Chương 104
Sáng sớm hôm sau, Lộ Lộ bị đồng hồ báo thức gọi dậy, cô đập đồng hồ một cái, cố gắng mở mắt ra, quay đầu sang nhìn Lăng Gia đang ngủ ngon lành, Lộ Lộ thật sự chỉ muốn đấm cho Lăng Gia hai cái vào mặt.
Lộ Lộ xoa xoa cái hông đang nhức mỏi, giùng giằng rời giường, tắm rửa qua loa xong, nấu chút bột yến mạch làm bữa sáng. Mặc quần áo đàng hoàng, Lộ Lộ đi vào phòng ngủ giúp Lăng Gia đắp lại chăn. Hôn lên khuôn mặt của Lăng Gia, Lộ Lộ để lại một tờ giấy sau đó đi ra ngoài. Trên tờ giấy viết: Nhà người hẹn hò với Chu Công, ai gia đi vẽ đây. Nhớ ăn sáng, nấu cơm tối cho tôi.
Lăng Gia tỉnh dậy, đọc mảnh giấy nở nụ cười, cô lấy bút viết ngày tháng vào tờ giấy rồi lấy ra một cái hộp nhỏ xinh xắn hình trái tim, nhẹ nhành bỏ tờ giấy vào.
Tất cả trong hộp đều là những mảnh giấy Lộ Lộ nhắn lại cho Lăng Gia. Mỗi một tờ giấy là một lời nhắnhài hước đáng yêu. Chẳng có gì là quá khi nói rằng chữ của Lộ Lộ thanh tú mà phiêu dật. Lăng Gia rất yêu thích, cô lưu giữ lại tất cả những mảnh giấy nhắn này. Lăng Gia hy vọng có thể nhận được những mảnh giấy này đến khi già, đến khi chết đi.
Điểm thú vị của cuộc sống, chính là nó cứ trôi qua từng chút từng chút một mà chúng ta không hề nhận ra.
Lăng Gia không muốn cuộc sống của mình và Lộ Lộ biến thành nhàm chán, cho nên tự tham khảo rất nhiều tài liệu dạy cách “yêu”. Sau khi xem xong cô sẽ thảo luận với Lộ Lộ, cùng nhau trao đổi, đồng thời cùng nhau thực hành. Ngày tháng tích lũy, lâu dần hai người đã tự có những triết lý trong chuyện “yêu” của riêng mình.
Triết lý của Lăng Gia là yêu tất cả những gì thuộc về Lộ Lộ; Triết lý của Lộ Lộ là, Lăng Gia luôn đúng.
Ăn sáng xong, nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ sáng. Hoàng Úy Nhiên gọi điện cho Lăng Gia, muốn hẹn cô và Lữ Nam cùng nhau đi dạo phố mua sắm. Lăng Gia thấy mình cũng rảnh rỗi, liền nhận lời Hoàng Úy Nhiên.
Lữ Nam vốn chỉ muốn ở nhà cùng Tang Du, nhưng Tang Du nói với cô “Đừng vì tôi mà lơ là bạn bè của mình”. Lữ Nam hiểu ý, hôn nhẹ lên mặt Tang Du, trước tiên đến nhà Lăng Gia đã, sau đó hai người cùng đi gặp Hoàng Úy Nhiên.
Ba người dạo quanh trung tâm thương mại một vòng, hai tay của Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam đều xách đầy bao lớn bao nhỏ. Còn trên tay Lăng Gia chỉ có một túi giấy đựng hai cái áo lót. Hai cái áo lát đó cô mua cho mình và Lộ Lộ, không nhiều không ít, vừa đúng mỗi người một cái.
Hoàng Úy Nhiên không khỏi ngạc nhiên, cô hỏi Lăng Gia: “Quần áo ở đây nhiều như thế mà không có cái nào vừa ý cậu hết à?”
Lăng Gia nói: “Ở nhà cũng chẳng thiếu gì quần áo, mua thêm lãng phí lắm.”
“Cậu học tiết kiệm từ bao giờ thế?”
“Học được sau khi ở cùng với Lộ Lộ.”
Hoàng Úy Nhiên bĩu môi, không dám nói gì thêm nữa. Hoàng Úy Nhiên giờ đây đã biết ý hơn, ở trước mặt Lăng Gia thì càng ít nhắc tới Lộ Lộ càng tốt. Cô không muốn Lăng Gia trừng mắt nổi giận với mình thêm bất kỳ lần nào nữa. Vậy nên Hoàng Úy Nhiên cầm một bộ quần áo đến phòng thay đồ mặc thử.
