Còn dám nói yêu người khác!
Uổng công ta đây nhớ thương nàng, còn mạo hiểm lẻn vào cung! Chưa bao lâu thế mà nàng đã thay lòng! Nữ nhân bạc tình, dối trá này!
Nghĩ đến đủ loại hiểm nguy và lo lắng những ngày qua, cũng như đoạn đối thoại của bọn họ mà ta đứng ngoài nghe thấy. Những cảm xúc khác nhau của tôi tuôn trào tựa như bong bóng trong nước sôi sùng sục, trái tim ta như muốn nổ tung.
Nét mặt ta tối sầm, vươn một tay kéo eo Quận chúa. Trong tiếng hô nhỏ, ta ôm nàng xoay vài vòng, áp nàng ấy lên vách tường kế bên. Tiếp đó, ta chống cánh tay kia bên đầu nàng, cúi người nhìn chằm chằm nàng. “Lặp lại lần nữa, nàng yêu ai?“
— Ngang ngược đến nỗi chính ta cũng sợ hết hồn.
Quận chúa không ngờ đến ta sẽ làm vậy, nàng ấy mở to hai mắt sững sờ. Thế nhưng giữa sự ngỡ ngàng của nàng ấy hình như có một chút…mừng rỡ? Nhưng ta vẫn chưa kịp quan sát cẩn thận hơn thì nàng ấy đã khôi phục lại bình thường, không cam lòng yếu thế nhìn thẳng tôi. “Ngươi muốn làm gì?“
Thậm chí nàng ấy còn bạo gan đến nổi vươn tay ra, mềm yếu như không xương mà vịn vai ta, bò lên cổ ta. Còn ngẩng đầu nhích đến gần để trêu chọc ta, hơi thở như lan: “Ngươi áp ta trên tường là muốn làm gì ta, hử?“
Giọng nói trầm thấp cực kỳ cám dỗ, tiếng hử cuối cùng càng giống như âm mũi, lẳng lơ tận xương. Nàng ấy chỉ tung một chiêu đã đánh ta tan tác, mất hết khí thế, chỉ còn lại lỗ tai đỏ bừng và sự nóng bức không ngừng lan tràn.
Ta đúng là không có định lực mà! Ta chỉ muốn che mặt. Vẫn chưa có làm gì mà, tại sao ta lại đỏ mặt, tim đập, chân run chớ… Mắt thấy một con hồ ly cong cong khóe mắt, trong nụ cười lộ ra đùa giỡn, ta càng hận không thể chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng mà… nhưng mà Quận chúa ôm chặt quá. Nàng ấy còn dán sát như vậy, ngực… ngực cũng ép vào rồi! Ta bực bội muốn lui lại một chút, người ta lại không chịu, vòng tay qua cổ ta, còn hư hỏng vẽ vòng tròn lên lưng ta.
Rõ là càn rỡ!
“A…“ Lúc này Quận chúa khẽ cười một tiếng, quả thật là dịu dàng trêu chọc lòng người mà. Nhưng độ cong khóe môi ngày càng rộng, nhìn thế nào cũng thấy xấu xa.
Thế là nàng ấy đang khiêu khích ta ư? Nàng ấy thật sự nghĩ rằng ta không dám làm gì?!
Ta giận đến nghiến răng, cúi nhìn chằm chằm đôi môi anh đào gần trong gang tấc. Ý định bừng lên, tim đập như đánh trống.
Cuối cùng ta vẫn hạ quyết tâm, lấy dũng khí cúi đầu xuống một chút. Vẻ mặt Quận chúa thay đổi rõ rệt, nàng ấy nhìn ta dè đặt đến gần, dường như nàng ấy không dám tin. Bàn tay vừa rồi vẽ vòng tròn sau lưng tôi cũng ngừng lại, bỗng níu chặt áo ta.
Ta cảm nhận được hô hấp hỗn loạn của nàng.
Rõ ràng nàng ấy cũng rất hồi hộp nha…
Bị ảnh hưởng bởi Quận chúa, hiện tại ngay cả ta cũng có chút hồi hộp, hơi thở cũng bắt đầu run lên. Nhưng giờ phút này, sao ta có thể lùi bước? Ta nhắm mắt tiến đến, đầu tiên ta chạm nhẹ vào chóp mũi nàng, hơi thở cả hai quấn quít vào nhau, tiếp đó môi ta dán lên một đôi môi khác.
Thế nhưng ta vẫn chưa chạm vào trọn vẹn, Quận chúa bỗng quay mặt đi chỗ khác. Ngay sau đó, đôi tay đang ôm cổ ta trượt xuống, vin vai ta đẩy nhẹ ra.
