Chương 96
Bầu trời mênh mông làm cho người ta nhìn lên rồi hy vọng, thế nhưng cũng khiến cho người ta tuyệt vọng.
Lộ Lộ trở về căn nhà của cô và Lăng Gia, ngẩn người một lúc. Nhìn bầu trời yên tĩnh qua ô cửa sổ, bầu trời cũng yên lặng nhìn cô.
Lộ Lộ không hiểu vì sao chỉ mới buổi sáng thôi hai người còn vui vẻ, thế mà chớp mắt bỗng nhiên thành chia tay.
Cô muốn khóc nhưng không có nước mắt, cô muốn cười thì tiếng lại chẳng bật nổi ra. Cuối cùng Lộ Lộ cũng cảm nhận được cái gọi là đại bi vô lệ, đại tiếu vô thanh.
Chia tay rồi thì nơi này không còn là nhà của mình nữa. “Chia tay đi! Chia tay, rời khỏi tôi đi, đi thật xa vào” lời nói của Lăng Gia lại luẩn quẩn trong đầu Lộ Lộ. Lăng Gia biết mình sợ nhất là chia tay nhưng vẫn nói ra, Lộ Lộ vùi mình trong sô pha, ôm chặt lấy chân, cơ thể rét lạnh. Đi thôi, rời khỏi cái nhà này, có thế Lăng Gia mới không phải phiền lòng vì mình nữa, không vì mình mà mệt mỏi nữa, có phải mình là một đứa chuyên gây rắc rối hay không? Trước kia không cảm thấy, nhưng từ khi ở cạnh bên Lăng Gia thì những sai lầm mình gây ra càng ngày càng nhiều hơn lúc trước. Thợ vẽ nhỏ nhoi và tổng biên tập Thụy Phong, sự chênh lệch là quá lớn. Thôi, cứ như vậy đi.
Lộ Lộ khẽ nghiêng mình, nhìn đến tấm ảnh chụp chung của Lăng Gia, Lữ Nam và Hoàng Úy Nhiên. Cô ngẩn người một lúc rồi với tay cầm lấy khung ảnh, nhìn ba người thân thiết vui vẻ. Lộ Lộ lại bắt đầu tự trách mình, tình cảm của họ thật tốt, sao lại vì mình mà xuất hiện rạn nứt? Có rạn nứt, chắc chắn lòng Lăng Gia cũng sẽ khó chịu đúng không? Người buộc chuông mới tháo được chuông, dù thế nào đi chăng nữa thì hay là lại đi nói lời xin lỗi với Hoàng Úy Nhiên nhỉ? Không xin tha thứ cho mình, chỉ xin cô ta đừng trách Lăng Gia là đủ rồi, dù sao hai người cũng là bạn thân lâu như vậy.
Bắt đầu thôi, để cho mình quét dọn một lần cuối cùng vì căn nhà này, dù sao thì nhà cửa cũng luôn phải sạch sẽ. Lộ Lộ từ ghế salon đứng dậy, vén tay áo, tỉ mỉ lau chùi từng vết bẩn trên mặt đất, kính thủy tinh, nhà bếp và phòng ngủ. Nhìn thấy vài bộ quần áo Lăng Gia chưa kịp giặt đang để trong phòng tắm, Lộ Lộ lấy bột cẩn thận vò. Lăng Gia có nhiều bộ quần áo không được giặt bằng máy, chỉ được giặt tay thế nên đến tận bây giờ vẫn đều do Lộ Lộ giặt giúp cho Lăng Gia. Cô thích giặt quần áo cho Lăng Gia bởi vì Lăng Gia từng nói mặc quần áo do chính tay cô giặt, giống như có thể cảm nhận được đôi tay cô đang vuốt ve Lăng Gia.
