Chương 47
Những cuộc điện thoại qua lại của Lộ Lộ và Lăng Gia đúng là đã dừng lại, nhưng nỗi nhớ nhung lại chẳng thể ngừng lại được. Lộ Lộ càng nhớ Lăng Gia hơn mà Lăng Gia lại càng giận Lộ Lộ hơn, cũng càng nhớ Lộ Lộ hơn.
Ai cũng biết dỗi, Lăng Gia cũng là người, cũng sẽ biết dỗi. Mà con người có muôn vàn nỗi giận hờn, thật ra chỉ tự rước bực vào người mà thôi.
Lăng Gia nghĩ Lộ Lộ đã không quan tâm mình thì mình cũng không cần quan tâm đến Lộ Lộ. Vừa lúc này có Trương Thạc theo đuổi, Lăng Gia đang giận dỗi nên cũng không từ chối sự tiếp cận của Trương Thạc. Ý muốn mượn sự ân cần của kẻ khác để khỏi nghĩ nhiều đến sự hờ hững của Lộ Lộ.
Trương Thạc là cháu họ của Tưởng Kiến Quốc, hiện đang làm việc tại đài truyền hình. Trừ việc đầu hơi lớn so với tổng thể, thì nhìn chung cũng không đến nỗi nào. Văn vẻ nhã nhặn, dáng dấp so với Hướng Vân Thiên thì tốt hơn nhiều. Trước đây ngại đụng chạm với Hướng Vân Thiên nên Trương Thạc không tích cực theo đuổi Lăng Gia, bây giờ biết được hai người đã chia tay, Trương Thạc muốn thừa cơ hội này mà tấn công rồi ôm người đẹp về nhà. Cơ hội này ngàn năm mới có một, không thể bỏ qua.
Lăng Gia mặc dù đang chiến tranh lạnh với Lộ Lộ, nhưng lòng đã sớm chỉ thuộc về Lộ Lộ rồi. Cho nên mối quan hệ với Trương Thạc chỉ duy trì ở mức bạn bè bình thường mà thôi, ngoài một bữa ăn cơm để giữ lễ độ và vài cuộc nói chuyện xã giao ra thì cũng không còn gì khác. Huống hồ về mặt công việc Lăng Gia cũng khó tránh tiếp xúc với Trương Thạc và còn cả quan hệ tình nghĩa giữa Lăng Gia và Tưởng Kiến Quốc, giữ mối quan hệ bạn bè là việc nên làm.
Lộ Lộ đã khiến Chu Tĩnh rung động, thế nên Chu Tĩnh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lộ Lộ. Ngày nào cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại, ngày nào cũng thế không hề sót, rồi cứ mỗi hai ngày một lần lại mời đi ăn bữa cơm để bồi dưỡng tình cảm.
Từ Lăng Gia nên Lộ Lộ biết được rằng Chu Tĩnh có tình ý với mình, vậy là từ đó Lộ Lộ cố gắng giữ khoảng cách hết mức có thể với Chu Tĩnh. Nhưng dù cố gắng cách mấy cũng có khi không thể tránh được phải cùng Chu Tĩnh dùng một bữa cơm. Trong bữa cơm đó Lộ Lộ luôn miệng nói về ước muốn có được một ông chồng yêu thương mình và sinh được những đứa trẻ đáng yêu.
Chu Tinh vẫn là người biết điều, thấy Lộ Lộ không có tình ý gì với mình nên cũng tự kiềm chế sự rung động trong lòng lại. Không những thế còn lấy tư cách bạn bè để chúc cho Lộ Lộ thực hiện được ước muốn của bản thân.
Lộ Lộ biết ơn Chu Tĩnh khéo hiểu lòng người, biết Chu Tĩnh sẽ không có ý gì khác mới mình nữa, cũng thành tâm làm bạn bè với Chu Tĩnh.
Chu Tĩnh mỉm cười, làm bạn bè cũng được. Đôi khi, tình bạn còn lâu dài hơn tình yêu.
…
Hôm đó Trương Thạc đến tìm Lăng Gia, vừa lúc chạm mặt với Hướng Vân Thiên. Hướng Vân Thiên không còn theo đuổi Lăng Gia gắt gao như trước đây nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng. Hai người đàn ông này gặp nhau như mặt trăng gặp mặt trời, mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ muốn xông vào hạ gục đối phương ngay lập tức.
Trương Thạc nghĩ, Lăng Gia đã không muốn dây dưa với anh nữa, thế sao anh ta vẫn còn mặt dày đu bám lấy cô ấy làm gì? Người thì vừa thô vừa cục mịch, mặt thế nhưng lại còn dày. Có hiểu được cái gì gọi là nhục nhã hay không?
