Chương 16
Cái gọi là bạn gái có hai tầng nghĩa, một là bạn bè hai là người yêu. Hiểu nhiên Lộ Lộ đang nói tới nghĩa thứ hai.
Lăng Gia trừng mắt nhìn Lộ Lộ như thể muốn nói cô đang làm gì vậy. Tiếp đó Lộ Lộ nở ra một nụ cười ngọt đến chết người, ghé sát vào lỗ tai Lăng Gia giống như một đôi tình nhân đang tán tỉnh nhau. Lộ Lộ nhỏ giọng cầu xin: “Phối hợp với tôi một chút, một chút thôi. Xin cô.”
Lăng Gia không thích người khác tới gần mình, nhưng khi Lộ Lộ kề sát vào cô lại không tạo cho cô cảm giác phản cảm.
Dường như Lộ Lộ dùng hết sức của mình mà nắm chặt lấy tay Lăng Gia, như thể chết đuối vớ được cọc, nếu như buông tay rồi thì chỉ còn đường chết.
Dù lực có lớn đến đâu, dù nội tâm có quật cường đến đâu cũng không che dấu được trái tim đang đau đớn.
Cái nắm của Lộ Lộ rất chặt, chặt đến nỗi làm Lăng Gia phát đau. Lăng Gia biết lúc này Lộ Lộ đang rất yếu đuối cần giúp đỡ.
Thấy khuôn mặt như mất hồn của Tang Du, Lăng Gia càng khẳng định suy đoán về quan hệ của Tang Du và Lộ Lộ. Thì ra hai người này đang giận dỗi nhau, khó có được một lần Lộ Lộ mở miệng cầu xin, Lăng Gia cũng mềm lòng thuận theo thỉnh cầu của Lộ Lộ. Công việc thường ngày nhàm chán buồn tẻ, có chút chuyện náo nhiệt xảy ra cũng tốt.
Lăng Gia thoải mái cười nói với đám người còn đang ngây ngẩn kia, vỗ nhẹ cánh tay của Lộ Lộ: “Chúng ta đi thôi.”
Gặp phải chuyện này, Lăng Gia cũng không còn tâm tìm đi lấy dây chuyền nữa. Trước tiên đưa Lộ Lộ về phòng làm việc, còn vòng cổ thì mai lấy cũng không sao.
Những người còn lại tại đó trơ mắt nhìn Lăng Gia đưa Lộ Lộ rời đi, càng khẳng định rằng Lăng Gia là vì tìm Lộ Lộ mà đến. Kiểu thân mật đó tất nhiên làm cho người khác hiểu nhầm giữa Lăng Gia và Lộ Lộ có gì đấy.
Ánh mắt sáng ngời của Tang Du lập tức trở nên ảm đạm. Khó chịu? Vì rốt cuộc rằng hai người chỉ còn là quá khứ của nhau.
Ánh mắt vốn ảm đạm của Tần Di lập tức sáng lên. Vui mừng? Vì rốt cuộc người kia là hoa đã có chủ.
Mà Tần Hạo và Mai Hinh đôi mắt vốn trợn to thì nay lại càng to thêm, vô vàn nghi vấn chồng chất trong đầu họ. Đây là chuyện gì vậy?
Mãi đến khi đã vào phòng làm việc, Lộ Lộ mới buông tay rồi đi đến bên cửa sổ nhìn trời xanh mà trầm lặng.
Lăng Gia đứng bên cạnh Lộ Lộ, xoa xoa cánh tay bị Lộ Lộ làm đau, nghiêng mắt nhìn Lộ Lộ. Lại phát hiện Lộ Lộ đang rơi nước mắt, giọt nước mắt trong suốt kia dưới ánh mặt trời vô cùng đẹp đẽ.
Lăng Gia thở dài cầm lấy khăn tay đưa cho Lộ Lộ, Lộ Lộ vẫn nhìn bên ngoài cửa sổ không nhận ra.
Lăng Gia lắc đầu, nhẹ nhàng cầm khăn cẩn thận lau đi nước mắt cho Lộ Lộ. Nước mắt của con gái luôn làm cho người khác cảm giác không nỡ.
