Chương 85
Trong câu lạc bộ xa hoa, khắp nơi yến yến oanh oanh, mỗi người một suy nghĩ và mục đích khác nhau cùng nói chuyện, cùng tán ngẫu cười đùa, cùng chạm ly. Thoáng nhìn qua là vô vùng vui vẻ, cực kỳ hài hòa.
Ánh mắt của Tang Du liếc nhìn Lữ Nam như có như không, tình cờ chạm vào ánh mắt của Lữ Nam, Tang Du sẽ nhạt nhẽo nhìn thẳng. Đôi mắt của Tang Du như có ý ngầm chế nhạo rằng “Chị quả không hổ mỹ danh là công chúa ong bướm”, sau đó thu tầm mắt về, tiếp tục nói chuyện cùng Lộ Lộ.
Ánh mắt của Tang Du như tạt cho Lữ Nam một gáo nước lạnh, tức khắc Lữ Nam kiềm chế hẳn, không dám giở trò thêm nữa.
Sau một vòng chào hỏi, Hoàng Úy Nhiên liếc nhìn Lộ Lộ rồi cầm ly rượu đi đến trước mặt cô, lười biếng ngồi xuống. Lữ Nam đứng trong đám đông nhìn thấy Hoàng Úy Nhiên ngồi đối diện Lộ Lộ và Tang Du, tim cô nhảy lên “bình bịch”. Chuyện mình yêu Tang Du, Lữ Nam vẫn chưa nói cho Hoàng Úy Nhiên biết, cô cảm nhận được rằng sự phản cảm của Tang Du dành cho Hoàng Úy Nhiên chỉ ngày càng tăng chứ không có giảm. Lần này mong rằng Hoàng Úy Nhiên đừng châm ngòi thuốc súng.
Lữ Nam muốn gọi Hoàng Úy Nhiên đến, nhưng không thể bỏ mặc người đang nói chuyện cùng mình. Nhất thời không biết làm gì mới phải, chỉ còn cách cầu nguyện cho đừng có chuyện gì xảy ra.
Ở bên này thì Lăng Gia đang bị một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi quấn lấy hỏi này hỏi kia, nên cũng không thể phân thân để ý đến phía bên Lộ Lộ. Nếu không cô cũng sẽ lo lắng một phen.
Hoàng Úy Nhiên lên tiếng gây sự: “Hai người đã quen với nơi này chưa?”
Tang Du che dấu sự bất mãn, khách khí gật đầu. Lộ Lộ thấy Tang Du gật đầu, do dự một lúc rồi cũng gật.
Thấy Lộ Lộ xem như khá là nghe lời, Hoàng Úy Nhiên khẳng định rằng Lộ Lộ chỉ là cái loại giỏi bắt nạt người hiền lành. Cô dùng giọng điệu như chủ nhân nói với kẻ hầu, hỏi Lộ Lộ: “Vốn dĩ hôm nay tâm trạng tốt, lại gặp chuyện ngoài ý muốn làm cho phát bực. Cô ngày nào cũng ở bên cạnh Lăng Gia, đừng có suốt ngày chọc giận cô ấy!”
Lộ Lộ vì Lăng Gia nên không trêu chọc đến Hoàng Úy Nhiên, đây là Hoàng Úy Nhiên chọc đến cô trước. Lộ Lộ tuy nhíu mày nhưng vẫn cố nhịn, lại gật đầu một cái.
Thấy Lộ Lộ chỉ gật đầu mà không nói lời nào, Hoàng Úy Nhiên cho rằng Lộ Lộ là tình phụ bị bao nuôi nên không dám làm gì cô. Tiếp tục châm chọc vài câu, thấy Lộ Lộ vẫn chỉ nhíu mày im lặng, thậm chí ngay cả đầu cũng không thèm nhúc nhích. Hoàng Úy Nhiên mất mặt, chỉ đành ném lại một câu “đần độn” rồi quay trở về đám đông.