Hướng Vân Thiên nghĩ, chẳng lẽ người trong lòng Lăng Gia lại là hắn? Thằng ôn con này để tranh thủ lấy cảm tình của cô ấy mà ăn cà rốt liền ba tháng? Ăn cái gì không ăn lại đi ăn cà rốt như con thỏ, mặt xem ra cũng dài như thỏ rồi kìa. Đúng là đồ não phẳng.
Lăng Gia hờ hững nhìn cảnh này, lòng chế giễu rằng lâu lâu có chuyện thú vị để xem cũng tốt. Ít nhất không cần nghĩ đến cái đồ đáng chết kia. Bỗng nhiên nhớ đến Lộ Lộ lại làm Lăng Gia bực dọc, tên đáng chết này đã đúng mười ba ngày rồi cũng không thèm gọi cho mình một cuộc điện thoại, chẳng lẽ thật sự muốn quên mình luôn?
Nhưng khi tỉnh táo suy nghĩ lại, đem mọi thứ ra phân tích rõ ràng thì Lăng Gia chợt phát hiện ra hình như có chút gì đó không đúng. Công việc của Lăng Gia thường hay tiếp xúc với Tang Du, thỉnh thoảng nói chút chuyện phiếm với Tang Du thì Lăng Gia hay uyển chuyển nhắc đến Lộ Lộ rồi tỉ mỉ quan sát biểu hiện của Tang Du. Cô phát hiện ra khi nhắc đến Lộ Lộ, sắc mặt của Tang Du sẽ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều nhưng kèm theo đó cũng là một chút mất mát không nói nên lời. Điều này cho Lăng Gia biết giữa Lộ Lộ và Tang Du vẫn còn liên hệ nhưng quan hệ giữa hai người cũng chỉ tốt hơn so với bạn bè thông thường mà thôi.
Tính cách của Lộ Lộ, Lăng Gia hiểu rõ. Lăng Gia biết Lộ Lộ nhỏ tuổi hơn so với mình nhưng về chuyện tình cảm lại rất nghiêm túc. Mà sự yêu thương ngầm chứa trong ánh mắt của Lộ Lộ khi nhìn mình, Lăng Gia vẫn cảm nhận được. Vậy tại sao đột nhiên Lộ Lộ lại cắt đứt liên lạc với mình? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, hay cô ấy đã chịu phải đả kích gì rồi? Nhớ đến chuyện Lộ Lộ vì Tang Du mà xích mích với cha mẹ, sau đó lại bị Tang Du nói lời chia tay, Lăng Gia tự hỏi rằng có khi nào là do Lộ Lộ sợ như chim sợ cành cong? Hẳn là vì đã bị tổn thương một lần rồi nên tự nhiên sẽ sợ lại bị tổn thương thêm một lần nữa.
Lăng Gia quyết định bỏ cái tôi to lớn của mình xuống, chờ đến chủ chật sẽ đích thân đến nhà Lộ Lộ để nói chuyện rõ ràng. Lăng Gia đã sai một lần ở mối tình đầu, mà Lộ Lộ lại là phụ nữ, đối với Lăng Gia mà nói thì Lộ Lộ cũng xem như là mối tình đầu với phụ nữ của mình. Mối tình đầu này có lẽ còn sâu hơn mối tình đầu trước kia, Lăng Gia không muốn bỏ qua một lần nữa.
Trong lúc Lăng Gia đang suy tư thì bên này Tang Du cũng đang tự hỏi. Thời gian mình ở cạnh Lộ Lộ không xem là ngắn, dù thái độ của Lộ Lộ cũng đã trở về tự nhiên như trước kia nhưng thật ra về mặt tình cảm lại luôn giữ một khoảng cách nhất định với mình. Mặc dù Lộ Lộ không có nói nhưng Tang Du cũng lờ mờ nhận ra rằng lòng Lộ Lộ đã có người khác. Vậy người kia là ai? Tang Du nghĩ nát óc cũng không đoán ra được, muốn trực tiếp hỏi Lộ Lộ lại sợ nghe được đáp án khẳng định. Thế nên lòng rối rắm không thôi.
Cũng may trong khoảng thời gian này có Lữ Nam giúp Tang Du phân tâm ít nhiều, tâm trạng vì thế mà cũng không quá mức ủ dột.
Lần gặp gỡ ở buổi tiệc của Chu Tĩnh, Tang Du và Lữ Nam bắt đầu kết bạn với nhau. Sau khi nhìn thấy những sản phẩm do chính tay Tang Du thiết kế thì Lữ Nam cực kỳ yêu thích, cho nên những quảng cáo hoặc catalogue của công ty mình đều giao hết cho Tang Du đảm nhiệm. Tiếp xúc công việc nhiều rồi thì tự nhiên cũng sẽ lấn lướt một chút đến cuộc sống riêng tư, hai người nếu như đều rảnh rỗi thường sẽ hẹn nhau uống một buổi trà chiều hoặc cùng nhau đi dạo phố.
