Chương 10
Tiểu Chu đi rồi, Lộ Lộ nhìn sang Lăng Gia có chút xấu hổ, cũng vì tay và mặt của cô đều đồng thời đặt ở những bộ phận nhạy cảm của Lăng Gia. Muốn không xấu hổ cũng khó.
Ngược lại, biểu hiện của Lăng Gia lại thờ ơ, giống như chưa từng có gì xảy ra. Không để ý đến Lộ Lộ, kéo ghế xoay về chỗ tiếp tục cúi đầu làm việc.
Lộ Lộ cảm thấy dù sao mình vẫn nên nói cái gì đó, do dự một hồi mới mở miệng: “Vừa nãy…”
“Lo vẽ đi!”
Lộ Lộ mới phun ra hai chữ liền bị Lăng Gia lạnh lùng cắt ngang, cảm thấy bất mãn, tự biết đuối lý nên cũng không tiện nói thêm gì nữa. Chỉ có thể cầm lấy bảng phối màu tiếp tục làm việc.
Thời gian sau đó không có gì xảy ra.
Đến giờ nghỉ trưa, trợ lý Tiểu Chu tới đưa cho Lăng Gia hộp đựng cơm. Phần cơm đặc biệt này đặt làm riêng cho Lăng Gia, cải thìa kết hợp với thịt rất dinh dưỡng. Lăng Gia ngừng làm việc, cầm đũa lên ăn trưa, nhìn sang lộ Lộ vẫn ở trên tường vẽ tranh, người này không thấy đói sao? Lăng Gia cũng chẳng buồn quan tâm, tự ăn cơm của mình.
Lộ Lộ ngửi được mùi thơm của thức ăn, bụng cũng bắt đầu kêu vang ùng ục. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mặt trời đã lên tới đỉnh, thì ra đã là buổi trưa, đến giờ ăn trưa.
Từ thang xếp bước xuống, để bút vẽ và bảng phối màu sang một bên, cầm lấy cái túi để trên mặt đất, từ bên trong túi lấy ra bánh mì và sữa. Đem chúng tưởng tượng thành bữa tiệc ngon lành mà ăn.
Lộ Lộ mua bánh mì và sữa từ lúc sáng, mua trong siêu thị nhỏ. Trước kia cô cùng Tần Hạo và Mai Hinh sống cùng nhau luôn chuẩn bị cơm trưa đàng hoàng, rồi cuộc sống dần trở nên bận rộn nên bánh mì và sữa vô hình chung thành thói quen của ba người bọn họ.
Lăng Gia ăn không nhiều, ăn vài miếng đã no, quay đầu sang đúng lúc nhìn thấy Lộ Lộ đang gặm bánh mì. Không khỏi ngạc nhiên, đây là cơm trưa của cô ta à? Trong lòng hiện ra một tia không đành lòng.
Bất quá cái không đành lòng đó chỉ chợt lóe ra mà thôi.
Lăng Gia nhìn thấy hơn nửa phần cơm còn lại của mình, khóe môi chợt hiện lên ý một cười xấu xa. Cô gọi điện cho Tiểu Chu, bảo Tiểu Chu đi mua một củ cà rốt, Tiểu Chu nghe thấy thế liền choáng váng, không biết Lăng Gia cần cà rốt để làm gì nhưng cũng không tiện hỏi. Chỉ có thể chạy nhanh đến chợ ngầm gần Thụy Phong mua một củ cà rốt, theo ý Lăng Gia dặn dò thì chỉ mua một củ, người bán hàng lúc đầu thấy Tiểu Chu là một người đàn ông mà đi chợ thì thầm khen chàng trai này thật tốt, biết lo việc nhà nhưng rồi thấy tên này chỉ mua một củ cà rốt liền chán chẳng buồn nói, ngay cả hỏi cũng không hỏi liền đòi năm đồng.
Tiểu Chu mua được cà rốt, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về công ty rửa sạch rồi đưa đến văn phòng Lăng Gia. Trong lòng nói thầm chẳng lẽ Lăng Gia thiếu vitamin nên cần cà rốt để bồi bổ?
Lăng Gia thấy Tiểu Chu đi ra ngoài rồi mới ho một tiếng, nói: “Này! Cô qua đây!”
Lộ Lộ lúc này đang từng miếng từng miếng gặm bánh mì, nhìn xe cộ chạy ngược chạy xuôi ngoài cửa sổ đến ngẩn người thì làm sao mà nghe thấy tiếng gọi của Lăng Gia?
Lăng Gia cau mày, xé một trang giấy, vo thành viên rồi đưa tay ném về phía Lộ Lộ. Cục giấy chạm vào quần áo, Lộ Lộ lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Lăng Gia, hỏi: “Cô làm gì thế?”
“Cô qua đây!”
Lộ Lộ ngậm bánh mì đi qua, hàm hồ hỏi lại: “Qua làm gì?”