Lữ Nam dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô hỏi Lăng Gia: “Có phải mình cũng nên học cách tiết kiệm không?”
Lăng Gia cười nói: “Bình thường Tang Du có tiết kiệm không?”
“Cũng không hẳn là tiết kiệm, nhưng không hoang phí, nói chung là bình thường.”
“Cậu đã tính sẽ sống với cô ấy, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm một chút đi. Tiết kiệm rồi cậu sẽ nhận ra cuộc sống có rất nhiều vui thú.”
“Vui thú cái gì?”
“Vui thú của cuộc sống” điệu bộ của Lăng Gia như đang giảng đạo “Trước đây mình tiêu tiền chưa bao giờ tình toán, bây giờ ngày nào cũng ghi chép lại những khoản chi tiêu vào một cuốn sổ, thỉnh thoảng mở sổ ra nhìn sẽ biết được mình đã mua những gì, đã làm những gì. Cảm thấy cuộc sống rất thú vị.”
“Được rồi, vậy thì mình cũng sẽ học tập theo cậu. Thật không ngờ, Lộ Lộ đã biến cậu trở thành một mẹ bỉm sữa rồi.”
“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Nhân lúc Hoàng Úy Nhiên đang thử quần áo, cậu cùng với mình xuống tầng dưới xem thử đi, mình định mua cho Lộ Lộ một bộ quần áo.”
“Sao không mua ở đây luôn?”
“Đây toàn đồ đắt tiền, cô ấy suốt ngày vẽ vời, không cẩn thận chút thôi là thuốc màu dính hết cả lên người, không phù hợp để mặc đồ đắt tiền.”
“Chậc! Cậu gặp phải đứa vắt cổ chày ra nước rồi! Rốt cuộc là Lộ Lộ đã tiết kiệm được cho cậu bao nhiêu tiền vậy hả!”
Lăng Gia ngọt ngào cười nói: “Ghen tị không? Đi thôi.”
Lăng Gia mua cho Lộ Lộ một cái váy dài ôm ngực, váy không có dây, tông màu chủ đạo là xanh lam, Lăng Gia vừa nhìn đã cảm thấy nó rất hợp với Lộ Lộ. Sau đó cô mua thêm cho Lộ Lộ một đôi giày xăng đan đế thấp có dây đan chéo.
Lữ Nam nhìn mà ngạc nhiên, cô nói: “Hai món đồ cậu mua cho Lộ Lộ gộp lại còn chưa bằng một góc cái áo mà Hoàng Úy Nhiên vừa cầm vào thử. Có điều cái váy và đôi giày cũng đẹp đấy, mình cũng sẽ mua cho Tang Du một cặp.”
“Thì đừng có chọn y hệt như của mình!”
“Nhỏ mọn!”
Lăng Gia nhướng mày: “Lẽ nào cậu muốn mua đồ đôi cho Lộ Lộ và Tang Du.”
“Không muốn.” Lữ Nam nghiến răng: “Không mua nữa!”
Lăng Gia cười to.
Chờ đến lúc Lộ Lộ về nhà, việc đầu tiên Lăng Gia làm là ném quần áo cho cô, bắt cô mặc thử đã rồi mới cho ăn cơm. Lộ Lộ bụng đói sôi ùng ục, gặm hai quả táo xong mới vào phòng ngủ thay quần áo.
Lộ Lộ đi ra từ phòng ngủ, Lăng Gia nhìn mà choáng váng. Tóc dài đong đưa, làn ván khẽ chuyển, đường cong của bộ ngực ẩn hiện, ngón chân xinh xắn lấp ló dưới chân váy, trong trắng như sen. Lăng Gia hối hận đã mua cái váy này cho Lộ Lộ, bởi vì đôi vai trần của Lộ Lộ quá mức quyến rũ, Lộ Lộ xinh đẹp đến ngẩn ngơ. Lộ Lộ mà cứ thế này đi ra đường, không biết sẽ dẫn dụ biết bao nhiêu kẻ háo sắc?
Lộ Lộ soi gương trái phải, rất hài lòng, cô nói: “Hai ngày nay nóng quá, tôi cũng đang định mặc váy đây. Ngày mai sẽ mặc nó đi làm.”
“Không được!” Lăng Gia lập tức gạt phăng, cô đi đến phía sau, hai tay vươn tới trước ngực Lộ Lộ, nhẹ nhàng vuốt ve, hôn lên vai trần của Lộ Lộ, Lăng Gia nói: “Cái váy này chỉ được mặc ở nhà cho tôi ngắm thôi, ngày mai vẫn cứ mặc quần áo dài mà đi vẽ.”
