1 – Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp gỡ
“Chị, chị có muốn đi xây lâu đài cát với em không?” Giọng cô bé vẫn còn non nớt, nhỏ giọng hỏi cô gái trẻ xinh đẹp đang ngồi trên ghế đá công viên.
Cô bé xinh đẹp tóc ngắn có đôi mắt đen láy, thoạt nhìn khoảng bảy, tám tuổi. Tuy cô không phải là người nhưng vừa nhìn đã biết cô bé này là người có thể chất đặc biệt.
Mà cô là yêu, lại biết được cô bé này có “thể chất Đường Tăng” hiếm thấy trăm năm mới có. Đường Tăng mấy trăm năm mới có thể luân hồi chuyển thế một lần. Tục truyền chỉ cần có được máu thịt của Đường Tăng thì sẽ giúp tu vi tăng nhanh, hơn nữa máu thịt cũng thơm ngọt dị thường, giống như thuốc phiện, khiến cho các giới si mê.
Tuy nhiên… người bình thường có thể chất Đường Tăng cũng rất dễ bị mất mạng. Nguyên nhân không gì khác là do yêu ma quỷ quái tranh giành ăn thịt, nếu không thì cũng là bị lợi dụng thân thể cho đến chết, không một ai có thể sống đến già.
Nhưng cô bé này lại có thể sống đến bảy, tám tuổi?
“Nhóc con, tránh xa tôi ra.” Cô gái lạnh lùng cảnh cáo. Tuy cô thuộc Huyết tộc cao quý, nhưng không có nghĩa là cô có thể nhịn được thiên tính của mình mà không xé nát cô bé.
Ngày thường công viên này khá thưa thớt, cô còn tưởng rằng mình đã tìm được một nơi yên tĩnh, nhưng không ngờ lại bị cô nhóc này phá hỏng hoàn toàn.
Cô bé lại không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi: “Chị ơi… chị cũng giống Tiểu Điềm… không có bạn bè sao? Thế nên… chị mới ngồi một mình ở đây sao?”
“Không phải.” Câu trả lời ngắn gọn hờ hững.
Cô bé bẹt miệng, nghẹn ngào nói: “Tiểu Điềm… không có bạn bè… Tất cả mọi người đều sợ em… nói em nhìn được ‘thứ bẩn thỉu’… cho nên không ai để ý đến em…”
“Ha ha, nếu nhóc con thấy được những ‘thứ’ người bình thường không nhìn thấy được, vậy thì hẳn cũng có thể phân biệt được người và yêu, nhóc không sợ tôi sao?” Cô gái nở nụ cười tuyệt đẹp với cô bé, nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng.
Cô bé giương đôi mắt to ngấn nước nhìn cô gái trước mặt, sợ hãi hỏi: “Chị là… yêu sao?”
“Đúng vậy, nhóc con không sợ tôi ăn thịt em sao?”
Cô bé giống như không hiểu chuyện đời hiểm ác, ngây thơ nói: “Nhưng mà ba em nói… yêu cũng có người tốt người xấu, quỷ hồn cũng vậy… cho nên mình phải thử hiểu bọn họ…”
Ha ha, thì ra là như vậy. Năng lực bảo vệ trên người cô bé là do ba cô cho, nếu không chắc chắn cô bé cũng không thể sống được đến tuổi này. Tuy nhiên năng lực này yếu ớt đến mức không còn dư lại bao nhiêu. Còn việc, ba của cô bé là thần thánh phương nào, cô không có hứng thú nhiều.
“Ngây thơ, ngu xuẩn.” Cô gái nói xong lập tức đứng dậy rời khỏi, để lại cô bé đứng một mình tại chỗ.
***
Thấy cô gái rời khỏi, cô bé cũng yên lặng đi về hướng ngược lại, tự đắp cát chơi một mình.
Cứu tôi…
Cứu tôi với…
Mau cứu tôi với…
Cô bé đang đắp cát, nghe thấy tiếng kêu của ai đó lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng ai, vội vàng nói: “Là… ai đó?”
Tôi ở đây…
Tôi đau quá…
Mau tới…
Cô bé biết đây không phải là tiếng kêu của con người. Mặc dù có hơi sợ, nhưng mà… nếu đối phương thực sự gặp khó khăn thì sao?
