Chương 12
Sau khi tan việc, Lăng Gia cùng Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam hẹn nhau cùng đến quán bar. Trên đường đi, Lăng Gia nhìn thấy Lộ Lộ đang ngồi trên băng ghế dài bên đường đọc sách. Lăng Gia nhìn nửa khuôn mặt của Lộ Lộ được đèn đường chiếu vào, hình ảnh bình thản đó hoàn toàn tách biệt với xe cộ vồn vã đang chạy trên đường, chỉ một mực đắm chìm trong thế giới thanh tĩnh của mình. Hình ảnh như vậy làm cho người ta cảm thấy duy mĩ nhưng lại cô đơn. Đúng vậy, là cô đơn, không biết vì sao Lăng Gia lại cảm thấy như vậy. Giây phút này Lộ Lộ rất cô đơn.
Lữ Nam cũng chú ý tới Lộ Lộ, cô cười nói: “Cô gái kia đọc sách kiểu này không sợ hư mắt hay sao. Đọc say mê như vậy, các cậu đoán xem cô ấy đang đọc gì?”
Hoàng Úy Nhiên cười nói: “Còn trẻ như vậy thì chắc là đang đọc tiểu thuyết ngôn tình.”
“Nhất định không phải tiểu thuyết ngôn tình.” Lăng Gia nói: “Hai người nhìn đi. Thỉnh thoảng cô ấy viết gì đó vào sách, đọc ngôn tình thì viết vào làm gì chứ?”
Hoàng Úy Nhiên giơ móng tay được sửa chỉnh tề khéo léo lên ngang tầm mắt, nói: “Thì chắc là đang học bài để thi công chức. Hai người ăn no rửng mỡ quan tâm đến người khác để làm gì? Nhìn xem quần áo cô ta mặc toàn là hàng chợ, đêm hôm lại chạy đến vỉa hè đọc sách, không phải để thu hút chú ý à? Ai mà biết là kiểu người gì. Chúng ta đi thôi.”
“Úy Nhiên.” Lăng Gia cau mày: “Sao lại nói cô ấy như thế?”
“Nói như thế là còn nhẹ” Hoàng Úy Nhiên nói bằng giọng khinh thường: “Con gái thời nay có nhiều mưu kế lắm, bề ngoài thoạt nhìn thì thanh thuần như thế thôi nhưng trong đầu nghĩ gì ai mà biết? Cậu xem cô ta đang ngồi ở đâu? Đối diện là khách sạn năm sao, sau lưng là trung tâm thương mại cao cấp, ra vào nơi đó toàn là những người có chút quyền lực tiền tài như chúng ta. Kiểu gì chẳng có con gà nào đi ngang qua thấy thú vị, chạy tới bắt chuyện rồi dính câu lúc nào không hay… Sau đó thì khỏi cần nói, hai người tự mà tưởng tượng.”
“Cô ấy không phải loại người như vậy” Vì người chỉ mới quen mấy ngày mà Lăng Gia bất giác lên tiếng bảo vệ cho, vừa nói ra khỏi miệng mới kịp giật mình. Tại sao mình lại bảo vệ cho Lộ Lộ?
“Cậu cũng không quen cô ta, làm sao câu biết cô ta không phải người như vậy?”
Lộ Lộ nếu là loại người như Hoàng Úy Nhiên nói thì lúc ở công ty cũng sẽ không đối đầu với cô, nhưng Lăng Gia biết Hoàng Úy Nhiên bẩm sinh đã có quan niệm về giai cấp. Một người mới quen như Lộ Lộ không đáng để Lăng Gia tranh cãi với người bạn thân nhiều năm như Hoàng Úy Nhiên nên cô lập tức im lặng. Chỉ cười cho qua, không nói gì thêm.
“Mình cũng thấy cô gái ấy không phải loại người như vậy đâu.” Lòng hiếu kỳ của Lữ Nam nổi lên, nói: “Mình muốn biết cô ấy đang đọc sách gì.”
Lăng Gia cười nói: “Đi đến nhìn qua là biết.”
“Được, mình qua đó xem.”
Lữ Nam bước đến mấy bước, dừng lại bên cạnh Lộ Lộ. Ánh đèn đường chiếu xuống Lữ Nam tạo nên cái bóng trên trang sách, Lộ Lộ ngước mắt lên liếc qua Lữ Nam một cái rồi lấy di động ra xem giờ. Đem sách gấp lại, cầm ly trà sữa uống xong ném vào thùng rác cách đó không xa rồi dụi mắt, chậm rãi đi thẳng. Nhìn thoáng qua thấy được Lăng Gia, nhìn thấy Lăng Gia lại nhớ tới chuyện cây thang rồi chuyện cà rốt, trong lòng bốc lửa.