“Bánh mì không có dinh dưỡng, đừng ăn. Mấy thứ này tôi ăn không hết, cô ăn đi, còn cả củ cà rốt nữa, ăn hết đi!” Lăng Gia chỉ vào hộp đựng cơm, bộ dạng không cho từ chối. Không phải cô cười nhạo tôi tìm bạn trai giống gấu ngựa sao? Tôi khiến cho cô giống thỏ! Người kiêu ngạo sẽ không ăn đồ thừa, cô không phải lại người kiêu ngạo sao? Tôi sẽ dập cái tắt tính ngạo mạn của cô.
Quả nhiên Lộ Lộ trợn mắt, không hài lòng mà hỏi: “Tôi không phải con thỏ, làm sao phải ăn cà rốt? Còn nữa, tại sao tôi phải ăn cơm thừa của cô?”
Lăng Gia vui vẻ hỏi lại: “Hôm qua cô nói gì tôi còn cả hôm nay cô làm gì tôi, không nên quên chứ? Xin lỗi là lễ phép căn bản nhất hẳn cô biết chứ?”
Lộ Lộ hiểu là Lăng Gia đang trách mình không xin lỗi đúng lúc, nên tìm biện pháp trả thù mình. Lộ Lộ vốn còn đang tìm cơ hội thích hợp nói một tiếng xin lỗi với Lăng Gia, bây giờ thì tốt rồi, cô nhìn thấy bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến của Lăng Gia, tư tưởng “thù giàu” lại nổi lên, cái đồ vô sỉ, tôi sẽ không xin lỗi, tôi không cho cô như ý!
Lộ Lộ liếc qua hộp đựng cơm mà Lăng Gia chỉ mới ăn vài miếng, đột nhiên giương ra bộ mặt tươi cười vui vẻ, “Chưa, làm sao mà quên được? Cơm ngon như vậy đổ đi thật phí, cô thương tiếc tôi ăn bánh mì không có dinh dưỡng nên cho tôi ăn cơm, đúng là người tốt, tôi sẽ không khách sáo.”
Nói rồi Lộ Lộ cầm lấy củ cà rốt cắn một miếng, cắn một miếng liền muốn phun ra ngay lập tức, cô căm ghét cà rốt. Nhìn bên ngoài tươi tắn nhưng bên trong lại xốp, ai mua cà rốt này vậy? Thật là không có mắt! Cái này làm sao mà ăn được!
Lăng Gia thiếu chút nữa bật cười khi nhìn thấy biểu tình của Lộ Lộ , nhưng vẫn cố gắng nghiêm túc nói: “Ăn hết đi, không được nhả ra, để thừa một tí cũng không được. Nếu không lập tức thu dọn đồ đạc đi luôn.”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải đi luôn?”
“Tôi là chủ quản của công ty, cô nói xem dựa vào cái gì?”
Lộ Lộ không thể nói gì, quỷ cũng biết Lăng Gia là người giữ chức vụ cao thứ hai trong Thụy Phong. Làm mất lòng Lăng Gia thì người ta muốn đuổi cô đi lúc nào, cô sẽ phải đi lúc đó. Vì tiền nên Lộ Lộ chỉ có thể nhịn, Lộ Lộ siết nắm tay cố gắng kiềm chế ăn hết cà rốt, rồi lại cầm lấy hộp đựng cơm, cố ý ngồi đối diện với Lăng Gia ăn ngon lành.
Lăng Gia ngẩn người, cơm thừa của cô ngay cả Hướng Vân Thiên cũng chưa từng ăn, nhưng lại được Lộ Lộ ăn một cách ngon lành, Lăng Gia đột nhiên cảm thấy có chút không chấp nhận nổi. Bên trong cảm giác không chấp nhận được còn xen lẫn một tia ưu tư bởi vì trong trí nhớ từ trước đến giờ thì Lộ Lộ là người đầu tiên ăn cơm thừa của cô.
Lăng Gia vốn tưởng rằng Lộ Lộ sẽ từ chối sau đó cho cô một lời xin lỗi nhưng biểu hiện của Lộ Lộ lại làm cho cô thất vọng, hừ lạnh một tiếng, Lăng Gia khinh thường nói: “Thì ra cô cũng chỉ có vậy!”
Bắt Lộ Lộ ăn cơm thừa cũng không sao cả, nhưng những lời Lăng Gia nói lại làm Lộ Lộ tổn thương.
Lộ Lộ nghĩ thầm rằng đúng vậy đó, tôi cũng chỉ có vậy thôi, nếu không thì Tang Du cũng sẽ không đi. Tôi nếu không chỉ có như vậy, thì sẽ không phải chịu đến nông nỗi như hiện nay. Tôi chính là như vậy đó, cô làm gì được tôi?
