Chương 78
Trời nổi gió lạnh, bóng đêm yêu mị bao phủ khắp mọi thứ. Cành khô nho nhỏ rủ xuống mặt đất bị gió cuốn đong đưa, vẽ nên những đường cong không theo quy luật.
Tang Du cẩn thận đỡ Lữ Nam lên xe, đóng cửa xe, nổ máy chạy đi. Cô nói: “Đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé.”
Trán Lữ Nam toát mồ hôi lạnh, cái đạp kia của Tần Di thật sự rất đau. Lữ Nam cố gắng gượng cười, nói: “Không cần, đưa tôi về nhà đi.”
“Không được, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì hơn.”
Tang Du lái xe chạy đến bệnh viện, Lữ Nam thấy Tang Du quan tâm đến mình, lòng cô ấm áp, cơn đau cũng giảm đi khá nhiều.
Xe chạy được nửa đường thì điện thoại của Hoàng Úy Nhiên gọi đến. Trong khoảng thời gian này, dưới sự khuyên bảo của Lăng Gia và Lữ Nam mà tình ý của Hoàng Úy Nhiên dành cho Tần Hạo đã vơi bớt phần nào. Không có bạn trai thì hiển nhiên là sẽ nhớ tới bạn bè, Hoàng Úy Nhiên cảm thấy lòng mình trống rỗng nên muốn rủ Lữ Nam và Lăng Gia đi chơi cùng mình vào dịp cuối năm. Lữ Nam đồng ý, còn nói thêm: “Úy Nhiên, mình vừa bị ăn đạp, cậu phải giúp mình trả thù đấy!”
Hoàng Úy Nhiên hỏi: “Ai vậy? Trên đời có kẻ to gan dám đạp cậu á hả?”
“Mình không đùa với cậu đâu, cô ta tên là Tần Di. Y như côn đồ ấy, cậu giúp mình điều tra thêm về cô ta đi.”
“Được! Mình sẽ giúp cậu hả giận!” Hoàng Úy Nhiên sảng khoái đồng ý.
Lữ Nam cúp điện thoại xong, hỏi Tang Du: “Tần Di đang làm gì?”
“Hoạt hình, chắc vẫn còn làm ở câu ty của người bác.”
“Công ty lớn không?”
“Không tính là lớn” Tang Du nặng trĩu, hỏi: “Chị muốn trả thù cô ấy à?”
“Oan oan tương báo khi nào mới dừng?” Lữ Nam cười như không có việc gì cả, trong lòng lại thầm bổ sung thêm một câu: đã vậy thì diệt cỏ phải diệt tận gốc. “Tết dương tôi phải đi chơi cùng Úy Nhiên rồi, không thể đi cùng em nữa.”
“Không sao.”
Lữ Nam trầm tư gật đầu, sau đó lại gọi điện cho Lăng Gia. Lúc này Lăng Gia đang ngồi nói chuyện cùng Lộ Lộ dưới tấm thảm phòng làm việc, vài cuốn tạp chí rơi lả tả xung quanh. Lăng Gia dựa người vào giá sách, hai chân bắt chéo, dáng vẻ lười biếng yêu kiều. Lộ Lộ ôm guitar, dựa vào bên người Lăng Gia, nghịch dây đàn. Trên chiếc bàn thấp đặt hai ly hồng trà và một ít đồ ăn vặt. Hai người này rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Điện thoại của Lữ Nam gọi đến, Lăng Gia đứng lên nhận điện thoại.
Lữ Nam nói: “Úy Nhiên muốn rủ cậu và mình đi chơi tết dương lịch, cậu nhận lời chưa?”
“Nhận lời rồi. Cũng khá lâu ba đứa mình chưa đi chơi cùng nhau, vừa hay Lộ Lộ không được nghỉ, nhân dịp tết dương lịch đi chơi cũng hay đấy.”
“Ừ. Lăng Gia, cậu hoặc anh trai của cậu có quen biết ai làm ở công ty hoạt hình nào lớn không?”
“Mình có, anh mình cũng có. Sao vậy?”
“Không sao cả, cần mọi người giúp một chút. Mình vừa bị người khác đánh.”
Lăng Gia hoảng sợ “Không phải chứ? Kẻ nào ăn gan cọp vậy? Dám động thổ trên đầu thái tuế!”
“Tần Di!”
“Là Tần Di trước kia từng theo đuổi Tang Du đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lữ Nam kể lại đại khái câu chuyện, Lăng Gia thở dài: “Nam Nam, tú tài gặp binh gia, có lý cũng không nói được. Cậu kiềm chế đi!”
