Chương 52
Hậu quả của việc không kiềm chế được bản thân là nguyên ngày hôm sau, cả hai người đều mệt mỏi ngáp lên ngáp xuống trong giờ làm việc.
Lăng Gia ngồi trên ghế xoay ngủ gà ngủ gật, Lộ Lộ vẽ tranh mà chân tay mềm nhũn. Cả hai người đều cắn răng thề rằng sau này nhất định phải kiềm chế!
Từ sau lần gặp gỡ ở buổi tiệc đến bây giờ, Hoàng Úy Nhiên vẫn chưa lúc nào từ bỏ ý định tóm cổ Tần Hạo. Cho nên thỉnh thoảng sẽ giới thiệu cho Tần Hạo vài khách hàng hoặc gọi cuộc điện thoại, gửi vài tin nhắn, hoặc là hẹn riêng Tần Hạo đi ăn bữa cơm để nuôi cấy tình cảm.
Đối với sự nhiệt tình của Hoàng Úy Nhiên, Tần Hạo cũng không nghĩ gì khác mà chỉ cảm thấy rằng người chị này thật tốt bụng. Sau mỗi lần Hoàng Úy Nhiên giới thiệu cho một khách hàng, Tần Hạo luôn vui mừng xoắn xuýt khen ngợi sự tốt bụng của người chị này cho Lộ Lộ, Tang Du và Mai Hinh nghe.
Tang Du vẫn còn hiểu biết đôi chút về con người của Hoàng Úy Nhiên, thế nên cô nhắc nhở Tần Hạo tránh xa người chị tốt bụng ấy một chút và cũng khuyên Mai Hinh nên cẩn thận đề phòng hơn.
Thông thường thì cảm tính của đàn ông không tinh tế bằng phụ nữ, Mai Hinh có linh tính không tốt về Hoàng Úy Nhiên cho nên mỗi khi Tần Hạo bước chân ra khỏi cửa đi gặp gỡ Hoàng Úy Nhiên thì cô luôn dặn dò bạn trai phải cẩn thận. Tần Hạo cho rằng Mai Hinh đang ghen thế nên lòng cứ âm ỉ vui sướng.
Không kể là nam hay nữ, khi thấy người yêu mình ghen thì ai mà không vui vẻ. Tần Hạo giả vờ than thở rằng, đẹp trai phong độ như mình quả nhiên luôn làm cho người khác lo lắng mà! Nhưng tôi đây không những đẹp trai lung linh mà bản chất cũng hết sức tốt đẹp, cho nên tôi không làm playboy được đâu!
…
Chiều thứ sáu sau khi tan làm, Lăng Gia gọi điện cho Lộ Lộ, hẹn cô cùng nhau đi xem phim.
Lộ Lộ xong việc, cầm dụng cụ bỏ xuống bên cạnh Tần Hạo, ném lại một câu: “Cậu cất giúp mình, mình có việc phải đi trước.”. Sau đó chạy bán sống bán chết đi gặp Lăng Gia.
Tần Hạo thở dài, vì sao Lộ Lộ và Mai Hinh lại học thói xấu của nhau, đem một người đàn ông oai phong đẹp trai như mình trở thành một đứa con gái để sai bảo?
Lăng Gia thấy Lộ Lộ đang từ xa chạy đến mà tim cứ đập liên hồi. Lộ Lộ vẫn ăn mặc một thân quần áo đơn giản như trước đây. Bên trong là một cái áo len mỏng, bên ngoài khoác một cái áo vest cổ lông, quần bò bạc màu, chân đi bốt ngắn cổ. Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ở cố tay áo có vài giọt thuốc màu do không không cẩn thận nên bị dính. Mái tóc dài vén ra sau tai, nhìn Lộ Lộ như thế chẳng khác nào sinh viên chưa ra trường, khắp người toát ra sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ.
Lăng Gia nởi nụ cười, để tương xứng với Lộ Lộ, cô đã về nhà thay một bộ quần áo đơn giản, xem chừng quyết định này là đúng đắn rồi. Mới một ngày ngày chưa gặp mà cứ như xa cách một năm, Lăng Gia chưa từng trải qua nỗi nhớ nhung nào như thế.