Quét dọn vệ sinh, giặt xong quần áo, Lộ Lộ tìm balô, bỏ đồ đạc của mình vào một cách máy móc. Đồ của cô không nhiều, từ lúc chuyển về sống với Lăng Gia thì một số đồ đạc linh tinh vặt vãnh cũng đã bị cô vứt mất. Cô cho rằng mình có thể ở cạnh bên Lăng Gia mãi mãi, nhưng ai ngờ rằng cuộc tình của hai người chưa được bao lâu đã lại chia xa. Sự đời đúng thật là khó lường, nhưng được nếm chút tình thôi thì cả đời lòng cũng sẽ nhớ, vậy là tốt rồi.
Hai giờ chiều, Lộ Lộ gói ghém xong xuôi, còn cây đàn ghi ta kia không cầm đi được thì đành để lại. Lăng Gia muốn ném thì cứ ném đi thôi.
Lộ Lộ cầm chiếc hộp cất giấu những kỷ niệm của cô và Tang Du, ôm vào ngực. Trước khi đi, Lộ Lộ vào phòng ngủ nhìn tấm ảnh chụp chung của mình và Lăng Gia, thở dài rồi một lần nữa lại mở hộp ra, lấy ảnh chụp chung bỏ vào. Cô vỗ nhẹ lên chiếc hộp, thì thầm: “Tôi yêu hai người con gái, cả hai đều là người rất tốt. Đáng tiếc, tôi lại không tốt, tôi làm cho hai người đều nói ra lời chia tay với mình. Thật sự xin lỗi hai người nhiều lắm, hai người nhất định phải hạnh phúc nhé, tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”
Lộ Lộ mở túi du lịch, cầm chiếc hộp cẩn thận bỏ vào rồi đóng lại. Cõng giá vẽ trên lưng, nhấc hộp đồ nghề, cuối cùng liếc mắt nhìn lại phòng ngủ từng chứa đựng vô số khoảnh khắc yêu thương, liếc mắt nhìn căn nhà đã từng ấm áp với mình rồi lấy chìa khóa đặt vào khay trà ở phòng trách.
Lộ Lộ nghĩ nghĩ, xé một tờ giấy ra, viết vào sáu chữ: Tôi vẫn luôn tin chị mà. Viết xong lại thấy không được ổn, vò tờ giấy rồi ném vào sọt rác. Lại xé thêm một tờ giấy, viết vào chín chữ: Chú ý giữ gìn sức khỏe, hẹn gặp lại. Viết xong vẫn cảm thấy không ổn, lại vò ném vào sọt rác. Một lần nữa xé thêm tờ giấy, viết vào ba chữ: Tôi yêu chị. Viết xong cũng thấy chẳng hề ổn chút nào, vò tiếp, ném tờ giấy vo viên vào sọt rác.
Lộ Lộ tự giễu, nếu chia tay rồi thì cần gì phải làm người khác thêm phiền? Có lẽ không nên viết gì cả, không nên để lại gì cả. Lăng Gia sẽ có hạnh phúc của riêng mình, chỉ cầu mong lần tới Lăng Gia được cập bến bờ hạnh phúc, tìm được người môn đăng hộ đối, không còn gặp phải nhiều phiền phức như bây giờ. Rượu xái và Ngữ Lương Dịch, mặc dù cũng là rượu nhưng đẳng cấp lại chẳng hề giống nhau.
[Rượu xái là rượu loại hai.]
Lộ Lộ cất bước nhẹ nhàng đi tới cửa, lòng nặng trĩu mở cửa. Quay đầu nhìn một lần cuối, để lại tiếng thở dài yếu ớt rồi lặng lẽ đóng cửa ra đi.
Ví của Lộ Lộ vẫn để ở văn phòng của Lăng Gia, cô không có ý định quay lại lấy. Sờ túi quần, lục khắp cả người chỉ tìm ra hai trăm bảy mươi chín đồng, đây là ba trăm đồng hôm trước Lăng Gia đưa cho cô đi mua xe đạp. Sau khi mua hai bao khoai tay chiên và một chai rượu thì chỉ còn lại ngần này, chút tiền đây không đủ để cô đi thuê phòng trọ, cô cũng không muốn đi tìm Tần Hạo và Mai Hinh. Vẫn chưa đến mười lăm tháng giêng, chưa qua lễ mừng năm mới, cô không muốn quấy rầy Tần Hạo và Mai Hinh.
