Chương 62
Lữ Nam bật công tắc, Lộ Lộ tức giận, Tang Du bối rối. Toàn bộ cảnh tượng trong căn phòng này đều lọt vào mắt Lăng Gia.
Lăng Gia với sắc mặt lạnh lùng đứng đối diện Lộ Lộ, cô biết Lộ Lộ còn vấn vương Tang Du nhưng không ngờ rằng vì Tang Du mà Lộ Lộ lại biến thành cái bộ dạng điên loạn này! Nói không thất vọng là nói dối, Lăng Gia rất thất vọng, hết sức thất vọng!
Bởi vì vừa mới vật lộn nên toàn bộ tóc tai của Tang Du đã bị rối loạn, cô quỳ ở trên giường, giương mắt nhìn Lữ Nam rồi lại nhìn Lăng Gia. Không rõ rằng đoạn hội thoại lúc nãy của mình và Lộ Lộ đã bị nghe được bao nhiêu. Tang Du nhìn Lữ Nam, Lữ Nam cũng đang nheo mắt nhìn cô, lòng Tang Du căng thẳng, vội vàng cúi đầu, chẳng lẽ hai người đã nghe được hết toàn bộ sao?
Lữ Nam nhìn thấy Tang Du đang cúi đầu lảng tránh như một đứa trẻ, cơn phẫn nộ bị Lộ Lộ khơi dậy theo hành động của Tang Du mà biến mất.
Lộ Lộ che mắt một lát mới thả tay xuống, nhìn thấy Lăng Gia, ngây ngẩn cả người. Lại giương mắt nhìn Lữ Nam, cô phẫn nộ không nói nên lời. Thế nhưng vì có Lăng Gia ở đây, Lộ Lộ không thể làm gì cả, chỉ có thể dữ tợn trừng mắt với Lữ Nam, mắt của cô đỏ đến mức như muốn giết người.
Lăng Gia lặp lại câu hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Lộ Lộ quay đầu, không nói lời nào.
Lữ Nam uốn éo cái eo nhỏ nhắn đi đến bên cạnh Lộ Lộ, nũng nịu hỏi: “Nghe nói em tìm tôi?”
Lộ Lộ nắm chặt tay thành quả đấm, không hề nói gì, nếu như Lăng Gia không có mặt tại đây thì nắm đấm kia chắc chắn sẽ hướng thẳng đến mặt Lữ Nam. Nhưng Lữ Nam là bạn thân của Lăng Gia, cô nể mặt Lăng Gia, cho dù trong lòng rất muốn đánh Lữ Nam nhưng không thể ra tay lúc này, cho dù có đánh thật thì cũng không thể đánh trước mặt Lăng Gia.
Lữ Nam nghĩ rằng chẳng trách tim Tang Du lại chỉ có mỗi mình Lộ Lộ, được một người quan tâm mình đến như thế thì cho dù là ai cũng không buông xuống nổi mà thôi. Bây giờ Lộ Lộ đã ở cạnh Lăng Gia, thế nhưng vẫn cứ vướng bận với Tang Du… Hay ho đây, Lữ Nam cảm thấy rất thú vị, cô cũng muốn góp vui một chút.
Lăng Gia liếc Lữ Nam một cái, ánh mắt kia chẳng khác nào lưỡi dao sắc bén, dọa cho Lữ Nam sợ run cả người.
Lữ Nam đi đến bên cạnh Tang Du đang cúi đầu nãy giờ, đưa tay đến giúp Tang Du sửa sang lại mái tóc rối bời. Lộ Lộ thấp giọng quát: “Đừng có động đến cô ấy!”
Lữ Nam làm như chẳng hề nghe thấy, vừa giúp Tang Du chỉnh lại tóc, vừa ung dung nói: “Lăng Gia, trông chừng tên lưu manh khó tính nhà cậu đi, đừng để cho cô ta cắn bậy người khác. Tang Du, bây giờ em ở lại nơi này không thích hợp nữa, tôi đưa em về, sẵn tiện có chuyện muốn nói luôn. Dù gì chúng ta cũng nên nói chuyện một chút, không phải sao?”