Cô nếu đã là loại thích xem thường người khác. Tôi sẽ thuận theo ý cô, để cho cô coi thường đến cùng. Lộ Lộ tức giận vì mình mà giải thích, địa vị của tôi không cao như cô nhưng phẩm chất tuyệt đối ngang hàng, ai có thể khinh thường ai? Việc đó cũng như việc bắt xe về nhà, tôi xui xẻo thì tôi bắt phải xe không tốt, cô may mắn nên cô bắt được xe tốt. Ngồi lên xe tốt rồi thì được quyền dạy đời người khác sao? Đừng có nghĩ như vậy, cô mà không chen lên thì cô cũng không về được nhà thôi, cô bắt được xe tốt thì tôi phải ngước mắt lên nể trọng cô sao.
Dù sao ba tháng sau thì tôi đi đường tôi, cô đi đường cô. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi. Quan tâm nhau làm gì? Bất quá chỉ là khách qua đường giữa biển người mênh mông mà thôi, ai thật có thể nhớ rõ ai?
Lộ Lộ càng nghĩ càng buồn bực, cơm bỏ vào miệng càng lúc càng nhiều. Cô cúi đầu, tóc mái rơi xuống khiến cho Lăng Gia không nhìn được nét mặt của cô. Nhưng từ bộ dạng phồng má nhai cơm hết cỡ thì Lăng Gia biết con người kiêu ngạo này đã bị cô trả thù thành công.
Nhưng trả thù thành công lại không làm cho Lăng Gia vui sướng chút nào, nghĩ lại thì Lộ Lộ quả thật cũng không có lỗi gì lớn. Ngày hôm qua cô còn không cho Lộ Lộ đặt dụng cụ lại văn phòng quả thật là cô không đúng trước. Những việc ngoài ý muốn hôm qua thì thật là chuyện không ai ngờ tới được.
Lăng Gia không thoải mái vì Lộ Lộ cùng Tần Hạo nói những thứ này nọ ở sau lưng cô. Kỳ thật từ trước đến giờ một số nhân viên ở sau lưng cô nói những lời khó nghe so với Lộ Lộ chỉ có hơn chứ không có kém, ít nhiều cũng có những lời cực kỳ khó nghe truyền đến tai cô. Chính là chưa bao giờ quá mức để ý, dù sao trên đời chẳng ai hoàn mỹ, có thể khiến cho người khác ghen tỵ chứng minh rằng bản thân mình có thực lực, cùng những người đó tranh cãi chỉ làm giảm giá trị bản thân mình.
Những lời nguyền của Lộ Lộ tất cả đều ứng nghiệm là điều vượt ra ngoài tưởng tượng của Lăng Gia, đây mới là điều làm cho cô cảm thấy không thoải mái nhất. Trước kia đã nghe qua nhiều lời nguyền rủa nhưng cũng chưa bao giờ thành sự thật, nhưng người mới quen vài ngày như Lộ Lộ nói câu nào liền thành sự thật câu đó. Điều này làm cho Lăng Gia thêm vài phần đề phòng, Lăng Gia không mê tín nhưng việc này cũng quả thật quá quỷ quái. Trực giác nói cho Lăng Gia biết sau này phải đề phòng Lộ Lộ, có thể tránh xa thì tránh xa.
Rất nhanh, Lộ Lộ đem hộp cơm ăn hét, cô lau miệng, vỗ bụng rồi tùy tiện nói: “Cảm ơn, no rồi.”
Lăng Gia nhìn dáng dấp lại muốn gây sự của Lộ Lộ, vừa muốn hòa nhã với người này thì không ngờ cô ta lại bày ra bộ dáng trêu ngươi như vậy. Lăng Gia nghiến răng bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Cô đã có tấm lòng tiết kiệm lượng thực thì từ nay về sau cơm thừa của tôi tất cả đều để cho cô nhé.”
Tiếp đó Lăng Gia lại gọi điện cho Tiểu Chu nói anh ta mỗi lần đưa cơm đều phải kèm theo một củ cà rốt, Tiểu Chu hít một hơi lạnh gật đầu đồng ý. Nghĩ thầm rằng xem ra Lăng Gia thật sự là thiếu vitamin rồi, mình về sau phải mua cà rốt dự trữ sẵn để đỡ tốn công mỗi ngày đi chợ.
Lộ Lô không có chỗ trút giận, cô cũng biết thứ Lăng Gia muốn quả thật chính là một câu xin lỗi, nhưng vừa mới ăn cơm thừa thì làm sao cô dễ dàng để bị luất phục như vậy? Huống hồ cô vốn thấy chướng mắt bộ dáng không xem ai ra gì của Lăng Gia.
Lộ Lộ ra vẻ không thèm để ý nói: “Tốt thôi, bữa trưa miễn phí ai chẳng muốn ăn? Cô còn giúp tôi bổ sung vitamin nữa. A di đà phật, thật sự cảm ơn nhiều lắm.”
Hai người nhìn nhau, kẻ tám lạng người nửa cân, lần đọ sức này ai cũng không dành được phần thắng.
Hai người này khiến cho cả thượng đế cũng không đành lòng xem tiếp, ngài lặng lẽ điểm thánh giá rồi bỏ đi.