Chương 13
Sở dĩ Lộ Lộ chủ động làm hòa với Lăng Gia vì nghĩ rằng dù sao hai người cũng làm việc chung với nhau ba tháng. Cứ rắc rối thế này không bằng khiến cho nó trở nên đơn giản hơn, giữ mãi mối quan hệ căng thẳng như vậy để làm gì? Không nên chút nào.
Về tình về lý mà nói thì làm hòa là chuyện tốt. Nhưng cách làm hòa của Lộ Lộ lại như trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Thái độ tối hôm đó ở trước trung tâm thương mại của Lộ Lộ vẫn còn quá non nớt, cô hiểu thế nào mới là “lõi đời” nhưng cảm thấy như thế thì thật quá giả tạo.
Tất nhiên Lăng Gia thừa biết trong lòng Lộ Lộ nghĩ gì, nhưng dựa vào tính cách kiên cường của Lộ Lộ mà có thể nói ra hao chữ “cầu hòa” với mình đã là không dễ dàng. Làm người tốt nhất nên khoan dung độ lượng, vậy nên cũng không quá mức để ý đến vấn đề về thái độ. Ngẩn người ra một lát rồi cúi đầu làm việc.
Lộ Lộ đang mệt mỏi nên muốn xem tạp chí để trên bàn của Lăng Gia, cô hỏi Lăng Gia: “Tôi có thể xem mấy cuốn tạp chí kia không?”
Lăng Gia ngẩng đầu, nhìn Lộ Lộ một cái rồi gật đầu: “Xem đi.”
Lộ Lộ tiện tay cầm lên một cuốn mở ra xem, nhìn thấy bên trong toàn là ca ngợi công ơn của đảng, không khỏi phản cảm. Đổi cuốn khác, bên trong là những mẫu thời trang, nhìn thấy những thứ này lại nhớ đến Tang Du, như thế không tốt. Lại đổi cuốn khác, trong đó nói về tình yêu linh tinh các thứ. Lại đổi, cuốn này nói về các loại chuyện scandal của ngôi sao, chẳng có ý nghĩa gì cả. Đổi tiếp.
Lăng Gia thấy cô đổi mãi, bất giác cau mày, liền hỏi: “Trong những cuốn tạp chí này không một cuốn nào hợp ý cô hay sao?”
“À, tàm tạm.”
Vậy cô đổi làm gì?”
“Vì sao tất cả những cuốn tạp chí này…” Lộ Lộ lấy tay chống cằm “Toàn nói về người có tiền?”
“Nhu cầu thị trường mà.”
Lúc này Tiểu Chu lại cầm giấy tờ đến cho Lăng Gia ký tên, nhìn thấy Lộ Lộ, liền hỏi: “Hông của em đã tốt hơn rồi chứ?”
“A, tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn ạ.” Không nghĩ rằng Tiểu Chu lại nhớ được lần “té” kinh điển đó, Lộ Lộ thấy cảm động. Cười nói ngọt ngào cảm ơn.
Lăng Gia thấy bộ dáng kia của Lộ Lộ liền cảm thấy buồn cười, bởi vì cô thấy Lộ Lộ cười quá dối trá.
Tiểu Chu đi rồi, bản tính nghịch ngợm trời sinh của Lộ Lộ hiện ra, cộng thêm thái độ đối xử của Lăng Gia hôm nay cũng không lạnh nhạt, Lộ Lộ trong lòng mạnh dạn hơn, nhìn trước ngó sau ngắm nghía linh tinh. Thấy cô như thế, không thể không để ý, Lăng Gia cảnh giác dựa người vào lưng ghế, hỏi: “Việc gì?”
“Không có việc gì… trợ lý Tiểu Chu của cô, thích cô à?”
“Liên quan gì tới cô?”
“Không liên quan, chỉ là hỏi chút thôi. Hình như trợ lý và thư ký không khác nhau nhiều lắm, bình thường hẳn là nữ, sao cô lại tìm được một trợ lý nam?”