Lộ Lộ nghĩ một chốc rồi quyết định đi tìm Hoàng Úy Nhiên trước, còn ở đâu thì tính sau.
Cô gọi điện thoại cho Hoàng Úy Nhiên, Lộ Lộ gọi đến lúc Hoàng Úy Nhiên vẫn đang trong giờ làm. Nhận được điện thoại của Lộ Lộ làm cho Hoàng Úy Nhiên cảm thấy ngạc nhiên, Lộ Lộ nói muốn tìm mình xin lỗi. Hoàng Úy Nhiên cười lạnh, cô bảo Lộ Lộ đến thẳng phòng làm việc tìm mình. Muốn nhìn xem Lộ Lộ có kiểu giải thích gì mới.
Hoàng Úy Nhiên không ngu, thậm chí còn có thể nói là thông minh. Sau trận ầm ĩ ở câu lạc bộ, Hoàng Úy Nhiên đã sớm bình tĩnh lại, cô nhạy cảm nhận ra rằng Lăng Gia và Lữ Nam đã bắt đầu dần xa cách mình, điều này làm cho cô không hề thoải mái chút nào. Hoàng Úy Nhiên không trách Lăng Gia và Lữ Nam, cũng không ghét bỏ gì Tang Du bởi vì dù sao thì Tang Du cũng chỉ là thành phần phụ họa. Cô đánh Lộ Lộ, Tang Du cho cô một đấm, hai người xem như là huề nhau và hơn nữa cha mẹ hai nhà cũng xem như có quen biết, làm căng lên thì đối với ai cũng không tốt. Nhưng cơn giận của Hoàng Úy Nhiên dành cho Lộ Lộ lại ngày một lớn hơn, thời đại bây giờ tìm được bạn thân là khó đến mức nào, không không bởi vì Lộ Lộ thì ba người đâu đến nông nỗi như bây giờ?
Lộ Lộ đi vào trụ sở ủy ban nhân dân của thành phố, đem đồ đạc của mình đưa cho bảo vệ trông chừng một lát. Bảo vệ cũng tốt bụng, rất thoải mái nhận lời trông đồ cho cô.
Lộ Lộ tay không đi vào phòng làm việc của Hoàng Úy Nhiên, lúc này Hoàng Úy Nhiên đang trò chuyện cùng vài người đồng nghiệp. Thấy Lộ Lộ đi vào, nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Lộ Lộ khiến cho cô ngac nhiên không thôi. Mới vài ngày trước còn vênh váo như thế, sao bỗng nhiên bộ dạng lại thành ra như bây giờ? Cô hỏi: “Tìm tôi chỉ để xin lỗi?”
Vừa thấy Hoàng Úy Nhiên có việc cần giải quyết, đồng nghiệp rất có ý thức mà cất bước rời đi, nhưng lúc đi ra ngoài lại quên đóng cửa.
“Vâng” Chờ cho đồng nghiệp của Hoàng Úy Nhiên đi hết, Lộ Lộ mới gật đầu, cô nói bằng giọng điệu vô cùng chân thành: “Hôm đó ở câu lạc bộ tôi nói xin lỗi với chị là vì bị Lăng Gia ép buộc, lúc ấy lòng tôi cũng không phục. Cho đến bây giờ mới nhận ra mình đã thật sự sai rồi. Vâng, chị nói đúng, quả thật là tôi nên nhìn lại thân phận của mình. Hôm đó tôi hại chị thành ra như thế, chắc chị vẫn còn nghẹn trong lòng phải không? Nếu chị còn khó chịu thì tôi sẽ đứng ở đây mặc cho chị trừng phạt. Chị và Lăng Gia là bạn tốt lâu năm, đừng bởi vì tôi mà hai người xuất hiện khoảng cách, làm căng với nhau. Được không?”