Lộ Lộ khẽ cười: “Chị định làm cho tôi nóng đến nổi hết rôm sảy lên à?”
“Dù sao cũng không được mặc cái này đi ra đường, có mặc ra đường cũng phải đi cùng tôi mới được mặc.”
“Được rồi, khi nào chị cho tôi mặc thì tôi mới mặc nhé?”
“Ừ.”
“Đã ăn cơm được chưa?”
“Nhưng tôi muốn ăn em.”
“Đừng có lèo nhèo.” Lộ Lộ nhe răng, xoay người nhéo má Lăng Gia, dữ tợn nói: “Đi ăn cơm trước! Ăn cơm xong rồi thì hoặc là để cho tôi ăn chị, hoặc là chị nhịn cả ăn lẫn bị ăn, tùy chị quyết định.”
“Được được.” Lăng Gia cúi đầu hôn một cái xuống ngực Lộ Lộ “Đi ăn cơm trước, có chuyện gì để sau hẵng nói.”
Lộ Lộ lườm một cái, kéo Lăng Gia đi về phía bàn ăn, Lộ Lộ đã quyết định đêm nay phải ăn thật no để lấy sức mà ăn thịt người.
Dự định thì bao giờ cũng mộng mơ, nhưng thực tế lại tàn khốc. Buổi tối đó, mặc dù Lăng Gia chẳng chiếm được chút chủ động gì nhưng Lộ Lộ cũng chịu không ít bị động. Lộ Lộ và Lăng Gia lăn lộn trên giường, cả hai đều chỉ vì chiếm chút quyền chủ động mà sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng thì cả hai cùng phải thở dài, thôi vì lợi ích đôi bên, vẫn cứ thay phiên nhau thì hơn. Thế là một lần nữa Trung Dung chi đạo lại thể hiện được giá trị của nó.
*Trung Dung chi đạo: thuận theo tính huồng mà đối nhân xử thế.
Một hiệp qua đi, Lăng Gia mệt mỏi chợp mắt nghỉ ngơi, Lộ Lộ thì bất chấp mệt mỏi, lặng lẽ xuống giường lấy từ phòng thay quần áo ra hai cái khăn dài. Rồi chạy trở về phòng lén lút cột hai tay hai chân của Lăng Gia lại, cô đứng trên giường nhìn kiệt tác của mình, cảm thấy rất thỏa mãn. Sau đó Lộ Lộ cúi người, vừa vuốt ve, vừa khẽ liếm vào lòng bàn chân của Lăng Gia. Lăng Gia cảm thấy nhột, vội rụt chân lại nhưng Lộ Lộ nắm chặt không cho cô trốn.
Lăng Gia mơ màng mở mắt, cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh hiện tại của mình. Cô muốn đánh Lộ Lộ nhưng tay đã bị cột lại, cô muốn đạp Lộ Lộ nhưng chân cũng đã bị cột luôn rồi. Lăng Gia hung ác trừng mắt về phía Lộ Lộ, chỉ nhận lại được một nụ cười xinh đẹp. Ngay tức khắc, Lộ Lộ lấy gối đè lên đầu Lăng Gia, Lăng Gia vùng vẫy lắc lư đầu, gối theo động tác của Lăng Gia mà rơi xuống. Lộ Lộ gãi mặt, cầm luôn cái khăn lên, vuốt thẳng ra, không để ý đến Lăng Gia đang giãy dụa, cô bịt mắt Lăng Gia lại. Lăng Gia mắt mũi tối sầm, kêu gào thảm thiết nhưng mà sự đã rồi.
Lăng Gia la hét om sòm làm cho Lộ Lộ cảm thấy ồn ào, Lộ Lộ hôn xuống môi Lăng Gia, làm cho những tiếng la hét phải quay về cuống họng. Tay chân bị trói, mắt thì bị bịt, cơ thể Lăng Gia bấy giờ cực kỳ nhạy cảm. Không lâu sau, Lăng Gia chỉ còn biết từ bỏ sự kháng cự.
Lần này, cuối cùng Lộ Lộ cũng hoàn thành được tâm nguyện, bao lâu nay nín nhịn giờ thì cuối cùng cũng có thể làm được điều mình muốn. Lộ Lộ hăm hở cân nhắc, hổ không phát uy chị tưởng là mèo bệnh phải không? Đùa! Lạc đà có gầy thì cũng to hơn một con ngựa khỏe có biết không!