“Cô ý kiến gì?”
“Không dám, nam cũng tốt. Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt. Ngoại hình của Tiểu Chu thật khôi ngô đó.” Lộ Lộ được đằng chân lân đằng đầu, cô nghĩ lấy Tiểu Chu và bạn trai của Lăng Gia ra so sánh một chút, liền quét mắt lên mặt bàn. Nhưng không thấy khung ảnh kia nữa, liền hỏi: “Ảnh đâu rồi?”
“Ảnh gì?”
“Ảnh chụp cô và gấu chó đó. À, không đúng, là ảnh chụp của cô và bạn trai. Thật xin lỗi, tôi thuận miệng thôi, tôi cũng không biết bạn trai cô tên là gì, nên chỉ có thể đặt cho anh ta… một cái biệt danh…”Lộ Lộ muốn tự tát miệng mình. Tối hôm qua trở về nhà lên mạng cùng Tần Hạo và Mai Hinh buôn chuyện cả một đêm về Lăng Gia và gấu ngựa, ai ngờ bây giờ thành quen miệng.
Mặt Lăng Gia tái mét, cô phát hiện ra Lộ Lộ này cùng mình thật sự không thể hòa bình ở cùng một chỗ. Cô không để ý việc Lộ Lộ nói Hướng Viên Thiên là gấu ngựa, mà cô khó chịu chính là việc Lộ Lộ không có lễ độ chú nào. Sau lưng nói xấu còn không tính, nhưng ngay cả trước mặt cũng dám nói ra, người ta có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Lăng Gia lần đầu tiên trong đời dùng tay chân làm ngôn ngữ, đưa tay nắm lấy mặt của Lộ Lộ, dùng sức mà nhéo.
Lăng Gia một bên nhéo một bên biện minh, tuy hai ta bây giờ chưa tính là thân thuộc nhưng cũng không trở ngại đến việc tôi không nhịn được nữa mà sử dụng bạo lực với cô! Lại nói, là do cô cười đùa cợt nhả lại gần tôi trước, lý thuộc về tôi, tôi có lý. Có lý vì sao? Có lý là vì bà đây không gây sự trước! Cô trêu chọc tôi trước cho nên tôi dùng bạo lực để tự vệ, tôi có lý do phù hợp!
Lộ Lộ bị đau, dùng dằng thoát khỏi “ma chưởng”. Xoa xoa mặt, cảm thấy bất mãn lầm bầm, nói bạn trai của cô giống gấu ngựa thì làm sao? Còn bao che khuyết điểm? Giống gấu ngựa thì nói giống gấu ngựa cũng không cho?
Lăng Gia nhéo xong rồi, lạnh lùng liếc Lộ Lộ một cái không nói gì nữa. Lộ Lộ bị nhéo xong rồi, oán thầm vài câu cũng không nói gì thêm, cô nghỉ ngơi đã đủ, cũng nên tiếp tục công việc đang dở.
Vào buổi trưa, Tiểu Chu vẫn đúng hạn như cũ đem cơm tới và mang theo một cây cà rốt. Lăng Gia sau khi ăn no thì gọi Lộ Lộ tới giống như gọi chó con, gọi Lộ Lộ tới để cho cô ăn cơm thừa và cà rốt. Lộ Lộ cũng không nể nang gì, vẫn ôm lấy hộp cơm ăn đến say sưa ngon lành, chỉ là củ cà rốt kia quả thật rất khó nuốt trôi. Lộ Lộ nghĩ một lúc rồi lấy ra con dao nhỏ mang theo bên người, đem củ cà rốt cắt thành những phần nhỏ, bỏ vào trong cơm và canh để ăn. Theo cách này, cà rốt đã trở nên dễ ăn hơn rất nhiều.
Lăng Gia nhìn hành động của Lộ Lộ, cũng không khỏi không khâm phục sự sáng tạo của Lộ Lộ. Một củ cà rốt thôi cũng khiến cho cô làm được thành nhiều kiểu để ăn như vậy,nói cô ấy là con thỏ chắc ai cũng tin.