Lộ Lộ xông tới bên cạnh Tang Du, ôm cô vào lòng, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ, nỗ lực tỏ ra bình tĩnh nói với Lữ Nam: “Cô còn có gì để nói với Tang Du? Cô làm hại cô ấy chưa đủ à? Còn muốn hại thêm đến mức nào nữa! Cô ấy đã bị tôi làm tổn thương đủ rồi, cô còn muốn dìm cho cô ấy không ngóc nổi đầu lên à? Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi có chết cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”
Lăng Gia nhìn thấy bộ dáng của Lộ Lộ, lòng cực kỳ đau đớn, tay cũng bắt đầu run rẩy theo. Bây giờ cô không dám đi xác định rằng, trong lòng Lộ Lộ thì cô và Tang Du ai quan trọng hơn ai.
Nước mắt Tang Đu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, có được sự quan tâm như vậy của Lộ lộ, cho dù không ở cạnh nhau thì cũng có làm sao? Như vậy là đủ rồi, cô lau nước mắt, ngẩng đầu lên, chạm vào khuôn mặt của Lộ Lộ. Nhỏ nhẹ an ủi: “Lộ, cậu hãy nghe tôi nói, là tôi uống say thôi, không hề gặp chuyện gì thiệt thòi đâu. Cậu đừng hiểu lầm Lữ Nam, hôm qua cô ấy đã chăm sóc tôi cả một đêm. Chuyện hoang đường mà tôi nói không hề có liên quan đến cô ấy. Chờ đến khi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết được không? Trong khoảng thời gian này chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa, đến khi cả cậu và tôi đều bình tĩnh lại rồi chúng ta hẵng gặp nhau, được chứ?”
“Không được, không được.” Lộ Lộ lau nước mắt cho Tang Du, rồi gục xuống vai cô khóc nức nở “Chúng ta không thể xem nhau như người dưng được, chúng ta làm bạn được không…”
Lăng Gia và Lữ Nam nhìn thấy Lộ Lộ và Tang Du cùng ôm nhau khóc, lòng của cả hai người đều xót xa, không biết là xót cho hai người kia hay đang xót cho mình. Hoặc là, cả hai.
Lăng Gia hít sâu vào một hơi, cố nói với bản thân rằng phải giữ bình tĩnh. Cô cắn răng kéo Lộ Lộ đến bên cạnh mình, lấy khăn tay ra, cẩn thận từng chút từng chút một lau nước mắt cho Lộ Lộ. Tức giận nói: “Em đây là đang hành hạ Tang Du hay là hành hạ tôi? Hoặc là đang hành hạ chính bản thân mình có phải không? Tang Du chỉ là muốn trở về cùng Lữ Nam, em hoảng loạn như vậy làm gì? Chuyện gì cũng chưa rõ ràng mà quát tháo cái gì? Quát cái gì mà quát? Khóc cái gì mà khóc? Cái bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống người khác như thế này hay ho lắm sao? Nhiều người như vậy bị em làm cho mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, còn em thì ngồi đây ra vẻ thảm thương thế này cho ai xem? Em hành hạ người khác còn chưa đủ à? Đến tột cùng em có biết mình đang làm cái gì không? Tang Du có đoạn tuyệt với em đâu mà em khóc làm gì? Cố tình khóc cho tôi xem có phải hay không!”
Lộ Lộ gục đầu xuống, không nói một lời, hiểu nhiên là Lăng Gia đã tức giận. Lộ Lộ có chút sợ hãi, cô không biết mình nên nói gì, chỉ níu lấy góc áo của Lăng Gia, nhẹ nhàng đưa đẩy.
Lăng Gia thấy cuối cùng thì Lộ Lộ cũng đã lấy lại chút bình tình, nhẫn tâm hất bàn tay của Lộ Lộ ra khỏi vạt áo của mình. Lại quay đầu nói với Tang Du và Lữ Nam: “Hai người lời nào chưa nói, việc nào chưa làm thì giải quyết hết đi! Lữ Nam, cậu đang nghĩ cái gì mình cũng biết hết, cậu muốn giở trò gì mình nhắm mắt cũng biết được! Mình nhắc nhở lại cậu một lần nữa, cậu muốn đùa muốn giỡn cũng phải mở mắt ra xem đối tượng có thích hợp hay không! Cậu muốn vui muốn đùa thì dừng lại ngay cho mình! Nếu không đến lúc đó đừng nói là Lộ Lộ, ngay cả mình cũng sẽ đánh cậu!”
