Chương 107
Xử lý chuyện ở Thâm Quyến xong, Lăng Gia chạy đến Thượng Hải, không ngờ rằng gặp phải Nghiêm Chấn Tùng ở khách sạn mà cô đã đặt trước để nghỉ ngơi. Gặp phải người quen cũ ở một nơi xa lạ nào đó thì tất nhiên không thể thiếu một buổi chuyện trò hoặc một bữa cơm.
Gần đây tâm trạng của Nghiêm Chấn Tùng không được thoải mái cho lắm, bởi vì người thứ ba trước kia mà nay là vợ thường vô duyên vô cớ vì chút việc vặt cãi nhau với anh ta. Phụ nữ một khi đã kết hôn thì bất kẻ tình trạng gia đình có thế nào đi chăng nữa, thì quan hệ mẹ chồng và nàng dâu vẫn trở thành một vấn đề nan giải, mẹ và vợ của anh ta không mấy hòa thuận với nhau cho lắm. Trước kia mẹ của Nghiêm Chấn Tùng vốn đã đinh ninh rằng Lăng Gia và con trai của mình sẽ nên vợ nên chồng. Ai ngờ đâu ra lại xuất hiện một cô bồ nhí, đã thế bồ nhí lại còn mang thai, vậy nên mẹ của Nghiêm Chấn Tùng không ưa người vợ hiện nay của anh ta chút nào.
Việc mẹ của Nghiêm Chấn Tùng không thích con dâu cũng không thể trách bà, người sinh ra ở những năm bốn mươi của thế kỷ trước thường truyền thống và bảo thủ, chưa kết hôn mà đã có thai điều họ khó mà thích cho được. Mà đã chưa kết hôn đã có thai thì thôi đi, đây lại còn dùng cái thai ra để ép buộc đối phương phải lấy mình, chuyện như thế thì làm sao họ thích cho nổi. Các bậc phụ huynh ai chẳng muốn người đàng hoàng, hiểu chuyện lại giỏi giang như Lăng Gia làm con dâu của mình. Trong lòng mẹ của Nghiêm Chấn Tùng, Lăng Gia là người cực kỳ đoan trang thục đức, đem so với người vợ hiện nay của Nghiên Chấn Tùng, đương nhiên là cô vợ hiện nay không thể nào khiến bà hài lòng được, nhưng để bảo vệ thể diện cho con trai mình, bà đành phải nhịn.
Thế nhưng nhịn được một chốc, không ai nhịn được cả đời. Theo thời gian, sự mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu càng trở nên sâu sắc. Điều này biến Nghiêm Chấn Tùng trở thành một cái bánh kẹp có chân, xoay trái không được mà xoay phải cũng không xong, lúc nào cũng bị hai người phụ nữ giằng co cho mệt nhoài.
Cuộc sống một khi đã không thuận lợi thì công việc đương nhiên cũng sẽ khó tránh khỏi phạm sai lầm. Sau khi bị sếp phê bình cho một trận, Nghiêm Chấn Tùng chủ động nhận nhiệm vụ công tác ở Thượng Hải. Muốn tạm thời thoát khỏi được những chuyện không vui trong gia đình.
Không ngờ ngày thứ ba ở Thượng Hải lại vô tình gặp Lăng Gia, hiển nhiên vẻ thành thục của Lăng Gia một lần nữa khiến Nghiêm Chấn Tùng rung động. Từ lâu Nghiêm Chấn Tùng đã bị cả gia đình và công việc đè nén, thế nên ở cái khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Gia kia, thứ gì đó trong anh vỡ òa.
Buổi tối, Nghiêm Chấn Tùng mời Lăng Gia đi ăn cơm. Lăng Gia thấy mình cũng không bận gì nên đồng ý.
