Chương 6
Nhận được việc làm, ba người Lộ Lộ bắt đầu bận rộn không phân biệt ngày đêm. Tần Hạo tập hợp dữ liệu thiết kế hoa văn, Mai Hinh thu dọn tổ hợp dụng cụ và phẩm màu, Lộ Lộ nhận vẽ tay bản thiết kế. Ba người vừa bận rộn làm việc vừa vui đùa cùng nhau.
Tần Hạo nói: “Chờ giáo sư Đinh từ Hoành Thôn trở về, ba người chúng ta phải bớt chút thời gian đến thăm ông ấy.”
Lộ Lộ nói: “Tất nhiên phải đi, vì tương lai. Thỉnh thoảng phải đi nịnh bợ giáo sư một phen.”
Mai Hinh nói: “Đúng vậy, lần này giáo sư đem chúng ta giới thiệu cho Thụy Phong, thật sự là rất qua tâm đến chúng ta. Như đã nói, Thụy Phong thật sự là một công ty lớn, người trong công ty đều tâm cao khí ngạo làm cho người khác không thể chịu nổi.”
Tần Hạo nói: “Đúng vậy, bất quá bên trong có nhiều người đẹp, nhìn thật sướng mắt. Đợi đến khi tôi làm giám đốc, tôi cũng tuyển thật nhiều người đẹp, không phải làm gì khác mà là tiết kiệm chút tiền cơm, nhìn thôi đã no mắt.”
“Tôi và Mai Hinh còn chưa đủ đẹp à?” Lộ Lộ trêu ghẹo.
“Đẹp! đẹp lão!” Tần Hạo cười hô hố, hỏi lại: “Nhưng là không đẹp giống Lăng Gia.”
Nghe thấy Lăng Gia, Lộ Lộ nhăn mặt, không nói gì.
Mai Hinh trắng mắt liếc Tần Hạo một cái, lại nhiều chuyện: ” Lăng Gia còn trẻ như vậy đã làm tổng biên tập của Thụy Phong. Hai người nói có phải hay không sau lưng nàng còn có người nào đó? Như cha hay người yêu chẳng hạn?
Lộ Lộ vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chắc là thế, lần đầu gặp chưa biết rõ, sau này để cho Tần Hạo đi thu thập tin tức về cho chúng ta buôn chuyện.”
Tần Hạo cười mắng: “Lần nào cũng bắt một thằng con trai trong sáng như tôi đi thu thập chuyện để tám nhảm, bạn bè kiểu gì thế .”
“Chỉ trách cậu trông bắt mắt như vậy, từ bà lão tám mươi đến trung niên bốn mươi cùng đều thích nói chuyện phiếm với cậu.”
“Cậu nói thì cũng nói những người trẻ tuổi một chút không được à?” Tần Hạo đành phải chịu, “Được rồi, được rồi, vì để cho hai người các cậu có chuyện để nói. Tôi chỉ có thể nghe lời cha ông dạy: “Sống thật lâu, tám đến già, tinh thần buôn chuyện không bao giờ bỏ.”
“Mai Hinh, Tần Hạo nhà cậu đúng là đàn ông đích thực, vậy mới tốt!”
“Lộ Lộ con người này, đang nói móc tôi đấy à”, Tần Hạo không vừa lòng, “Tôi biết cậu xiên xỏ tôi đấy nhé.”
“A, Tần Hạo, bị cậu nhìn được rồi,thật ngượng quá” , Lộ Lộ đặt bút xuống, giả vờ trêu chọc: “Thật ra tôi không có ý như vậy đâu, mà là như kia cơ.”
“Tôi hiểu được ý kia của Lộ Lộ.” Mai Hinh cười to nói với Tần Hạo: “Ý kia của Lộ Lộ là anh không cần ngượng ngùng, nếu không chúng em lấy cái gì để buôn chuyện.”
“Này”, Tần Hạo nhún vai, “Ý kia của hai người tôi đều hiểu.”.
Màn đêm buông xuống, chòm sao đầu tiên ló ra ở chân trời ảm đạm.
Tiếng cười đùa từ phòng làm việc nho nhỏ thỉnh thoảng truyền ra ngoài cửa sổ, làm cho người đi đường không nén được tò mò mà dừng lại, muốn nghe tiếng cười nói rốt cuộc phát ra từ phía nào.
Ba ngày sau, bản vẽ hoàn tất, không kịp nghỉ ngơi, ba người Lộ Lộ liền đến Thụy Phong mời đám người Tưởng Kiến Quốc cho ý kiến.
