Thả nàng đi.
Thanh lãnh ba chữ lại mang theo một sự uy hiếp không thể kháng cự. Trong sân thoáng một cái yên ắng trở lại, đến người đang bị kiếm kề kề như ta cũng không nhịn được thầm khen trong lòng một tiếng, âm sắc thật dễ nghe.
Lạnh như u tuyền, nhưng lại sinh ra vài phần mị khí khó tả, giọng nói đó càng làm cho người ta tò mò muốn nhìn trộm dung mạo hơn.
Bọn hộ vệ nghe được mệnh lệnh của quận chúa mình, trên mặt tuy còn vài phần không cam lòng nhưng cũng chỉ là thoáng qua, bọn họ không do dự lập tức tạo thành một cái đường nhỏ, nhưng tinh thần vẫn không chút buông lỏng, vẫn luôn chăm chú quan sát, tùy thời phòng bị nếu thích khách có hành động gì bất thường.
“A, Tấn An quận chúa quả thật yêu dân như con, không hổ là vương tộc.” Nữ thích khách bắt đầu cưỡng ép ta lui về sau, chậm rãi đi ra bên ngoài, vừa nói vừa làm không thèm tha cho người khác, còn lời nói thì đầy trào phúng. Các thị vệ nghe xong sắc mặt cũng thay đổi.
Phương thị nữ im lặng nắm kiếm, sát ý trong mắt ngày càng nhiều. Nàng bảo trì một khoảng cách không xa không gần trước mặt chúng ta, đồng thời cũng thừa dịp lấy thân người chắn lấy khoảng cách giữa tấm bình phong và thích khách.
Tâm trạng ta cũng thắt chặt, kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Nữ thích khách này sẽ đẩy ta ra rồi chạy trốn hay vẫn là trút hận chém bồi ta một nhát, hoặc là dứt khoát bắt cóc đi theo? Nếu quả thật bị mang đi thì ta có chút khó giải quyết. Nhưng khả năng này không cao, bởi vì ta cảm nhận được nội lực nàng bất ổn, giống như bị trọng thương, dưới tình huống này mang ta theo rất bất tiện
Ngay lúc ta đang suy nghĩ cách đối phó thì bên tai truyền tới tiếng cười nhẹ, trong mị có gai, cực kỳ khinh thường, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt cao ngạo đắc ý của vị thích khách mỹ nữ lúc này: “Quận chúa đã muốn thả ta đi thì nói lời phải giữ lấy lời, vậy thì nhớ đừng có làm cái hành vi vừa quay lưng lại đã đâm sau lưng.”
Nàng ta cố ý nhìn về mấy góc khuất có mấy ám vệ đã giương sẵn ám tiễn, tràn đầy đùa cợt.
Ta không nhịn được trợn trắng mắt. Không phải nàng ta mới là người phóng ám tiễn với Quận chúa trước sao? Nói đây là hành vi tiểu nhân thì không khác gì tự vả vào mặt mình à?!
Rồi thấy người trong hướng một hướng khác giơ tay lên, mấy chục ám vệ đang ẩn nấp tất cả đều thối lui. Sau đó âm sắc dễ nghe lại một lần nữa vang lên: “Ta đã hứa thả ngươi thì sẽ không lật lọng, nhưng thỉnh cô nương đừng làm bị thương người vô tội. Ta tin các vị sát thủ cũng rất chú ý đến quy củ và đạo nghĩa, sẽ không đi sát hại một bá tánh bình dân trói gà không chặt.”
Nói hay lắm. Ta thầm khen một tiếng, thật sự càng ngày càng tán thưởng vị quận chúa này.
“A. đương nhiên!” Nữ thích khách khẽ cười, nhìn đám thị vệ đao vây quanh mình đang nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì cảm thấy rất hả dạ, ánh mắt lướt qua những thi thể đang nằm trên mặt đất bỗng trầm lại, kéo ta bước nhanh ra khỏi sân, còn cất giọng nói: “Trữ Thanh Ngưng, hôm nay ta không giết được ngươi thì ngày khác sẽ lại đến! Đến lúc đó ngươi đừng có hối hận vì đã thả ta đi!
