vương gia ngươi say rồi, mai về nghỉ ngơi đi, đừng ở đây coi chừng bị cảm lạnh.”
Hắn quay đầu nhìn ta, nhãn thần có chút mê ly. Lông mày nhíu lại, mơ hồ nói: “Ngươi, ngươi là ai?”
“…” Quên ta còn mang lão nam nhân mặt nạ: “Ta là Đại Hoa!”
“A… Đại Hoa…” Hắn nghe xong thở dài một cái, thần tình ghét bỏ không chút nào che giấu: “Vì sao… là Đại Hoa chứ…” Lẩm bẩm rồi lại tiếp tục gục xuống bàn nói sảng.
Ta nhịn một chút, lấy bình rượu hắn muốn cầm đi: “Vương gia, ngươi như vậy quận chúa sẽ lo lắng.”
“Tỷ của ta… Tỷ của ta nàng cũng ngủ rồi, sẽ không biết.” Tiểu vương gia ngạo khí hất hàm lên phản bác, giống một hài từ làm chuyện xấu còn đắc ý. Sau cùng bình tĩnh nhìn ta, chỉ chốc lát, bỗng nhiên thần sắc chuyển sang tiếc hận, cảm khái nói: “Đại Hoa, ngươi làm sao… Đều già đến như vậy rồi.” Chỉ ngón tay đến trước mặt ta: “Có, có nếp nhăn rồi… A, nên lập gia đình rồi…”
Phi! Quan tâm tỷ của ngươi đi! Ta lần nữa cố nén muốn tung một cước lên người hắn, ôn tồn nói: “Vương gia, ta dìu ngươi về.”
“Không! Bổn vương không về, Thiện Trung…” Hắn la hét không cho ta đụng, còn mơ hồ kêu tên Thiện Trung. Ta ở đây coi như là hiểu, hắn ở đây nửa đêm uống rượu, tám phần mười cùng một vị mỹ nam tử có quan hệ.
Có phải giữa bọn hắn đã xảy ra chuyện gì không… Lúc đang suy nghĩ, người trên bàn đột nhiên nâng bút mài mực viết loạn lên giấy, trong miệng hét lên: “Thiện Trung, đến đây, bổn vương vì ngươi ngâm thơ vẽ tranh!”
Thực sự là không ngừng.
“Thiện Trung đã không còn ở đây rồi…” Ta bất đắc dĩ nói, nhưng thanh âm lại đi đến bức tranh trước mặt hắn.
“Bổn vương, bổn vương vẽ Thiện Trung, có giống không?”
“…Ngươi là đang vẽ hòn non bộ!” Ta không thể nhịn được nữa, tiến lên túm lấy áo hắn lôi đi. Hắn cả kinh, lại thu hồi thần tình ngu xuẩn, hết sức nghiêm túc nhìn ta, sau đó trầm giọng nói: “Đại Hoa, bổn vương không có say.”
“Không phải, ngươi đã say đến mức đem Thiện Trung vẽ thành hòn non bộ rồi.” Ta không chút do dự vạch trần.
Hắn thở phì phì trừng mắt nhìn ta, một lát, đột nhiên khóc thành tiếng: “Ta, trong lòng ta rất đau. Thiện Trung hắn giận ta, cũng sẽ không bao giờ để ý đến ta nữa… Hắn, hắn cự tuyệt ta…”
Ta đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của hắn, có chút không phản ứng kịp. Cự tuyệt gì gì đó… cảm giác Tiểu vương gia là bày tỏ tâm ý với Thiện Trung sao?!
Nói như vậy, Thiện Trung là bị Tiểu vương gia làm cho sợ mà chạy mất sao? Ừ, đoán chừng là sợ không nhẹ rồi… Ta không khỏi tưởng tượng trong đầu một vị mỹ nam nhân vẻ mặt thất thố kinh ngạc đỏ bừng, sau đó lê hoa đái vũ rời đi. Thu hồi tâm tư, nhìn lại Tiểu vương gia trước mặt khóc đến dữ tợn, không khỏi cảm khái.
Thực sự là nghiệt duyên.
Tình ái gì gì đó, quả nhiên thực phiền phức. Hay là ta về ngủ trước, các ám vệ trong phủ khi phát hiện thì lôi hắn đi là được… Bất quá, Tiểu vương gia khóc thương tâm như vậy, nếu bỏ mặc hắn thì có phải quá không tim không phổi rồi không? Tốt xấu gì hắn cũng cho ta mấy bộ thơ, còn giúp ta tăng chút lương tháng.
