Chương 61
Gió lạnh thổi qua khe cửa số khép hờ, rem che theo gió phập phồng, có hai cái bóng im lặng ở cuối giường bệnh, trông khá là lạnh gáy.
Lăng Gia và Lữ Nam cùng nhau đứng cuối chân giường, giống như những bức tượng bất động, nhìn hai thân hình dựa vào nhau nằm trên giường, mỗi người lại ôm một tâm sự riêng.
Không biết kim phút quay mấy vòng, không biết kim giờ chạy mấy nấc, Lộ Lộ và Tang Du lúc này mới cùng nhau tỉnh lại.
Hai cánh tay cùng giơ lên dụi mắt, hai cái miệng nhỏ cùng nhau ngáp, thấy được người đối diện, lại cùng vỗ lên đầu nhau, cùng cười.
Vì sao trước đây chưa từng phát hiện ra rằng hai người lại giống nhau đến thế? Lăng Gia nhắm mắt lại, không muốn nhìn cũng chẳng muốn nghĩ nữa.
Màn đêm có thể che dấu tất cả.
Lộ Lộ và Tang Du nằm trên giường, cả hai đều không phát hiện ra sự có mặt của Lăng Gia và Lữ Nam.
Lộ Lộ kéo chăn lên, nhỏ giọng nói: “Hèn gì lúc nãy thấy lạnh, hóa ra chăn bị rớt xuống, chắc chắn là cậu đá, cậu lúc nào cũng đá chăn.”
Tang Du cười nhẹ: “Không phải cậu cũng giống thế à? Lúc nào cũng đổ tại người khác.”
“Ừ thì cũng là do mình. Trời tốt rồi kìa.”
“Đúng là trời tối rồi.”
“Đèn bàn bên kia, cậu mở đi.”
“Không muốn bật đèn, tôi muốn cứ để như vậy mà nói chuyện, trước đây chúng ta thường cũng nằm trên giường, không bật đèn rồi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà.”
“Ừ. Không bật thì không bật.”
“Lộ, tôi hư đều là do cậu chiều mà ra.”
“Cậu cũng rất chiều theo ý tôi mà.”
“Tôi thích thế.”
“Này” Lộ Lộ cười, mang theo chút mất mác, chuyển đề tài nói: “Không biết là Lăng Gia và Lữ Nam đang làm gì nghỉ, đến giờ vẫn chưa về.”
“Lộ…” Tang Du do dự hỏi: “Cậu hiểu biết về Lữ Nam không?”
Ban đầu nghe Lộ Lộ và Tang nói chuyện với nhau ấm áp như thế, lòng ít nhiều cũng có chút ghen tuông. Bây giờ nghe thấy hai người nhắc đến mình, Lăng Gia và Lữ Nam đều nín thở, lặng lẽ lui ra sau thêm một bước rồi vểnh tai lên nghe.
“Không quen thuộc.” Lộ Lộ nhíu mi “Lữ Nam nói trước đây tôi và cô ấy đã gặp nhau trên đường nhưng tôi chẳng có chút ấn tượng nào về việc đấy cả. Cô ấy là bạn tốt của Lăng Gia, nghe nói chơi bời lăng nhăng lắm, thế mà không sợ mắc bệnh. Cậu thân với cô ấy à?”
Lăng Gia cố gắng che miệng, không để mình cười ra tiếng.
Lữ Nam hận nghiến rằng, đánh chết cô cũng không ngờ rằng ấn tượng về mình của Lộ Lộ lại tồi tệ như vậy. Thế mà mình vẫn nhớ Lộ Lộ rất rõ ràng, lại còn vì Lộ Lộ mà gặp đủ thứ chuyện! Cô vừa đau lòng vì mình làm người quá thất bại, vừa muốn nhào lên giẫm cho Lộ Lộ vài cái, không sợ bệnh hả? Trừ tối hôm qua cùng với Tang Du không chuẩn bị kỹ lưỡng thì có lúc nào nữa mà cô không chuẩn bị biện pháp an toàn?
Nhưng nếu bây giờ mà không nhịn thì sẽ bứt dây động rừng, để đạt được tin tình báo nhiều hơn, Lữ Nam quyết định kiềm chế!
Tang Du nghe thấy Lộ Lộ nói thế, tâm tình lại càng không thể tốt lên, cô nói: “Tôi và Lữ Nam chỉ là bạn bè bình thường. Cậu ghét cô ấy lắm à?”