Đã bao lâu rôi chưa thấy Lăng Gia tức giận đến như vậy nhỉ? Uầy! Đúng là hiếm thấy! Lăng Gia mà cũng có lúc tức đến như vậy, tức đến nhe răng trợn mắt, lại còn muốn đánh người. Lộ Lộ thật sự rất giỏi! Lữ Nam tự chặc lưỡi một hồi lâu, cô giúp Tang Du đang lã chã nước mắt lấy giày, chờ Tang Du đi dày vào xong, Lữ Nam kéo tay của cô rồi nói với Lăng Gia: “Cậu nhìn thấy mình đùa lúc nào hả? Xin ngài đừng thấy tôi trước đây ăn chơi mà nghĩ rằng bây giờ tôi cũng thế! Giận cá chém thớt thì cũng phải nhìn đối tượng có phù hợp hay không! Ở nơi này có hai tên cực kỳ đáng ghét làm cho mình oan uổng, thế mà cậu còn vu oan giá họa cho mình nữa hả? Cậu tức mà mình không tức à? Bà đây cả đời chưa bao giờ chịu oan như vậy đâu! Tất cả cũng là tại phúc của Lăng Gia nhà cậu! Nếu không phải vì cái điện thoại chết tiệt kia thì mình sẽ ra nông nỗi như hiện tại sao? Cậu nói xem kịch phải nộp phí, cái phí này không phải quá cao rồi à? Đã nộp phí rồi mà bà đây còn phải rước chuyện vào người! Còn trừng mắt với mình làm gì? Cậu tưởng chỉ có mình cậu là đang khó chịu thôi hả? Được rồi, nói xong rồi, cũng hết bực rồi, đi trước đây, lo mà quản lý cái vị tổ tông nhà cậu đi, đừng để cho cô ấy dựng râu trợn mắt lên với mình nữa, như con cọp mẹ, thật dọa người! Tang Du, chúng ta đi ăn cơm trước, có gì nói sau!”
Lữ Nam nói xong liền lôi Tang Du ra ngoài, lúc đi vẫn không quên đá lông nheo với Lộ Lộ một cái giống như khiêu khích.
Lộ Lộ đi theo lên một bước, nhìn thấy Lăng Gia, lại dừng chân.
Lăng Gia đang cực kỳ tức giận, căn bản là chẳng thèm quan tâm đến Lộ Lộ nữa, cả đời này chuyện tình cảm chưa từng làm cho cô mệt mỏi đến như vậy!
Lăng Gia thở phì phò đá bay giày rồi chạy đến trên giường, kéo chăn lên nhắm mắt. Từ hôm qua đến bây giờ chưa từng chợp mắt một phút nào, còn Lộ Lộ thì ngủ cả mười mấy tiếng đồng hồ, cô ấy còn sức để khóc lóc thảm thiết, còn mình thì chẳng còn sức để ầm ĩ với cô ấy nữa!
Mắt nhắm lại nhưng không thể ngủ nổi, gặp phải chuyện như thế này thì ai còn ngủ được nữa? Lăng Gia càng bực bội, không ngủ cũng phải nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy mặt đồ đáng chết kia!
Lộ Lộ thấy Lăng Gia thờ ơ với mình, lúc đầu cô cảm thấy cực kỳ tủi thân, Tang Du đi rồi, Lăng Gia cũng không để ý đến mình nữa, sao lại như thế này?
Đến khi tỉnh táo lại, Lộ Lộ mới phát hiện hành động vừa rồi của mình chắc chắn đã khiến cho Lăng Gia đau lòng. Không dám lên tiếng bắt chuyện với Lăng Gia nữa, đây chính là lần đầu tiên cô trông thấy Lăng Gia tức giận đến như vậy. Trước đây luôn luôn tranh cãi, Lăng Gia tuy rằng cũng tức giận nhưng đó là kiểu tức giận vui đùa chứ không phải như bây giờ.