Bầu không khí đột nhiên lạnh đến cực điểm.
Đây không phải là tự tìm đường chết sao! Bà cô ngươi thật ra thù oán thù nặng tới bao nhiêu vậy hả? Ta thật muốn không quan tâm đến sống chết của mình mà thiên ngang lẫm liệt nói một câu: “Quận chúa nhanh động thủ!” mất!
Không nghĩ đến mỹ nữ thích khách này thân thủ lanh lẹ, vừa dứt lời liền huýt sáo một cái gọi ra một con tuấn mã màu trắng, lập tức dắt ta đến đường lớn rồi phi thân nhảy lên lưng ngựa chạy mất khỏi tầm mắt của mọi người. Động tác lưu loát làm người ta thốt không nên lời.
Ta muốn khóc. Người của Vương phủ cứ để thích khách chạy trốn như vậy thật không chịu trách nhiệm a!
Không đúng, vị Tấn an quận chúa giảo hoạt như hồ ly này sao có thể dễ dàng buông tha cho thích khích muốn giết mình, nhất định là có hậu chiêu! Ta lập tức quay đầu nhìn lại và kinh ngạc khi không thấy một bóng người nào đuổi theo, một đường thông thuận. . .
Ngựa chạy vào một ngã rẻ rồi đi thẳng, sau đó không còn thấy bóng dáng Quận vương phủ nữa.
Thật là không nên trông cậy vào bọn hắn mà. . . hy vọng tan vỡ, ta nhắm mắt thuận khí rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần cảnh giác với vị thích khách kế bên sẽ động thủ với mìn, nhưng không ngờ một khắc sau vị mỹ nữ đã bỏ bớt thời gian thúc ngựa mà lấy tay điểm vào mấy huyệt của ta.
“Ngoan nghe lời đừng động đậy ah, ta không làm tổn thương ngươi đâu.” Từ trên đình đầu truyền đến, nghe cứ như âm thanh đang dụ dỗ con nít.
Nói êm tai nhỉ, lừa gạt ai chứ! Ta bĩu môi nghiêng đầu nhìn qua nàng, nhưng vì góc độ hạn chế nên không thể đem ánh mắt dao găm nhìn vào mặt nàng, chỉ nhìn được từ cổ và nơi dưới cổ.
Trái tim lại quặng thắt. Ta phiền muộn dời ánh mắt đi, rồi lại ngửi thấy một hương vị hoa mai, cẩn thận ngửi kỹ thì ra là từ trên người thích khách phát ra. A, nàng ta thật sự là người trong tổ chức sát thủ chuyên nghiệp sao, đi làm nhiệm vụ mà còn bôi hương liệu, hơn nữa giữa ban sáng mà lại cưỡi một con bạch mã, bộ ngại mình không đủ làm người khác chú ý sao?!
Hơn nữa tâm tư của nàng ta thật sự đoán không ra ah, trong tình huống thế này lẽ ra nên mau chóng ném ta xuống ven đường rồi nhanh chóng đào thoát mới đúng chứ, sao lại còn phiền toái điểm huyệt rồi xách như bao tải đem ta theo?
Ta phỉ (nhổ)!
“Giá!” Khẽ hô một tiếng thúc tuấn mãi phi nhanh, mỹ nhân tiêu sái giơ roi, trước người còn vác theo một cô nương nhu nhược, cực kỳ giống tình cảnh lão thổ phỉ cướp áp trại phu nhân về, thật sự quá bá khí rồi. . .
Và đúng lúc nhu nhược cô nương ta cũng chịu không nổi ah!
Đoạn đường xóc nảy liên tục làm ta choáng đầu hoa mát, dạ dày một hồi phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển), dù cho thân thể tốt bao nhiêu cũng không chống đỡ đươc bao lâu. Cũng may trước khi ta ói ra thì bạch mã cuối cùng cũng dừng lại ở một vùng rừng hoang vu.