Lộ Lộ mới đặt chân xuống xe buýt đã thấy Lăng Gia đứng trong đám đông người ở dưới, nhìn vô cùng nổi bật. Cả ngày hôm nay, hình bóng của Lăng Gia cứ luôn quẩn quanh trong đầu Lộ Lộ không ngừng.
Nhưng ở nơi công cộng thế này, hai người đều hiểu rõ rằng không thể quá công khai. Chỉ nhìn nhau cười rồi nắm tay đi ăn tối trước, sau đó mua bỏng ngô và hai cốc coca, vừa đi vừa nói chuyện chờ suất chiếu phim.
Lăng Gia ngoắc lấy ngón út của Lộ Lộ, nói: “Chủ nhật tôi muốn đi làm tóc, em đi cùng đi.”
“Được. Mà chị có thợ làm tóc riêng à? Nam hay nữ vậy?”
“Nam. Hôm đó cũng sửa lại tóc cho em nhé.”
“Không cần đâu” Lộ Lộ đắc ý nói: “Tôi cũng có thợ làm tóc riêng.”
“Nam hay nữ vậy?”
“Nữ, là bạn học. Sau khi tôt nghiệp cô ấy cùng bạn trai mở một tiệm làm tóc và trang điểm. Lúc đầu họ chỉ có môt tầng, bây giờ đã mở rộng lên hai tầng rồi. Tôi, Mai Hinh và Tần Hạo mỗi khi cắt tóc đều đến đó.”
“Tiện nhỉ.”
“Đương nhiên, không chỉ tiện mà còn là miễn phí.”
“Mấy người thật là cơ hội.”
“Thường thôi.” Lộ Lộ khoa tay múa chân: “Năm đó cô ấy mở tiệm làm tóc, bọn tôi đến vẽ cho cô ấy ba bức mẫu thời trang mừng ngày khai trương. Có dịp tôi sẽ dẫn chị đến, nhất định chị rất thích cho mà xem.”
“Lộ Lộ!”
Lộ Lộ đang nói say sưa thì đột nhiên bị người khác vỗ vai một cái, cô sợ đến giật thót mình, vội vàng quay đầu lại thì thấy ngay một cô gái mặc áo da màu đen và quần da, mái tóc dài cuộc sóng cũng màu đen. Không khỏi cảm thán là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, Lộ Lộ đem cốc coca dúi vào trong tay Lăng Gia. Phấn khích ôm lấy cô gái, nhảy cẫng lên, chờ đến khi hết kích động rồi mới giới thiệu với Lăng Gia: “Đây chính là nhà làm tóc của tôi, Khổng Không, thường gọi là Khổng Nhị!”
Lăng Gia suýt nữa thì bật cười, mà Khổng Không thì chẳng thèm để ý đến lời giới thiệu của Lộ Lộ. Cô không ngần ngại chút nào, nhiệt tình bắt tay làm quen với Lăng Gia rồi nhéo tai Lộ Lộ nói: “Cậu, Tần Hạo và Mai Hinh là bọn đáng ghét. Ngoài những lúc làm tóc ra thì chẳng thấy bóng dáng một đứa nào đến chơi với mình cả, cả một cuộc điện thoại cũng không có. Thật sự xem bà đây là thợ làm tóc riêng của mấy đứa đấy hả!”
Lộ Lộ cười đùa: “Bọn mình chỉ sợ đến làm phiền chuyện làm ăn của cậu mà thôi.”
“Cậu thì lúc nào chẳng có một đống lý do! Nghe nói Tang Du năm ngoái đã về nước, mấy năm nay cậu ấy không tham gia họp lớp, năm nay có đi không?”
“Sẽ đi chứ.” Lộ Lộ trộm liếc Lăng Gia một cái, thấy cô không có vẻ gì khác mới thở phào: “Họp lớp vào mùng sáu đầu năm, còn lâu mà.”
“Đúng là còn lâu nhưng cậu thấy thời gian trôi qua ngày càng nhanh không. Chẳng mấy chốc nữa mà chúng ta đều sẽ già hết thôi.”
“Chậc. Đừng nói chuyện tuổi tác nữa. Trình Tử đâu?” Trình Tử là bạn trai của Khổng Không, cặp tình nhân nay luôn dính nhau như sam. Bây giờ không thấy đi cùng nhau nên Lộ Lộ rất ngạc nhiên.