Vậy là… bị từ chối rồi ư?! Ta đờ ra.
Người trước mặt lại cắn cắn môi, qua một lúc lâu nàng ấy mới quay đầu lại nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc hỏi. “Vì sao hôn ta?“
Hả? Ta đang hối hận vì vừa rồi mình hôn chậm quá. Ta buột miệng nói ra. “Rõ ràng ta vẫn chưa hôn mà.“
“Ngươi!“ Quận chúa tức giận quát ta một tiếng, gương mặt nhiều thêm một tầng ửng hồng. “Tại sao… muốn hôn ta?“
Đương nhiên là vì bị sắc đẹp mê hoặc rồi! Ta lườm, lầm bầm. “Trước đó, ngươi nói… sẽ cho ta thời gian suy nghĩ rõ ràng. Hiện tại… Ta cảm thấy mình đã hiểu rõ rồi.“
Nếu như trước khi vào cung, ta còn do dự, lưỡng lự thì hiện tại ta đã có thể xác định, ta yêu Quận chúa. Ta yêu cô nương cố chấp muốn biết đáp án trước mắt mình đây.
Ta ngước mắt, dịu dàng nói. “Trữ Thanh Ngưng, ta yêu người.“
Lời nói ra, ánh mắt Quận chúa lập tức có tia rung động.
“Thật?“ Nàng khẽ hỏi.
“Ừ.“ Ta nghiêm túc gật đầu, tiến lên nắm tay nàng. Ta đang dự định tiếp tục bày tỏ nỗi lòng cơ, thế nhưng con hồ ly kiêu ngạo thay đổi sắc mặt ngay, đẩy tay ta ra, còn rút ra một phong thư rất quen mắt từ trong ống tay áo, bày ra vẻ mặt muốn tính sổ.
Lòng ta lộp bộp. Oa, ta còn tưởng mình nghiêm túc tỏ tình xong tâm trạng Quận chúa sẽ tốt lên, nàng ấy cũng sẽ không so đo chuyện đó nữa… Ta thật sự quá ngây thơ rồi.
“Hừ, chữ không tệ nhỉ, những lời này cũng rất cảm động đấy.“ Nàng ấy đầy nham hiểm mở phong thư trước mặt ta, đầy ác ý đọc những từ ngữ khiến ta không có đất dung thân lên. “Đều là cô nương, thân phận cách biệt, sao có thể ngông cuồng để mắt đến Quận chúa. Chỉ mong từ giờ không gặp nhau là có thể chấm dứt phiền não… ha…“
Nàng ấy cười lạnh một tiếng rồi ngước mắt nhìn ta, gằn từng chữ. “Đối với ta mà nói, phong thư này tựa như hưu thư.“
“Nghiêm trọng như vậy?“ Ta trợn mắt. Nếu biết vậy đã chẳng làm rồi!
“Hừ, cho nên bây giờ ngươi không thể hôn ta, cũng không được chạm vào ta.“
“Quận chúa…“ Ta hối hận không kịp, bày ra vẻ đáng thương muốn bước đến lấy phong thư, nhưng ta vẫn chưa đụng đến thì móng vuốt đã bị đẩy ra lần nữa.
“Muốn lấy lại à, còn phải xem biểu hiện sau này của ngươi.“ Quận chúa cao ngạo hất cầm, đắc ý biết bao nhiêu.
“… Được được được, sau này mọi chuyện đều nghe theo người, còn không được ư.“ Ta dở khóc dở cười, kéo nàng ấy ngồi xuống, nghiêm túc nói. “Đúng rồi, không phải là tối hôm qua Ngân Trang chủ và Sở Linh vào cung à, bây giờ bọn họ ra sao?“
“Bọn họ vẫn còn ở chỗ Thái hậu.“ Thấy ta nói đến chính sự, Quận chúa cũng thu hồi vẻ đùa giỡn. “Ngày mai, hẳn là có kết quả.“
Ta hơi do dự. “Có nguy hiểm gì không?“
“Không đâu. Yên tâm.“ Nàng ấy nhéo mặt ta. “Nàng quay về tắm rửa sạch sẽ chờ đi, không đến hai ngày là bổn cung có thể rời khỏi chốn này.“
Ta tùy ý nàng ấy nhéo, lầm bầm nói: “Không phải nói không thể chạm sao.“
“À, đó là trừng phạt nàng làm chuyện có lỗi, đâu có liên quan gì đến bổn cung?“ Nàng ấy ngày càng táo bạo hơn, sờ soạng vài cái xong, sau đó nàng ấy còn to gan hôn một cái lên mặt ta!