Trông thấy Hoàng Úy Nhiên ngồi một lúc rồi đi, tim của Lữ Nam lúc này mới đập bình thường lại được.
Lúc Hoàng Úy Nhiên có mặt, Tang Du ngồi bên cạnh không tiện nói gì. Dù sao Hoàng Úy Nhiên cũng là bạn thân của Lữ Nam, mặc dù trong lòng tức giận cực kỳ nhưng Tang Du vẫn nể Lữ Nam mà im lặng.
Thấy Hoàng Úy Nhiên đi rồi, Tang Du mới cười khổ trêu đùa: “Hai đứa mình hôm nay trở thành thớt để người khác trút giận. Không ngờ rằng người chẳng sợ ai như cậu với mình cũng có ngày hôm nay.”
Lộ Lộ cũng đùa: “Đúng thế đấy, mà dù gì cũng có cậu chịu chung số phận nên ít ra là mình không cảm thấy cô đơn. Hoàng Úy Nhiên chủ yếu là ghét mình thôi, chứ không có ác cảm với cậu đâu, cậu đừng để trong lòng.”
“À, nếu cô ta biết Lữ Nam yêu mình thì chắc là mình cũng sẽ chịu chung số phận với cậu thôi.”
“Không đâu” Lộ Lộ an ủi: “Hoàng Úy Nhiên nhìn người bao giờ cũng để ý đến hoàn cảnh gia đình trước. Cho dù cô ta có biết Lữ Nam yêu cậu thì cũng không gây sự với cậu đâu. Yên tâm đi, nhé?”
“Hoàng Úy Nhiên đối xử với cậu như thế mà cậu không để bụng à?”
Lộ Lộ cười bất đắc dĩ “Để bụng thì cũng làm g? Nên nhịn thì cứ nhịn thôi, ai bảo cô ta là bạn thân của Lăng Gia chứ. Lăng Gia có thể hoàn thuận vui vẻ với bạn của mình, nên mình đâu thể đối chọi gay gắt với bạn của cô ấy. Gây sự chỉ bất lợi cho tìm cảm của mình và Lăng Gia thôi.”
Tang Du tức giận: “Không hiểu nổi sao Lăng Gia và Lữ Nam lại xem Hoàng Úy Nhiên là bạn thân.”
“Đơn giản mà” Lộ Lộ bẻ ngón tay, nói: “Thứ nhất là cần thiết cho công việc. Thứ hai là bạn học cùng nhau. Thứ ba là hoàn cảnh cuộc sống tương đồng. Và còn, Hoàng Úy Nhiên đối xử với hai người ấy rất rộng rãi và vô tư. Đó là lý do mà hai người xem Hoàng Úy Nhiên là bạn thân của mình.”
“Chắc là thế. À, Lộ này.” Tang Du tiến sát lại bên Lộ Lộ, chỉ Hoàng Úy Nhiên, nói: “Cậu thấy dánh vẻ của Hoàng Úy Nhiên lúc nói chuyện cùng người nước ngoài kia như thế nào!”
Lộ Lộ nhìn theo tầm mắt của Tang Du, cô cười. Hoàng Úy Nhiên đang nhiệt tình tiếp chuyện cùng một vị khách nước ngoài, vừa nói vừa khoa tay múa chân sợ người ta không hiểu, dáng vẻ cực kỳ giống Hán gian.
Quả nhiên là khi ta có thành kiến với người khác thì nhìn đâu cũng thấy không vừa mắt.
Thật ra Hoàng Úy Nhiên nói chuyện với người phụ nữ người nước ngoài kia cực kỳ bình thường, chẳng qua vị khách nước ngoài kia là người Đức nên không thông thạo cả tiếng Anh lẫn tiếng Trung, vì thế khi nói chuyện cùng nhau Hoàng Úy Nhiên mới khoa tay múa chân. Có lúc giải thích không được, phải lấy cả giấy bút ra vẽ minh họa, hoặc viết viết cái gì đó, động tác xoay đầu cúi đầu của Hoàng Úy Nhiên lọt vào mắt Lộ Lộ lại biến thành khúm núm. Nếu Hoàng Úy Nhiên mà biết được Lộ Lộ đang nghĩ gì về mình thì không chừng sẽ có chửi nhau ngay tại đây.