“Anh ấy đang mua đồ.” Khổng Không nhìn đồng hồ, nói: “Hai người làm gì thì làm đi, mình còn phải đợi Trình Tử nữa.”
“Được. Vào trước đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lộ Lộ cùng Lăng Gia đi vào rạp phim, tìm chỗ rồi ngồi xuống. Lăng Gia đột nhiên hỏi: “Em định lúc nào thì nói ra quan hệ của chúng ta cho Tang Du biết?.”
Lộ Lộ luống cuống, cúi đầu không nói gì. Cô sợ Tang Du sẽ đau lòng, sợ nhìn thấy Tang Du rơi nước mắt, cô không biết làm thế nào để đối mặt với Tang Du.
Lăng Gia thở dài, đá đá chân của Lộ Lộ: “Đừng ủ rũ cúi đầu như vậy, tôi có ép em phải nói ngay bây giờ đâu, lại càng không ép em cắt đứt mọi quan hệ với Tang Du. Chỉ là nếu em không chịu nói rõ ràng thì đối với ai cũng không tốt.”
“Ừ” Lộ Lộ cầm lấy cốc coca, nói: “Thật ra tôi sợ Tang Du đau lòng… Tang Du… là người tốt, rất tốt. Ngày trước ở gần trường đại học, có một bà lão bán báo bị mù, vì mắt bà không thấy gì cho nên những người mua báo sẽ tự giác đưa tiền thả vào hộp sắt cho bà. Hôm đó có một tên cướp thấy mắt bà lão không nhìn thấy gì nên đã giả vờ mua báo rồi giựt lấy tiền trong hộp sắt rồi chạy đi. Vừa lúc đó Tang Du và Tần Hạo nhìn thấy, Tang Du liền chạy tới lấy một cục đá đập lên người tên cướp, tôi sợ tên cướp kia sẽ đánh trả làm cô ấy bị thương thế nên cũng cúi xuống nhặt lên một cục đá ở dưới chân để đề phòng. Cũng may là tên cướp bị nện gục luôn tại chỗ, Tần Hạo chạy đến ghì lấy hắn, đem tiền trả lại cho bà lão, mọi chuyện lúc này mới xong. Sau này bà lão tìm được đến lớp của chúng tôi để cảm ơn Tang Du và Tần Hạo, chuyện này từ đó được lan truyền rộng rãi, người không giúp gì như tôi cũng được khen lây. Từ đó về sau, ngày nào Tang Du cũng kéo tôi đến sạp báo để mua giúp bà cụ một tờ… Bề ngoài cô ấy có vẻ thờ ơ nhưng con người bên trong lại rất nhiệt tình, cũng rất tốt bụng… Còn quan hệ của tôi và chị, tôi sẽ nói cho cô ấy biết.”
Lăng Gia hiểu, Lộ Lộ nói những lời này là muốn mình cho cô ấy thêm chút thời gian. Lăng Gia suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cho em hai tháng, trong vòng hai tháng tới em hãy nói rõ ràng về quan hệ của chúng ta cho Tang Du biết, được chứ?”
“Được.”
“Tốt. Đừng nói những thứ này nữa, ăn bỏng ngô đi, lâu lắm rồi tôi chưa ăn cái này. Em đút tôi đi.”
“Này, sao không phải là chị đút cho tôi?”
“Được! Tôi đút cho em!”
Lăng Gia cười đểu, lấy một nắm bỏng ngô lên nhét thẳng vào trong miệng Lộ Lộ. Nhìn Lộ Lộ trợn mắt há mồm cố gắng nuốt hết bỏng ngô còn mình thì che miệng cười ha hả. Lộ Lộ cố gắng nuốt hết bỏng ngô xuống, uống thêm hớp coca để đỡ nghẹn rồi cũng không chịu thua mà vốc lên một nắm bỏng ngô nhét lại vào miệng Lăng Gia. Hai người nô đùa như trẻ nhỏ mãi đến khi phim bắt đầu chiếu mới chịu ngừng.
Nhiều lúc, những cặp tình nhân cùng nhau đi xem phim, thực ra phim gì cũng không quan trọng mà quan trọng là bầu không khí ở rạp chiếu rất thích hợp để tán tỉnh nhau.