Trong phòng ăn tầng hai của khách sạn, Lăng Gia và Nghiêm Chấn Tùng ngồi đối diện nhau. Nghiêm Chấn Tùng thở dài: “Sau ngày mùng bốn tết đó, mãi đến bây giờ chúng ta mới gặp lại, em ngày càng đẹp hơn.”
“Chắc là vì được tình yêu nuôi dưỡng đó.” Lăng Gia nhún vai cười “Trông anh cũng rất được mà, càng ngày càng giống đàn ông trung niên.”
“Em chê anh à?”
“Đâu dám.”
“Mà, anh vẫn nhớ như in rằng khi chúng ta còn ở cạnh nhau, em hay đùa rằng mặt anh từ nhỏ đã giống kiểu đàn ông quanh quẩn xó bếp. Cho đến bây giờ anh vẫn còn nghĩ, nếu vì em mà quanh quẩn xó bếp cả một đời thì cũng chẳng hề gì.”
“Vậy à? Em quên mất rồi” Lăng Gia gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nói: “Mọi thứ giờ khác xưa, chúng ta đã thay đổi, nhớ chuyện cũ làm gì cho phiền lòng.”
Nghiêm Chấn Tùng lẳng lặng mà cười, nhìn chiếc nhẫn trên tay Lăng Gia, hỏi dò xét: “Em dự định kết hôn?”
“Đúng thế, em đang tính vậy” Lăng Gia đưa tay trái nâng má, làm như vô tình hôn chiếc nhẫn, nửa thật nửa đùa: “Phụ nữ ba mươi như hoa trên đà héo, chẳng có mấy người còn muốn lấy, đây là thời điểm cuối cùng để tự gả mình đi.”
“Em làm sao lại là hoa héo” Sự rung động mới vừa trỗi dậy lúc ban nãy của Nguyên Chấn Tùng bị chính anh ta cố gắng kiềm nén xuống, mất mát cười buồn “Chồng chưa cưới của em… anh có biết không?”
“Anh không biết đâu?”
“Tên của anh ta là gì?”
Lăng Gia nói đại một cái tên rồi đổi chủ đề, hỏi: “Vợ và con anh dạo này khỏe không?”
“Con anh khỏe, vợ… cũng khỏe.”
“Gia đình vui vẻ thuận hòa nhỉ, mừng cho anh.”
“Thật ra không vui vẻ gì lắm.”
Nghiêm Chấn Tùng thở dài một hơi uống cạn ly rượu, bỗng nhiên muốn kể hết mọi chuyện với Lăng Gia, thế là anh ta kể hết mọi sự phiền não và bất lực trong lòng mình. Để mộtngười đàn ông trưởng thành có thể thổ lộ hết tâm tư nỗi lòng, thì người phụ nữ đó hoặc là được người đàn ông tin cậy, hoặc là yêu mến.
Lăng Gia yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng ăn chút gì đó, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu nhưng tâm tư đã trôi dạt về nơi có Lộ Lộ mất rồi.
Không biết bây giờ Lộ Lộ đang làm gì, đột nhiên Lăng Gia cảm thấy mình chọn Lộ lộ mà không chọn hôn nhân là một chuyện đáng mừng. Ít nhất thì cũng không cần phải bận lòng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Cô và Lộ Lộ không có tờ giấy đại diện cho pháp luật chứng minh sự ràng buộc kia, thế nên hai người có thể yêu nhau đến già, vì hôn nhân và yêu đương là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tình yêu là vô giá, còn hôn nhân là sự trả giá, hôn nhân đòi hỏi rất nhiều điều bận tâm và lo nghĩ. Lăng Gia rất hạnh phúc vì có Lộ Lộ, Lộ Lộ giảm được cho cô rất nhiều phiền phức.
Câu chuyện của Nghiêm Chấn Tùng càng làm cho Lăng Gia yêu Lộ Lộ nhiều hơn nữa, yêu thêm kiên định hơn.