Ta bị nữ thích khách kéo từ lưng ngựa xuống, rơi trên mặt đất. Bịch một tiếng, vai bị đập xuống đất đau muốn chết. Còn người nọ thì nhảy xuống ngựa, dùng khuôn mặt bất thiện tới gần ta.
Có yêu khí ah, phi, sát khí ah!
Ta liền nhớ tới bây giờ cả người bị điểm huyệt, còn chưa kịp giải, toàn thân cương cướng không có chút sức lực nào. Nữ thích khách đứng lại,rảnh rỗi ung dung khoanh tay nhìn ta một lúc rồi mới kéo ta dựa vào chỗ gốc cây rồi mới giải huyệt cho ta.
Vừa định động thì lưỡi dao găm lạnh lẽo đã nằm trên cổ ta: “Chớ lộn xộn, bằng không ta cắt vỡ yết hầu ngươi.”
Thật ác độc mà, ta đã bị ngươi làm chảy máu rồi đó. Thân là thích khách không thể hoàn thành nhiệm vụ còn bắt cóc một người vô tội là có ý gì! Đuôi lông mày ta run lên, sau đó bị bắt chụp lấy một bình sứ nàng ném vào người ta, lạnh lùng nói: “Giúp ta bôi thuốc.”
Ta có chút ngoài ý muốn nhưng sau đó đã hiểu được dụng ý của nàng, Chỉ có điều cái tư thái cao ngạo này nhìn thật đáng ghét, thói được hầu hạ riết quen mà. Ta bình tĩnh cầm lấy bình sứ, sau đó mở nắp bình ra, là loại hắc cao ngọc tốt nhất.
Hắc cao ngọc có công dụng cầm máu ứ thanh rất hiệu quả, dùng nó trị thương sẽ không lưu lại sẹo, là một loại thuốc rất tốt. Nhưng bởi nguyên liệu làm thành rất trân quý, việc điều chế cũng phúc tạp cho nên thường thì chỉ có người của Dược Vương cốc mới có thể chế ra được, trong giang hồ không có bao nhiêu người có thể có được loại thuốc quý này, lọ của ta cũng là do sư phụ để lại. Không nghĩ tới người này cũng có, xem ra lai lịch của nàng không nhỏ.
“Vậy, vậy dùng cái này bôi trực tiếp lên à? Bôi ở đâu?” Ta nhỏ giọng hỏi, cố ý mang theo một chút âm thanh sợ hãi.
Nữ thích khách liếc ta rồi thu đao lại, xé phần quần áo đã bị đâm thủng ra, nơi đó có một vết thương không sâu nhưng kéo dài tới sau lưng. Máu tuy đã ngừng nhưng phần da thịt lộ ra nhìn rất đáng sợ.
Ta nhớ lại cảnh Phương thị nữ tung mình lên rồi từ không trung tung một chiêu kiếm hung mãnh xuống. Quả là hảo công phu!
“Trước dùng cái này rồi mới xức thuốc cao.” Nàng đem một cái bình nhỏ khác ném cho ta. Bình này là Bạch Vân Phấn bình thường, có thể cầm máu giảm đau, dùng chung với Hắc cao ngọc thì không còn gì tốt hơn.
Lúc này ta mới để ý môi nàng ta đã trở nên trắng bệch, lông mày nhăn lại. trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn có vài phần đáng thương. Xem ra trên đường đi đã cố gắng cầm cự rất lâu rồi. Ai, cho dù bị dao chém thì cũng phải cố mà chịu đựng, có thể thể bảo vệ được tính mạng đã là vạn hạnh (vô cùng may mắn) a . . .
Cũng không biết có phải vì thân phận giống nhau hay không nhưng thấy nào đau trong lòng ta cũng nổi lên một tia trắc ẩn.
Vì vậy ta không thừa cơ hội rời đi mà lấy một cái khăn sạch ra, nhẹ nhàng lâu đi miệng vết thương đen nhẻm. Nữ thích khách thấy động tác của ta liền cả người run lên, thần sắc có vài phần phức tạp. Ta không thèm quan tâm. Bởi vì ta đã muốn làm chuyện gì thì sẽ chuyên tâm hết sức để làm thật tốt.