Ai ngờ Lăng Gia càng lau thì Lộ Lộ khóc càng nhiều hơn, sau đó ôm lấy Lăng Gia mà khóc không ngừng.
Lăng Gia bị hành động của Lộ Lộ làm cho hoa đầu choáng óc muốn đẩy cô ra, lại không nỡ. Do dự vài giây rồi cuối cùng ôm lấy Lộ Lộ, nhè nhẹ vỗ về lưng của cô.
Lộ Lộ khóc chán rồi mới nhìn Lăng Gia xin lỗi: “Cảm ơn cô, vừa nãy thật không phải.”
Lăng Gia cười, lòng hiếu kỳ lại nổi lên: “Cô và Tang Du làm sao vậy?”
“Chia tay.”
Quan hệ của Lộ Lộ và Tang Du ngay cả Viên Viên cũng không biết. Loại quan hệ này càng ít người biết lại càng an toàn. Điều này Lộ Lộ hiểu rất rõ.
Không phải vì Lộ Lộ sợ, ngay cả đến cha mẹ còn không sợ thì sao phải sợ Lăng Gia? Huống gì Lăng Gia lúc nãy vừa giúp đỡ cô, có lẽ xuất phát từ cảm kích hoặc đang lâm vào đau thương nên đầu óc chưa tỉnh táo mà trừ Tần Họa và Mai Hinh ra, lần đầu tiên Lộ Lộ nói thật về quan hệ của cô và Tang Du cho người khác biết.
Lăng Gia vẫn chưa từ bỏ: “Cô đồng tính?”
“Không biết có phải hay không.”
“Nhưng người cô yêu cũng là nữ giới.”
“Chỉ từng yêu một người phụ nữ.”
“Cũng vậy cả thôi.”
“Được rồi, cô nói sao thì là vậy đi.” Lộ Lộ không muốn cùng Lăng Gia nói mãi về vấn đề này nhưng lại lo sợ Lăng Gia vì chuyện này mà nảy sinh phản cảm với Tang Du. Liền hỏi: “Cô kì thị đồng tính?”
“Không, chỉ hiếu kỳ chút thôi.”
“Ừ.” Lộ Lộ nghe thấy đáp án từ Lăng Gia, cũng yên lòng phần nào. Nhưng rồi lại hỏi: “Cô sẽ không có thành kiến với Tang Du chứ?”
“Cô lo à?”
“Tang Du là người tốt. Hiện tại cô đã biết tôi và cô ấy…”
“Tôi và Tang Du chỉ là quan hệ làm ăn, chuyện riêng của cô ấy tôi không để ý. Sẽ không bởi vì cô ấy yêu nam hay yêu nữ mà gây khó dễ” Lăng Gia hiểu sự lo lắng của Lộ Lộ, liền cười nói an ủi: “Cô cũng yên tâm đi. Tôi cũng không có thành kiến gì với cô đâu.”
“Vậy à. Cảm ơn.”
Khó có dịp chưa đến mười phút mà Lộ Lộ lại nói với Lăng Gia hai lần cảm ơn. Điều này làm cho Lăng Gia rất vui vẻ.
Lăng Gia ngồi vào ghế xoay, mở ra hộp cơm cùng cây cà rốt mà Tiểu Chu mang đến. Nhìn Lộ Lộ rồi mất tự nhiên nói: “Lại đây ăn cùng đi.”
“Cô ăn trước đi. Tôi biết cô thích sạch sẽ.”
Lăng Gia ngạc nhiên: “Làm sao cô biết? Biểu hiện của tôi rõ ràng vậy à?”
“Không. Đa số phụ nữ đều thích sạch sẽ, tôi đoán thế.”
“Cô đoán đúng đấy.”
Lộ Lộ cười rạng rỡ, nụ cười đó vô cùng xinh đẹp. Một khoảnh khắc ấy làm cho Lăng Gia nhất thời rung động.
Nhưng rồi Lăng Gia lại nhanh chóng quẳng sự rung động nhỏ bé ấy ra sau đầu. Ảo giác, nhất định là ảo giác, Lăng Gia tự nhủ.
