Một.
Năm thứ năm mươi, triều Bân, Nhẫm thành.
Nhẫm thành là thành trì phía Tây Bắc gần biên giới nhất của triều Bân, nhưng không hoang vu, ngược lại đó là thành trì phồn hoa lớn nhất trong khu vực. Nhưng hôm nay, khắp phố lớn ngõ nhỏ lại không có một bóng người.
Tuy là ban ngày, nhưng sắc trời sáng sớm lại tối tăm mờ mịt, cuồng phong gào thét, những chiếc lá rụng bên đường bị gió cuốn lên, bầu không khí xơ xác, tiêu điều, tang thương bao trùm cả tòa thành từ tờ mờ sáng.
Phía trước huyện nha Nhẫm thành có một quảng trường khoảng mười dặm, xưa nay rất ít người lui tới, nhưng hôm nay có rất đông người quỳ xuống đường, người lớn, trẻ em, đàn ông và phụ nữ đều quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc bi thương.
Khoảng giữa trưa, cánh cổng đại lao mở ra, mấy chiếc xe tù lần lượt chạy ra. Trên chiếc xe tù đầu tiên là một lão nhân cường tráng vạm vỡ, để râu đen, mặt mũi cương nghị. Mặc dù lão nhân tóc tai bù xù, mặc bộ đồng phục tù trắng xám bẩn thỉu, nhưng ông vẫn ngồi thẳng lưng, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía trước.
Dân chúng đang quỳ gục trên mặt đất vừa nhìn thấy xe tù chạy lại gần, tiếng gào khóc lại càng thê lương vang vọng tận trời!
“Tư Đồ Lão tướng quân, Thiếu tướng quân, tiểu thư, kiếp sau tiểu nhân lại làm trâu làm ngựa cho các ngài!”
“Ông trời, ông mở mắt ra mà xem! Tư Đồ gia vào sinh ra tử vì triều ta, Lão tướng quân, Thiếu tướng quân lập bao nhiêu công trạng, thế mà hôm nay lại rơi vào cảnh cả nhà bị trảm, tịch thu tài sản! Ông trời ơi, cầu xin ông, ông cứu bọn họ đi!”
“Tư Đồ gia sao có thể là kẻ phản quốc cầu vinh? Đây là nỗi oan lớn tới nhường nào?”
Lão nhân tên là Tư Đồ Trường Cung, là quan nhất đẳng Thượng tướng quân, trên sa trường giết địch vô số, uy danh vang dội, khiến Tịch quốc luôn nhăm nhe biên giới triều Bân phải khiếp sợ. Ba mươi mấy năm nay ông trấn thủ Nhẫm thành, khiến cho Tịch quốc không thể bước vào lãnh thổ triều Bân nửa bước, biên cương được dẹp yên, khiến cho Nhẫm thành trở nên phồn hoa.
Khi còn sống, Lão Hoàng đế rất tín nhiệm và nể trọng Tư Đồ Trường Cung, Tư Đồ gia được sủng ái quang vinh. Đáng tiếc, năm năm trước Tân Hoàng đế lên ngôi, mấy vị đại thần trong triều đã nhận được lợi ích từ Tịch quốc, thỉnh thoảng lại thả lời gièm pha trước mặt Tân Hoàng đế.
Tư Đồ Trường Cung từ trước đến giờ ngay thẳng cương nghị, khinh thường việc nịnh hót, không có bạn tốt ở trong triều giúp đỡ giải thích để làm sáng tỏ. May mà có Lão Tướng quốc ủng hộ, Tư Đồ gia vẫn đứng vững vàng.
Nhưng năm ngoái, Lão Tướng quốc cáo lão về quê, Tịch quốc lợi dụng thời cơ tốt lần này, thông đồng với gian thần, vu hãm Tư Đồ gia cấu kết ngoại bang, ý đồ làm phản.
Hoàng Đế hưởng thụ cảnh thái bình, chưa nói đến việc càng ngày càng bất hòa với Tư Đồ gia, mấy năm nay lại nghe được không ít lời gièm pha, hắn đã sớm sinh lòng nghi ngờ với Tư Đồ Trường Cung. Lại thêm lần này mấy vị đại thần đáng tin cậy đồng thời thượng tấu, tin tức xác thực, long nhan giận dữ, không phân biệt trắng đen mà muốn xét nhà diệt tộc Tư Đồ gia.