Lữ Nam cũng giống như ong bướm, luôn thích lượn lờ vòng quanh những anh chàng đẹp trai. Tang Du thấy vậy cũng chỉ cười mà không ý kiến, đối với cuộc sống riêng tư của Lữ Nam, Tang Du không muốn xen vào làm gì. Lữ Nam rất thích tính cách trầm tĩnh, thích cái ánh mắt bình thản nhưng sâu sắc của Tang Du.
Và cảm giác ưu thương nhàn nhạt trên người Tang Du cũng bị Lữ Nam nhìn thấu, những ngày quen biết cùng Tang Du làm cho Lữ Nam biết rằng Tang Du không có bạn trai. Dựa theo điều kiện gia đình của Tang Du thì làm sao có chuyện gì đó quá đau lòng xảy đến với Tang Du được, vậy thì sự ưu thương đó từ đâu mà ra? Lữ Nam rất hứng thú với vấn đề này, vì trời sinh bản tính ngay thẳng nên rất muốn hỏi trực tiếp Tang Du.
Thế là tần suất Lữ Nam tìm đến Tang Du ngày càng nhiều hơn, luôn cố gắng làm cho Tang Du vui vẻ. Tang Du cũng nhận ra được tấm lòng chân thành muốn thân thiết với mình của Lữ Nam, nên thỉnh thoảng cũng sẽ thật lòng khuyên nhủ Lữ Nam đừng quá ong bướm như vậy nữa. Năm tháng không chờ đợi ai cả, nên tìm một người thương yêu mình thật lòng để ổn định cuộc sống đi thôi.
Lữ Nam đã quá nhàm chán với những lời khuyên kiểu như vậy. Cha mẹ cũng suốt ngày bảo cô phải sống thế này thế nọ, vì chuyện này mà cha cũng suýt nện cho cô một cái bạt tai nếu không có mẹ can ngăn. Nếu không phải công ty nhà cô rất cần một người như cô để chèo chống thì có lẽ cha cũng đã đuổi cô ra khỏi nhà lâu rồi; Bạn bè như Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên cũng suốt ngày khuyên can, thậm chí Lăng Gia còn vì Lữ Nam mà tự làm gương để bạn mình nghe theo; Ngay cả những người bạn trai chơi đùa cùng Lữ Nam cũng từng khuyên cô. Nhưng từ trước đến giờ chưa có lời khuyên nào lọt vào tai Lữ Nam. Lữ Nam nghĩ rằng vì sao đàn ông có thể trăng hoa này nọ mà phụ nữ thì không thể? Lữ Nam không phục điều này.
Nhưng kỳ quái là những lời ngẫu nhiên mà Tang Du nói lại làm cho Lữ Nam có chút lưu tâm. Lữ Nam bắt đầu nghĩ rằng tuổi mình cũng đã không còn nhỏ nữa, phải ổn định dần đi thôi. Thế là Lữ Nam mở điện thoại ra, tìm những dãy số điện thoại lưu trong máy, số của đàn ông thì nhiều vô kể nhưng không một ai làm cho cô có cảm giác thật lòng. Lữ Nam rất là chán ngán và thất vọng, đột nhiên cô cảm thấy cuộc đời của mình thất bại rồi, đã sống đến từng này tuổi nhưng chưa một lần được yêu thật lòng, rõ là không thể thất bại hơn…
Lữ Nam quyết định từ nay sẽ cải tà quy chính, thề rằng trước lúc ba mươi lăm tuổi sẽ phải yêu thật sâu sắc một ai đó. Chỉ là trời không chiều lòng người, Lữ Nam muốn yêu nhưng lại chẳng yêu nổi ai. Có điều là cô cũng không lo lắng lắm bởi vì cô hiểu tình yêu là chuyện chỉ có thể gặp, không thể nào cầu. Bằng một tấm lòng nhiệt huyết, Lữ Nam bắt đầu thay đổi để chờ đón tình yêu đến với mình, một bên chỉnh đốn lại bản thân, một bên để mắt đến những người đàn ông xung quanh mình. Bạn bè chơi bời thấy Lữ Nam đột nhiên trở nên nghiêm túc thì hoảng sợ vô cùng, tất cả đều cho rằng cô bị động kinh nhất thời thôi, qua vài bữa rồi đâu lại vào đấy ngay ấy mà.