Quận chúa đỏ mặt thẹn thùng trước đó đi đâu rồi, mau trả lại cho ta!
Ta bĩu môi, cũng bắt đầu tính sổ với nàng ấy. “Quận chúa, trước đó nàng nói yêu Hoàng thượng kia mà.“
“Ô, nàng còn nhớ cơ à.“ Tâm trạng của Quận chúa rất tốt, lẳng lơ liếc ta. “Đó là tình yêu thương giữa huynh muội đấy.“
“Thật?“
“Ừ hử.“ Nói xong nàng ấy bỗng áp sát vào, hạ thấp giọng. “Ngươi… ghen?“
Ta sẽ không thừa nhận đâu.
Ta lầm bầm trong miệng, quay đầu sang chỗ khác không để ý đến nàng ấy. Rốt cuộc, một lát sau ta không nhịn được. “Quận chúa, chuyện là.. ta cho người ôm ta chút nhé?“ Không cho ta chạm vào nàng thì nàng cũng có thể chạm ta mà?
Người đối diện nghe xong phì cười. “Chủ động như thế?“
“Không ôm thì thôi.“ Ta làm bộ muốn đi.
“Đến đây.“ Nàng ấy vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. Ta đến ngồi xuống, nàng ấy lại đứng dậy, sau đó… ngồi lên đùi ta.
“Hừ, phải như thế này sớm hơn. Nàng là một tên đầu gỗ không có lương tâm.“ Nàng ấy nũng nịu ôm cổ ta, vùi mặt vào cổ ta, cọ cọ. Trong nháy mắt, ta cảm giác tim mình mềm nhũn ra. Mềm đến nổi có thể vắt ra nước luôn.
Đây chính là cảm giác lưỡng tình tương duyệt ư… Tuyệt vời quá.
Nhưng khi đang đắm chìm trong cảm xúc hạnh phúc khi yêu và sắc đẹp của Quận chúa, ta đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. Đó chính là Quận chúa vẫn chưa biết thân phận thật sự của ta đấy.
Ta là một sát thủ, hơn nữa còn là một sát thủ muốn đến lấy mạng nàng ấy, cái lí do có người nhờ vả đến bảo vệ nàng ấy trước đây đều là dối trá… Những chuyện này ta phải nói ra như thế nào?!
Hiện tại nói ra có thích hợp không? Có khi nào trong cơn tức giận, nàng ấy cắt đứt quan hệ với ta không? Sợ quá…
Lúc ta đang chần chừ, rối rắm, Quận chúa vươn tay vuốt ve mặt ta, sau đó nàng ấy từ trong lòng ngước mắt lên nhìn ta, dịu dàng hỏi. “Đang nghĩ gì?“
Ta nhìn thẳng vào con ngươi dịu dàng, ẩn tình của nàng, rốt cuộc ta không nhịn được cúi đầu hôn lên giữa trán nàng. “Đang nghĩ đến tương lai của chúng ta.“
“Ngoan thế?“ Quận chúa khẽ mỉm cười, ánh mắt đung đưa. Ta chưa từng nhìn thấy nụ cười này, ngoài đẹp đẽ ra còn thêm vài tia hồi hộp thẹn thùng, tựa như hoa Hải đường e ấp trong nắng ấm.đẹp đến mức người khác muốn vứt bỏ hết tất cả để bảo vệ.
Haii, quên đi. Những chuyện đó sẽ khiến nàng ấy đau lòng mất, hay là sau này tìm cơ hội từ từ nói rõ với nàng ấy vậy. Ta ôm ghì eo Quận chúa, yên bình ôm nhau hồi lâu, nàng ấy mới nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi lòng ta.
“Oa, tuyết rơi rồi.“ Nàng ấy bước đến mở cửa sổ, giọng nói ấm áp. “Nàng mau về đi thôi, chỗ này không giống như Vương phủ.“
“Nhưng ta chỉ mới đến.“ Ta có chút không nỡ. Tiến đến nắm tay nàng, che chắn vài luồng gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Nàng ấy thuận thế dựa vào người tôi. “Sao vậy, không nỡ xa ta?“
“Đừng vội đắc ý.“ Ta lườm nàng, một bông tuyết nhỏ từ bên ngoài bay vào.
Nếu còn không đi, Triệu thúc sẽ dậm chân mất. Vì vậy, ta lén lút hôn lên khóe môi người đẹp, sau đó nhảy lên bệ cửa sổ. “Vậy ta đi trước.“
“Đại Hoa.“ Chợt có tiếng Quận chúa gọi ta sau lưng.