Lộ Lộ đã nói phụ nữ đều ưa thích sạch sẽ, có nghĩa là Lộ Lộ cũng như vậy. Lăng Gia không kiềm chế được mà mỉm cười, để ăn được cơm thừa của mình thì phải bỏ ra bao nhiêu dũng khí?
Không ăn đồ ăn thừa là lòng tự trọng cơ bản của con người, nhưng sống trên đời vì tự trọng mà bỏ mạng thì không nhiều người làm được. Trung Quốc mở cửa đối ngoại vì sao? Không phải vì hấp dẫn nguồn đầu tư bên ngoài sao? Theo một cách hiểu nào đó cũng giống như ăn cơm thừa của người khác không phải sao? Dù sao no bụng để giữ lấy mạng thì ngày sau vẫn còn cơ hội lấy lại thể diện.
Tư Mã Thiên chịu đựng nhục hình, Hà Tín có thể chịu nhục bò dưới chân người khác. Người bình thường có lẽ không có ý chí lớn như bọn họ, nhưng nếu ngay cả một chút cơm thừa cũng không thể ăn thì làm sao bon chen được với xã hội bên ngoài?
Làm người, ai chưa ăn qua cơm thừa? Vấn đề này Lăng Gia không dám trả lời chắc chắn, nhưng cô dám khẳng định chính mình cũng nếm qua cơm thừa. Vì lợi ích công việc mà bất đắc dĩ hạ mình luồn cúi, đó không phải là ví dụ của một loại ăn cơm thừa sao? Thậm chí Lăng Gia còn cảm thấy bản thân còn rất hiền lành, bởi vì thứ cô bắt Lộ Lộ ăn thật sự là cơm thừa chứ không phải bất kì hình thức biến hóa nào của cơm thừa. Lộ Lộ không cần luồn cúi dò xét lòng người , cũng không cần quan tâm người khác đang lợi dụng điều gì ở mình. Phải ăn cơm thừa thật sự có thể làm Lộ Lộ tức giận nhưng cơm thì không gây hại gì cả . Từ đó xem ra, Lăng Gia cảm thấy mình còn thánh thiện chán.
Người chết rồi còn phân ra nơi chôn cất, ai nên chôn ở chỗ nào, ai không nên chôn ở chỗ nào đều theo cấp bậc mà phân chia. Huống gì là người sống sờ sờ ở trên đời?
Xã hội này vốn là cao đè thấp, giàu lấn nghèo, người khinh người… nếu ngay cả điều này cũng không hiểu rõ thì chỉ còn đường bị xã hội vứt bỏ rồi ngồi ôm gối mơ về giấc mơ chủ nghĩa cộng sản tươi đẹp.
Đối nhân xử thế có lúc thẳng thắn có lúc khom lưng, cho nên Lăng Gia chưng từng vì việc bắt Lộ Lộ ăn cơm thừa của mình mà cảm thấy có lỗi. Mới đầu bắt Lộ Lộ ăn cơm thừa cũng chỉ là trút cơn giận tức thời, nhưng vài ngày sau lại là vì trêu ghẹo, muốn thử chờ xem Lộ Lộ có thể chịu được bao lâu.
Nhịn nhất thời là sáng suốt,nhịn cả đời là nhu nhược. Chỉ có người biết nhẫn nhịn một thời điểm nào đó rồi nắm lấy cơ hội mà xoay trở mới là người thông minh.
Lăng Gia biết Lộ Lộ không phải người ngu ngốc,nên muốn thử xem Lộ Lộ có thể nhịn đến bao giờ.
Để gạt bóng dáng của Tang Du ra khỏi đầu, Lộ Lộ cầm lên một tờ tạp chí nhằm dời đi sự chú ý của mình. Tờ tạp chí dành cho bài viết về Mao Trạch Đông một trang nổi bật. Lăng Gia quét mắt qua Lộ Lộ, giống như vu vơ mà hỏi: “Cô đánh giá thế nào về ông ấy?”
“Ai?”
“Mao.”