Vì vậy lương tâm băn khoăn ta không thể làm gì khác hơn là kiên trì nói: “Được rồi đừng khóc, vạn sự đều có biện pháp giải quyết, ngươi trước nói cho ta nghe một chút đi, ngươi vì sao lại thích Thiện Trung?”
Tiểu vương gia quả nhiên ngừng khóc, rầm rì một chút, đáp: “Chuyện này, nói ra rất dài…”
A, quả nhiên thực phiền phức. Ta thầm liếc mắt, nghe hắn tiếp tục nhớ lại: “Nhớ kỹ ba năm trước đây, lúc ngày tết chúng ta đến nhà hoàng huynh dự tiệc, sau đó ta, ta uống say, suýt chút nữa té ngã, là Thiện Trung vừa vặn xuất hiện, đỡ ta…”
Nghe đến đó ta theo bản năng thả lỏng bàn tay đang đỡ hắn, Tiểu vương gia ngã trở về bàn, mơ hồ nhìn xung quanh hai lần, còn nói: “Khi đó, hắn một thân thị vệ trang phục, còn cầm bội đao, uy phong lẫm lẫm.”
Uy phong lẫm lẫm?
Ta đột nhiên nhớ đến những lời Thiện Trung từng nói với ta. Lúc ấy vẫn còn ở Phong Diệp Tự, ngày đó ta truy hỏi hắn vì sao thích Đại Phương, kết quả hắn trả lời như vậy…
“Năm đó chúng ta bị kẻ cắp vây công, đều bị thương, quận chúa phải nghĩ đến phái người tới cứu viện. Thời điểm ta đứng không vững sắp ngã, Phương đại nhân liền đúng lúc xuất hiện trước mặt ta, nhẹ nhàng đỡ ta, nàng cầm bội kiếm, uy phong lẫm lẫm, giống như thần nữ trên trời giáng xuống.”
Trời! Nghĩ như vậy, kỳ thực Tiểu vương gia và Thiện Trung mới là một đôi trời sinh! Sao không để hai người họ cùng té rồi cùng đỡ lấy một lần?
Ta quả thực muốn thở dài, nhưng phục hồi tinh thần lại đem loại ý nghĩ này đánh tan hết. Không được, ta phải kiên định, Thiện Trung là của Đại Phương. Hơn nữa với thân phận Tiểu vương gia, qua hai năm là phải cưới Vương phi về khai chi tán diệp rồi, làm sao có thể biến thành đồng tính chứ, quận chúa mà biết khẳng định sẽ đánh gãy chân hắn.
Ta thở dài, có chút đồng tình: “Vương gia, ngươi là nhất kiến chung tình sao? Đối với một nam nhân?”
Tiểu vương gia chu mỏ một cái: “Thời điểm ta chung tình, cũng không biết hắn là nam nhân.”
Thì ra là vậy! Ta trong nháy mắt hiểu ra: “…”
“Sau khi biết hắn là nam nhân, ta vẫn thương hắn…” Tiểu vương gia nhếch mép, buồn vô cớ nói, giọng nói chua xót bất đắc dĩ, rồi lại tựa như mang theo một loại ngọt ngào khó tả. Nói xong, liền ngã lên bàn bất tỉnh nhân sự.
Mà ta bởi vì lời nói của hắn mà đột nhiên ngẩn người, hắn yêu một người, mặc dù biết đối phương cũng là nam nhân, và phần tình cảm này sẽ khiến hắn rơi vào thống khổ…
Một hồi gió lạnh thổi vào mặt, thúc giục cho ta tỉnh táo lại. Ta sờ vào quyển sách giấu trong lòng, trước thực vất vả áp chế trong lòng cảm giác đó bắt đầu phát tán, giống như lửa rừng lan ra đồng cỏ. Ta nhanh chóng xử lý Tiểu vương gia, sau đó trở về phòng tháo mặt nạ. Mà dưới ánh sáng của nến một hồi lâu, nỗi lòng vẫn không bình phục, chỉ có thể càng trở nên xốn xang.
Rơi vào đường cùng ta len lén đốt mấy nén hương, lấy ra một quyển ngạo thiên môn quy sư phụ sinh tiền yêu quý nhất, dập đầu lạy bái.
Sư phụ, đồ nhi cuối cùng gặp phải chuyện phiền lòng không thể hiểu được. Thỉnh sư phụ báo mộng, chỉ điểm sai lầm!