Lộ Lộ suy xét kỹ, chắc là mình đã hiểu lầm Lữ Nam thật rồi, mà những lời nhận xét của mình về Lữ Nam chắc chắn cũng đã bị cô ấy nghe được không sót một chữ. Lộ Lộ rất bất mãn ông trời, trước đây lần nào nói xấu Lăng Gia cũng bị bắt quả tang ngay tại trận, bây giờ nói xấu bạn của Lăng Gia cũng y chang như thế. Sao ông trời cứ luôn trêu ngươi cô cơ chứ?
Lộ Lộ nhìn đồng hồ, đã là hơn chín giờ, cô biết Lăng Gia chưa ăn tối. Nhìn đồ ăn hộ sĩ mang đến lúc cô và Tang Du còn đang nói chuyện, bây giờ đều đã nguội lạnh hết cả rồi. Lộ Lộ quyết định ra ngoài mua chút thức ăn cho Lăn Gia.
Thay quần áo bình thường, vẫn còn may trong ví còn hơn một trăm đồng. Sau khi giúp Lăng Gia đắp chăn lại đàng hoàng, Lộ Lộ lặng lẽ đi ra ngoài.
Lăng Gia nhận thấy được Lộ Lộ giúp mình đắp chăn, nhắm mắt càng chặt hơn, dựng lỗ tay lên chuẩn bị chờ nghe xem Lộ Lộ sắp nói gì với mình. Nhưng chẳng nghe được lời nào cả, ngược lại chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa. Lăng Gia bật người ngồi dậy, Lộ Lộ đi ra ngoài làm gì? Chẳng lẽ thực sự chạy đi tìm Lữ Nam để tính sổ rồi?”
Lăng Gia mệt mỏi tựa người vào giường, con người khi đã mệt mỏi, đầu óc sẽ luôn suy diễn linh tinh. Vốn là Lăng Gia rất tin tưởng vào bản thân mình, nhưng bây giờ niềm tin đó không cánh mà bay, cô cho rằng bất kể thế nào đi chăng nữa vị trí của mình cũng không quan trọng bằng Tang Du. Một khi đã như vậy thì mình còn níu kéo làm gì, còn phải khổ sở như vậy làm gì? Bận tâm vì cô ấy, đau khổ vì cô ấy, lo lắng cho cô ấy… nhưng cô ấy chẳng thấy, cho dù có thấy cũng không cảm động, tội gì phải như thế?
Mũi của Lăng Gia cay, nước mắt rơi xuống, cô ôm lấy chăn ngồi ở đầu giường, buồn bã than thở.
Lộ Lộ mang theo đồ ăn đẩy cửa đi vào, thấy Lăng Gia không ngủ lại còn ôm chăn ngẩn người ở đầu giường. Cô buông cơm xuống, ngồi bên người Lăng Gia, hỏi: “Chị làm sao vậy? Không phải lúc nãy đang ngủ à?”
Lăng Gia nghe được âm thanh của Lộ Lộ, nhanh chóng ngẩng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống, không trả lời.
Lăng Gia như vậy chắc vì còn đang giận mình. Lộ Lộ mở thức ăn ra, đẩy đẩy Lăng Gia, đem đũa đưa tới trước mắt cô: “Chị ăn tối chưa? Tôi đi ra ngoài mua cơm giúp chị này, chị không muốn cũng phải ăn chút đi.”
Thì ra là cô ấy đi ra ngoài mua cơm cho mình chứ không phải đi tìm Lữ Nam tính sổ. Lòng Lăng Gia vui vẻ, nhưng lại làm như không quan tâm, nằm xuống kéo chăn lên rồi quay lưng về phía Lộ Lộ.
Lộ Lộ nở nụ cười, trông chẳng giống người lúc nãy quát tháo mình chút nào cả, mà lúc này Lăng Gia chỉ giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.