Cả Lộ Lộ và Tang Du đều còn mang chút tính trẻ con, hai người cùng nhau chỉ trỏ bàn tán về Hoàng Úy Nhiên. Lúc nãy bị làm cho tức điên, bây giờ mới xả được một ít giận. Hai người ghé vào lỗ tai nhau thì thầm to nhỏ, mỗi người một câu rằng “Chắc chắn Hoàng Úy Nhiên là con riêng của Uông Tinh Vệ”, “Tấm biển cấm người Trung Quốc và chó chắc là do tổ tiên nhà Hoàng Úy Nhiên dựng lên nhỉ”. Hai người châm biếm Hoàng Úy Nhiên, cảm thấy rất sung sướng.
[Uông Tinh Vệ là chủ tịch đầu tiên của nước Trung Hoa Dân Quốc. Vì lún sâu vào con đường chống cộng sản mà Uông Tinh Vệ trở thành Hán gian bán nước cho Nhật. Liên quan đến VN, còn có sự kiện ám sát Uông Tinh Vệ ở Chợ Gạo-Hà Nội, sự kiện này bây giờ trở thành nghi án của của VN và TQ.]
Hoàng Úy Nhiên đang nói chuyện cùng vị khách nước ngoài, dường như cảm giác được có người đang nói xấu sau lưng mình, cô đảo mắt một vòng rồi dừng lại nơi Lộ Lộ và Tang Du đang ngồi. Lộ Lộ và Tang Du đang nói đến quên trời quên đất, vừa lấy tay che miệng và nhìn bóng lưng của Hoàng Úy Nhiên mà bỉ bai, bỗng bị Hoàng Úy Nhiên nhìn thấy, thật sự là không may mắn chút nào.
Hoàng Úy Nhiên thấy hai người đang cười, biết chắc là hai người này đang nói xấu sau lưng mình. Cô tạm biệt vị khách nước ngoài rồi một lần nữa cầm ly đi đến đối diện Lộ Lộ, ngồi xuống. Đầu ngẩng cao, bộ dạng trang nghiêm của phu nhân quý phái, cô nói: “Phải chào hỏi nhiều người mệt ghê. Chẳng bù cho hai người rảnh rỗi ngồi đây.”
Hoàng Úy Nhiên bóng gió, ý là nơi đây tất cả mọi người bận rộn với việc xã giao, chỉ có Lộ Lộ và Tang Du là chẳng có có việc gì cả, thật là làm cho người khác chê cười.
Tất nhiên là Lộ Lộ và Tang Du hiểu được ý mà Hoàng Úy Nhiên nói, không thể trêu vào thì nên trốn tránh, hai người ăn ý, cùng nhau giữ im lặng.
Hoàng Úy Nhiên nói chuyện với hai khúc gỗ, thấy chán. Nhưng mà con người ta ai cũng có dục vọng muốn chinh phục, Tang Du và Lộ Lộ càng im lặng thì Hoàng Úy Nhiên lại càng muốn làm cho hai người mở miệng, hơn nữa người cô muốn nhắm đến là Lộ Lộ. Thế nên Hoàng Úy Nhiên hỏi Lộ Lộ: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp hai bảy” Lộ Lộ nói thật.
“Hai bảy cũng không trẻ, bắt đầu tính toán dần cho sau này đi thôi.”
Nói ra những lời này, rõ ràng là Hoàng Úy Nhiên không xem Lộ Lộ như người yêu của Lăng Gia để đối đãi. Lộ Lộ vẫn im lặng, tình yêu của cô và Lăng Gia chỉ cần hai người hiểu là được, những người suy nghĩ thế nào cũng không quan trọng.