“Không ghét. Nhìn cô ấy có vẻ ngay thẳng, trừ bản tính có chút gian xảo ra thì những cái khác không đến nỗi nào. Ôi, đúng là tật xấu của thiên kim tiểu thư, tôi chẳng tài nào hiểu nổi sao phụ nữ lại có thể chơi bời đến thế? Chắc chắn là cô ấy đầu thai nhầm giới tính tồi. Lữ Nam và cậu là bạn bè, tối hôm qua còn ở bên cạnh an ủi cậu, hẳn cô ấy cũng là người nhiệt tình và tốt bụng, tôi thích kiểu người như thế. Có điều là cậu đừng có học thói hư tật xấu của cô ấy, đừng bao giờ trêu ong chọc bướm, làm vậy không nên chút nào.”
Lăng Gia nén cười muốn đau bụng, Lữ Nam thiếu chút nào nghiến răng ra tiếng. Hai người đều đang kiềm chế, một người nhịn cười, một người nhịn cơn tức.
Nhớ đến việc mình đã làm tối qua, Tang Du khổ sở cười, cô hỏi Lộ Lộ: “Cậu đánh giá bạn thân của Lăng Gia như vậy à?”
Lộ Lộ vểnh môi, dụi mắt nói: “Lăng Gia tốt, không có nghĩa là bạn thân của cô ấy cũng tốt. Những kẻ bên cạnh cô ấy toàn là hình người dạ thú, không phân biệt được ai tốt thật sự còn ai giả dối, Lăng Gia lúc nào cũng phải đề phòng, chắc chắn cô ấy rất mệt mỏi. Người ta có câu “Đế vương vô tri kỷ” là sự thật, tôi thấy rằng giàu có và địa vị cao cũng không thật sự tốt, ít nhất là họ không được hưởng những niềm vui nhỏ bé của người bình thường. Chúng ta từ nhỏ đã học vẽ, thứ chúng ta hướng tới chính là học hỏi được sự tài hoa của các họa sĩ vĩ đại, thậm chí cả phẩm hạnh làm người chúng ta cũng noi gương theo họ. Chúng ta thường kiêu ngạo, đanh đá, kiên cường, độc lập, duy ngã độc tôn. Công việc của tôi không tệ, cậu cũng thế, điểm mấu chốt trong sự thành công của chúng ta là giá trị và chất lượng của tác phẩm, giao tiếp đối với công việc của chúng ta chỉ là một phần nhỏ. Nhưng Lăng Gia không giống như chúng ta, công việc của cô ấy không chỉ yêu cầu năng lực mà còn cả khả năng giao tiếp nữa. Lăng Gia rất mạnh mẽ, sự thành công chứng tỏ cho năng lực và niềm kiêu hãnh của cô ấy, Lăng Gia lên làm tổng biên tập Thụy Phong lúc còn trẻ, chúng ta không biết được rằng cô ấy đa phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để bước lên được vị trí ấy. Có lúc tôi cũng không hiểu, người như Lăng Gia sao lại yêu tôi, cô ấy để cho tôi và cậu ở bên nhau lúc này cũng là bởi vì lòng cô ấy bao dung rộng lượng. Chắc chắn Lăng Gia rất khó chịu, rất khổ sở.”
Tang Du nghe thấy từng câu từng chữ của Lộ Lộ đều toát lên sự yêu thương đối với Lăng Gia, thở dài, không nói thêm gì nữa.
Đôi mắt của Lăng Gia nóng lên, bởi vì Lộ Lộ có thể hiểu được cảm giác của mình. Từng câu từng câu nói ra đều mang theo sự thương yêu và đau xót, Lộ Lộ làm cho Lăng Gia suýt nữa khóc vì hạnh phúc.
Lữ Nam trề môi, chẳng lẽ Lộ Lộ không biết tục ngữ có câu “Ngưu tầm ngưu, mã tầm nã” hay sao? Sao miệng cô ta chỉ toàn nói tốt về Lăng Gia còn mình từ trong miệng cô ấy lại tệ hại như thế! Đúng là đồ ranh con!