Lộ Lộ nhoài người nằm trên Lăng Gia, hôn nhẹ lên mặt của cô, giở dọng nũng nịu: “Lăng Lăng? Tiểu Lăng Lăng? Gia Gia? Tiểu Ga Gia? Lăng Gia Gia? Lăng Lăng Gia? Lăng Lăng Gia Gia? Gia Gia Lăng Lăng?”
Lăng Gia nghe mà nổi da gà, vẫn tiếp tục nhắm mắt không để ý, kéo chăn trùm kín đầu.
“Kéo chăn trùm kín đầu không tốt cho hô hấp, ngoan nào, để tỷ tỷ kéo chăn xuống cho nhé.” Lộ Lộ nói rồi kéo chăn xuống, đầu của Lăng Gia vừa ló ra ngoài đã bị Lộ Lộ hôn một cái lên mặt. Lúc này cô mới nghiêm túc nói: “Tôi biết vừa nãy hành động của tôi làm cho chị tức giận, chắc là chị thất vọng về tôi lắm? Nếu tôi là chị, tôi cũng sẽ thất vọng, bây giờ chị không yên lòng về quan hệ của tôi và Tang Du đúng chứ? Chị biết không, Tang Du là người rất bảo thủ và còn cổ hủ nữa, tuy bây giờ cô ấy nhiễm nhiều thói quen của người phương tây nhưng giang hơn dễ đổi bản tính khó dời. Cô ấy đã nói rằng mình làm ra chuyện hoang đường, vậy thì chắc chắn đó là một chuyện không thể nào chấp nhận được, cô ấy không nói ra, nếu lỡ như nghĩ quẩn thì phải làm sao. Tôi cũng biết, lúc này chị đang suy nghĩ mình và Tang Du ai quan trọng hơn trong lòng tôi, đúng không? Tang Du cũng đã hỏi câu này, tôi chắc chắn rằng chị cũng nghĩ tới. Lăng Gia, tôi không muốn nói dối chị, chuyện tình cảm tôi cũng không nói dối, có những lúc tôi cũng không biết phải đối mặt với hai người như thế nào. Tôi chưa từng nghĩ tới rằng mình sẽ kẹt vào một tam giác ba người như thế này, nhưng xin chị hãy tin tưởng tôi, người tôi yêu là chị, từ lúc ở bên cạnh chị đến nay, chưa bao giờ tôi nghĩ muốn trở về bên Tang Du.”
“Tang Du tối hôm qua không sao cả, em hiểu lầm Lữ Nam rồi.” Lăng Gia thở dài, rốt cuộc cũng mở mắt ra.
“Chị còn tức giận phải không?”
Thấy Lộ Lộ không vội vàng hỏi về chuyện tối qua đã xảy ra với Tang Du mà lại quan tâm đến mình có tức giận hay không, lòng Lăng Gia lại vui mừng, nhìn khuôn mặt chân thành của Lộ Lộ, đột nhiên Lăng Gia muốn đùa “Nếu như tôi nói tôi sẽ rút lui để chúc phúc cho em và Tang Du, em sẽ thấy sao?”
Ánh mắt của Lộ Lộ chợt vụn vỡ, quả nhiên là sự do dự của mình đã làm cho Lăng Gia mệt mỏi đến cùng cực rồi.
Trước kia là do mình bận bịu công việc, không quan tâm đến cảm nhận của Tang Du khiến cho cô ấy rời mình mà đi; Bây giờ mình lại dây dưa lằng nhằng với người cũ, làm cho Lăng Gia tổn thương và mệt mỏi, cuối cùng Lăng Gia cũng bỏ mình đi nốt. Không biết là rốt cuộc hai người bỏ mình mà đi hay chính mình tự tay đẩy người mình yêu ra?
Đó là lỗi của mình, nếu lúc đó mình có thể cẩn thận tỉ mỉ quan tâm hơn chút, sao Tang Du lại nói lời chia tay được. Nếu bây giờ mình có thể dứt khoát hơn chút, làm sao Lăng Gia sẽ lại rời mình mà đi. Lộ Lộ là con người như thế, cô lại bất đầu ôm hết mọi sai lầm về phía bản thân mình.
