Chương 1: Sân bay
Ánh đèn vàng ấm áp khiến mọi người thư giãn, hết thảy ghế sô pha cao cấp bằng da thật bên trong khoang hạng nhất đều rất tinh xảo và thoải mái, ngay cả người con gái ngồi trên ghế cũng vậy, gò má xinh đẹp diễm lệ, hàng lông mi cong dài chớp chớp, còn có đôi môi đỏ mọng, nàng chống mặt ở bên cửa sổ, không cần bất kể cái gì làm nền cũng vô cùng xinh đẹp thanh khiết.
Tên của nàng ở trong danh sách VIP của các nữ tiếp viên hàng không, Lâm Nhược Ỷ.
Mỹ lệ, xinh đẹp, sự nghiệp thành công, hai mươi sáu tuổi, chưa lập gia đình, tiểu thư của tập đoàn nhà họ Lâm, bốn chữ giàu sang danh giá dường như là danh từ dành cho nàng.
“Tiểu thư, người nhà cô gọi điện đến muốn video call với cô, tôi đã giúp cô nhận màn hình của bên kia rồi.” Đôi bàn tay trắng nõn nhấn mở màn hình, thực khác so với người con gái mỹ lệ trước mắt, bề ngoài hiền thục dịu dàng càng làm cho cô trở nên rất dễ gần, cô chính là thư ký của Lâm Nhược Ỷ, Chu Quý Quân.
Máy bay trên bầu trời Anh Quốc cách mặt đất mấy chục ngàn mét nhưng vẫn có thể sử dụng wifi, Chu Quý Quân mở Tivi, đối phương là một người phụ nữ ôn nhu đã lập gia đình.
Năm mươi tuổi nhưng nhìn cũng chỉ tầm ba mươi, khí chất diễm lệ tựa như cô gái đang ngồi trên ghế.
Trương Phương Mỹ đối mặt với Lâm Nhược Ỷ qua màn hình cười nói: “Con gái Nhược Ỷ dễ thương nhất của mẹ, con phải về Đài Loan đúng không?”
“Đây chẳng phải mommy xinh đẹp nhất của con sao? Sao lại rảnh rỗi gọi điện đến, spa buổi chiều đâu?”
“Mẹ đã lùi rồi! Cái loại đó mấy chục ngàn tệ một khóa không quan trọng, à đúng rồi! Chờ con đến Đài Loan, nhớ phải chào hỏi chú Trương có biết không?”
“Con biết, mẹ dặn đi dặn lại lâu lắm rồi! Con sẽ cho bọn họ ngắm nhìn con gái của Trương Phương Mỹ thay đổi thành người xinh đẹp động lòng như thế nào!”
“Đương nhiên! Đúng rồi! Con nhớ rõ…đừng mãi thức đêm làm việc, da sẽ xấu đó!”
“Con biết, nhưng mà so sánh thế nào, cũng không sánh bằng ma nữ xinh đẹp như mommy!”
“Dĩ nhiên, nhưng con cũng không thể làm hại bản thân, mẹ sinh con ra xinh đẹp như thế! Không cho phép con thức đêm đâu đấy!”
“Con biết! Phải cảm ơn mommy xinh đẹp động lòng người, có một không hai trên đời rồi!”
Cuối cùng Trương Phương Mỹ cũng nhìn thấy Chu Quý Quân ở cạnh Lâm Nhược Ỷ: “Quân à, cháu cũng ở đây à! Cảm ơn cháu đã luôn chăm sóc con gái của dì nha, đúng rồi, đợi đã dì gửi trên cloud mấy đơn thuốc, cháu nhớ nấu cho tiểu Khởi ăn nhé, bản thân cũng nhớ ăn, đúng rồi, cháu cũng đã lớn rồi…”
“Mẹ! Chị Chu mới không nỡ bỏ con, một cô chủ vừa đẹp vừa đáng yêu như này! Hơn nữa mẹ làm gì mà cứ thúc giục chị ấy cưới vậy! Chị ấy cũng chỉ hơn con một tuổi thôi.” Lâm Nhược Ỷ ôm cánh tay Chu Quý Quân: “Nếu mẹ dọa chị Chu chạy đi mất thì chẳng phải muốn con gái của mẹ mệt chết sao?”
“Con đã bao nhiêu tuổi rồi! Lần này xử lý xong chuyện chi nhánh bên kia của công ty thì cũng nên suy nghĩ lập gia đình đi. Quý Quân con cũng đừng chiều tiểu Khởi, có đối tượng tốt phải nắm chặt, cứ bỏ mặc tiểu Khởi cũng được!” Trương Phương Mỹ dặn đi dặn lại.
“Mẹ! Mẹ sao lại như vậy nữa rồi! Rốt cuộc ai mới là con gái của mẹ thế?”
“Cháu biết rồi ạ, bác gái.” Chu Quý Quân điềm đạm trả lời.
“Được rồi! Vậy mẹ tắt máy trước…À, con giúp mẹ hẹn với spa mới kia một chút.” Trương Phương Mỹ cứ như thế tắt video.
Màn hình vừa tắt thì cả người Lâm Nhược Ỷ dựa trên ghế, cũng tiện dựa vào vai của Chu Quý Quân: “Chị Chu! Mỹ nhân đây mệt mỏi quá!”
“Lại đây tôi giúp cô xoa bóp một chút?” Chu Quý Quân nghiêng người sang, giúp nàng xoa nhẹ trán.
Lâm Nhược Ỷ hưởng thụ nói: “Chị Chu, chị lợi hại thật, kỹ thuật còn tốt hơn so với tiệm spa, chị không được nghe lời mẹ nói mà bỏ em!” Nàng ôm chặt eo của Chu Quý Quân.