“Du, tôi không muốn lừa dối cậu, tôi vẫn chưa hoàn toàn buông cậu xuống được nhưng tôi cũng không muốn lừa gạt bản thân, hiện tại tôi rất yêu Lăng Gia. Con người chỉ có một trái tim, một trái tim chỉ có thể yêu một người. Từ cái giây khắc quyết định sẽ ở bên cạnh Lăng Gia kia , tôi cũng đã quyết định rằng trong lòng tôi chỉ có mình cô ấy. Cậu cũng biết, thầy Đinh từ trước tới gì cũng chỉ có một mình vợ của ông ấy, ông ấy luôn hãnh diện và tự hào về vợ mình, trước đây thầy đã từng nói phàm là những kẻ trong lĩnh vực nghệ thuật thì phần nhiều tính tình đều rất khó chiều, đều là có lớn mà không có khôn. Đây cũng là lý do vì sao mà các nhà họa sĩ vĩ đại phần lớn đền cô độc, Da Vinci cũng vậy mà Picasso cũng thế, bọn họ đều dùng đôi mắt của một đứa trẻ để nhìn nhận cuộc sống này, sâu trong lòng họ chỉ toàn là cô độc. Trong tác phẩm của họ chứa đựng tình yêu của một đứa trẻ, vừa thanh cao lại vừa cô độc. Nhiều người không hiểu yêu là gì, thế nên họ không biết bức Mona Lisa đẹp ở chỗ nào. Nhiều người không hiểu rõ về nghệ sĩ, thế nên họ không hiểu vì sao Picasso lại vẽ hai bức “Ôm” và “Hôn”. Thầy nói rằng ông ấy lớn tuổi rồi nhưng có rất nhiều lúc hành xử như một đứa trẻ ấu trĩ, thế nên ông ấy cần sự bao dung của vợ mình. Thầy nói người làm nghệ thuật chân chính cần phải có trái tim của một đứa trẻ, cũng cần có một người thật sự yêu mình để luôn luôn bao dung và tha thứ cho cái tính tình của nghệ sĩ của mình. Lăng Gia giống như vợ của thầy, cô ấy quan tâm đến cảm nhận của tôi, luôn bao dung và tha thứ, nhưng tôi lại chẳng để ý đến cảm nhận của cô ấy, làm cho cô ấy đau lòng. Năm đó vì cậu tôi chẳng cần thứ gì cả, giờ đây vì Lăng Gia tôi cũng có thể vứt bỏ hết mọi thứ, nhưng bây giờ chúng ta đã không còn là mình của lúc đó. Có nhiều thứ không phải nói buông là buông được, bây giờ lòng tôi đã trở nên quá mức tham lam, tôi vừa muốn có Lăng Gia lại vừa không muốn tổn thương cậu. Tôi kéo dài mọi chuyện đến bây giờ làm cho ai cũng mệt mỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy, ba chúng ta ai cũng sẽ kiệt sức mất. Du, tôi sẽ không quên cậu, nhưng sẽ cố gắng buông cậu xuống, cho nên cậu cũng phải cố gắng buông tôi đi. Chỉ có buông, mọi đau khổ mới kết thúc, chúng ta làm bạn nhé? Là bạn tốt, vĩnh viễn là bạn tốt” Giọng nói của Lộ Lộ nhẹ nhàng và xa xăm.
Lăng Gia nghe từng câu từng chữ Lộ Lộ nói, lòng cô lúc này như sau cơn mưa trời lại nắng. Lữ Nam nghe thấy Lộ Lộ nói, nghĩ thầm rằng hóa ra tên này còn biết nói tiếng người!
Tang Du nhìn lên trần nhà đen kịt, cuối cùng khẽ thở dài: “Đúng thế, tôi và cậu đều là một kiểu người giống nhau. Tôi còn nhớ năm đó tôi đã vẽ “Mona Lisa” của Da Vinci còn cậu vẽ “những cô nàng ở Avignon” của Picasso, lúc đó chúng ta còn ở năm thứ hai đại học, thế mà thời gian trôi qua thật nhanh nhỉ, chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua rồi… Đây chính là số phận sao? Nếu như tối hôm qua cậu không ngất đi, thì chẳng bao giờ tôi chấp nhận được sự thật này, nhưng tối hôm qua… Lộ cho dù bây giờ cậu yêu tôi, tôi cũng sẽ không còn có thể thản nhên đón nhận tình yêu của cậu được nữa… Tôi đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với cậu. Cứ vậy đi… Lăng Gia rất tốt, cậu và cô ấy… cũng rất tốt… Tại sao khi lớn lên lại có nhiều điều làm cho con người ta mệt mỏi vậy chứ? Chỉ muốn trở lại quãng thời gian trước kia, vô ưu vô lo, thuần khiết, tốt đẹp.”
Lộ Lộ nghe không hiểu, tối qua Tang Du gặp phải chuyện gì? Sau khi im lặng, cô đột nhiên hỏi: “Trước lúc ngủ, cậu nói cậu đã làm ra một việc hoang đường, là việc gì?”
Tang Du quẫn bách, không biết nên trả lời Lộ Lộ thế nào.
Lữ Nam nghe đến chuyện đó, từng tế bao trong cơ thể đều căng cứng, chỉ sợ mình nghe sót mất một chữ.