Lộ Lộ và Lăng Gia ngồi ở phía sau cùng, vừa ăn bỏng ngô vừa táy máy chân tay. Hết véo mặt rồi đến ôm eo, nửa bộ phim trôi qua, người ta ngồi ở phía trước thì nước mắt giàn dụa còn hai người ngồi phía sau thì vui vẻ cười tươi hết mức. Ông trời cũng chịu không nổi, chỉ muốn sai thiên lôi đánh xuống vài tia sét để nhắc nhở hai người kia phối hợp với bầu không khí bi thương một chút.
Phim chiếu xong, Lăng Gia và Lộ Lộ tay trong tay, bình thản đi trên đường. Lăng Gia hỏi: “Em có biết bộ phim kia nói về cái gì không?”
“Đương nhiên là biết” Lộ Lộ gật đầu giả biết, nói dối không biết ngượng: “Nói về một đôi nam nữ đi theo con đường cách mạng cao cả rồi cuối cùng chịu cái chết bi thảm đúng không? Ôi tiếng sung kết liễu đời họ, nghe thật đau lòng!”
Lăng Gia liếc cô: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì kẻ bị bắn chết là tên Hán gian mà”
“À! Vậy chắc tôi bị hoa mắt thôi, tất cả cũng chỉ taih nhân vật phản diện và chính diện trông giống nhau quá mức.”
“Nhân vật chính tên gì?”
“Tên là…” Lộ Lộ trả lời không được, nghĩ rằng lúc nãy Lăng Gia cùng mình đùa giỡn nên chắc chắn là cũng không biết nhân vật chính tên gì. Lòng tự nhẩm những cái tên của các vị anh hùng trong khoảng thời gian mà bộ phim nói đến, phán bừa một cái tên: “Đổng Tồn Thụy!”
“Nữ chính?”
Lộ Lộ gãi tai, nói: “Lưu Hồ Lan…”
Lăng Gia không kịp kiềm chế mà ôm bụng cười to, cô véo mặt của Lộ Lộ, thở không ra hơi mà khen: “Giỏi nhỉ! Lưu Hồ Lan còn có bạn trai cơ đấy! Mà người bạn trai này còn là Đổng Tồn Thụy!”
Lộ Lộ cũng tự thấy mình ăn nói quá bậy bạ, không thể làm gì khác hơn là cười theo.
Lăng Gia rất hạnh phúc bởi vì Lộ Lộ luôn làm cho cô vui vẻ, lúc nãy tuy ve vãn cùng Lộ Lộ nhưng nội dung căn bản của phim thì Lăng Gia vẫn biết rõ. Vốn tưởng rằng Lộ Lộ nhận thua rồi hỏi mình nội dung phim nói về cái gì, ai ngờ Lộ Lộ lại vụng chèo khéo chống đem Lưu Hồ Lan gán với Đổng Tồn Thụy. Lăng Gia chỉ muốn bổ đầu của Lộ Lộ ra để nhìn xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.
Cười chán rồi, Lăng Gia mới bóng gió mà hỏi: “Hợp đồng thuê nhà của em đến bao giờ thì hết?”
“Còn lâu, đến tháng ba năm sau mới hết hợp đồng.”
“Em thích ở nhà lớn hay là nhà nhỏ?”
“Không thích lớn. Chỉ có một người thôi, nhà lớn trông lạnh lẽo.”
“Aizzz. Em nói đúng những gì trong lòng tôi nghĩ rồi.” Lăng Gia ngẩng đầu nhìn trời đêm, thở dài: “Nhà của tôi lớn vậy nên luôn có cảm giác trống vắng lạnh lẽo.”
Lộ Lộ giờ mới hiểu được ý mà Lăng Gia đang muốn nói. Lăng Gia hỏi vòng vo tam quốc một đống, ý cuối cùng cũng chỉ là muốn mình đến ở cùng. Nhưng hai người vừa mới hẹn hò thôi, bây giờ đến ở cùng nhau thì có nhanh quá không? Quan trọng nhất là việc chuyển đến ở nhà Lăng Gia làm cho Lộ Lộ không thoải mái lắm, cô muốn dựa vào lòng Lăng Gia chứ không muốn dựa vào tiền bạc hay vật chất của Lăng Gia.