Ta nghiêng nghiêng miệng bình lên chỗ vết thương, ngón trái gõ vài cái lên miệng bình để bột thuốc vàng nhạt rơi trên miệng vết thương.
“Ti—-” Nữ thích khách bị đau nên đôi mắt đẹp có chút nhíu lại, đợi rắc bột lên hết miệng vết thương nàng ta hừ lạnh mốt tiếng, “Hừ, tay nghề xoa thuốc của ngưởi không tệ, sao. không sợ à?”
“Ngươi không lấy đao kề cổ ta thì ta không sợ.” Ta lườm nàng. Khuôn mặt xinh đẹp mà sao miệng lưỡi cay nghiệt vậy, đợi chút nữa ta sẽ tìm cơ hội bỏ rơi ngươi, hừ. . . Đậy nắp bình lại xong nói tiếp: “Cha ta là thôn y, ta đi theo học được vài năm nên mấy chuyện bôi thuốc có chút hiểu biết. Đáng tiếc nơi này không có băng gạc.”
Ta vừa nói ánh mắt lại nhìn xuống váy nàng. . . Ân, dù sao cũng nhiều vải, hơn nữa lại mềm mại rất phù hợp. Vì thế liền đưa tay xé vạt váy nang rồi thuận tay cầm cái dao găm lên cắt thành một mảnh vải nhỏ dài. Có chút hả giận, ha ha.
“Ngươi, ngươi thật sự to gan.” Nàng bất ngờ, thấy quần áo trên người bị xé rách liền trừng mắt nhìn ta. Có thể thấy tâm tình trên mặt đại biến nhưng cuối cùng không rõ cảm xúc ra sao chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Ta cầm Hắc ngọc cao đổ ra giữa mảnh vải sau đó chuẩn bị giúp nàng băng lại. Lúc này ta thật sự quá tốt bụng rồi, thân là sát thủ lại còn tốt như thế, bảo trì được phẩm chất tốt đẹp như vậy quả nhiên là không nhiễm mùi bùn mà.
Bất quá làm người như bọn ta thì quả thật không dễ dàng gì, đao quang kiếm ảnh, thường xuyên phải ở trong cảnh gió tanh máu huyết, bị thương cũng không ít. Dù sao đều là người trong giang hồ sao có thể không bị thương đây. Hơn nữa nữ hài tử còn phải chú ý bảo vệ sao cho người không lưu lại sẹo nếu không lúc rửa tay chậu vàng xong thì khó mà thành thân được. . .
Ta đẩy nhẹ lớp quần áo gần vết thương ra. Nhưng vì có hơi quá tay nên ta lơ đãng có thể thấy được chỗ phía dưới, cái áo yếu màu tím thuê hoa mẫu đơn xinh đẹp, hơn nữa nơi đó còn có một ứ khối lớn hình bàn tay đã bầm đen.
Phương tỳ nữ quả là hảo công phu a!
Ta giả bộ cái gì cũng không thấy, đem miếng vài băng lại lên vết thương rồi cột lại chắc chắn, nhưng ánh mắt không nhịn nổi lại lần nữa liếc xuống. Cái chỗ bầm đen kia nhìn thật sự chướng mắt ah, trên ngực nữ nhân sao có thể để lại vết thương khó coi như vậy chứ! Ta cố gắng khống chế mình không để mắt tới nhưng càng như vậy lại càng muốn đi xử lý nó.
Ai, cái chứng ám ảnh cưỡng chế này thật là chết tiệt.
========
Phi Hoa thống khổ vươn tay: Ta không chịu được nữa!
Nữ thích khách hai tay ôm ngực: ngươi muốn làm cái gì!
Phi Hoa: ta muốn xoa xoa. . .
Nữ thích khách nghe xong nóng giận tát vài cái vào mặt: Lưu manh! Đi chết đi! (Bép bép bép)
Phi Hoa mặt xưng vù té ngã xuống đất: muốn xoa xoa chỗ tụ máu. . .