Hoàng Úy Nhiên hờ hững nói: “Cô còn chưa quan trọng đến mức khiến cho tôi và Lăng Gia căng thẳng với nhau. Nhưng đúng thật là cô nói đúng, tôi và Lăng Gia đã xuất hiện chút khoảng cách. Tôi cũng không phải đứa ngu, dù cho Lăng Gia che dấu điều này rất tốt nhưng tôi vẫn cảm giác được. Bất quá tôi không trách cô ấy, tôi và Lăng Gia là bạn thân lâu năm rồi, tôi còn nỡ trách cô ấy hay sao? Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách cô và Tang Du.”
“Chị… chị sẽ trả thù Tang Du à?” Lộ Lộ cẩn thận nói: “Hôm đó Tang Du xúc động cũng vì tôi, không phải cố ý. Nếu không thì… chị cứ đạp tôi hai đạp là được, hoặc mười đạp, một trăm đạp cũng được cả. Chỉ cầu xin chị đừng gây khó dễ với Tang Du.”
“Lần trước là bị Lăng Gia ép nên mới đến xin lỗi, còn lần này tại sao lại tới?”
“Là bởi vì tôi đã nghĩ thông suốt được mọi chuyện nên mới tới. Nguyên nhân vì tôi nên chị và Lăng Gia mới xuất hiện ngăn cách, mặc dù không nói nhưng tôi biết rằng Lăng Gia cũng buồn. Tôi không muốn làm cho cô ấy thêm phiền lòng.”
Hoàng Úy Nhiên bất ngờ nhìn chằm chằm vào Lộ Lộ, cô có thể thấy rằng lần xin lỗi này hoàn toàn khác biệt với lần trước. Lần này Lộ Lộ thật sự chân thành, Hoàng Úy Nhiên rất hài lòng với thái độ này của Lộ Lộ nhưng chưa muốn tha ngay, vẫn muốn mỉa mai Lộ Lộ thêm một chút: “Cô tới đây cũng vì Lăng Gia đúng không? Lúc nãy tôi đã nói rồi, món đồ chơi được Lăng Gia bao nuôi giống như cô, tôi không thèm chấp. Còn cô muốn Tang Du không sao chứ gì? Muốn tôi tha thứ cho hai người, cũng muốn tôi và Lăng Gia không còn khoảng cách như trước đúng không? Được thôi, chỉ cần cô quỳ xuống trước mặt tôi thì từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không gây khó dễ với Tang Du, cũng chắc chắn sẽ nể mặt Lăng Gia mà không làm gì cô. Cô dám quỳ không?”
Lộ Lộ không ngờ Hoàng Úy Nhiên lại nói ra những lời nói sỉ nhục mình như thế. Cô cắn chặt răng không nhúc nhích.
Hoàng Úy Nhiên tiếp tục chế giễu: “Sao thế? Không phải cô nói là lần này cô rất thật lòng à? Thật lòng của cô nó nằm ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy vậy?”
Lộ Lộ nắm tay thành đấm rồi nới lỏng, lại nắm chặt rồi lại nới lỏng. Cuối cùng quỳ xuống, đầu cúi hơi thấp như trên lưng bị đè nặng cả ngọn núi thái sơn.
Hoàng Úy Nhiên không ngờ rằng Lộ Lộ sẽ thật sự quỳ xuống, nhất thời cô không biết làm sao cho phải. Cô cứ cho rằng dựa theo tính cách của Lộ Lộ thì chắc chắn sẽ đạp cửa bỏ đi, vốn định chọc cho Lộ Lộ tức giận bỏ đi sau đó sẽ kể lại cho Lăng Gia và Lữ Nam là cô không hề trách cứ Lộ Lộ và Tang Du nữa. Mời mọi người đi ăn một cơm để nói hết những lời trong lòng, như thế thì ba người sẽ không còn khoảng cách, mọi chuyện lại trở về như xưa. Thế nhưng không ngờ Lộ Lộ đã thật sự quỳ xuống, Hoàng Úy Nhiên lâm vào bế tắc.