Mấy vị cựu thần không đành lòng nhìn Tư Đồ gia cả đời vì nước mà lần này phải chịu oan, bọn họ liều chết can gián, cuối cùng cũng chỉ giữ lại được họ hàng thân thuộc.
Xe tù lần lượt đến quảng trường, nơi này là pháp trường của Nhẫm thành. Đại thần giám quan trong sân đã ngồi sau án thư hàng đầu chờ đợi. Hắn cũng là một trong những gian thần hưởng lợi từ Tịch quốc, cảm thấy vô cùng phiền chán với cảnh dân chúng cả thành khóc lóc tang thương!
Quan binh mở xe tù, cung kính mời Lão Tướng quân xuống. Bọn họ đều là những người sinh ra và lớn lên ở Nhẫm thành, hiển nhiên biết rõ việc Tư Đồ gia bị oan khuất, nhưng bọn họ thấp cổ bé họng, cũng chỉ có thể cho được chút tiếp đãi long trọng ít ỏi vào lúc này.
Trên chiếc xe tù theo sau chính là con trai lớn Tư Đồ Tương của Tư Đồ gia, quan nhị đẳng Thiếu tướng quân. Hắn có khuôn mặt tuấn tú, cho dù đang mặc quần áo tù nhân thì vóc người hắn vẫn cao lớn thẳng đứng, sự hiên ngang không thể che lấp. Thế nhưng ống tay áo bên phải hắn lại trống không, hắn đã bị mất cánh tay phải trong trận chiến cuối cùng cách đây tám năm.
Người cuối cùng đi xuống chính là con gái một của Tư Đồ gia, cũng chính là muội muội duy nhất của Tư Đồ Tương – Tư Đồ Vũ, tuổi gần mười sáu.
Vóc người Tư Đồ Vũ cao gầy mảnh khảnh, khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng, tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng là con gái nhà võ tướng, đối mặt với họa sát thân hôm nay, nàng cũng vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi!
Đại thần giám quan đối chiếu danh sách, sau đó đóng quan ấn. Các quan binh đỏ mắt khom người mời ba người Lão Tướng quân đi ra giữa quảng trường, nơi ba tên đao phủ đang chờ sẵn.
Dân chúng đang quỳ xung quanh lập tức sôi trào, tiếng khóc càng thêm thê lương, thậm chí có nhiều người đứng dậy bổ nhào lên phía trước. Hơn mười quan binh đi theo đại thần giám quan từ kinh thành tới đã sớm cầm mộc côn canh giữa ở bốn phía quảng trường, bọn họ không chỉ lớn tiếng mắng chửi mà còn không ngừng dùng côn chùy đánh mạnh về phía mọi người.
Tư Đồ Trường Cung quay đầu nhìn về phía con gái mình, ánh mắt trước giờ luôn sắc bén lúc này tràn đầy đau thương, là ông liên lụy đến bọn họ. Điều may mắn duy nhất chính là người bạn già của mình đã qua đời vào mấy năm trước, mà hai con trai của Tư Đồ Tương cũng may mắn sống sót, được người con dâu đã bị Tư Đồ gia hưu mang về nuôi, sống một cuộc sống yên ổn ở Khánh Châu xa xôi.
Tất cả những chuyện này đều là do Lão Tướng quốc tính toán từ nhiều năm trước. Ông ta lo lắng sau khi mình cáo lão về quê, trong triều sẽ không còn ai quan tâm đến Tư Đồ gia tộc, vậy nên ông ta đã lén khuyên bảo Tư Đồ Trường Cung. Nhưng Tư Đồ Trường Cung vốn là một nam nhi cứng rắn, nghe thế thì giận dữ, tuy đó là một cách phòng ngừa chu đáo, nhưng cũng là việc gây tổn hại thanh danh.