Hoàng Úy Nhiên liếc Lộ Lộ một cái, nói: “Ở đây không ít người độc thân, có ưng ý ai không?”
Hoàng Úy Nhiên biết rõ quan hệ của Lộ Lộ và Lăng Gia nhưng vẫn cố tình hỏi như vậy, rốt cuộc thì trong từ điển của người này có hai hai chữ “tôn trọng” hay không đây? Tang Du bắt đầu nóng máu, đang muốn cho Hoàng Úy Nhiên biết chừng biết mực thì Lộ Lộ kịp thời nắm lấy tay của Tang Du, không để cho cô nổi giận. Tang Du chỉ còn cách nhịn, hai người vẫn giữ im lặng như cũ.
Hoàng Úy Nhiên cảm thấy có châm chọc kiểu gì đi nữa thì Lộ Lộ cũng không dám hó hé, ngày càng thấy nhàm chán. Nhưng rồi hứng thú muốn chinh phục khúc gỗ mục là Lộ Lộ trỗi dậy trong lòng Hoàng Úy Nhiên, cô đổi thành khuôn mặt ôn hòa, hiền lành nở nụ cười với Lộ Lộ, hỏi: “Cô trải qua mấy cuộc tình rồi?”
“Hai lần” Lộ Lộ cảm thấy Hoàng úy nhiên chẳng khác gì con tắc kè, biểu cảm trên mặt thay đổi trong nháy mắt, quả thật là rất siêu! Thấy thái độ của Hoàng Úy Nhiên lúc này khá tốt, vì không muốn làm ảnh hưởng đến tình bạn của Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên, Lộ Lộ cũng thành thật trả lời.
“Mới hai lần” Hoàng Úy Nhiên cho rằng cô đang nói dối, vì Lộ Lộ xinh đẹp, đã sắp hai bảy rồi lại chưa kết hôn, sao mà mới yêu hai lần cho được? Hoàng Úy Nhiên lại dùng giọng điệu bình thường hỏi: “Cuộc tình đầu tiên là vào lúc nào?”
“Đại học.”
“Cấp ba không yêu đương gì à?”
“Không, cấp ba chỉ lo thi đại học.”
“Đúng là học sinh ngoan, mối tình đầu của cô cũng là phụ nữ?”
“Ừ.”
Hoàng Úy Nhiên ngạc nhiên với xu hướng tính dục của Lộ Lộ, càng ngạc nhiên hơn bởi sự thẳng thắn của cô. Hoàng Úy Nhiên bật thốt lên một cách kinh ngạc: “Ôi trời, thì ra là bẩm sinh hả! Mà cô có biết được cái gì gọi là che dấu không?”
Mặt của Lộ Lộ tái lại, đáng thương cho chính mình vì đã đối xử chân thành với cô ta, đúng là trò cười!
Mặt Tang Du cũng tái lại, chỉ muốn đạp cho Hoàng Úy Nhiên một phát. Cô là bạn thân của Lăng Gia, cũng đã biết được quan hệ giữa Lăng Gia và Lộ Lộ, nên căn bản là chẳng cần phải che dấu. Nhưng sao cô lại dám châm biếm Lộ Lộ? Chẳng lẽ kiếp trước Lộ Lộ mắc nợ của cô à?!
Hoàng Úy Nhiên sau khi hét lên mới nhận ra là lời của mình có chút không ổn, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì quá đáng. Nếu đã yêu đương đồng giới thì phải chuẩn bị sẵn tình thần bị người khác chế nhạo rồi chứ. Lăng Gia trước đây chỉ thích đàn ông, nên Hoàng Úy Nhiên cho rằng là Lộ Lộ quyến rũ Lăng Gia trước. Lăng Gia chìm đắm vào mê muội thì người bạn như cô phải có trách nhiệm làm cho Lăng Gia tỉnh lại.