Nếu bình thường thì đúng là Lộ Lộ sẽ đạp của bỏ của chạy lấy người nhưng bây giờ đã không còn giống như trước đây. Lộ Lộ chịu một sự đả kích quá lớn, nếm trải cái gọi là tự ti mà trước đây cô chưa bao giờ biết. Lộ Lộ mất hết ý chí làm cho Hoàng Úy Nhiên tính sai mất một bước, người đột nhiên tính sai một bước là Hoàng Úy Nhiên bỗng ngây ngẩn cả người.
Cửa không đóng, người đi qua đi lại nhìn vào phòng làm việc của Hoàng Úy Nhiên thấy một cô gái đang quỳ. Thế là bảy, tám người xúm lại ló đầu vào đứng xem.
Hoàng Úy Nhiên ngẩn người xong, nhanh chóng đóng cửa lại. Cô kéo Lộ Lộ đứng lên, trách: “Cô làm gì vậy? Vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi, sao lại quỳ xuống thật?”
Lộ Lộ mặt không thay đổi hỏi: “Sau này chị và Lăng Gia có thể thân thiết như xưa không? Có thể không gây khó dễ cho Tang Du không?”
Hoàng Úy Nhiên thở dài, gật đầu. Trực giác nói cho cô biết, chắc chắn là Lộ Lộ và Lăng Gia đã xảy ra chuyện gì đó. Cô không thân thiết với Lộ Lộ nhưng cũng cảm giác được rằng người này không hề dễ dàng chịu khuất phục như vậy, có thể quỳ xuống trước mặt mình thì chắc là đã phải bị chuyện gì đả kích trước đó.
Lộ Lộ lại hỏi: “Tôi có thể đi được chưa?”
“Được.”
Lộ Lộ xoay người rời đi, vừa đi đến cửa thì bỗng Hoàng Úy Nhiên lại hỏi Lộ Lộ: “Cô và Lăng Gia xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chia tay” Lộ Lộ thoáng dừng chân rồi mở cửa rời đi.
Lúc Lộ Lộ bước ra khỏi cửa, những người xúm lại xem mới thấy được khuôn mặt của cô. Họ nhìn người con gái xinh đẹp nhưng sắc mặt lại tái nhợt mà ngạc nhiên. Còn trẻ và xinh đẹp như thế, chẳng lẽ gia đình có chuyện nên mới quỳ gối xuống cầu xin Hoàng Úy Nhiên tha thứ?
Không lâu sau, câu chuyện về một cô gái xinh đẹp quỳ trong phòng làm việc của Hoàng Úy Nhiên lan truyền từ phòng này đến ban nọ.
Lộ Lộ mặc cho họ đánh giá về mình như con khỉ trong sở thú, chỉ lấy điện thoại ra tắt nguồn. Bây giờ cô chẳng muốn gặp ai nữa, cũng chẳng muốn nhận điện thoại của bất kỳ ai, cô chỉ muốn yên lặng một mình.
Nhưng trời không chiều lòng người, càng không muốn gặp người quen thì lại càng phải gặp. Lộ Lộ mới vừa xách hành lý đi chưa được bao lâu, đang một mình thui thủi bước đi trên đường thì gặp phải Chu Tĩnh mới vừa bàn bạc chuyện làm ăn xong.
Chu Tĩnh đậu xe ở ven đường, đuổi theo Lộ Lộ. Nhìn khuôn mặt cắt không ra nổi một giọt máu, lại nhìn hành lý của Lộ Lộ. Chu Tĩnh hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Đi đâu? Lộ Lộ cũng chẳng biết, chỉ còn cách thuận miệng nói: “Đi thăm một người bạn ạ.”
Chu Tĩnh ân cần hỏi: “Mặt tái thế kia, không khỏe à? Em không sao chứ? Bạn em ở đâu? Không thì chị đưa em đến chỗ bạn nhé?”
“Không cần đâu ạ, cảm ơn chị” Lộ Lộ cười gượng gạo “Gấp lắm rồi, em phải đi trước đây. Tạm biệt, hẹn gặp lại.”
