Chương 34
Lăng Gia đưa Lộ Lộ về rồi mới quay lại nhà mình.
Lộ Lộ tắm xong, thay quần áo, nằm xuống ngủ bù nhưng mắt vừa nhắm thì đầu chỉ toàn hiện lên hình ảnh của Lăng Gia. Cố gắng vùi đầu vào gối, nhắm mắt lại đếm cừu, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng ngủ được.
Lăng Gia ngồi ở đầu giường, mở bức tranh Lộ Lộ vẽ tặng ra ngắm, trong lòng vui sướng xen lẫn với phiền muộn. Lăng Gia biết mình có cảm giác với Lộ Lộ nên thừa dịp tình cảm còn chưa trở nên quá sâu đậm, cô muốn tự tay bóp chết nó đi. Nhưng cuối cùng vẫn không khống chế nổi bản thân, từng cái nheo mắt, từng nụ cười của Lộ Lộ cứ hiện về rõ mồn một trong đầu cô. Lăng Gia chán nản trùm chăn kín đầu, thầm mắng Lộ Lộ hại người rồi mê man ngủ lúc nào không hay.
Chủ nhật qua đi, lại phải đi làm. Lúc nào bận rộn còn đỡ, còn cứ hễ rảnh rỗi là hình bóng của Lộ Lộ luôn lượn lờ trong đầu của Lăng Gia. Lăng Gia muốn quên đi nhưng rồi lại luyến tiếc, cuối cùng tâm trí rơi vào ngõ cụt. Không thể làm gì khác hơn là mặc kệ, nhớ thì cứ tiếp tục nhớ, làm sao phải tự ép bản thân mình phải quên đi.
Lăng Gia cho phép bản thân mình nhớ đến Lộ Lộ rồi, lại tiếp tục buông thả mà cho phép bản thân mình được tìm cớ gặp Lộ Lộ. Mở ra bức tranh mà Lộ Lộ vẽ cho mình, vắt óc suy nghĩ một cái cớ để được gặp Lộ Lộ, ngẩng đầu lên nhìn hoa mai trên tường, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Lăng Gia gọi điện thoại cho Lộ Lộ, nói: “Tôi muốn vẽ tranh tường ở nhà riêng, cô tới làm đi.”
Lộ Lộ cười đùa: “Được thôi, nhưng tôi lấy đắt đấy.”
“Bao nhiêu cũng được.”
“Muốn vẽ gì?”
“Đến rồi quyết định.”
“Bây giờ tôi đang bận, thứ năm được không?”
“Được. Thứ năm tôi gọi lại cho cô.”
Lăng Gia bắt đầu mong đợi đến cuối tuần. Trước kia luôn cảm thấy rằng trời gian trôi qua rất nhanh, nhưng bây giờ lại thấy rằng thời gian trôi qua quá chậm. Chỉ muốn cầm lấy kim đồng hồ mà xoay vài chục vòng để cho thứ năm mau đến.
Lộ Lộ cũng mong đợi thật nhanh đến ngày thứ năm, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Cô hiểu được rằng mình và Lăng Gia không nên tiếp tục gặp gỡ, nhưng cô thật sự rất muốn nhìn thấy Lăng Gia, thế nên khi Lăng Gia nói mình sang vẽ tranh tường, trong lòng Lộ lộ vô cùng vui sướng. Và rồi khi vui sướng qua đi lại biến thành lo âu. Lăng Gia đã có bạn trai, từ trước đến giờ cô ấy cũng chỉ thích đàn ông, vốn dĩ cô ấy phải đi theo một con đường bình thường như bao người khác, mình và Lăng Gia nếu vẫn cứ tiếp tục mập mờ không rõ như vậy thì kết cục cuối cùng là cả hai đều sẽ tổn thương. Hại người hại cả mình, đây là điều Lộ Lộ không bao giờ muốn thấy.
Lộ Lộ biết rõ, mình đã động lòng với Lăng Gia.
Có rất nhiều lần, Lộ Lộ tự hỏi bản thân rằng nếu Tang Du không chia tay với mình, nếu bây giờ chỉ là chia cắt tạm thời thì mình có đem lòng đi thích Lăng Gia hay không? Đáp áp dĩ nhiên là không, bởi vì chờ đợi vốn là thói quen của Lộ Lộ.
Tiếc là, tình cảm không có nếu như, nhân sinh không có giả thuyết.
Lời chia tay của Tang Du khiến Lộ Lộ thất vọng; Cuộc tình mới của Tang Du làm Lộ Lộ tuyệt vọng.
Lộ Lộ có thể tha thứ cho mọi sai lầm của Tang Du, riêng chỉ có việc nói ra lời chia tay là không thể; Lộ Lộ có thể thích hết tất cả mọi thứ thuộc về Tang Du, trừ người yêu mới của Tang Du là không thể thích nổi.
Nhưng dù cho thế nào đi chăng nữa, mối tình đầu vẫn luôn rất khó quên.