Để chữa cháy cho sự lỡ lời của mình, Hoàng Úy Nhiên điều chỉnh biểu cảm lại bình thường, giả vờ như nhắc nhở khuyên bảo Lộ Lộ: “Sau này đừng có nói lung tung khắp nơi như thế, điều này không tốt cho Lăng Gia chút nào! Đừng khoe khang nữa! Cô thì không sao nhưng Lăng Gia cần có thể diện, chuyện này đâu có gì đáng để tự hào mà khoe!”
Sắc mặt của Lộ Lộ u ám, cô ầm thầm nắm chặt tay. Mặt Tang Du cũng trầm lại, đưa tầm mắt về phía xa không muốn nhìn Hoàng Úy Nhiên.
Thái độ của Lộ Lộ làm cho Hoàng Úy Nhiên cảm thấy mình vẫn có thể lấn tới, hách dịch hỏi: “Lúc nãy hai người nói chuyện gì mà vui thế?”
Lộ Lộ nghiêm mặt không trả lời, cô không biết mình còn nhịn được bao lâu nữa. Và cô cũng không biết sự nhẫn nhịn của mình có đáng giá hay không.
Tang Du tránh nặng tìm nhẹ nói: “Nói chuyện cười thôi.”
“Chuyện cười gì? Kể tôi nghe với.”
Lộ Lộ không chịu nổi thái độ như Từ Hi thái hậu của Hoàng Úy Nhiên. Nếu Hoàng Úy Nhiên đã xem thường mình như thế, thì cũng chẳng còn cách nào khác. Lộ Lộ làm bộ như kẻ hầu, run rẩy lẩy bẩy đáp lời, giọng nói tràn đầy trào phúng: “Chúng tôi sắp ba mươi rồi, già cả rồi. Giống như bây giờ nói chuyện ở đây nhưng lát nữa thôi lại chẳng nhớ ra mình vừa gặp phải đứa ngớ ngẩn nào.”
Tang Du bật cười, Lộ Lộ cũng thật là, ám chỉ Hoàng Úy Nhiên là ngớ ngẩn một cách rõ ràng như thế, không sợ Hoàng Úy Nhiên bùng nổ à?
Nhưng ngược lại Hoàng Úy Nhiên lại không để bụng, chỉ hơi bất mãn, cô không ngờ rằng loại nhát gan như Lộ Lộ cũng dám giễu cợt mình. Hoàng Úy Nhiên đưa mắt từ trên xuống dưới nhìn quần áo của Lộ Lộ, châm chọc: “Ngớ ngẩn cũng được. Nhưng mà ai đó ấy mà, phải tự ý thức được giá trị của mình, lúc nào nên tự ti thì phải tự ti đi chứ.”
Lộ Lộ cười thản nhiên, không nói gì nữa, tiếp tục nhẫn nhịn cho qua. Chỉ mong Hoàng Úy Nhiên muốn xỉa xói gì nữa thì mau xỉa xói cho xong rồi lượn đi.
Lộ Lộ không hề phản bác làm cho Hoàng Úy Nhiên được đằng chân lại lân đến đầu, giọng điệu cũng ngày càng chua chát hơn. Hoàng Úy Nhiên cảm thấy cần phải cho Lăng Gia biết được rằng Lộ Lộ là loại hèn nhát đến mức nào, cô cho rằng loại có bị dẫm lên đầu lên cổ cũng không dám ho hé lấy một cái như Lộ Lộ không hề xứng với Lăng Gia.
Hoàng Úy Nhiên hạ nhục Lộ Lộ, Tang Du không chịu nổi nữa, cô nheo mắt lại hỏi: “Cô nói ai đó, là ai?”
“Thì ai đó thôi.” Hoàng Úy Nhiên đưa tay chỉ một vòng, chậm rãi hạ xuống bưng ly rượu lên nhấp một ngụm. Khoan thai nói: “Tất cả mọi người ở đây đều mặc quần áo sang trọng, người khác thì tôi không biết nhưng đôi dày của người nào đó thì tôi biết rõ. Đó là mẫu thiết kế có giới hạn, hơn vài chục ngàn, đi vào chân rất thoải mái đúng không? Chậc, loại ăn bám như vậy không nên tự ti à?”