“Biến! Đừng có ăn cây táo rào cây sung! Từ nhỏ đến giờ có ai dám đánh mình? Ba mình chỉ dọa chứ cũng chưa bao giờ đánh mình có được không!”
“Được rồi, mình sẽ giúp, sẽ cố gắng hết sức.”
“Nói vậy mới đúng chứ!”
Lữ Nam bị đánh, thái độ của Hoàng Úy Nhiên và Lăng Gia không giống nhau. Hoàng Úy Nhiên thì thoải mái gật đầu đồng ý: “Được! Mình sẽ giúp cậu hả giận!”. Còn Lăng Gia lại chỉ “Sẽ cố gắng hết sức.”. Điều này làm cho Lữ Nam tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô thề nhất định sẽ làm cho Lăng Gia và anh trai Lăng Gia phải giúp hết sức mới thôi, nếu không thì quá mức có lỗi với hai chữ “hết sức” của Lăng Gia rồi.
Lăng Gia cười giả tạo cúp điện thoại. Nói với Lộ Lộ đang ngồi đối diện chơi với cây đàn guitar: “Lữ Nam bị Tần Di đánh.”
“Hả?” Lộ Lộ hoảng sợ, hỏi: “Bị ai đánh?”
“Tần Di.”
Lăng Gia một lần nữa kể lại câu chuyện Lữ Nam bị đánh cho Lộ Lộ nghe. Lộ Lộ nghe xong, thở phào một hơi “May là Tang Du không có việc gì.”
“Lữ Nam mới là người bị đánh có được không? Em chỉ quan tâm Tang Du.”
“Này, chị ghen vớ vẩn thật đấy.” Lộ Lộ ôm lấy cổ Lăng Gia, giống như con cún nhỏ đang quấn lấy chủ, làm nũng: “Tôi chỉ thích nhìn chị ghen.”
“Đi chết đi!” Lăng Gia vuốt lên mái tóc của Lộ Lộ “Tóc dài che mất mắt rồi này, bớt chút thời gian đi cắt tóc đi, nhé?”
“Ừ, tôi đã hẹn với Khổng Không rồi, cuối tháng cùng với Mai Hinh đến cắt tóc.”
“Nhân tiện thì dưỡng tóc luôn đi.”
“Chất tóc của tôi rất tốt, sao phải dưỡng?”
“Tóc tốt cũng phải chú ý chăm sóc chứ.”
“Được rồi.”
Lăng Gia nhếch môi, hỏi: “Em biết gì về Tần Di không?”
“Không biết nhiều lắm, chỉ biết là cô ta đang làm việc trong công ty hoạt hình của người bác.”
“Ra thế, hèn gì Lữ Nam hỏi tôi có quen biết ai làm trong công ty hoạt hình hay không.”
“Hỏi cái này để làm gì?”
“Không có gì.” Lăng Gia lắc đầu, như có điều suy tư “Lúc đó sao Tang Du lại thích Tần Di vậy?”
“Lúc đấy Tang Du giận tôi, có thể là nhất thời suy nghĩ không thông suốt. Ôi, tôi nhìn là biết ngay Tần Di không phải là người tốt. Lữ Nam chuẩn bị trả thù à?”
“Ừ. Cái đạp này của Tần Di chưa chắc là chuyện xấu.” Lăng Gia cười ẩn ý “Xem ra lần này Nam Nam phải ra tay rồi.”
“Đi đánh Tần Di à?”
“Người trưởng thành ai lại đánh nhau bằng tay chân. Em đàn một bài cho tôi nghe đi.”
“Được.”
Lộ Lộ ôm guitar, đàn lên khúc nhạc Catch a falling star vui vẻ. Lộ Lộ vừa đàn, vừa tinh nghịch hát lên: “Catch a falling star and put it in your pocket, Never let it fade away, Catch a falling star and put it in your pocket, Save it for a rainy day, For love may come and tap you on the shoulder, Some star-less night, Just in case you feel you wanna hold her, You’ll have a pocketful of starlight…”
Lăng Gia nở nụ cười, cất tiếng hát lên cùng Lộ Lộ. Những ngôi sao ngoài cửa sổ dường như cũng nghe được tiếng hát của hai người, vui sướng vọt ra khỏi tầng mây, chớp nháy nhảy nhót.
Lữ Nam gọi điện xong, Tang Du hơi nhíu mày, hỏi: “Chị thật sự sẽ trả thù Tần Di à?”
“Tôi có nói là tôi sẽ trả thù đâu?” Lữ Nam từ chối cho ý kiến “Đến bây giờ em vẫn còn tình cảm với Tần Di à?”