Bốn ngày tiếp theo cứ như vậy mà trôi qua. Trong bốn ngày này Lộ Lộ liên tục ăn cơm thừa và cà rốt của Lăng Gia, lúc nghỉ ngơi lại tìm vài đề tài để trêu ghẹo Lăng Gia. Nói chút đề tài liên quan đến gấu ngựa, như là gấu bẻ cây ngô, ba con gấu con, gấu cha và gấu mẹ… Cái gì cũng được, chỉ cần là nói về gấu thì sẽ được Lộ Lộ lần lượt kể ra.
Nguyên nhân khiến Lộ Lộ to gan như vậy, sở dĩ rất đơn giản, vì quan hệ giữa cô và Lăng Gia không phải là cấp trên và cấp dưới nên cô không sợ. Hợp đồng đã kí kết xong xuôi, còn có quan hệ quen biết của giáo sư Đinh, cho dù Lăng Gia muốn đuổi cô đi cũng không thể đuổi được nữa. Huống hồ cô cũng không có ý định cùng Lăng Gia tạo thành mối quan hệ hữu nghị sau này. Lại thêm vào việc sau khi chia tay cùng Tang Du, Lộ Lộ vẫn còn tổn thương nên cảm thấy càng bận rộn càng tốt, tránh khi rảnh rỗi lại không kiềm chế được mà nghĩ về Tang Du. Vừa lúc có Lăng Gia ở bên cạnh để “bầu bạn”, vì để cho chính mình bớt đi đau buồn phiền não, cô chỉ có thể cùng “người bạn” này giết thời gian. Không quan tâm Lăng Gia có nghe hay không, vẫn mặt dày kể những chuyện trên trời dưới đất liên quan đến gấu cho Lăng Gia nghe.
Lộ Lộ không giống những con người khôn khéo trên thương trường mà Lăng Gia quen biết, nên căn bản cô không tìm được cách ứng phó với Lộ Lộ. Lăng Gia gặp phải loại mặt dày như Lộ Lộ, hoàn toàn không biết làm sao cho phải. Lộ Lộ bình thản mà kể chuyện về gấu, trên căn bản là vô hại thôi, người ta không thể ra tay đánh người tươi cười mà. Trong lòng Lăng Gia mặc dù tức giận nhưng cũng không thể lại một lần nữa nhéo cô, lại càng không thể bắt cô im lặng bởi vì Lộ Lộ chỉ kể chuyện vào những lúc nghỉ ngơi. Lộ Lộ chỉ kể chuyện vào sau giờ ăn trưa trước khi nghỉ ngơi, không thừa không thiếu một giây, luôn là kiểu kể chuyện độc thoại một mình, không để ý người kia có đang nghe hay không. Mà Lăng Gia cũng không thể tước đoạt đi quyền tự do ngôn luận của người khác được.
Xem ra thì, chỉ trách Lăng Gia mặt thiếu dày. Bởi vì nếu muốn thắng được kẻ mặt dày thì chỉ có thể làm cho mặt mình dày hơn so với kẻ đó.
Tóm lại, Lăng Gia khi gặp phải Lộ Lộ thì không thể phớt lờ cũng không thể để ý, không thể khóc cũng không thể cười. Cuối cùng đập bàn một cái, quyết định mặc kệ Lộ Lộ. Kệ đi, thù giữa cô và Lộ Lộ cũng không cần báo nữa, dù sao thì sau ba tháng nữa cô cũng không phải nhìn thấy khuôn mặt gợi đòn của Lộ Lộ. Người đứng đắn như cô cần gì chấp nhất kẻ mặt dày kia?
Lần đầu tiên trong đời, Lăng Gia từ bi rộng lượng đối với kẻ mà mình nhìn không vừa mắt .
Chẳng lẽ cứ như vậy mà cho qua?
Lăng Gia thật sự bực tức.