Tang Du không hiểu Hoàng Úy Nhiên đang nói gì, nhưng cô biết rõ Hoàng Úy Nhiên đang ám chỉ Lộ Lộ, khuôn mặt cô tức giận đến đỏ bừng.
Sự chịu đựng của con người là có hạn, Lộ Lộ là người, sức chịu đựng của cô cũng có hạn. Lúc trước cô có thể ăn cơm thừa và cà rốt của Lăng Gia, đó là vì miếng cơm manh áo và vì Tang Du. Nhưng Hoàng Úy Nhiên chẳng là gì của cô cả, sự nhẫn nhịn của cô dành cho Hoàng Úy Nhiên cũng chỉ là vì Lăng Gia mà thôi. Dù sao sống trên cuộc đời này, con người ta không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt phật. Hoàng Úy Nhiên cứ hết lần này đến lượt khác gây sự như thế, chẳng mấy ai mà chịu cho nổi.
Lộ Lộ cúi đầu nhìn giày mình đang đi, cô cười, hỏi: “Ý của cô là, tôi nên tự ti?”
“Ừ, hả?” Hoàng Úy Nhiên thấy cuối cùng thì gỗ mục cũng có thể khắc, gật đầu, rồi lại giả vờ như mình chưa hề ừ hử gì cả.
“Tự ti à?” Lộ Lộ cầm lấy cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh trên khay trà, cô xoay xoay gạt tàn giữa ngón trỏ và ngón cái của mình, rồi đưa đến trước mặt Hoàng Úy Nhiên, từ từ nói: “Tại sao tôi phải tự ti? Người phải tự ti là cô mới đúng chứ? Thấy người nước ngoài thì cúi đầu làm con cháu, thấy dân nghèo thì ưỡn ngực như bà nội người ta, cô còn không thấy ngại hay sao mà lại dạy tôi phải biết tự ti? Tôi chẳng hề có tiền có thế như cô nhưng tôi sống trong sạch, mỗi một tờ tiền của tôi, tờ nào cũng sạch sẽ. Cho dù phải xuống địa ngục tôi cũng dám chỉ vào mặt Diêm Vương mà mắng, cô dám không? Cô có tiền, vậy tiền của cô từ đâu mà tới? Cô có quyền, vậy quyền của cô là ai trao cho? Không có hàng tỉ hàng tỉ những người dân nghèo như chúng tôi thì cô là cái đ*o gì? Uống nước phải nhớ nguồn, làm người đừng nên vong ơn phụ nghĩa, không có dân thì cô có chân nhấc cao, mặt vênh váo, ngồi trong văn phòng quan chức uống rượu Mao Đài được không? Ngay cả điều này cũng phải để chị đây nói cho mà biết à?”
“Cô đúng là đồ nhà quê mặt dày!”
Hoáng Úy Nhiên phẫn nộ, từ nhỏ đến lớn cô chỉ nghe những lời ca tụng, đã bao giờ phải chịu những lời phê bình khó nghe như thế này đâu? Những lời Lộ lộ nói làm cho mặt cô biến sắc, trong cơn tức giận đánh mất lý trí, cô giơ ly rượu lên đập vào đầu Lộ Lộ. Cổ tay của Hoàng Úy Nhiên va vào bàn của tay Lộ Lộ làm gạt tàn trong tay bay lên không trung theo đường parapol. Lúc mà đập vào đầu Lộ Lộ, cái ly cũng xuất hiện vết nứt, đủ để thấy rằng Hoàng Úy Nhiên dùng sức đến mức nào.
Trán của Lộ lộ bị đập chảy một giọt máu, rượu đỏ ào ào đổ xuống mặt. Gạt tàn sau khi bay lên lại rơi trúng sống mũi của Lộ Lộ rồi lăn xuống đất.