Cô bé men theo tiếng kêu đi tới hồ nước trong công viên, cũng không thấy bất cứ ai, nói: “Ai… ai đang gọi tôi?”
Trong nháy mắt, vô số bàn tay đen kịt vươn ra từ trong hồ hung ác kéo cô bé xuống nước. Cô bé bị rơi xuống nước cố gắng giãy giụa, nhưng không sao thoát khỏi sự trói buộc của những bàn tay đen kia, ý thức dần dần mất đi…
Một tia laser màu lam bắn vào trong hồ, cô bé được bao quanh bởi một quả cầu ánh sáng trong suốt màu nước, quả cầu ánh sáng từ từ trôi vào bờ, cuối cùng cô bé rơi vào trong lòng cô gái kia.
“Khụ… khụ khụ…” Vì rơi xuống nước không lâu nên chỉ bị sặc nước, cô bé nhíu chặt chân mày ho khụ khụ.
Vừa mở mắt nhìn thấy chị gái xinh đẹp vừa mới gặp, cô bé hoàn hồn khóc rống lên, ôm chặt cô gái: “Hu hu hu… hu hu… Em… em sợ… hu hu hu…” Tiết trời đầu thu mát lạnh khiến toàn thân cô bé khẽ run lên.
Cô gái lạnh lùng nói về phía mặt hồ: “Mau cút đi, ta không muốn ra tay giết chóc.”
Những bàn tay đen ngòm khắp nơi lập tức bỏ chạy không còn bóng dáng.
Sau khi rời khỏi cô bé không lâu, cô cảm nhận được sự xao động trong hồ nước này. Huyết tộc có tính máu lạnh từ nhỏ, cô không hiểu sao mình lại quay lại, càng không hiểu tại sao mình lại cứu cô bé.
“Âu Tiểu Điềm! Tiểu Điềm!”
Một giọng nói từ phía xa truyền đến, thoạt nhìn người đó là một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi.
Từ xa nhìn thấy người trong lòng cô gái là con gái mình, người phụ nữ vội vàng chạy đến với vẻ mặt căng thẳng: “Tiểu Điềm! Tiểu Điềm! Con gái của tôi đã xảy ra chuyện gì?” Thấy con gái mình toàn thân ướt đẫm, người phụ nữ cũng biết đã có chuyện xảy ra.
Cô gái nói ngắn gọn: “Cô bé rơi xuống nước, nhưng không có gì đáng ngại.”
“Rơi xuống nước? Sao có thể như vậy? Là… cô cứu con bé sao?”
Cô gái đưa cô bé trong lòng cho người phụ nữ, nói: “Đúng lúc tôi đi bộ ngang qua, thấy con gái chị vô tình ngã vào hồ…”
“Trời ơi! Cảm ơn trời đất, cảm ơn, cảm ơn cô đã cứu con gái nhà tôi… Xin lỗi bây giờ mới hỏi, cô là ai? Bởi vì tôi phải đưa con bé đến bệnh viện, cô có tiện ghé vào ăn bữa cơm đơn giản với chúng tôi không? Tôi muốn cảm ơn cô đã cứu con gái tôi.” Người phụ nữ thật lòng biết ơn cô gái trước mặt đã cứu con gái mình.
Cô gái nhìn chằm chằm khuôn mặt cô bé, nhớ lại… khi đó nhóc con này ở trong ngực mình còn run rẩy vì lạnh, nhưng cái ôm nhẹ của cô nhóc lại làm cô gái cảm thấy rất… ấm áp.
Ấm áp? Huyết tộc vốn dĩ không thể cảm nhận được sự “ấm áp”… Nhưng cô lại cảm nhận được sự ấm áp trên người cô nhóc này.
Hừ, nếu đã là vấn đề không nghĩ ra được, vậy thì cứ để thời gian giải quyết. Suy cho cùng, thời gian chính là thứ mà Huyết tộc có nhiều nhất, cũng vừa lúc có thể trói cô nhóc kia ở bên cạnh để tăng thêm niềm vui cho cuộc sống vốn khô khan tẻ nhạt của mình.
Cô gái nói một cách nhã nhặn lịch sự: “Tôi tên Tiêu Nguyệt, nếu không làm ảnh hưởng tới bữa tối thì tôi rất vui lòng.”