Chu Tĩnh nhìn bóng dáng cô đơn của Lộ Lộ, lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần, thăm bạn thì có cần mang theo nhiều hành lý như vậy không? Chu Tĩnh khó hiểu, chỉ còn biết lắc đầu lái xe đi.
Lộ Lộ đi rồi, lòng Hoàng Úy Nhiên cũng có chút buồn bã. Đời này, Lộ Lộ là người đầu tiên quỳ xuống trước mặt cô, cũng là người đầu tiên không màng tiền tài mà dùng lòng tự trọng đến trao đổi điều kiện với cô.
Lộ Lộ nói đã chia tay với Lăng Gia, Hoàng Úy Nhiên không hiểu. Nếu chia tay thì Lộ Lộ đâu cần chạy đến đây xin lỗi, chẳng lẽ không phải là chia tay thật? Để bảo đảm độ chính xác của tin tức, Hoàng Úy Nhiên cân nhắc một lát rồi quyết định tự mình gọi điện thoại hỏi Lăng Gia.
Lăng Gia từ lúc đó đến giờ vẫn ở trong văn phòng bực bội, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, công việc cũng chẳng màng. Sau khi Lộ Lộ đi được hai ba tiếng, Lăng Gia mới từ tức giận chuyển sang áy náy. Ý thức được lúc sáng mình đã nói quá nặng lời với Lộ Lộ, cô muốn gọi cho Lộ Lộ nhưng điện thoại cầm lên rồi lại đặt xuống. Lăng Gia nghĩ, hay là thôi đi, tối về nhà rồi nói sau. Lăng Gia đã hoàn toàn quên mất mình từng nói với Lộ Lộ là “Chia tay đi! Chia tay, rời khỏi tôi đi, đi thật xa vào”. Những lời này Lăng Gia nói ra trong lúc nóng giận, cô hoàn toàn không nhớ được rằng mình đã nói ra những lời như thế.
Cũng không lạ là Lăng Gia đã thật sự nói ra hai chữ “chia tay” một cách thuận miệng như thế. Cuộc tình đầu với Nghiêm Chấn Tùng là Lăng Gia nói ra lời chia tay trước, mối tình thứ hai với Hướng Vân Thiên cũng là do Lăng Gia nói ra lời chia tay trước. Lúc Lữ Nam còn suốt ngày đùa hoa bắt bướm, Lăng Gia thỉnh thoảng cũng có chọc ghẹo cô mau chia tay với mấy kẻ kia đi rồi tìm một người thích hợp mà ổn định cuộc sống. Với đồng nghiệp và bạn bè, Lăng Gia hễ cứ vui đùa là lại lấy chia tay ra để chọc ghẹo. Hai từ chia tay đối với Lăng Gia mà nói là đã thành thói quen, nhưng thật ra cô chưa bao giờ thật sự muốn chia tay với Lộ Lộ.
Lúc Hoàng Úy Nhiên gọi điện tới, Lăng Gia đang tập trung tinh thần vào công việc. Còn hơn một giờ nữa thôi là tan tầm rồi, cô muốn hôm nay trước hết phải về nhà tìm Lộ Lộ.
Nhìn thấy cuộc gọi của Hoàng Úy Nhiên, nghĩ là Hoàng Úy Nhiên hẹn mình đi chơi, Lăng Gia do dự không muốn nhận. Nhưng điện thoại vẫn cứ chẳng để yên mà vang lên không ngừng, Lăng Gia chỉ còn cách miễn cưỡng nhận. Quyết định rằng nếu Hoàng Úy Nhiên gọi đến để rủ đi chơi thì sẽ khéo léo xin miễn.
Điện thoại vừa kết nối, Hoàng Úy Nhiên đã hỏi ngay: “Cậu và Lộ Lộ chia tay?”
Lăng Gia sửng sốt, hỏi lại: “Ai nói với cậu là bọn mình chia tay?”
“Tóm lại là hai người có chia tay hay không vậy?”
“Cậu cứ nói trước là ai nói với cậu đã?”