Một lần nữa thực tế lại nói cho chúng ta biết đoàn kết chính là sức mạnh, cố gắng mới giành được thắng lợi, đường hoàn không được thì phải dùng quỷ kế, quỷ kế không được thì phải giở trò lưu manh. Đồng chí Cẩm Đào đã nói, không khó khăn nào có thể làm khó được người anh hùng nhân dân Trung Quốc! Chủ tịch nước đã nói thế thì dân đen ắt phải nghe theo, đi theo lời Đảng là không sai bao giờ.
*Cẩm Đào: Hồ Cẩm Đào, người tiền nhiềm của Tập Cận Bình.
Phía đông rực đỏ, mặt trời mọc, một ngày mới lại đến.
Tối hôm qua bị Lộ Lộ chơi đùa quá sức nên Lăng Gia ngủ mãi đến mười giờ sáng mới dậy. Từ trước đó Lộ Lộ đã để lại một mảnh giấy nói cô đi làm, Lăng Gia đi vào phòng bếp, thấy bánh sandwich và sữa Lộ Lộ đã chuẩn bị sẵn cho cô. Lòng ngọt ngào, Lăng Gia cầm lên ăn ngay.
Lăng Gia một mình đi dạo quanh quẩn, cảm thấy rất buồn chán, cô muốn đi đến chỗ của Lộ Lộ. Người có tính cách luôn luôn độc lập như Lăng Gia lại nhận ra từ bao giờ mình đã ỷ lại vào Lộ Lộ quá nhiều, chỉ cần không gặp, lòng sẽ cảm thấy trống vắng.
Phụ nữ có mạnh mẽ đến mấy thì vẫn là phụ nữ, mà đã là phụ nữ thì phần lớn đều thích được người mình yêu che chở, cũng như thích tìm được một bờ vai để dựa vào.
Lăng Gia thường nghĩ rằng, nếu như cô không yêu Lộ Lộ thì bây giờ cô sẽ ra sao. Không cần nghĩ cũng biết được đáp án, chắc chắn là cô vẫn sẽ giống như cô của trước kia, dành hơn nửa thời gian của mình cho công việc, còn thứ được gọi là nhà cũng sẽ chẳng hơn chẳng kém một chỗ để nghỉ chân. Lăng Gia cảm ơn cuộc đời vì đã để cho cô yêu Lộ Lộ, cảm ơn Lộ Lộ vì đã cùng cô tạo nên một gia đình.
Khách hàng lần này của bọn Lộ Lộ là do Lữ Nam giới thiệu, một căn khách sạn mới xây không bao lâu cần người vẽ trang trí cho sảnh. Khách sạn vẫn chưa đi vào kinh doanh, không gian thoải mái cho đám Lộ Lộ múa máy tay chân.
Phòng làm việc của Lộ Lộ đã có chút danh tiếng, lại còn cả Lữ Nam và Lăng Gia thường xuyên giới thiệu khách hàng, thế nên thù lao lần này của cả nhóm rất khá, một mét vuông nhận được hai ngàn. Phùng Khải mới làm việc chưa được bao lâu đã dành dụm được một khoản tiền nhỏ, vui mừng khôn xiết, cậu ta bắt đầu tính toán xem nên cho cha mẹ bao nhiêu và còn bao nhiêu để tiết kiệm mua một căn nhà, một chiếc xe. Giờ đây Phùng Khải mới nhận ra họa phúc thường đi chung một đường, tuy rằng thi không đậu nhưng được làm công việc mình yêu thích. Thực sự không ai có thể biết trước được cuộc đời của mình là bi kịch hay hài kịch.
Lúc Lăng Gia đến, bọn Lộ Lộ đã gần hoàn thành một nửa bức tranh. Lộ Lộ đang cầm bảng màu và bút vẽ, tập trung tinh thần cho công việc. Mỗi lần vẽ xong một mảng nhỏ, cô lại lui ra phía sau vài bước, nheo mắt nhìn ngắm tổng thể, sau đó lại tiến về phía trước chỉnh sửa thêm vào.
Lăng Gia cảm thấy nghề vẽ này cần tài năng thiên phú, người bình thường lấy vẽ làm thú vui, chỉ có nhân tài mới lấy vẽ làm nghề nghiệp của cả đời được. Lộ Lộ chắc chắn là loại người thứ hai, Lăng Gia đã từng thấy bản phác họa tượng thạch cao thời cấp hai của Lộ Lộ, từng nét vẽ lưu loát và có thần đó thì không một ai nhìn vào mà nghĩ được là do một cô bé mười hai mười ba tuổi vẽ. Chẳng trách giáo sư Đinh lại thích Lộ Lộ, học sinh tài hoa mức ấy thì thầy nào mà chẳng thích.