Hoàng Úy Nhiên dám làm như thế với Lộ Lộ, Tang Du tức đến không nhịn nổi nữa. Hoàng Úy Nhiên nói không lại liền động tay động chân, Tang Du có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục, cô chịu đủ lắm rồi!
Tang Du đứng phắt dậy, dồn hết sức quăng một cái đấm về phía bả vai của Hoàng Úy Nhiên. Một tiếng “á” hét lên, Hoàng Úy Nhiên ngã xuống ghế sô pha.
Tiếng hét của Hoàng Úy Nhiên thu hút ánh mắt của mọi người, Tang Du cho Hoàng Úy Nhiên một đấm xong lại nhanh chóng rút khăn tay ra lau cho Lộ Lộ. Thấy cảnh này, Lăng Gia và Lữ Nam đồng thời run rẩy. Chu Tĩnh tuy đang đứng hơi xa một chút nhưng cũng trố mắt há mồm. tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hóng hớt là bản tính của con người, mọi người không hẹn mà cùng nhích về phía bên này.
Lữ Nam nhanh chân chạy đến chắn trước mặt Tang Du, để đề phòng Hoàng Úy Nhiên đánh trả. Trong lòng lại nói thầm, Tang Du thoạt nhìn dịu dàng hiền lành mà sao suốt ngày động tay động chân thế nhỉ? Đúng là không phải dạng vừa, cũng cùng một giuộc với Lộ Lộ cả, thanh niên sức trâu chẳng kiêng nể gì. Bất quá, rất cá tính! Mình thích! Nhưng nên xử lý cái hậu quả này như thế nào? Lữ Nam khó xử.
Lăng Gia run rẩy xong, ý thức được tình huống không ổn. Cô hiểu rõ rằng Lộ Lộ và Hoàng Úy Nhiên ngứa mắt nhau đến mức nào. Hoàng Úy Nhiên đập ly rượu lên đầu Lộ Lộ, chắc chắn là Lộ Lộ sẽ đánh trả. Mặc dù Lăng Gia rất tức giận hành động của Hoàng Úy Nhiên nhưng cũng không thể làm to chuyện hơn nữa. Cô nhanh chóng bước tới, kéo lấy Lộ Lộ, muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn.
“Cái gì mà nhà quê! Lúc nãy cũng bởi vì cô bé kia là đồ nhà quê nên cô mới dám lái xe sượt qua người nó phải không! Nó chỉ là một đứa trẻ bốn, năm tuổi cơ mà! Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy! Cô là đồ khốn không xem mạng người ra gì!” Lộ Lộ bất chấp tất cả, vung tay lên hất đi cánh tay của Lăng Gia đang giữ mình, vừa lau chút rượu còn sót lại trên mặt, vừa chỉ thẳng vào mặt Hoàng Úy Nhiên, lạnh lùng quát: “Mặc được bộ đồ sang trọng là làm bộ làm tịch lên mặt khinh thường dân quê, nhưng bỏ bộ quần áo này ra thì con người cô có sạch sẽ gì không? Cô chảnh cái gì mà chảnh? Cô làm quan, cầm tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân để tiên xài hoang phí, lại còn đi xem thường những người đã nuôi cô? Toàn những kẻ có bề ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, một năm hai kỳ đứng lên khởi xứng vài ba cái dự án chó má gì đấy! Làm quan không vì dân thì về quê mà trồng khoai, cô ngay cả dân quê cũng không bằng! Có vài lọ màu đã đòi mở phường nhuộm hả? Không có những kẻ hạ đẳng như chúng tôi đây thì cô lấy tiền đâu mà tiêu hoang? Không có những người dân quê cày cuốc, trồng đến đổ mồ hôi sôi nước mắt thì cô lấy cái gì cho vào mồm? Từ xưa Trung Quốc đã là nước nông nghiệp, bây giờ đứa chó đẻ nào có cao quý đến đâu thì tổ tiên cũng xuất thân từ nhà nông mà thôi! Cô vênh váo cái gì mà vênh váo? Cô lấy tư cách gì mà mắng người khác là nhà quê mặt dày? Có chút tiền thì tưởng mình là quý tộc à? Đi chết đi! Trung Quốc xưa nay làm quái gì có quý tộc! Chỉ có đám dân quê như Trần Thắng và Ngô Quảng bị áp bức đến nỗi phải nổi dậy thôi! Tôi tôn trọng cô là quan nhà nước, nhưng cô đừng vì thế mà tự cho mình là thượng đẳng quý tộc!”