“Vừa nãy Lộ Lộ đến chỗ mình, nó bảo hai người chia tay.”
Lăng Gia giận dữ: “Cô ấy nói bọn mình chia tay? Mình chia tay với Lộ Lộ lúc nào! Chia tay sao mình không biết! Bây giờ Lộ Lộ còn đang ở chỗ cậu không?”
“Mới đi cách đây không lâu…”
“Cậu chặn Lộ Lộ lại! Mình đến tìm cậu!”
Lăng Gia cúp máy rồi lập tức gọi điện cho Lộ Lộ, nhưng Lộ Lộ đã tắt nguồn làm cho Lăng Gia cuống đến chảy cả mồ hôi.
Bây giờ Lăng Gia đã chẳng còn tâm trạng nào mà quan tâm đến công việc nữa rồi, cô xách túi lên, thu dọn qua loa vài thứ rồi nhằm cửa mà chạy. Nhìn thấy máy ảnh nằm dưới nền đất, Lăng Gia thuận tay cầm máy bỏ vào túi xách rồi chạy một mạch ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên nhân viên trong Thụy Phong thấy được vẻ mặt vô cùng khẩn cấp như vậy của Lăng Gia, họ lại bắt đầu ầm ĩ bàn tán về vấn đề Lăng Gia gặp phải chuyện gì mà phải cuống cuồng thế này.
Bỗng nhiên Hoàng Úy Nhiên cảm thấy mọi việc trở nên xấu đi. Tuy rằng vẫn cứ coi thường Lộ Lộ nhưng cô nhận ra được Lăng Gia quan tâm Lộ lộ đến mức nào. Việc cô làm cho Lộ Lộ quỳ xuống, thật sự đã đi quá xa mất rồi!
Hoàng Úy Nhiên cúp máy xong, vội vàng chạy nhanh ra ngoài. Vừa chạy vừa tìm kiếm bóng dáng của Lộ Lộ, cô phải tìm được Lộ Lộ ngay bây giờ. Nhưng đã muộn, Lộ Lộ chào tạm biệt Chu Tĩnh xong thì đã lên một cái xe buýt bất kỳ, hướng về phía con đường không có mục đích.
Lộ Lộ ngồi trên xe buýt, dùng đôi mắt đỏ ửng của mình để nhìn những dãy nhà cao tầng của thành phố. Cô không hiểu vì sao việc đối nhân xử thế lại khó đến vậy.
Lộ Lộ đã mạnh mẽ, vì cô không cho nước mắt chảy xuống trước mặt người bắt mình quỳ kia. Cả đời này, cô chỉ từng quỳ trước mặt cha mẹ mình, đó là do cô cam tâm tình nguyện mà quỳ, cũng là do cô nên quỳ. Nhưng việc hạ hai chân mình trước mặt Hoàng Úy Nhiên, đối với Lộ Lộ mà nói là nỗi nhục lớn nhất đời này của cô.
Thà chết vinh còn hơn sống nhục, đó là quan điểm sống của Lộ Lộ từ lúc nhỏ đến bây giờ. Nhưng nếu không chịu quỳ xuống, nếu không nhận sự nhục nhã này thì Lăng Gia và Hoàng Úy Nhiên sẽ nảy sinh ngăn cách to lớn còn Tang Du có thể sẽ bị Hoàng Úy Nhiên trả thù, tậm chí cả cha mẹ của Tang Du cũng có khả năng sẽ bị Hoàng Úy Nhiên gây khó dễ. Dù sao cũng không thể xem thường quyền thế của gia đình Hoàng Úy Nhiên, mà trong những chuyện đấu đá quyền lực chốn quan trường, chức càng cao thì càng dễ đẩy ngã một người chức thấp hơn.