“Không phải” Tang Du suy nghĩ một chút rồi nói: “Bạn bè của Tần Di toàn là thành phần bất hảo. Thà rằng đắc tội quân tử, đừng nên đắc tội tiểu nhân. Tôi sợ chị chọc phải cô ta, cô ta sẽ gây khó khăn cho chị.”
“Em đang quan tâm tôi sao?” Lữ Nam cười vui vẻ.
“Tôi chỉ phân tích vấn đề thôi.”
“Giấu đầu hở đuôi.”
Tang Du bất đắc dĩ, chân đạp ga, lái xe chạy về phía trước.
Lữ Nam kiểm tra ở bệnh viện, không có gì đáng lo ngại. Tang Du yên tâm mới đưa Lữ Nam về nhà.
Xong xuôi mọi thứ, bụng của Lữ Nam cũng không còn đau như trước. Thấy cô có thể tự ngồi dậy, tự đi lại được, Tang Du liền muốn về nhà.
Lữ Nam thấy thế, lập tức cúi gập người, ôm bụng già vờ đáng thương “Tang Du, bụng tôi vẫn còn đau lắm, đêm nay em ở lại đây với tôi được không? Lúc nãy tôi cũng chưa ăn được bao nhiêu nên đột nhiên hơi đói, làm sao bây giờ?”
Tang Du thở dài, Lữ Nam là vì mình mới bị ăn đạp. Về tình về lý, lúc này cô chẳng thể nào từ chối đươc yêu cầu của Lữ Nam: “Tôi chỉ biết nấu cháo, ăn cháo thôi được không?”
“Ừ” Lữ Nam gật đầu liên tục.
“Vậy chị đi tắm đi, tôi nấu cháo.”
“Được.”
Khi Lữ Nam tắm xong đi ra thì mùi cháo đã lan tỏa khắp căn bếp. Lữ Nam đi vào bếp, mỉm cười dựa vào cửa nhìn bóng lưng của Tang Du. Bóng dánh mảnh mai yểu điệu kia thật sự rất giống một người vợ hiền ngoan, lại đảm.
Tang Du quay đầu nhìn Lữ Nam, tùy ý hỏi “Tắm xong rồi?”
“Ừ, sợ em chạy về nhà nên tắm qua loa rồi ra đây ngay.”
Tang Du trầm ngâm “Đêm nay tôi ở lại với chị. Cháo sắp xong rồi, chị ngồi vào bàn đi.”
“Được” Lữ Nam đi đến bên cạnh Tang Du, nhìn một lượt từ trên xuống dưới “Lúc nãy tôi chạm vào người, bỗng nhiên em bật cười. Đó là nơi nhạy cảm của em à?”
“Ừ, chị tinh ý nhỉ.”
“Tất nhiên, bao nhiêu năm nay lăn lộn ngoài đời có phải cho vui đâu.”
“Đưa chén cho tôi, cháo được rồi.”
“Ừ.”
Ăn cháo xong, Tang Du đi tắm. Tang Du tắm xong rồi thì Lữ Nam lại mặt dày đòi phải ngủ cùng giường với Tang Du. Gặp phải người đeo bám như đỉa thế này, Tang Du không thể nào làm khác hơn là gật đầu đồng ý.
Lữ Nam xoa bụng, than thở: “Tần Di kia thật đúng là ác, bụng tôi tím hết cả rồi, không tin thì em nhìn này.”
Lữ Nam vừa nói, vừa kéo váy ngủ lên, thân thể trắng nõn gợi cảm lập tức hiển hiện trước mắt Tang Du. Tang Du nhìn thoáng qua, đỏ mặt, nhưng mà một mảng tím đen kia cũng đập vào trong mắt cô, đột nhiên Tang Du cảm thấy đau lòng. Một người con gái được cưng chiều như vậy, bỗng nhiên lại phải chịu một đạp, phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn?
Tang Du quay đầu, nói: “Ngày hôm nay… thật sự xin lỗi.”
“Cảm thấy có lỗi thì xoa giúp tôi đi.”
Lữ Nam cầm lấy tay của Tang Du, đặt trên bụng mình nhẹ nhàng xoa vuốt. Tang Du muốt rụt tay về nhưng lại sợ làm Lữ Nam đâu. Lòng cô tràn ngập mâu thuẫn.
Tay của Tang Du có hơi lạnh, áp trên bụng mang đến cảm giác rất thoải mái. Lữ Nam hừ nhẹ một tiếng như con mèo, không bao lâu sau cơ thể bắt đầu cảm thấy khô nóng. Lữ Nam đưa mắt nhìn lén Tang Du, chỉ thấy Tang Du đang khép hờ đôi mắt, trông như một bông hoa thủy tiên mới thoát ra khỏi mặt nước chưa bao lâu.