Chỉ có Lữ Nam là hiểu rõ cô đã thật sự hối hận những năm tháng lêu lổng trước đây của mình rồi. Lữ Nam giận dữ thề, các người không ai tin chứ gì? Vậy cứ chờ bà đây làm cho mà xem!
Lữ Nam nói được là làm được, số đàn ông trong điện thoại cô cứ ngày một ít dần đi, những quán bar hay club cũng thưa dần bóng cô. Biểu hiện thành tâm quay đầu là bờ, cô giao tất cả mọi hy vọng cho thời gian, hy vọng rằng thời gian trôi qua mình sẽ giống như lăng Gia, được người ta xem là “gái nhà lành”. Lữ Nam cũng chỉ hy vọng ông trời chứng kiến được những nỗ lực vượt bậc kia rồi ban cho cô một người không chỉ yêu cô mà cô cũng yêu người ấy.
Trương Thạc ở đài truyền hình muốn làm chuyên mục về một nhạc sĩ, Lăng Gia cũng đang muốn viết bài chuyên đề về vị nhạc sĩ đó. Thông qua Trương Thạc, Lăng Gia đã mời được vị nhạc sĩ kia về Thụy Phong, sau một hồi phỏng vấn, vị nhạc sĩ đi đến đài phát thanh, ở đó còn một tiết mục cần sự có mặt của ông ta. Thời gian gấp gáp, không thể ăn tối theo lời mời của Lăng Gia.
Để bày tỏ sự biết cảm ơn, Lăng Gia chủ động mời Trương Thạc ăn cơm. Tất nhiên là Trương Thạc gật đầu như điên đồng ý
….
Trời chạng vạng tối, Lộ Lộ xong việc, đi qua Thụy Phong đến ga tàu ngầm thì thấy Lăng Gia đang cùng Trương Thạc rời khỏi Thụy Phong. Hình ảnh này làm cho lòng Lộ Lộ quặn thắt đau đớn, Lăng Gia quay đầu nhìn thấy Lộ Lộ, thấy Lộ Lộ đứng đó sững sờ và nhìn mình bằng ánh mắt đau đớn. Lòng Gia lập tức trở nên căng thẳng: Quả nhiên cô ấy vẫn để ý đến mình.
Mặc dù đã quyết định chủ nhật sẽ đi tìm Lộ Lộ để nói chuyện rõ ràng nhưng bây giờ Lăng Gia không muốn Lộ Lộ xem thường mình. Cô cố ý cười nói vui vẻ cùng Trương Thạc, đôi mắt lại lén liếc về phía Lộ Lộ nhưng đã không còn thấy bóng dáng xinh đẹp đó nữa. Là mình tự tưởng tượng sao? Không phải chứ?
Hành động cười nói vui vẻ của Lăng Gia với người đàn ông kia làm cho Lộ Lộ hồn bay phách lạc, cứ ngơ ngẩn đi trên đường. Lăng Gia chưa từng cười nói như thế với mình. Cuối cùng thì cô ấy cũng chọn một người đàn ông khác, quả nhiên chỉ vui đùa với mình mà thôi.
Lộ Lộ nghĩ về hai mối tình mà mình đã trải qua, lòng đau đớn vô cùng, ngửa đầu nhìn trời xanh mà ai thán:
Ai, có thể chôn lấp những đau buồn, làm cho tôi vui cười vô lo vô nghĩ, làmcho tôi say mê điên cuồng;
Ai, có thể khiến lòng tôi rung động, không nỡ xa người;
Ai, có thể hiểu thấu nỗi lòng tôi, khiến cho đời này tôi không còn gì tiếc nuối;
Ai, có thể nắm lấy tay tôi, giữ chặt mãi không rời;
Ai, gọi lòng tôi thức tỉnh, rồi lại dày xéo trái tim tôi;
Ai, bỏ tôi mà đi, để lại tôi một đời cô độc.
Xa xa, Tang Du nhìn qua cửa kính của xe, thấy được bóng hình cô đơn của Lộ Lộ. Lòng Tang Du đau xót, sự cô đơn của cậu là vì ai mà có?
Tang Du điều chỉnh tâm trạng, lái xe đến bên cạnh Lộ Lộ, mở cửa xe để Lộ Lộ lên. Cười nói: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé.”
Lộ Lô nhìn đôi mắt của Tang Du mang theo đau thương mà cố mỉm cười nhìn mình. Lồng ngực đau đớn, sự do dự và trốn tránh của mình rốt cuộc đã làm tổn thương bao nhiêu người vậy?
Lộ Lộ gật đầu, nói: “Được, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi.”
Mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại hạ quyết tâm phải nói hết những gì cần nói. Rồi sau đó một thân một mình bình thản nhấm nháp cô đơn.