Không thèm để ý, xem Lăng Gia như không khí mà bước qua.
Lăng Gia thấy Lộ Lộ nhìn mình, mới định cười lên tiếng chào Lộ Lộ, không ngờ Lộ Lộ lại xem cô như tàng hình. Nét cười không kịp thu lại liền đông cứng tại đó, lúc này lòng cũng bốc lửa, trong đầu nghĩ con người này thật đáng ghét!
Bởi vì Lữ Nam có vẻ ngoài động lòng người cộng với khí chất xuất chúng, lại thêm vào cách ăn mặc tương đối bắt mắt nên mới gặp Lữ Nam lần đầu thì bất kể là nam hay nữ đều không kiềm chế được mà nhìn cô trầm trồ. Nhưng lần này lại bị Lộ Lộ hoàn toàn không đếm xỉa tới, điều này làm cho Lữ Nam rất khó chịu, chạy theo hỏi: “Cô đọc sách gì?”.
Lộ Lộ dừng lại, lúc này mới bắt đầu quan sát Lữ Nam. Nói là quan sát nhưng bất quá cũng chỉ là quét mắt từ đầu đến đuôi, thấy Lữ Nam một người toàn là quần áo xa xỉ, lập tức kết luận rằng cô gái trẻ tuổi này không phải con nhà giàu thì cũng là nhân tình của ai đấy. Hỏi người lạ đang đọc sách gì nhưng ngay cả câu “Xin chào, xin hỏi” cũng không có, cách nói chuyện này làm cho Lộ Lộ chẳng muốn trả lời nhưng vẫn rất lịch sự mà cười đáp: “Là Thái Căn Đàm.”
Nói xong cũng không buồn nhìn Lữ Nam đến cái thứ hai, cầm sách đi tiếp. Lữ Nam nhìn được trong cái mỉm cười lịch sự của Lộ Lộ chứa đựng cả khinh thường trong đó nên ngơ người ngay tại chỗ, rồi không tự chủ mà khắc sâu khuôn mặt của Lộ Lộ vào tâm trí. Lữ Nam đã từng này tuổi nhưng cái cảm giác này vẫn là lần đầu tiên nếm trải.
Lăng Gia cùng Hoàng Úy Nhiên đi tới, hai người khoác hai bên cánh tay Lữ Nam, Hoàng Úy Nhiên hỏi: “Cô ta đọc sách gì?”
“Thái Căn Đàm.”
“Thái Căn Đàm?” Hoàng Úy Nhiên có chút không ngờ được “Cô ta hiểu sao?”
“Không biết. Có thể là hiểu, cô gái này rất thú vị. Ngay cả mình mà cũng không thèm nhìn, đáng ra lúc nãy phải hỏi tên của cô ấy.”
“Bỏ đi, ăn no rảnh rỗi quan tâm đến cô ta là gì? Chúng ta đi thôi.”
Lăng Gia nghe Hoàng Úy Nhiên và Lữ Nam một người hỏi một người trả lời mà bất giác nhíu mày. Cô xoay người nhìn thấy bóng dáng ngày càng nhỏ bé của Lộ Lộ, tự nhiên cũng muốn về nhà yên tĩnh mà đọc sách.
Ngày hôm sau lúc Lăng Gia đến thì Lộ Lộ vẫn như cũ đang bận rộn. Lộ Lộ thấy Lăng Gia đi vào, lần đầu tiên phá lệ mở miệng chào hỏi: “Chào”
Lăng Gia bất ngờ, rồi cũng đáp lại: “Chào”.
Lộ Lộ nghiêm túc nói: “Tôi không thích quanh co lòng vòng, cũng biết cô không thích tôi. Bất quá chúng ta thật sự cũng không có thù oán gì cả. Hòa đi.”
Lộ Lộ dùng giọng điệu nghiêm túc nói xong, cũng không quan tâm Lăng Ga có đồng ý hay không, lại càng không nhìn nét mặt của Lăng Gia. Lập tức xoay người lên vẽ tranh tiếp, có thể thấy được câu “Hòa đi” của Lộ Lộ không có chút thành ý nào cả.
Sáng sớm, Lăng Gia vừa vào phòng làm việc liền bị điệu bộ của Lộ Lộ hù dọa thế này thật muốn hết hồn. Thầm nghĩ người này không phải làm chuyện gì trái lương tâm rồi chứ? Mà mở miệng chào hỏi rồi lại chủ động giảng hòa? Cái kiểu kia là giảng hòa sao? Không tin nổi!