Tưởng Kiến Quốc đối với bức vẽ in màu rất hài lòng, nhìn lại ba người trẻ tuổi mang theo hơi thở nghệ thuật. Cảm thấy hài lòng với sự giới thiệu đúng đắn của giáo sư Đinh.
Lăng Gia nhìn thấy những hình vẽ hoàn mỹ kia cũng không thể nói gì hơi, chỉ có vẻ nghi vấn mà hỏi: “Hiệu quả vẽ trên tường cũng sẽ giống như vẽ trên máy tính sao?.”
Lộ Lộ nghe được câu hỏi quay đầu không nhìn Lăng Gia, dùng thì không nghi mà nghi thì đừng dùng, việc đơn giản như vậy mà Lăng Gia cũng không hiểu sao. Thật không rõ cô làm như thế nào mà có thể trở thành tổng biên tập.
Lăng Gia bực tức khi thấy Lộ Lộ không thèm trả lời, thái độ gì thế này? Quả thực làm cho người khác chịu không nổi! Cô chọc cánh tay của Lộ Lộ, không có thiện cảm mà nói: “Hỏi cô đấy!”.
Mai Hinh ngửi được mùi thuốc nổ, nhanh nhanh chạy đến tạt nước dập lửa “Không thể nói giống nhau hoàn toàn, nhưng chúng tôi bảo đảm thành quả so với trên máy tính không khác nhau quá xa.”
Lăng Gia nhận được câu trả lời thuyết phục, cũng chẳng muốn đôi co cùng Lộ Lộ nữa. Dặn dò vài câu sau đó về phòng của mình làm việc, mà ba người Lộ Lộ vào xế chiều hôm đó cũng sẽ bắt đầubắt tay vào thực hiện. Thời gian cấp bách, hơn một trăm mét vuông tường cần vẽ, trong ba tháng phải hoàn thành, tính toán như thế nào cũng có rất ít thời gian.”
Phòng triển lãm và phòng hội nghị bên kia cần ba người cùng nhau làm, Tần Hạo đề nghị ba người chia nhau ra, đem những phần nhỏ làm trước, những nơi lớn để đến cuối cùng mới làm. Lộ Lộ và Mai Hinh cũng không có ý kiến gì, thu dọn xong công cụ, ai cũng bận rộn làm việc của mình.
Tần Hạo phụ trách vẽ tường phòng làm việc của Tưởng Kiến Quốc, Mai Hinh phụ trách tầng mười hai nơi công nhân làm việc, Lộ Lộ phụ trách phòng làm việc của Lăng Gia.
Lăng Gia vì phối hợp với công việc của ba người, đầu tiên liền dặn dò cấp dưới đem bàn lùi lại hơn hai mét để chừa không gian cho bọn họ làm việc thoải mái.
Nói không ảnh hưởng đến công việc của những người xung quanh là không thể nào. Bởi vì không gian bị thu hẹp lại nên ra vào không tiện, nhưng đám người Lộ Lộ đứng lên ngồi xuống vẽ vẽ tô tô cũng khiến cho người khác cảm thấy khác lạ hiếu kỳ. Thật ra Lăng Gia rất không vừa lòng ý định lần này của Tưởng Kiến Quốc, văn phòng đang tốt lành lại tô vẽ lên làm cái gì? Thật sự là ăn no dửng mỡ.
Lộ Lộ đi vào phòng của Lăng Gia, tính toán trước một chút, văn phòng khá lớn, trừ bỏ bàn ghế làm việc, sô pha và máy tính thì bốn phía đều trống trải. Xem ra Lăng Gia vì đón nàng đến đã đem văn phòng dọn dẹp lại. Trước cửa sổ đặt một chậu hoa anh thảo[1]cỡ vừa, trắng mịn mang sắc tím, búp hoa sắp nở vươn ra ngoài cửa sổ, màu sắc vôcùng sặc sỡ.
Rõ ràng không có gió nhưng lá cây hoa anh thảo lại cẫn đang rung rung, chầm chậm mà lắc lư không dừng lại, tựa như mang theo sự buồn bã.
Lộ Lộ đem thang gấp và những đồ đạc khác dọn vào, lại đem giấy bìa lót trên mặt sàn. Lăng Gia thấy cô đang cầm giấy trải ra, không hiểu để làm gì, liền hỏi: “Cô trải ra đấy làm gì vậy?”
Lộ Lộ đầu không quay lại, nói: “Đề phòng màu rơi xuống bẩn sàn.”
Tính của người này thật là cẩn thận, Lăng Gia nhìn nhìn một lúc cũng không nói thêm gì nữa mà cúi đầu làm việc.