Lữ Nam nín thở, đem tay của tang Du nhích lên phía trên từng chút từng chút một. Mãi đến lúc tay của Tang Du bao phủ trên ngọn núi cao ngất kia mới dừng lại, Lữ Nam lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn. Khe khẽ hôi lên đôi môi của Tang Du, dò xét thấy Tang Du không có phản ứng nào, lại bạo dạn hơn, tiến đầu lưỡi vào.
Vừa rồi Tang Du chỉ mải nghĩ về những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng và chuyện Lữ Nam sẽ trả thù Tần Di như thế nào, Lữ Nam trả thù có làm cho Tần Di chó cùng cắn dậu hay không. Mà không hay biết rằng tay mình đã bị dẫn dụ đến đâu. Động tác của Lữ Nam, cô cũng không ý thức được. Lúc này phát hiện ra mình đang bị hôn, cảm giác nơi bàn tay chạm vào cũng rất mềm mại. Cuối cùng Tang Du mới biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nụ hôn của Lữ Nam làm cho cô không vượt qua nổi sự hấp dẫn. Tang Du chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng, đón nhận nụ hôn của Lữ nam một cách bị động. Tay lại không ý thức được mà bắt đầu nhẹ nhàng chơi đùa ở nơi mềm mại kia.
Ánh sáng mông lung, có chút hỗi loạn, có chút mờ ảo và cũng có chút phiêu đãng.
Mỗi hôn thôi không thể thỏa mãn được Lữ Nam, cô cởi bỏ váy ngủ của mình và Tang Du. Đem Tang Du đè dưới thân mình, vừa dán sát cơ thể vào người Tang Du, vừa nhẹ nhàng cọ sát. Cong đầu gối khẽ ma sát vào nơi bụi hoa cỏ, chợt thấy ẩm ướt, một tiếng rên rỉ yêu kiều không thể kìm nén mà bật ra như cá gặp nước làm cho người nghe thất hồn lạc phách.
Tang Du dường như không khống chế được nữa, cô nhắm mắt thật chặt, vừa rõ ràng vừa mơ hồ cảm nhận được động tác của Lữ Nam. Trong hỗn độn, hình bóng của Lộ Lộ chợt thoáng qua đầu, cô đột nhiên ý thức được rằng thế này là không đúng. Nhanh chóng đẩy Lữ Nam ra, khóe môi của hai người vương một sợi tơ bạc, rung lên rồi đứt mất.
Tang Du ngồi xuống, nhẹ nhàng thở hổn hển. Vươn tay cầm lấy chăn, từ từ đưa lên che trước ngực “Lữ Nam, chúng ta không thể làm vậy. Tôi lúc ấy bởi vì giận dỗi Lộ Lộ nên mới đến bên cạnh Tần Di. Bây giờ tôi không muốn lại vì lòng mình đau thương, trống trải mà đến bên chị. Như vậy là hại chị, hại cả tôi.”
“Khi ở bên cạnh Tần Di, em không cho cô ấy động vào người nhưng bây giờ em lại cho tôi chạm vào. Điều này chứng tỏ trong lòng em, tôi và Tần Di không đứng cùng một chỗ.” Lữ Nam cố gắng khống chế ngọn lửa trong lòng mình, kéo Tang Du xuống, ôm lấy cô “Không vội, tôi không vội. Chờ đến khi nào em thật sự yên lòng rồi, chúng ta lại tiếp tục. Ngủ đi, nhé?”
“Ừ.”
Lữ Nam tắt đèn, tim của cô đập thình thích một lúc lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại được.
Tang Du được Lữ Nam ôm vào lòng, da thịt sát bên nhau, tim loạn nhịp, cảm thấy không được tự nhiên chút nào. Nhưng dù cho có không được tự nhiên thì cũng chẳng thể nào đánh bại được cơn buồn ngủ. Dần dần, hơi thở nhịp nhàng, Tang Du chìm vào giấc ngủ.
Tang Du ngủ, nhưng Lữ nam không ngủ được. Cô không kiềm chế được mà ai oán, đời này cô chưa từng trở thành Liễu Ha Huệ như vậy bao giờ!
Bỗng nhiên Lữ Nam thấu hiểu cho Tần Hạo, nằm im mà không làm gì khác, đây không những là bài kiểm tra dành cho đàn ông mà cũng dành cho cả phụ nữ! Ai da, trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, cơ thể đói gầy, cuộc sống khốn cùng. Liễu huynh, ông cực khổ quá!
…
Nhưng bà đây thật sự rất khó chịu có được không!
Lữ Nam lại một lần nữa trợn tròn hai mắt, vô cùng ai oán.