“Không tiện đánh giá. Hiện tại có rất nhiều tranh luận nổ ra, nhưng nhìn khắp thế giới thì có lẽ Mao là một trong số ít những người cho bọn thực dân đế quốc những bài học nhớ đời.” Lộ Lộ trả tờ tạp chí trên bàn, nhìn tấm hình cũ của Mao Trạch Đông và vài vị cựu lãnh đạo mà thở dài: “Tôi sống đến bây giờ, chỉ khâm phục nhất hai người một là Tần Thủy Hoàng, người còn lại chính là ông ta. Mao là một con người hùng tài vĩ lược cũng có phần ác độc tàn nhẫn nhưng khí phách của một vĩ nhân là không thể phủ nhận. Sai lầm đốt sách chôn nho của Tần Thủy Hoàng cũng giống như sai lầm cách mạng văn hóa của Mao Trach Đông nhưng công lao thống nhất Trung Hoa cũng không thể chối cãi. Để con cháu đời sau đánh giá khách quan đi. Còn cô? Cô thấy thế nào?”
Thói quen của Lăng Gia là vô tình hữu ý mà thăm dò người khác trong lúc nói chuyện phiếm, thông quan quan điểm của người đó đối với một nhân vật lịch sử bất kì mà đoán ra tính cách của người đó. Giống như khi đánh giá Mao, nếu người đó một mực chê trách thì chứng minh người này chỉ là ếch ngồi đáy giếng, còn nếu đối phương một mực ngợi ca thì chứng minh người này bảo thủ, đầu óc không cởi mở.
Đáp án của Lộ Lộ xem như đúng chuẩn xác và khách quan, điều này khiến cho Lăng Gia đánh giá Lộ Lộ là người hiểu rõ đúng sai, rất hiểu chuyện. Đối với câu trả lời này, Lăng Gia thấy rất hài lòng nhưng một câu nói “Mao là một trong số ít những người cho bọn thực dân đế quốc những bài học nhớ đời.” cho Lăng Gia thấy rằng Lộ Lộ là người kiêu ngạo và khá bảo thủ, không dễ dàng cúi đầu trước bất kỳ ai. Cũng không khó hiểu khi Lộ Lộ phải đối việc Tang Du nói cô là “bạn gái” của mình. Làm người quả thật nên có chút kiêu ngạo vì người kiêu ngạo sẽ không dễ cúi đầu hay gục ngã, nhưng một khi quá kiêu ngạo sẽ khó tránh khỏi lối suy nghĩ cực đoan. Người quá cực đoan khi yêu sẽ yêu đến cùng, nếu như đối phương không nói ra lời chia tay thì sẽ không buông bỏ. Lăng Gia đã thăm dò được tính cách của Lộ Lộ chỉ qua vài câu nói vu vơ.
Lộ Lộ chắc không nghĩ đến những câu hỏi có vẻ như vô tình của Lăng Gia lại chứa đựng nhiều kĩ xảo đến thế. Cô chỉ nghĩ rằng Lăng Gia thuận miệng mà hỏi thôi, vậy nên cô cũng chỉ thuận miệng mà nói lên ý kiến của mình. Lăng Gia tuy không phải chính trị gia nhưng nghề của Lăng Gia cũng có thể tính là thương nhân, sự gian xảo của thương nhân so với chính trị gia không hề ít hơn bao nhiêu. Điều này chắc Lộ Lộ đã quên, cho nên mới ngây thơ nói ra những suy nghĩ của mình mà không phòng bị, bị người khác gài bẫy mà vẫn âm thầm khen ngợi người này thật hiểu biết về chính trị.
Chỉ đơn giản mấy câu nói của Lộ Lộ mà Lăng Gia đã nắm được ưu khuyết điểm của cô, Lộ Lộ nếu biết được thì dám chắc cô sẽ khóc ròng rã mấy ngày trời mất.
Nhưng bây giờ Lộ Lộ lại hỏi Lăng Gia nghĩ như thế nào về Mao, dựa theo tính cách của Lăng Gia thì đương nhiên sẽ không trả lời cụ thể. Lăng Gia chỉ nói: “Macarthur, Đặng Tiểu Bình, Castro, Nixon và Niesinger đã đưa ra những đánh giá đối với ông ta. Nói là anh hùng cũng được, nói là gian hùng cũng chẳng sao vì chỉ có những người cùng một cấp bậc mới có thể đánh giá nhau một cách công bằng nhất. Cách nhìn nhận của người bình thường luôn có hạn chế bởi vì chúng ta chưa đạt đến độ cao của họ. Tôi cũng là người bình thường cho nên việc đánh giá như thế nào về Mao, tôi không trả lời được.”