Nghiêm Chấn Tùng nói xong, cũng là lúc Lăng Gia đã no. Lăng Gia khẽ búng vào ly rượu, tỏ ra cảm thông, nói: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có lẽ, sau này khi kết hôn rồi em mới hiểu được nỗi khổ của anh. Chấn Tùng, nghĩ thoáng ra đi, cuộc sống của ai cũng có những khó khăn riêng mà.”
“Có lẽ vậy. Ôi, nếu cô ấy cũng hiểu chuyện được như em thì tốt quá.”
“Ngày xưa anh chọn cô ấy, giờ đây hai người đã xây dựng tổ ấm, còn có cả con nhỏ nữa. Đừng buông bỏ, hãy nghĩ cho con cái, có chuyện gì thì hai vợ chồng cùng nhau giải quyết chứ.” Lăng Gia cầm túi, nói: “Muộn rồi, ngày mai em phải dậy sớm, em về nghỉ ngơi đây.”
“Chúng ta cùng nhau về, phòng của anh ở ngay dưới phòng em.”
“Ừ, được.”
Trở về phòng, Lăng Gia lập tức gọi cho Lộ Lộ.
Lộ Lộ đang ở trong nhà mới của Tần Hạo và Mai Hinh, còn có cả Tiểu Ngưu và Phùng Khải, mọi người ăn lẩu cùng nhau. Những người trẻ tuổi vây quanh bàn ăn cùng nhau, vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ. Lộ Lộ nhận được điện thoại của Lăng Gia, lập tức ngọt ngào nói: “Bọn tôi đang ăn lẩu, tôi ăn giúp cả phần của chị nữa, mau cảm ơn tôi đi!”
Lăng Gia liếc mắt khinh bỉ, ném mình lên giường rồi bĩu môi nói: “Ăn đi, ăn đến chết luôn đi! Tôi mới ăn tối cùng Nghiêm Chấn Tùng, em uống thêm cả dấm chua nữa nhé!”
Lộ Lộ nghĩ một lát mới nhớ ra Nghiêm Chấn Tùng là mối tình đầu của Lăng Gia, cô cười ha hả: “Được đấy, để tôi bảo Mai Hinh lấy thêm dấm chua Tây Sơn cho vào lẩu.”
“Em yên tâm để tôi và Nghiêm Chấn Tùng ăn tối cùng nhau? Em không ghen à?”
“Sao mà phải không yên tâm? Sao lại phải ghen?” Lộ Lộ đi đến ban công, dịu dàng nói: “Chị có thể yên tâm để tôi và Tang Du làm bạn, tôi cũng sẽ yên tâm để chị gặp gỡ người khác. Lăng Gia, chị tin tôi… tôi cũng tin chị. Những thứ ghen tuông nhỏ nhặt thỉnh thoảng cũng nên có, vì đôi khi ghen tuông khiến cho cuộc sống của chúng ta thêm màu thêm sắc, nhưng thực sự ghen tuông thì không cần thiết phải có, đúng không?”
“Ừ” Lăng Gia nở một nụ cười thật sự từ tận tim mình, cô đi đến bên cửa sổ nhìn cảnh thành phố trong màn đêm, hỏi: “Em đã đến Thượng Hải chưa?”
“Thời còn sinh viên có đến hai ba lần.”
“Có thích không?”
“Cũng bình thường, bởi vì quá đậm chất thương mại dịch vụ. Thiên đường của người giàu, địa ngục của người nghèo.”
“Thiên đường liền kề với địa ngục, ở đâu cũng thế cả mà thôi. Ôi, nếu ngay bây giờ em cũng ở cạnh bên tôi thì tốt quá, chúng ta có thể cùng nhau ngắm cảnh về đêm.”
“À” Lộ Lộ cười giả dối “Chắc là chị đang rất nhớ tôi chứ gì?”
“Nhớ em?” Lăng Gia bĩu môi: “Có à? Sao tôi không biết nhỉ?”