Mà cho dù là tài năng thiên bẩm, nếu không rèn luyện và nỗ lực thì cũng rất khó để tỏa sáng. Lăng Gia nhớ Lộ Lộ đã từng nói với cô, những ngày tháng mười hai ôn thi vào Ương Mỹ của Lộ Lộ, trung bình một ngày phải vẽ trên dưới trăm bức A4 ký họa. Sau kỳ thi đại học đó, những bức vẽ chất đầy hai bao tải to. Lăng Gia hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, hai bao tải to đó là bao nhiêu công sức rèn luyện không ngừng nghỉ của Lộ Lộ. Lăng Gia từ trước đến giờ vẫn luôn tin rằng trời cao rất công bằng, nếu người bình thường mà mỗi ngày đều kiên trì vẽ hơn một trăm tờ giấy A4 như thế, thì nhất định người đó cũng sẽ vào được Ương Mỹ, cho dù học tài thi phận xui rủi không vào được Ương Mỹ, thì người đó cũng có đủ sự kiên trì và chịu khó, sau này con đường sự nghiệp cũng sẽ thăng hoa.
Lăng Gia thích ngắm dáng vẻ của Lộ Lộ lúc vẽ, thích nhìn cây bút vẽ liên tục chuyển động linh hoạt giữa những ngón tay của Lộ Lộ, thích nhìn Lộ Lộ dùng những màu sắc cơ bản trên bảng phối màu để tạo ra trăm ngàn sắc thái khác nhau của màu sắc, cô càng thích nhìn Lộ Lộ dùng những sắc thái màu sắc đó để điểm lên bức tranh, tạo ra những họa tiết đẹp đẽ.
Thế là bất giác, Lăng Gia nhìn ngắm đến ngây ngẩn.
Hơn mười hai giờ, Lộ Lộ đói bụng, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Lăng Gia. Chạy như bay đến bên cạnh Lăng Gia, Lộ Lộ hạnh phúc hỏi: “Sao chị lại đến đây?”
Lăng Gia nhỏ giọng trêu đùa: “Tôi đến nhìn xem con Hồng Hạnh này có leo tường hay không.”
“Chỉ leo tường vì chị thôi.”
Tần Hạo, Mai Hinh và Tiểu Ngưu nhìn thấy Lăng Gia, họ cũng đi đến chào hỏi. Phùng Khải và Lăng Gia không quen biết, Lộ Lộ kéo hai người lại giới thiệu với nhau. Lăng Gia khéo léo xã giao vài câu với Phùng Khải xong, lại hỏi Tần Hạo: “Trưa nào các cậu cũng ăn bánh mì uống sữa?”
Tần Hạo ngại ngùng gãi đầu: “Ăn như thế… tiết kiệm thời gian.”
“Cậu ăn thì thôi, lại còn bắt Mai Hinh phải ăn theo cậu à?” Lăng Gia lườm Lộ Lộ một cái, ý cười trong đôi mắt chứa đựng sự bất mãn. Suốt ngày căn dặn em phải ăn trưa đàng hoàng, thế mà dám không nghe lời, quá quắt lắm rồi! Lăng Gia kéo tay Mai Hinh, hòa nhã nói: “Chẳng trách Mai Hinh ngày càng gầy, xem ra là bị Tần Hạo bắt ăn uống kham khổ đây mà. Đi thôi, tôi mời mọi người đi ăn cơm.”
Mai Hinh cười nói: “Chẳng mấy khi chị ghé lại thăm, lần này để Tần Hạo mời mọi người đi.”
“Được, lần này Tần Hạo mời. Chỉ cần mấy đứa không ăn bánh mì thì ai mời cũng được cả.”
Lộ Lộ nhanh nhảu xen vào: “Lần này vì gấp gáp nên mới ăn bánh mì thôi, bình thường trưa toàn ăn cơm mà.”
Lăng Gia trong lòng khinh bỉ, Lộ Lộ mà đáng tin thì lợn cũng biết leo cây. Chuyện này phải nhớ mà tính sổ mới được, dám không xem lời mình nói ra gì, biểu hiện của việc chán sống đây mà!
Lăng Gia nở một nụ cười thân thiện với Lộ Lộ, làm cho Lộ Lộ giật thót một cái.
Phùng Khải nhìn thấy Lăng Gia cười với Lộ Lộ, tim bỗng nhiên lỡ một nhịp. Lăng Gia tự tin phóng khoáng, xinh đẹp và thuần thục, rất giống như người tình trong mộng của cậu ta, thế là chàng trai mới lớn bắt đầu động lòng, tâm hồn nhảy nhót, tim đập rộn ràng.