Lộ Lộ nín thở, cô ta hỏi thì mình chân thành trả lời vậy mà đến khi mình hỏi cô ta lại khinh khỉnh nói rằng người bình thường không có tư cách đánh giá vĩ nhân. Đây không phải là chê mình không biết bản thân đang đứng ở đâu sao? Đáng chết!
Lộ Lộ thở hổn hển chạy đến trước cửa sổ ngắm trời xanh mây trắng không để ý đến Lăng Gia nữa. Lăng Gia thấy dáng vẻ của Lộ Lộ, âm thầm vui vẻ, cô cảm thấy cơm hôm nay đột nhiên trở nên rất ngon miệng.
Nhưng cuộc trò chuyện với Lăng Gia làm cho Lộ Lộ bất giác mà quên đi sự thương tâm lúc nãy. Có thể thấy được Lăng Gia rất có tài năng điều khiển cảm xúc của người khác, tuy rằng cô chỉ vô tình ra tay mà đã có hiệu quả như thế, nếu thật sự muốn chi phối cảm xúc của ai thì người đó chạy thoát sao?
Lăng Gia ăn xong cơm rất nhanh, liền gọi Lộ Lộ tới bắt cô ăn hết. Lộ Lộ im lặng mà ăn cơm, không giống như những ngày trước một bên ăn một bên kể chuyện về gấu. Điều này làm cho Lăng Gia không quen chút nào, cô nhìn Lộ Lộ chằm chằm, hiếm khi nhiều chuyện mà hỏi: “Cô và Tang Du chia tay bao lâu rồi?”
“Nửa năm.”
“Vì sao chia tay?”
“Cô ấy không yêu tôi nữa.”
Không yêu? Nói bậy! Lăng Gia không tin, biểu hiện lúc nãy của Tang Du căn bản là không giống như đã hết yêu Lộ Lộ. Gặp qua bao nhiêu loại chuyện mà điểm ấy Lăng Gia cũng không nhìn thấy được thì cô hẳn là muốn từ chức đi cho rồi.
Lăng Gia lại hỏi: “Làm sao lại không yêu cô nữa?”
“Không biết.”
“Cô còn yêu cô ấy?”
“Không biết.”
“Sao cái gì cô cũng không biết?”
“Không biết.” Lộ Lộ buông đũa xuống, đẩy hộp cơm sang một bên. Hai tay giống như học sinh tiểu học đem khoanh trên bàn, nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Gia.
Lăng Gia bị cô nhìn đến nổi cả da gà, hỏi: “Nhìn cái gì!”
“Thật ra đến bây giờ tôi cũng không biết cô đã trải qua bao nhiêu mùa xuân. Lăng Gia, cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tuổi là bí mật của phụ nữ!”
“Vậy để tôi đoán thử” Lộ Lộ mở to mắt, nghiêm túc mà hỏi: “35 tuổi?”
Lăng Gia không nói gì.
“38 tuổi?”
Lăng Gia phát điên.
“40 tuổi?”
Lăng Gia phẫn nộ.
“45 tuổi?”
“Tôi già vậy à!”
Lăng Gia điên tiết, bỏ lại Lộ Lộ, nện giày cao gót “Cạch, cạch, cạch” về phía nhà vệ sinh. Nhìn trái nhìn phải vào tấm gương. Khuôn mặt xinh đẹp kia trong veo như nước, nhìn thế nào cũng không giống ba mấy bốn mươi mà!
Cô ta cố ý, nhất định là cô ta cố ý! Bình tĩnh ngồi lại, Lăng Gia mới ý thức được rằng mình đã bị Lộ Lộ gài bẫy.
Cuối cùng, lại một lần nữa Lăng Gia nắm chặt tay mà thể: “Thù mới nợ cũ, nhất định phải tính sổ!