Lộ Lộ không hiểu tính cách và thái độ làm người của Hoàng Úy Nhiên, nhưng nghĩ tới những lời Lăng Gia và Lữ nam đã từng dùng để khuyên bảo và đe dọa cô đi xin lỗi Hoàng Úy Nhiên, Lộ Lộ không còn dám phản kháng nữa, không bao giờ dám nữa… Lộ Lộ không muốn bởi vì sự kiêu ngạo của bản thân mà làm cho những người bên cạnh cô rơi vào khó khăn, cho nên cô đã quỳ xuống. Không chỉ đôi chân cô quỳ xuống, mà cả lòng tự trọng cũng đã quỳ mất rồi.
Nếu một cái quỳ gối có thể giải quyết mọi chuyện, nếu một cái quỳ gối có thể gỡ bỏ mọi gút mắc, thì cần gì phải bướng bỉnh thêm nữa? Đây là cái thế giới mà người khinh người, người ăn thịt đồng loại.
Tại cái trái đất màu xanh mà thế sự luôn xoay vần này thì động vật cũng thế mà thực vật cũng vậy, sống là công việc phải làm còn sống được tới già là một sự thành công.
Mong ước trước đây của Lộ Lộ là nắm tay Tang Du đi đến cuối cuộc đời, còn sau này mong ước của Lộ Lộ là được cùng Lăng Gia qua hết một kiếp người. Nhưng hai cái mong ước này, trước sau đều tan vỡ.
Tốt xấu gì mình vẫn còn có phòng làm việc nhỉ? Lộ Lộ khẽ cười, đúng vậy đấy, dù gì cũng còn nơi để đặt chân đến, mà làm việc thật tốt cũng là một trong những mong ước của cô. Nghĩ đến phòng làm việc của mình, bỗng Lộ Lộ lại cảm thấy mình vẫn còn lý do để bước tiếp. Chìm đắm trong tình yêu là điều không thể tránh được, nhưng ngoài tình yêu ra cũng cần có thứ để theo đuổi, đúng vậy. Lộ Lộ quyết định sẽ không trốn tránh, chờ đến mười lăm tháng giêng, cô sẽ trở về phòng làm việc, trở về thế giới của mình. Trở về làm kẻ bất cần đời như trước kia, trở về hưởng thụ cuộc sống cô đơn vốn dành cho mình.
Nhưng mà bây giờ thì thật sự chưa muốn về, để qua hai ngày nữa rồi tính sau. Lộ Lộ nhắm mắt lại, hình bóng của Lăng Gia lại hiện lên rõ ràng. Trong khoảng không gian tối đen của riêng mình đó, cô mỉm cười. Còn yêu, còn yêu thôi là đủ rồi, Lăng Gia, thật sự tôi yêu chị rất nhiều mà. Ấu trĩ cũng được, thất vọng cũng chẳng sao, cuối cùng điều mà tôi có thể làm cho chị chỉ là một cái quỳ kia thôi. Chỉ mong chị và Hoàng Úy Nhiên đừng trách tôi bởi vì đã ngăn cách hai người, hai người là bạn thân lâu năm rồi, cũng giống như tôi và Tần Hạo, Mai Hinh, nếu có ngăn cách chắc sẽ khó chịu lắm.
Đi ngược đi xuôi, cuối cùng vẫn trở về điểm ban đầu xuất phát. Cả đời này, quay vòng ngay tại nguyên điểm mà mình đã ra đi. Không bao giờ… muốn yêu một ai khác nữa, không bao giờ… cầu xin người khác tha thứ nữa. Lộ Lộ chỉ cảm thấy mình nhẹ bẫng, trong khoảnh khắc đó, giường như cô thấy mẹ đang mỉm cười với mình.
Lộ Lộ muốn nhào vào lòng mẹ ngủ một giấc thật ngon, nhưng đưa tay ra chỉ chạm được vào khoảng không lạnh lẽo.
Ảo giác vỡ nát, vụn vỡ như mảnh thủy tinh.
Lộ Lộ mệt mỏi dựa vào cửa kính xe, thì thầm nói khẽ, cuộc đời như hạt cát, nhiều thì không nhiều mà ít cũng chẳng ít; Tình yêu tựa như cái răng sâu, nhổ thì đau chết mà không nhổ cũng chết vì đau.