Người như mình, quả nhiên là không xứng đáng được yêu. Nhưng mà, thật sự chỉ muốn khóc, lòng trở nên trống rỗng, đau đớn không chịu nổi. Lộ Lộ ngồi xuống, lại cầm đũa lên đưa cho Lăng Gia, lấy lại tinh thần, cố gắng cười nói: “Ăn cơm trước đi, lát nữa nguột mất sẽ không ngon. Chị cảm thấy mệt mỏi… muốn chia tay…”
Lộ Lộ muốn nói với Lăng Gia là nếu chị muốn chia tay thì cứ vậy đi. Tôi lại khiến cho chị đau lòng, thực xin lỗi.
Nhưng mà Lộ Lộ làm thế nào cũng không nói ra thành lời được, cô cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế cho mình không khóc. Cô quyết định rằng nếu Lăng Gia thật sự chia tay mình, cô sẽ đi khỏi cái thành phố làm cho mình biết bao nhiêu hạnh phúc và đau khổ này. Tìm một nơi không ai quan biết, chui vào trong chính cái vỏ của chính mình và chúc phúc cho người mình yêu có thể tìm thấy tình yêu đích thực.
Lăng Gia nhìn thấy những giọt nước mắt của Lộ Lộ đang chực chờ tuôn rơi nhưng miệng vẫn cố gắng mỉm cười. Khuôn mặt đó vốn xanh xao, bây giờ càng trở nên tái nhợt hơn nữa, cô đau lòng đứng dậy, sao mình có thể quên rằng hôm qua Lộ Lộ vừa bị kích động đến ngất đi? Thế mà bây giờ mình còn nói những lời như vậy với cô ấy.
Vừa nãy Lăng Gia chỉ muốn làm cho Lộ Lộ cảm thấy tội lỗi một chút, mới cố ý nói như thế. Bây giờ thấy Lộ Lộ đau lòng, thì chính mình còn đau lòng hơn cô ấy.
Lăng Gia xoay vai Lộ Lộ lại, hôn cô, Lộ Lộ lại cho rằng đây là nụ hôn từ biệt, cô ôm chặt lấy cổ của Lăng Gia, dùng hết lòng dạ để hôn lại. Hai người quấn quít như răng với môi, lưu luyến triền miên, thầm nghĩ phải đem hương vị của Lăng Gia khắc sâu trong lòng, sau đó trở về những ngày tháng cô độc như cũ.
Lòng của Lộ Lộ rất đau, cô âm thầm cười khổ, thì ra vạn tiễn xuyên tâm là cái cảm giác này.
Trên môi truyền đến cảm giác đau đớn, Lộ Lộ bị Lăng Gia cắn một cái. Lăng Gia nhẹ nhàng dời môi mình để lên trán của Lộ Lộ. Dữ tợn nói: “Ai nói tôi muốn chia tay? Cả đời này em cũng đừng nghĩ sẽ chia tay được tôi, tôi phải ở bên để trừng trị em đến suốt đời!”
Lộ Lộ sửng sốt, thì ra lúc nãy Lăng Gia cố ý trêu đùa mình sao? Sau khi nhận ra điều này, Lộ Lộ vui mừng như điên, tiếp sau đó lại khóc nức nở. Cô ôm lấy Lăng Gia, đem toàn bộ nước mắt nước mũi quệt lên người lăng Gia, khóc nhưng cũng không quên cáo trạng: “Chị bắt nạt tôi, vừa nãy tôi… thật sự nghĩ rằng chị sẽ bỏ tôi mà đi. Sao chị lại như vậy… bắt nạt tôi vui lắm à… thật quá đáng! Sao lại có loại người như vậy! Đừng chia tay… chị muốn tôi không gặp Tang Du nữa thì tôi sẽ không gặp nữa… đừng chia tay, được không?”