Từ đầu Lăng Gia đã biết Lộ Lộ sẽ nghĩ như vậy, cô cười nói: “Đã yêu nhau thì của em cũng như của tôi mà của tôi cũng chính là của em. Có nhiều việc đừng quá mức rạch ròi như thế, tôi có bắt em phải sang ngay đâu, đến lúc nào muốn thì em chuyển sang cũng được. Chỉ có điều, em nên biết là nơi nào ấm áp thì nơi đó mới được gọi là nhà. Chẳng lẽ em không muốn có một căn nhà để về mỗi sớm tối hay sao? Không muốn có một người ngày ngày ở trong nhà chờ em trở về rồi nấu cơm cho em hay sao? Trong tên của tôi có một chữ “Gia”, điều mà tôi muốn cũng chỉ là có được một mái ấm thật sự.”
Nhà là một từ dụ hoặc biết bao. Lăng Gia luôn là người biết đánh vào điểm yếu của kẻ khác, càng giỏi chạm vào điểm yếu trong lòng Lộ Lộ.
Nghe Lăng Gia nói về chữ “Nhà” tha thiết đến nhường ấy, Lộ Lộ động lòng nhưng tổng vẫn cảm thấy có chút không ổn, liền nói với Lăng Gia: “Tôi cũng muốn có một căn nhà nhưng từ trước đến giờ vốn chỉ muốn tự lực cánh sinh, không thích dựa dẫm vào ai cả. Lăng Gia, tôi muốn có một căn nhà, cũng muốn có một gia đình nhưng cho tôi thêm chút thời gian để điều chỉnh tâm lý, sau đó sẽ chuyển đến. Được chứ?”
“Được.”
Lộ Lộ đồng ý làm cho Lăng Gia cũng yên tâm phần nào bởi vì điều này cho thấy Lộ Lộ muốn nắm tay mình đi đến tận cùng. Lăng Gia yên lòng, nhưng rồi lại có chút lo lắng, chuẩn bị tâm lý thì cũng được thôi nhưng không thể cho tên này quá nhiều thời gian để chuẩn bị. Bởi vì đêm dài lắm mộng, nghĩ nhiều quá cũng không tốt, vẫn phải đặt dưới tầm mắt mà theo dõi mới hoàn toàn yên tâm được.
Con đường tựa như không có điểm cuối cùng, Lộ Lộ và Lăng Gia cứ dựa vào nhau đi về phía trước. Hai cơ thể dựa vào nhau, hai trái tim cũng sát gần nhau.
“Lăng Gia, hát một bài đi. Tôi còn chưa được nghe chị hát bao giờ.”
“Muốn nghe cái gì?”
“Chị hát cái gì, tôi muốn nghe cái đó.”
“Được.”
Lăng Gia nhẹ nhàng cất giọng hát, âm thanh êm dịu, bài hát du dương.
If i walk, would you run?
If i stop, would you come?
If i say you’re the one, would you believe me?
If i ask you to stay, would you show me the way?
Tell me what to say so you don’t leave me.
The world is catching up to you
While you’re running away to chase your dream
It’s time for us to make a move
Cause we are asking one another to change
And maybe i’m not ready
But I’ll try for your love
I can hide up above
I will try for your love
We’ve been hiding enough
[Nếu tôi đi, liệu em có chạy tới cạnh tôi?
Nếu tôi dừng lại, liệu em có đến bên?
Nếu tôi nói em là người duy nhất, em sẽ tin chứ?
Nếu tôi muốn em ở lại, em có chỉ cho tôi một lối đi?
Nói tôi nghe những điều em muốn nói, chứ đừng lặng im rồi rời xa tôi.
Thế giới này dần bắt kịp em.
Khi mà em đang mải miết chạy theo giấc mơ của riêng mình.
Đã đến lúc chúng ta rời xa nhau.
Vì chúng ta đều muốn rằng đối phương thay đổi.
Và có thể tôi vẫn chưa sẵn sàng cho điều đó.
Nhưng vì tình yêu của chúng ta.
Tôi có thể giấu đi tất cả.
Tôi sẽ cố gắng vì tình yêu của chúng ta.
Chúng ta che giấu đủ rồi.]