“Hả?“ Ta liền quay đầu lại, nàng ấy đã bước đến nắm cổ áo ta kéo xuống. Một mảnh mềm mại ấp áp bao trùm lên môi.
Ta một thoáng ngẩn ngơ.
Nụ hôn này tới quá đột ngột. Đến khi ta kịp hiểu chuyện gì xảy ra, một luồng khí khô nóng đã xông thẳng lên đỉnh đầu khiến chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa té từ trên bệ cửa sổ xuống. Còn Quận chúa vẫn nhắm chặt hai mắt, quấn quýt lấy môi ta. Động tác vừa gấp gáp, vừa vụng về.
Hô hấp của ta bị kiềm hãm, ta cũng không thể kiềm chế nữa. Ta với tay vịn gáy nàng ấy, cúi đầu hung hăng hôn lên.
“Ưm…“ Một tiếng rên ưm trầm thấp tràn ra giữa răng và môi. Ta ngậm lấy cánh môi mềm mại, theo bản năng nhẹ nhàng mút vào, thân thể Quận chúa lập tức mềm oặt, hơi thở của nàng ấy vô cùng rối loạn.
Làn gió lạnh thổi ập đến từ sau lưng nhưng giờ phút này ta lại không cảm thấy lạnh chút nào, tất cả các giác quan của ta đều dồn vào nụ hôn kéo dài này. Quận chúa siết chặt vạt áo ta, ngẩng cằm nhiệt tình đáp lại. Ta dùng đầu lưỡi thăm dò hàm răng nàng ấy, quấn lấy một cái lưỡi mềm mại, ướt át khác. Hơi thở cả hai hòa vào nhau, da thịt trắng mịn ma sát vào nhau nóng như thiêu đốt.
Từ lúc ban đầu vụng về, ngốc nghếch càng về sau càng hài hòa, ăn ý. Mọi chuyện phát triển tự nhiên tựa như nước chảy thành sông vậy.
KHông biết qua bao lâu, nơi xa bỗng vang lên tiếng nổ đùng đoàng. Trên bầu trời đêm lóe lên nhiều cụm pháo hoa, vậy là đã bắt đầu bắn pháo hoa. Quận chúa và ta nhẹ nhàng tách nhau ra, lúc ta mở mắt, ta nhìn thấy vô số ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt nàng ấy tựa như một dòng xuân thủy chưa đầy các vì sao. Cả bầu trời đầy màu sắc cũng không rực rỡ bằng nửa phần chúng.
Quận chúa vĩnh viễn sẽ không biết, giây phút này nàng xinh đẹp đến cỡ nào.
“Đại Hoa…“ Nàng ấy thở phì phò nhìn thẳng vào mắt ta. Sau đó, nàng ấy nói thêm gì đó nhưng đá bị tiếng nổ ran của đợt pháo hoa mới át đi.
Ta nhìn khuôn miệng nàng ấy khép mở phả ra mùi đan hương, khóe miệng ta cong lên. Trong tiếng nổ ì đùng trên bầu trời, ta cảm giác dường như đáy lòng mình cũng có vô số pháo hoa nở rộ.
“Ta cũng yêu nàng.“ Tôi nâng mặt nàng ấy, nói khẽ.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu thúc bị lãng quên hồi lâu: Ôi, mất cảm giác! Để một lão già đứng chờ trong trời đông tuyết giá, các ngươi còn chưa âu âu yếm yếm xong ư?!!
Mỗ Hoa: Nhưng mà hôm nay là lễ tình nhân đó, thúc chịu đựng chút đi.
Quận chúa: Hoa, nàng phải đi à?
Mỗ Hoa (dịu dàng): Đến đây, hôn thêm một cái rồi đi.
Quận chúa: Ừ.
Hôn thêm một lúc lâu.
Mỗ Hoa: Được rồi, ta cần phải đi.
Quận chúa: Đừng mà, vẫn chưa đủ.
Mỗ Hoa: Vậy, một lần cuối cùng…
Vì vậy, hôn một lần lại một lần, rốt cuộc trời hửng sáng.
Quận chúa: Nếu trời đã sáng rồi, vậy ở lại ăn điểm tâm rồi đi.
Mỗ Hoa: Ừm… Cũng được đấy~~
Bên cạnh đó, Triệu thúc viền mắt thâm đen, hai gò má lõm xuống: Lòng ta rất mệt mỏi, ta cần yên tĩnh hút thuốc một chút…