Thấy Tang Du không nói gì, Lộ Lộ căng thẳng, chuyện gì mà không dám nói ra, nếu đã không dám nói thì chuyện này nhất định rất nghiêm trọng, bởi vì Tang Du chưa bao giờ nói dối cô. Lộ Lộ nâng người lên, chăm chú nhìn Tang Du, hỏi: “Tối hôm qua cậu ở bên cạnh Lữ Nam đúng không?”
“Ừ.”
“Chuyện hoang đường đó liên quan với cô ấy đúng không?”
Qua một lúc lâu, Tang Du mới gật đầu “Ừ.”
Lộ Lộ hít sâu vào một hơi, hỏi: “Nói ra được không?”
Tang Du cười buồn bã, biết Lộ Lộ đang lo lắng nhưng cô không muốn nói thật, chỉ kiếm cớ qua loa: “Thật ra cũng không có gì đến mức hoang đường, chỉ là uống quá nhiều rượu mà thôi. Cậu cũng biết là cậu không cho tôi uống nhiều rượu mà, sức uống của tôi cũng không lớn cho nên hôm qua say đến quên trời quên đất, chuyện này đối với tôi mà nói là rất hoang đường.”
Lộ Lộ rất hiểu Tang Du, thế nên không tin nổi những lời Tang Du vừa nói. Đột nhiên nhớ lại hôm nay Tang Du mặc một bộ quần áo rất khác lạ, chưa từng thấy trước đây. Liên hệ đến Lữ Nam và chuyện say rượu, Lộ Lộ bỗng nhiên tức giận, căm phẫn nói: “Có phải Lữ Nam dẫn cậu đi chơi? Tối hôm qua nhất định rằng cậu đã gặp phải chuyện gì đó rồi đúng không? Đúng vậy, nhất định cậu gặp chuyện rồi! Đáng chết! Cô ta ăn chơi trác tang thì thôi, lại còn kéo thêm người khác dính chàm với mình! Không thể được, tôi phải tìm cô ta!”
Lữ Nam lúc này mặt tái xanh, cô làm việc tốt lại chịu thiệt thòi không nó, còn bị vu oan giá họa. Cả đời này cô chưa bao giờ bị đối xử như vậy!
Lăng Gia nhẹ nhàng nắm tay Lữ Nam, giống như đang an ủi bạn mình. Đồng chí, hãy cố chịu đựng đi! Quả báo cả thôi, ai bảo trước đây đúng là cậu ăn chơi trác tang thật. Rõ là quả báo thôi mà! Cậu hãy nhịn thêm chút đi!
Tang Du thấy Lộ Lộ muốn xuống giường tìm Lữ Nam, vội vàng ôm chặt lấy rồi ấn cô xuống giường, gấp gáp nói: “Cậu đừng xúc động, tôi hôm qua không gặp chuyện gì thiệt thòi đâu, thật sự đấy, tôi không gạt cậu!”
Lộ Lộ cho rằng nhất định Tang Du đã bị Lữ Nam làm hại, cô không tin lời giải thích của Tang Du. Lộ Lộ gào lên: “Cậu đừng cản tôi! Nếu cậu không chịu nói thì tôi sẽ tìm Lữ Nam hỏi cho rõ ràng! Tôi biết cậu khóc sưng cả mắt vì tối qua đã gặp chuyện! Đồ trời đánh! Tại sao cô ta lại chuốc rượu rồi dẫn cậu đi tìm đàn ông!”
Lộ Lộ vừa la hét vừa giãy dụa, Tang Du lại ôm cô chặt hơn, vừa giải thích rằng mọi chuyện không phải như thế, vừa cố gắng giữ lại không để Lộ Lộ chạy xuống giường. Cơ thể của Lộ Lộ đang suy nhược, chỉ giây lát đã không còn sức để mà giãy dụa, nhưng cô biết rất rõ ràng nhược điểm của Tang Du, không cần suy nghĩ mà vươn tay vào trong áo, chọc vào xương sườn của Tang Du. Cái xương sườn thứ ba từ trên xuống là nơi mà Tang Du nhột nhất, trước đây khi vui đùa, Lộ Lộ thường chọc vào đó. Tang Du bị chọc một cái, tay buông lỏng, Lộ Lộ nhào xuống giường, đứng lên chuẩn bị chạy ra ngoài.
Lúc này căn bản thì Lộ Lộ đã như người mất trí rồi, chỉ quan tâm đến việc tìm Lữ Nam để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng ngay khi mà Lộ Lộ chuẩn bị đứng lên chạy ra khỏi phòng thì có một giọng nói truyền tới bên tai làm cho cô sợ suýt ngất.
Người đó lạnh lùng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Đèn đột nhiên được mở, trong phút chốc cả căn phòng sáng lên. Lộ Lộ chưa quen với ánh đèn sáng chói, đưa tay lên che mắt.