Lần này rốt cuộc Lăng Gia cũng biết được trong lòng của Lộ Lộ mình nặng đến mức nào, cô ôm chặt Lộ Lộ, đôi mắt cũng đỏ lên. Đây là lần đầu tiên Lộ Lộ vì mình mà khóc nhỉ? Hẳn là phải vui mừng mới đúng, nhưng tại sao một chút vui vẻ cũng không có? Có lẽ, khi thật sự yêu một người, điều khiến cho chúng ta hạnh phúc là khi nhìn người ấy vì mình mà cười, chứ không phải vì mình mà khóc.
Chờ Lộ Lộ khóc chán chê, Lăng Gia lại giúp cô lau đi những giọt nước mắt. Cô khẽ trách: “Về sau đừng có khóc trước mặt tôi, mà phải cười thật tươi biết chưa.”
Lộ Lộ thút thít nức nở nói: “Vậy chị cũng không được đòi chia tay với tôi, tôi sợ nhất là chia tay.”
Lăng Gia vặn lỗ tai của Lộ Lộ, nghiến rằng: “Lỗ tai nào của em nghe thấy tôi đòi chia tay hả? Rõ ràng là chính em tự suy diễn mà ra!”
Lộ Lộ mắt đỏ au, miệng trả treo: “Chị nói chị muốn chúc phúc cho tôi và Tang Du còn gì!”
“Cả câu của tôi không có chữ nào gọi là chia tay, huống hồ phía trước còn hai chữ nếu như!”
“Không nói nhưng chị có nghĩ đến!”
“Em là đứa già mồm át lẽ phải!”
“Chị là đồ không biết nói lý!”
“Còn em thì thầy bói bói xem voi, nói bậy!”
“Chị mới là đồ nói dối như cuội, không thể tin tưởng!”
“Sau này không được khóc!”
“Chị cũng không được đòi chia tay!”
“Em mà khóc tôi sẽ đòi chia tay!”
“Chị đòi chia tay tôi sẽ khóc cho chị sợ!”
Thật đúng là nhiễu sự! Lăng Gia bất lực, cúi đầu nhìn áo mình ướt đẫm một mảnh, muốn thay áo mới.
Lộ Lộ thấy thế, lại oán trách: “Chị ghét bỏ tôi!”
Lăng Gia sửng số, hỏi: “Lại làm sao nữa?”
“Chị cởi quần áo.”
“Tôi cởi quần áo cũng chọc đến em à?”
“Chỉ vài giọt nước mắt thôi, có cần phải sạch sẽ đến mức đấy không?”
Lăng Gia lúc này mới hiểu, cô véo má Lộ Lộ, tức giận nói: “Vài giọt nước mắt thôi á hả? Còn nước mũi thì đi đâu?”
Lộ Lộ chẳng còn tâm tư nào trả treo với Lăng Gia nữa, vì lúc này Lăng Gia đã đem áo cởi ra làm cho nội y màu đen và đường cong cơ thể lộ ra bên ngoài.
Lăng Gia vỗ đầu Lộ Lộ, trách mắng: “Đừng có háo sắc, em còn chưa khỏe đâu, muốn ngất tiếp hay sao? Đi rửa mặt với tôi rồi ăn cơm nào, hai ngày nay tôi vẫn chưa có bữa ăn nào đàng hoàng đâu, đói muốn chết rồi.”
“Hai ngày nay chị chưa ăn cơm à?” Lộ Lộ đau lòng đứng lên, cô vuốt ngực của Lăng Gia, nói: “Khó trách cứ luôn cảm thấy nơi này bỗng nhiên nhỏ đi, thì ra là vì đói. Tam Lộc Nãi Phấn phá sản rồi, không thể nào để cho ngực của chị cũng lép đi mất! Aizzz, Khổng Tử viết “Một ngày không ngủ, hai ngực sẽ hỏng mất”, Lộ Lộ viết “Khổng Tử nói đúng đấy”.”
[ Tam Lộc Nãi Phấn: Một hãng sữa của Trung Quốc, đã bị phá sản vì vụ bê bối melamine.]
“Sao em không ngất thêm hai ngày nữa!” Lăng Gia quả thật chỉ muốn đánh cho Lộ Lộ ngất đi thêm vài ngày.