Bởi vì dù cho có bao điều đổi thay, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa thì mối tình đầu luôn là mối tình chân thành nhất, đặc biệt nhất. Vì đó là lần đầu tiên chúng ta hiểu được cái gì gọi là yêu, yêu là như thế nào.
Nhớ lại chuyện cũ, trước kia Lộ Lộ từng gọi Tang Du là cá con, trước kia Tang Du cũng từng gọi Lộ Lộ là nai con. Cái thời ấy hai người luôn tình nàng ý thiếp triền miên, hai người từng trao cho nhau vô số lời hứa hẹn chân thành về tương lai sau này. Từng thề rằng cá bơi đến đâu, nai sẽ chạy đến đấy và cá cũng sẽ luôn quấn lấy trong từng bước chân của nai.
Những năm tháng đơn thuần, những ký ức sâu đậm, làm sao có thể dễ dàng quên đi?
Lộ Lộ sẽ không quên, Tang Du cũng sẽ không quên.
Nhưng mà cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, ta đâu thể mãi ấp ủ trong lòng một hình bóng đã trở nên xa xôi. Đã là sống thì phải luôn nhìn về phía trước.
Khi mà Lộ Lộ đang tuyệt vọng không có lối thoát thì Lăng Gia xuất hiện. Lăng Gia tựa như ngọn lửa, ngọn lửa sưởi ấm trái tim đã lạnh giá của Lộ Lộ, soi sáng cho bước chân Lộ Lộ tiến về phía trước.
Lăng Gia khiến Lộ Lộ rung động, cuốn hút Lộ Lộ. Làm cho Lộ Lộ không kiềm nổi lòng mình, không tự chủ được lý trí.
…
Bất luận trong lòng có mâu thuận hay dãy dụa thế nào, thứ năm vẫn phải đúng hẹn mà đến.
Hai người gặp nhau, khuôn mặt đều ăn ý mà vui vẻ.
Lộ Lộ nhìn bộ quần áo xám nhạt của Lăng Gia, cảm thấy được vẻ thành thục giỏi giang của người phụ nữ thành công hiển hiện ra rõ ràng.
Lăng Gia nhìn bộ quần áo xanh lam, choáng ngợp vì khuôn mặt thanh tú thêm vài phần lịch sự tao nhã của Lộ Lộ.
Hai người đều trang điểm, đều chăm chút tỉ mỉ đến vẻ ngoài của mình.
Lăng Gia dẫn Lộ Lộ vào nhà. Đây là lần đầu tiên Lộ Lộ đến nhà của Lăng Gia nên không khỏi quan sát tỉ mỉ. Bên trái cửa đặt một bể cá cỡ trung bình, đủ loại cá với nhiều màu sắc bơi qua bơi lại trong bể trông rất vui mắt; Bên phải bức tường treo hai bức tranh thủ công mỹ nghệ được chế tác vô cùng tinh xảo, nhìn qua thôi cũng biết là tác phẩm của một nghệ sĩ danh tiếng nào đó; Gió từ ngoài thổi nhẹ vào làm rèm cửa rung động trông như một cô gái đa tình với mái tóc đang nhẹ nhàng tung bay; Giữa nhà có treo đèn trần, chiếc đèn được gắn từng chuỗi dây thủy tinh dài ngắn không đồng nhất đang buông thõng xuống, ánh trời chiều rọi vào làm phản ra một thứ ánh sáng óng ánh mỹ lệ làm cho người ta có cảm giác như đang lạc vào tiên cảnh.
Gần cửa lớn là phòng bếp, tiếp theo đó là phòng khách và phòng ngủ, rồi đến phòng thay quần áo và phòng làm việc đều được trang trí hết sức trang nhã, cách bài trí cũng rất phong cách. Lộ Lộ nhìn mà hoa cả mắt, không tránh được mà lại cảm thán rằng đúng thật là nhà giàu.
Lăng Gia quả nhiên là người bị bệnh cuồng sạch sẽ, tất cả mọi vật trang trí trong nhà đều có một màu trắng đồng nhất. Thảm trải sàn màu trắng ngà, sô pha màu trắng trân châu, đồ sứ trang trí cũng màu trắng, rèm che màu trắng mân côi, tường ốp gạch men sứ trắng, tủ quần áo màu đinh hương trắng, khăn trải giường bằng sợi tơ tằm cũng có màu trắng mã não…
Lộ Lộ trêu đùa: “Người Ukraine tạo ra cuộc cách mạng màu cam, người Kirghizstan có cuộc cách mạng màu vàng, người Iraq thì cuộc cách mạng màu tím. Còn cô, cô cũng định tạo phản bằng cuộc cách mạng màu trắng à?”.
[ “Cách mạng màu” là cụm từ để chỉ những phong trào chính trị trong một số quốc gia thuộc Liên Xô cũ hay thuộc vùng Balkan trong những năm đầu thập niên 2000, lấy tên một màu sắc hay một cây cối, bông hoa tiêu biểu.]
“Ý kiến gì không?” Lăng Gia lườm một cái.
“Không dám.” Lộ Lộ quét mắt khắp căn hộ thuần một màu trắng, hỏi: “Cô ở đây có sợ không?”