[Trần Thắng và Ngô Quảng là hai lãnh tụ khởi nghĩa nông dân nổi tiếng và đầu tiên ở Trung Quốc.]
“Cô, cô, cô…” Hoàng Úy Nhiên chưa bao giờ mắng chửi ai, cô bị Lộ Lộ làm cho tức giận không nói nên lời, đôi môi chỉ biết run rẩy cô cô cô mà thôi.
“Tôi tôi tôi làm sao? Tôi hai mươi mấy, cô ba mươi mấy, tôi trẻ hơn so với cô, không cần cô nhắc nhở! Đã già đầu còn đi dụ dỗ trai trẻ, trâu già gặm cỏ non có buồn nôn hay không!” Lộ Lộ vừa nghiêng đầu thì trùng hợp gặp ngay phải ánh mắt của ông chủ địa ốc kia và vợ của ông ta. Lộ Lộ bỗng nhiên rùng mình một cái, cô nhìn Lăng Gia và Lữ Nam, trầm ngâm chốc lát rồi phất tay một cái. Giống như sắp xếp hậu quả, lướt qua Lăng Gia, nói với Lữ Nam: “Chúng tôi làm mích lòng bạn của chị, những thứ còn lại chị thu xếp dùm!”
Những lời Lộ Lộ nói suýt làm cho Lăng Gia không để ý đến hình tượng mà phụt cười. Câu nói sau cùng kia, rõ ràng là Lộ Lộ nói cho mọi người biết rằng quan hệ của cô và Lăng Gia không tốt bằng quan hệ với Lữ Nam. Cho dù đang trong cơn giận thì Lộ Lộ vẫn nghĩ đến thể diện của Lăng Gia đầu tiên, điều này làm cho Lăng Gia rất vui vẻ.
Lữ Nam mặt tối đen, rõ ràng là cô gây chuyện, Lăng Gia đứng ở bên cạnh mà sao cô chỉ vứt hết mọi việc cho tôi xử lý rồi xem Lăng Gia như người ngoài? Tôi có liên quan gì đến việc này à? Sao cô lại đem hết mọi việc đổ lên đầu tôi? Cô rơi xuống bùn cũng phải kéo tôi xuống theo? Hai ta thân lắm à? Học tốt không học lại học cái lòng dạ hiểm độc của Lăng Gia, tôi nợ cô à! Đồ đáng ghét!
Chu Tĩnh nghi ngờ, xem ra quan hệ của Lữ Nam và Lộ Lộ không bình thường chút nào. Lữ Nam nổi tiếng chơi bời, lẽ nào cả nam lẫn nữa đều xơi hết? Tính cách nóng như lửa của hai người này có vẻ cũng hợp nhau đấy! Chu Tĩnh bắt đầu gán ghép linh tinh.
Lộ Lộ nói xong, cầm áo khoác của mình và Tang Du lên, kéo Tang Du chạy. Cô hiểu rằng, chỗ này không dành cho mình, nhân lúc các vị tai to mặt lớn, các cậu ấm cô chiêu còn chưa kịp hoàn hồn thì phải nhanh chân mà chạy. Lộ Lộ đã đọc “binh pháp tôn tử” rất nhiều lần, trong ba mươi sáu kế thì cô am hiểu nhất là cái cuối cùng. Tẩu vi thượng sách, chạy thôi! Mạng sống mới là quan trọng nhất đó!