Chương 2: Kẹo đường
Mạnh gia và Tống gia vốn là thế giao, con cái đương nhiên cũng thân thiết, sau này Mai Nương và đại biểu ca tình đầu ý hợp, sau khi đến Nam viện Tống gia, năm sau đã sinh Phán Ca.
Tuy nói hai viện Đông, Nam chỉ cách nhau một bức tường, nhưng kể từ khi Mai Nương đến Nam viện, đã không còn gặp mặt nàng nhiều nữa, phần lớn đều vội vã nhìn lướt qua một cái vào những ngày lễ tết.
Một lát sau, Mai Nương bắt đầu ngồi không yên, nhìn Tống Nguyễn Lang đang trêu chọc Tống Phán Ca, nói: “Trời đã không còn sớm, Đông gia còn phải ra ngoài đi kiểm tra cửa hàng, không làm phiền nữa.”
Tống Nguyễn Lang nhìn về phía nàng, dung mạo nàng vẫn như lúc ban đầu, có điều thân hình lộ vẻ gầy gò, đôi mắt sáng ngời cũng không còn sinh động như trước, không biết đã chịu đựng điều gì.
“Được rồi.” Miệng nàng nói dứt lời, nhưng tay lại không buông ra.
Mạnh Mai Nương đón lấy Tống Phán Ca: “Tạm biệt Đông gia đi.”
Tống Nguyễn Lang: “Gọi tiểu cô đi.”
Về tình về bối phận, dù sao gọi tiểu cô cũng hợp lý hơn là gọi Đông gia. Mai Nương hiển nhiên cũng biết điều này, có điều nay đã khác xưa, nàng không dám hé miệng, tránh cho Tống Nguyễn Lang cảm thấy nàng đang lôi kéo làm quen, tìm lợi ích.
Tiểu Phán Ca mở to đôi mắt mơ màng, hai tay chậm rì rì khoanh trước eo, cúi xuống một cách lúng túng.
Tống Nguyễn Lang cất phần kẹo còn lại vào túi cho nàng: “Cầm cái này về, sau này muốn ăn thì nói với tiểu cô.”
Mạnh Mai Nương cúi đầu nói: “Cái răng đó chắc hỏng rồi.”
Tống Nguyễn Lang ngước mắt nhìn nữ nhân, khuôn mặt xinh đẹp khiến nàng có cảm giác thân thiết: “Ta nhớ Mai tỷ tỷ cũng không thích ăn, chỉ cần có chừng mực, sẽ không hỏng được.”
Khuôn mặt Mạnh Mai Nương hơi đỏ lên, khi đó Tống Nguyễn Lang sáu tuổi, mỗi lần ôm nàng đều có thể ngửi được một mùi hương trái cây khô ngọt ngào.
Ngày mùa hè, sau giờ ngọ thời tiết oi bức, khi nàng đang nghỉ ngơi ở tháp lạnh, Tống Nguyễn Lang đã trực tiếp cởi y phục mùa hè mỏng manh của nàng, vùi vào ngực nàng hút lấy mùi hương, lúc ấy đã dọa nàng giật mình.
Năm ấy nàng mười bốn tuổi, bộ ngực như nụ hoa mềm mại dần dần nhô lên, Tống Nguyễn Lang gục trên đầu nụ hoa mềm mại khẽ ngửi, lúc ấy nàng không dám cử động, cũng không khỏi nín thở.
Hơi thở của Tống Nguyễn Lang hướng lên dọc theo bộ ngực, đến xương quai xanh, cổ,… sau đó chỉ miệng nàng cười hì hì nói: Ta ngửi thấy rồi, là vị ngọt trong miệng Mai tỷ tỷ.
Nói xong tiểu nha đầu đạp chân bò lên tháp lạnh, hôn miệng nàng một cái, nói chính xác cũng không phải là hôn, mà là… khiến toàn thân nàng tê rần, sững sờ.
Bước ra khỏi ngưỡng cửa, làn gió nhẹ thổi bay hơi nóng trên mặt, bước chân của Mai Nương hỗn loạn, bỗng nhiên một bàn tay giữ nàng lại.
Tống Nguyễn Lang nói: “Đại biểu ca không ở nhà, nếu Mai tỷ tỷ nhàm chán, cũng có thể đến Đông viện.”
Trong khoảnh khắc, trái tim của Mai Nương trở nên tê liệt, nàng gật đầu rút tay áo, dẫn Tống Phán Ca đi về phía Nam viện.
Nam viện trồng rất nhiều cây hoa quế, cứ đến mùa này là mùi thơm nồng nàn khó cưỡng, quyện với chút ngọt ngào trong tiếng gió xào xạc khiến Mai Nương không tự chủ mà cắn môi.
Thẩm thị đang đọc thư ở trước đình, sau khi nhìn thấy nàng thì nghiêm mặt: “Sao giờ mới trở về?”
Tống Phán Ca bị sắc mặt của nãi nãi dọa sợ, theo bản năng định trốn ra phía sau Mai Nương, Mai Nương vỗ vỗ con gái: “Ở Đông viện nói chuyện một chút.”
“Hừ, ngươi còn không biết xấu hổ mà đi Đông viện, sinh ra một đứa câm không biết nói chuyện, còn có mặt mũi mà đứng trước mặt người ta.”
Nam viện Tống gia chỉ có một nam đinh là Tống Quan Trúc, vì vậy quan niệm trọng nam khinh nữ rất nặng, Mai Nương vào cửa sáu năm chỉ sinh được một nữ nhi là Phán Ca, hơn nữa còn không biết nói, Thẩm thị lại càng chướng mắt nàng.
Thẩm thị gấp thư lại: “Quan Trúc nói năm nay có thể trở về, có chút chuyện ta muốn dặn dò ngươi trước.”
Việc làm ăn của Tống gia ngày càng lớn mạnh, Tống Quan Trúc hàng năm điều hành cửa hàng ở bên ngoài, có khi một hai năm mới trở về một lần, lần nào cũng gửi thư cho Thẩm thị. Nói đến đúng là nực cười, cho đến hôm nay, ngay cả nét bút của trượng phu mình, Mai Nương cũng chưa từng nhìn thấy.
Mai Nương: “Xin nương cứ nói.”
Thẩm thị: “Quan Trúc đã có một phòng thiếp thất ở bên ngoài, bây giờ đã mang thai, sắp tới sẽ cùng nhau trở về.”
Phu quân của mình nạp thiếp, Mai Nương thân là chính thê chỉ biết vùi đầu vào im lặng, không một tiếng khóc, một lúc lâu sau mới nói: “Con dâu đã biết, chỉ cần có thể khai chi tán diệp cho Tống gia, Mai Nương không có ý kiến.”
Thẩm thị: “Ừ, coi như ngươi thấu tình đạt lý, Kim di nương bên kia ngươi cũng đi nói một tiếng, tránh cho đến lúc đó nàng lại gây rối.”
Sau khi biết Mai Nương sinh con gái, Thẩm thị đã làm chủ cho Tống Quan Trúc nạp thiếp, tên là Kim Viện, nhà buôn bán gỗ, nhỏ hơn Mai Nương ba tuổi, cùng năm gả vào đã sinh một con gái, tên là Vọng Đệ.
Có điều tính cách của Kim Viện và Mai Nương rất khác nhau, nàng ta ngang ngược điêu ngoa, cực kỳ đanh đá, thường xuyên đối nghịch với Thẩm thị, không hề chịu đựng một chút tức giận nào.