Lăng Gia hỏi: “Sợ cái gì?”
“Đâu đâu cũng chỉ một màu trắng, giống hệt nhà xác.”
Lăng Gia đen mặt, quát: “Đừng nói bậy!”
Lộ Lộ bật cười, cô đâu có nói bậy, trông giống nhà xác thật mà.
Lăng Gia bực mình nói: “Cười cái gì mà cười! Chỉ là tôi thích màu trắng thôi. Tôi muốn vẽ chút gì đó lên tường phòng khách, cô xem nên vẽ gì?”
“Phòng khách không thích hợp với những hình vẽ quá phức tạp, mà đơn giản thì tốt hơn. Vậy mới phù hợp với cách bố trí trong phòng.” Lộ Lộ nhìn sơ qua phòng khách, chậm rãi nói: “Cây trúc hoặc hoa lan đi, trúc và lan, cô thích cái nào?”
Lăng Gia lúc này đang bị phong thái như một tiểu thư khuê các của Lộ Lộ hấp dẫn, dán mắt nhìn Lộ Lộ đấy ngây dại. Mãi đến lúc tay Lộ Lộ huơ huơ trước mặt, Lăng Gia mới vội ho một tiếng, nói: “Cái nào cũng thích. Thế này đi, phòng khách vẽ trúc, phòng ngủ vẽ hoa lan.”
“Không phải cô nói chỉ vẽ phòng khách thôi à?”
“Bây giờ đổi ý, không được à?”
“Được! Dù sao cũng kiếm được tiền, vẽ bao nhiêu cũng được.”
Lăng Gia liếc mắt cười hỏi: “Lần này định lấy giá bao nhiêu?”
Lộ Lộ muốn đùa, mở miệng nói: “Mười ngàn!”
“Được, mười ngàn thì mười ngàn.”
Lộ Lộ ngơ người, cô chỉ nói đùa cho vui, huống gì cô cũng không định lấy tiền Lăng Gia. Vội nói: “Này… tôi nói đùa thôi…”
Lăng Gia sao lại không biết cô đang đùa. Vỗ nhẹ đầu Lộ Lộ, nói: “Mười ngàn thì mười ngàn, không cần đổi. Cô dự định bao lâu thì xong?”
“Khoảng ba bốn ngày.” Lộ Lộ thấy Lăng Gia khách khí chuyện tiền bạc, lòng trở nên mất mát. Nhưng thế cũng xem như chuyện tốt, cái gì tính toán được rõ ràng thì phải tính rõ ràng, xong việc cứ theo đó lấy tiền rồi rời đi. Ai cũng không nợ ai.
Lăng Gia nhận ra sự mất mát trong mắt Lộ Lộ, lòng Lăng Gia cũng vì thế màu đau. Lăng Gia không quan tâm đến chút tiền này, thấy Lộ Lộ kiếm tiền rất vất vả nên cô muốn đưa thêm chút tiền cho Lộ Lộ cải thiện cuộc sống. Nhưng mà ý định của cô lại bị người ta hiểu nhầm mất rồi.
Lăng Gia cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói: “Được, thì ba bốn ngày.”
”Ừ. Bây giờ tôi trở về phác thảo đã, ngày mai bắt đầu vẽ.”
“Ừ.”
Lăng Gia muốn lái xe đưa Lộ Lộ về, Lộ Lộ không cho. Chỗ ở của cô chỉ cách nhà Lăng Gia hai con đường, không phải quá xa, đi bộ về là được.
Về nhà, Lộ Lộ dồn hết tâm tư để vẽ phác thảo, đồ họa đi đồ họa lại mấy lần, chỉnh sửa từng tí từng tí một. Từ lúc làm việc đến nay, cô chưa bao giờ nghiêm túc và chuyên tâm như vậy. Cô chỉ muốn vẽ một bức tranh đẹp nhất cho Lăng Gia.
Đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường cứ chầm chậm mà quay, âm thanh tích tắc cứ vang lên đều đều, đều đều.
Một giờ sáng, cuối cùng Lộ Lộ cũng hoàn tất bản phác thảo. Cô đã ngồi trọn bảy tiếng trước bàn, chỉ nghỉ một lần đi vệ sinh và một lần uống nước. Ngay cả cơm tối cũng chưa ăn.
Lộ Lộ vươn vai một cái, đi tắm xong tiện tay cầm bịch bánh quy lên, ăn qua loa vài miếng rồi nằm sấp trên giường. Hai mắt nhắm lại không mở ra nổi, mấy tiếng đồng hồ tập trung cao độ đã vượt quá giới hạn của cơ thể. Cô quá mệt mỏi.
Nhưng cho dù như thế, Lộ Lộ vẫn còn tự đùa trong đầu rằng cái gọi là mất ăn mất ngủ cũng chỉ như thế này là cùng thôi. Lăng Gia, vì cô mà tôi mệt gần chết, thế nên là cô thiếu tôi một món nợ ân tình đấy nhé, nếu muốn trả thì chỉ có thể lấy thân mà trả thôi.