Chương 1
Bản beta lại vào ngày 28/8/2016
Tháng tư, trăm hoa đua nở, thời tiết từ lạnh chuyển ấm.
Nửa đêm, gió nổi lên.
Sao đầy trời, một buổi tối yên tĩnh.
Màn đêm vô tận che dấu cả vui lẫn buồn, không thể bày tỏ cùng ai.
Phòng làm việc sáng ánh đèn.
Lộ Lộ đặt bây bút trong tay xuống, chỉnh đèn tối hơn, tìm một điếu thuốc, đánh lửa, hút vào một hơi sâu, từ từ nhả khói, khói thuốc bay biến, vô cùng thoải mái.
Cô đơn như một con rắn quấn quanh người, không cách nào thoát nổi.
Lộ Lộ đứng dậy đi đến ban công, nhìn thành phố đã chìm vào giấc ngủ, lâm vào trầm tư.
Qua nửa năm rồi nhưng Lộ Lộ vẫn còn nhớ rõ, cái đêm đó của nửa năm trước, hai câu cuối cùng kia mà Tang Du đã nói với cô.
Đêm đó, Tang Du mặt không chút cảm xúc nói với Lộ Lộ rằng: “Chúng ta chia tay đi”.
Lộ Lộ đáp: “Được.”
Tang Du sửng sờ, cúi đầu. Nhưng ba giây sau, ngẩng lên, hỏi: “Không hỏi tôi lý do?”
Lộ Lộ ngây ngẩn, nhắm mắt. Nhưng hai giây sau, mở ra, hỏi lại: “Cần gì phải hỏi?”
Và rồi, Tang Du cầm lấy hành lý đã chuẩn từ trước, kiên quyết ra đi.
Còn phải hỏi lý do? Lộ Lộ cười trong cay đắng.
Lộ Lộ và Tang Du đều là sinh viên nổi bật của học viện mỹ thuật. Lộ Lộ thì hoạt bát, Tang Du lại khá trầm tính, mỗi người mỗi vẻ. Hai người con gái xinh đẹp, tóc dài tung bay, dáng người thanh mảnh, hát hay nhảy giỏi, lại vẽ tốt, tài năng đầy mình, rất nhanh đã giành được danh tiếng hoa khôi của nghành.
Lần đầu gặp Tang Du, Lộ Lộ ngâm lên câu thơ của Vương Bột: ” Bắc ải tuy xa, phù diêu khả tiếp; đông ngung đã thệ, Tang Du phi vãn”. Tang Du ngạc nhiên, bởi vì trùng hợp là cha mẹ đã dựa trên câu thơ này để đặt tên cho cô.
[trích trong Đằng Vương các tự của Vương Bột. Dịch thơ: Biển bắc tuy xa xôi, nhưng cưỡi gió có thể đi tới. Đã để trôi qua lúc mặt trời mọc ở phương đông, nhưng khi bóng lặn khóm tang du, phải đâu đã muộn.
Lần đầu gặp Lộ Lộ, Tang Du ngâm ra câu từ của Triệu Dĩ Phu: ” Tiết lộ phiêu hàn, lũ kim hiến xảo, trang thành thủy tinh đình tạ. Phi nhứ Du dương, tán hoa thất thần, tuyệt thắng thúy kiều hồng dã”[2] Lộ Lộ ngạc nhiên, bởi vì trong những câu thơ yêu thích nhất của cô, thì câu này ở vị trí đầu tiên.
Hai người học cùng một khoa nên quen biết ở năm nhất, tâm hồn đồng điệu rồi yêu nhau ở năm thứ hai. Lúc còn trẻ ấy, cả hai người đều làm mối tình đầu của nhau.
Tại cái tuổi thanh xuân rực rỡ như hoa như ngọc. Tại cái học viện mỹ thuật nơi cho phép cá tính duy ngã độc tôn tồn tại. Hai người con gái vô ưu vô lo, đã yêu là yêu, chưa từng nghĩ đến nguyên nhân và cũng chưa từng nghĩ đến hậu quả.
Nhưng dù ít dù nhiều, hai người cũng biết thứ tình cảm này không thể phơi ra ngoài ánh sáng, không thể không kiêng dè điều gì như những đôi tình lữ bình thường. Vậy nên hai người lặng thầm ở cạnh nhau. Tuy rằng phong cách của học viện mỹ thuật luôn cởi mở, nhưng chủ yếu vẫn là tình yêu nam nữ. Vậy nên ngoài hai người bạn thân là Tần Hạo và Mai Hinh biết được quan hệ của hai cô, thì những người khác đều chỉ cho rằng hai cô là bạn bè thân thiết.