Nhưng ngược lại, Tư Đồ Tương tính tình tương đối ôn hòa lại rất cảnh giác. Đã vài năm, thỉnh thoảng trong triều lại truyền đến tin tức bất lợi khiến hắn lo lắng. Để đề phòng tai họa, hắn đã thương lượng với thê tử, sau khi được sự đồng ý miễn cưỡng của phụ thân, hắn tuyên bố với bên ngoài rằng, vì bản thân có vết thương, trở thành người tàn tật, không muốn liên lụy đến thê tử cho nên hai phu thê chia lìa.
Sau khi sắp xếp cho thê tử ở Khánh Châu, Tư Đồ Tương có thời gian rảnh rỗi sẽ đến thăm, mấy năm qua lần lượt sinh được hai đứa con trai. Lần này gặp phải tai họa, bởi vì không liên lụy họ hàng thân thuộc nên thê tử đã chia xa hiển nhiên tránh được một kiếp.
Tư Đồ Trường Cung thở dài nặng nề, ngửa đầu nhìn lên mặt trời chói chang trên bầu trời xanh, trong đôi mắt đã dày dạn phong sương dâng lên nước mắt. Đại thần giám quan đã không còn kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục, ba tên đao phủ đi lên áp ba người quỳ trên mặt đất.
Canh giờ vừa đến, lệnh bài được ném ra, đại thần giám quan hét lớn: “Hành hình!”
Trong tiếng khóc rung trời, ba cây đao sáng chói mắt vung cao.
Thần giới.
Trong một khu vườn đầy hoa, có một lão đầu mập lùn, lưng còng mái tóc trắng xóa, mặc áo bào màu đỏ thẫm, vừa ngâm nga một khúc ngắn vừa cầm kéo tỉ mỉ cắt tỉa những chiếc lá không trọn vẹn trên một cây mẫu đơn đang nở rộ. Mặt mũi của lão đầu hiền lành, bộ râu trắng quanh miệng dài tới mặt đất, bay lơ lửng trong không trung không hề dính bụi.
“Nguyệt Lão gia gia, không hay rồi! Tơ hồng của vị tên là Tư Đồ Vũ này…” Một cánh cổng đỏ tươi ở sau vườn đột nhiên mở ra, một cô gái xinh đẹp bước nhanh ra, nôn nóng nói.
Lão đầu không xoay người, nhưng giơ bàn tay với năm ngón tay mập mạp lên ngăn cô gái kia nói chuyện, gật gù đắc ý nói: “Tư Đồ Vũ, năm nay vừa mới mười sáu, là thiên kim của Tư Đồ gia. Tuy là nữ tử nhưng là sao Vũ Khúc hạ phàm đầu thai, năm năm sau sẽ trở thành tướng quân đứng đầu vang danh thiên hạ. Về mặt nhân duyên, hai mươi tuổi gả vào gia tộc Phong thị.”
Nói xong, lão đầu dương dương đắc ý xoay người lại: “Tiểu Mẫu Đan, thế nào? Mặc dù tiểu lão nhi đã sống mấy ngàn năm, nhưng cái đầu này vẫn hoạt động tốt lắm đấy!”
Vẻ mặt Mẫu Đan tiên tử bất đắc dĩ, giơ sợi dây đỏ trong lòng bàn tay lên lắc lắc: “Nguyệt Lão gia gia, ngài nói không sai chữ nào, thế nhưng tơ hồng của vị Tư Đồ Vũ này mới như thế, căn bản không được tới hai mươi tuổi!”
Là tiên tử môn hạ của Nguyệt Lão Thần Quân, Mẫu Đan tiên tử vừa mới đối chiếu sổ ghi chép nhân duyên để nối tơ hồng với nhau, nhưng không ngờ tơ hồng của Tư Đồ Vũ lại chỉ có một đoạn ngắn ngủn.
Lão đầu cau mày đặt cây kéo xuống, nghi ngờ tới gần, đưa tay cầm lấy sợi dây đỏ, bỗng nhiên sợi dây đỏ trở nên nhạt màu một cách nhanh chóng rồi biến mất. Sắc mặt lão đầu lập tức thay đổi, sau đó biến mất tại chỗ, một tiếng rống to truyền đến từ giữa không trung: “Tiểu lão nhi xuống Minh phủ một chuyến!”
Mẫu Đan tiên tử lắc đầu, xoay người bước trở lại cổng đỏ tiếp tục công việc của mình.