“Cãi chày cãi cối” Lộ Lộ cười “Chờ khoảng thời gian bận rộn này qua đi, chúng ta dành chút thời gian cùng nhau đi đây đi đó được không?”
“Em muốn đi đâu?”
“Tây Tạng.”
“Được.”
Thấy Lộ Lộ và Lăng Gia tình tứ không chịu dứt, Mai Hinh có chút chịu không nổi, cô hướng Lộ Lộ kêu: “Bạn gì họ Lộ ơi, mọi người đang chờ hai bạn hú hí xong đây!”
Lăng Gia nghe được nở nụ cười, cô nói với Lộ Lộ: “Trở về bàn ăn với mọi ngươi đi, khi nào về nhà rồi gọi lại cho tôi.”
“Được, vậy tôi về bàn đây.” Cuối cùng Lộ Lộ lại dặn dò một câu: “Này người phụ nữ kia, chị phải biết nam nữ thụ thụ bất thân! Về sớm đấy!”
“Biết rồi!” Còn nói không ghen? Lăng Gia lắc đầu cười.
Những ngày sau, Nghiêm Chấn Tùng thường mời Lăng Gia ăn cơm nhưng Lăng Gia luôn khéo léo từ chối. Gần như tất cả phụ nữ không ít thì nhiều, lòng ai cũng luôn có chút vấn vương mối tình đầu của họ. Giống như những người đàn ông luôn nhớ về người phụ nữ đầu tiên trao thân cho mình. Lăng Gia mặc dù đã hoàn toàn không còn chút cảm xúc nào với Nghiêm Chấn Tùng, nhưng cô cũng chưa hẳn có thể thoải mái như cô vẫn thể hiện. Rốt cuộc, Nghiêm Chấn Tùng vẫn là mối tình đầu, là người mà Lăng Gia đã từng yêu rất nhiều năm, bây giờ tuy không còn cảm giác nữa nhưng thật sự là những cảm xúc kia cũng đã từng tồn tại.
Nhưng mà Lăng Gia hiểu rõ rằng, từ ngày hai người đã quyết định bước qua nhau đó, thì đời này cô và anh ta cũng chỉ còn là người lạ. Cô và Nghiêm Chấn Tùng không thể trở thành bạn tốt như Lộ Lộ và Tang Du, vì Nghiêm Chấn Tùng là đàn ông, giữa đàn ông và phụ nữ luôn có ranh giới rõ ràng, không thể để lại cho đối phương dù chỉ là một chút ảo tưởng. Nếu không mọi thứ sẽ lầy lội như một vũng bùn, ở điểm này, Lăng Gia hiểu rất rõ.
Đêm cuối cùng Lăng Gia ở Thượng Hải, trời có mưa bay. Mưa làm dịu lòng một số người, hoặc rơi vào lòng thêm não nề một số khác. Thành phố Thượng Hải hoa lệ bị màn mưa bụi bao phủ, tăng thêm vài phần mờ ảo nhu hòa.
Ngày mai, cuối cùng cũng có thể trở về nhà, lần đầu tiên Lăng Gia nhớ nhà đến như thế. Cô nắm chặt chiếc nhẫn, dựa vào bức tường bằng kính nhìn ngắm những màu sắc phong phú của cảnh đêm. Tưởng tượng mình mọc được ra một đôi cánh, nhanh chóng bay trở về ngôi nhà có người kia đang chờ đợi mình.
Có được một người không oán không thán đang ở nhà chờ ngày mình trở về, đó là cảm giác như thế nào? Chỉ biết là Lăng Gia đang cảm thấy thỏa mãn.
Mở trang giấy, Lăng Gia đặt bút xuống. Thế giới quá lớn, lòng người quá nhỏ. Không phải của ta, ta đừng nắm lấy, nhưng nếu là của ta thì tuyệt đối không buông, chỉ đơn giản vậy mà thôi.