Tần Hạo vốn là một trong những người từng theo đuổi Lộ Lộ. Thích chơi bóng rổ, dáng người cao lớn, khôi ngô tuấn tú, dám nói dám làm, là hình mẫu chuẩn mực của đàn ông. Về sau biết được tình cảm giữa Lộ Lộ và Tang Du, cậu ta cũng chỉ còn biết hoàn toàn hết hy vọng.
Mai Hinh có vẻ ngoài hết sức đáng yêu, mặt tròn mắt to, thanh tú xinh đẹp, lanh lợi hoạt bát, y như búp bê. Cô vốn là bạn thân của Tang Du, hai người cùng lớp từ tiểu học đến tận đại học, tình cảm sâu sắc. Có lẽ vì yêu ai yêu cả đường đi, từ lúc Tang Du và Lộ Lộ thành một cặp, thì Mai Hinh và Lộ Lộ cũng trở nên thân thiết.
Duyên phận là thứ kì diệu. Ai mà ngờ rằng, Tần Hạo và Mai Hinh vốn là hai người xa lạ lại đến được với nhau. Ai mà ngờ rằng một lần đến là dừng lại cả mấy năm, cho đến tận bây giờ hai người vẫn tình ý sâu đậm, khiến cho người khác cực kỳ hâm mộ.
Có Tần Hạo cùng Mai Hinh chứng kiến và tán thành mối quan hệ này, Lộ Lộ và Tang Du cũng không cô đơn. Các cậu yêu, chúng tôi cũng yêu và không quên quan tâm bạn bè. Bốn người trẻ tuổi thường cùng nhau nâng cốc hỏi trời xanh, rất vui vẻ.
Cha mẹ của Tang Du đều là công chức nhà nước. Tang Du rất biết đầu thai, sinh ra trong gia cảnh giàu có không cần lo ăn cũng không cần lo mặc. Tiền bạc không phải thứ mà Tang Du bận tâm, thứ khiến cô lo nghĩ là làm thế nào mới có thật nhiều thời gian riêng tư với Lộ Lộ. Ở trường quá nhiều người nên làm cái gì cũng không tiện. Tang Du vì thế mà suy nghĩ đến hao tâm tổn sức.
Thường thường, đầu óc cũng sâu thêm khi tuổi tác tăng lên. Năm thứ ba đại học ấy, cuối cùng Tang Du cũng nghĩ được cách, ra ngoài thuê nhà riêng. Lộ Lộ do dự rồi gật đầu đồng ý. Hai người lấy thi cử làm lý do để chuyển ra khỏi ký túc xá, bắt đầu cuộc sống còn ngọt hơn cả mật.
Hai người yêu nhau từ năm thứ hai, nhưng bị hoàn cảnh hạn chế nên hành động thân mật chỉ dừng lại ở ôm và hôn. Bây giờ thuê nhà, có thế giới của riêng hai người, cuối cùng cũng được tiến xa hơn. Làm chút chuyện mà những người yêu nhau thường làm.
Lộ Lộ nhớ rõ cái đêm ấy, Tang Du dù đau cũng hạnh phúc, nở rộ đến mức tận cùng dưới ngón tay cô.
Tang Du nhớ rõ trong chớp mắt ấy, Lộ Lộ chìm vào mơ màng, lộng lẫy sáng chói dưới thân cô.
Trên tấm khăn trải giường màu xanh da trời nhạt lấm tấm những dấu đỏ, hai người vừa trải qua cuộc triền miên nhoẻn miệng cười.
Yêu một người và cũng được người đó yêu là điều vui sướng và hạnh phúc nhường nào.
Đến tận buổi tối trước khi tốt nghiệp, người sắp phải du học ở Úc là Tang Du đến nhà tìm Lộ Lộ. Vương vấn khi chia xa, Tang Du nói tôi không muốn đi. Lộ Lộ nói cơ hội khó có được, được ra nước ngoài du học là ước mơ của biết bao nhiêu người, hãy cứ đi đi. Tang Du nói cậu phải chờ tôi. Lộ Lộ nói nhất định. Tang Du nói ngoéo tay.
Thế là, hai ngón út thon nhỏ móc lại cùng nhau, lắc một cái, lay một cái, đồng ý một hẹn ước kéo dài ba năm.
Lập tức phải chia xa, trăm vạn lời muốn nói ẩn trong ánh mắt hai người nhìn nhau. Sự buồn thương khiến hai người ôm nhau, cảm giác không thể nói nên lời khiến hai người hôn nhau. Nhưng ông trời trêu ngươi thật đúng dịp, ngay tại lúc hai người đang lén lút ôm hôn thì bị cha của Lộ Lộ bắt gặp. Từ đó về sau, tình yêu vụng trộm của hai người bị đưa ra ánh sáng.
Câu chuyện thật cẩu huyết biết bao.