“Tiền lương của tiểu thư tốt như vậy, tôi làm sao lại bỏ đi được.” Chu Quý Quân cười nói.
“Dĩ nhiên, Lâm thị của em đương nhiên sẽ không thiếu gì hết, là công ty tốt nhất!” Lâm Nhược Ỷ đắc ý nói, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Chu Quý Quân, sau đó cười rạng rỡ: “Tất nhiên quan trọng là có chị Chu ưu tú nhất nữa.”
“Có thể khiến cho tiểu thư khen xuất sắc như vậy, tôi rất vinh hạnh.” Chu Quý Quân cười nói.
Được khen ngợi, Lâm Nhược Ỷ vui vẻ cầm điện thoại: “Đúng rồi, lần này phải đến chi nhánh công ty báo cáo mà nhỉ?”
Chu Quý Quân dịu dàng trả lời: “Bản điện tử ở trong hộp thư của cô, hay bây giờ cô muốn xem bản giấy?”
“Cái đó từ từ, hình như còn có bản kê thiệt hại tổn thất?”
“Ở đây.”
“PPT thảo luận?”
“Đang tải lên.”
“Tài liệu nhân sự của các bộ phận?”
“Ở chỗ này.”
“Còn nhân viên liên quan đến lần gặp mặt này.”
“Ở đây.”
“Hạng mục đề án trong cuộc họp?”
“Chỗ này.”
“Vậy người phụ trách vô cùng xinh đẹp đến chói lóa cả mặt sẽ cùng em dự họp, thư ký Chu đâu?” Lâm Nhược Ỷ giương mắt hỏi.
“Tiểu thư, tôi sẽ phụ trách ghi chép.” Chu Quý Quân mỉm cười đáp.
Ở bên kia một nữ tiếp viên hàng không A sắc mặt nhợt nhạt ôm lấy bụng mình đang cùng đồng nghiệp thay ca.
Bên trong nhà vệ sinh, nữ tiếp viên hàng không nhìn đồng nghiệp của mình: “Chị cũng…”
“Đau dạ dày. . .” Nữ tiếp viên hàng không B đáp.
“Cũng cùng một lý do?” Nữ tiếp viên A hỏi.
Nữ tiếp viên B gật đầu thừa nhận: “Lâm tiểu thư.”
“Vậy chị đi trước đi.” Nữ tiếp viên A ôm bụng bất đắc dĩ.
Sau khi hai người bước ra rửa tay, hai nữ tiếp viên hàng không A và B cùng nhìn nhau.
Người có tiền các cô đã gặp nhiều rồi, nhưng kẻ tự luyến đến như vậy thì đây vẫn là người đầu tiên.
Nữ tiếp viên A lau mặt: “Thật may Lâm tiểu thư cũng không quá khó hầu hạ.”
“Cô chắc chắn chứ?” Nữ tiếp viên B hỏi, cô ấy là đàn chị của vị nữ tiếp viên A kia, đã phục vụ ở khoang máy bay này năm năm rồi.
Nữ tiếp viên A trợn to mắt nhìn cô ấy: “Đàn chị, ý của chị là…” Chẳng lẽ còn khó hơn nữa à?
Cộc cộc!
Chu Quý Quân gõ cửa bước vào, nhìn các nữ tiếp viên hỏi: “Xin lỗi, tôi muốn một ly latte coffee, ngoài ra tôi còn muốn một ly cappuccino dùng nước ấm 90 độ C để pha, dùng ly sứ của nhãn I để trang trí, không được để quá nóng, còn phải có hình trái tim kéo hoa, có thể không?”
“A…Cái này” Nữ tiếp viên A nhìn cô có vẻ rất khó xử, yêu cầu khó như vậy, cô làm sao có thể làm.
“Vậy có thể cho tôi mượn phòng bếp một chút không?” Chu Quý Quân hỏi.
“Vâng được.” Nữ tiếp viên A gật đầu, sau đó bước ra ngoài nhìn về phía cô gái ăn diện rất đẹp ở trước mặt.
Chu Quý Quân nhanh chóng làm xong một ly coffee rồi bưng ra, khiến cho nữ tiếp viên A trợn to đôi mắt.
“Chu tiểu thư, vậy cô…” Nữ tiếp viên A nhìn cô.
“Cô cứ tùy tiện làm đại một ly là được rồi.” Chu Quý Quân nói xong liền bước ra ngoài.
Nữ tiếp viên A yên lặng nhìn cô đi ra, cô ấy thở dài một hơi, xem ra làm thư ký cho người có tiền quả thực rất khó: “Haizz…”
Ở bên cạnh cũng nghe tiếng thở dài rất nhỏ, nữ tiếp viên B cũng thở dài một hơi, “Haizz…” Sau đó cô ấy ôm mặt say mê ngắm nhìn: “”Đây còn không phải chân ái thì là gì?”
Nữ tiếp viên A trừng mắt nhìn đồng nghiệp trước mắt: “Cái gì chân ái cơ?”
“Cô không biết à?” Máy bay tư nhân của chúng ta thường xuyên tiếp đãi là những đôi bách hợp như này! Cô nhìn xem muốn nhan sắc có nhan sắc, quan trọng chính là thư ký Chu chăm sóc ân cần cô tiểu thư kia đến như vậy! Chậc chậc! Bách hợp cứu thế giới! YES ~” Nữ tiếp viên B vui vẻ nói.
Nữ tiếp viên A sững sờ kêu: “Đàn chị…”
“A? Ồ ồ! Không có gì, chẳng qua là tôi nhận ra vài thứ, rồi so sánh với bạn bè ở nhà thôi.”
“Đàn chị, em biết trạch nữ là gì.”
“Ồ…”
“Nhưng bách hợp là gì?”
“À…”
Ở bên kia, Chu Quý Quân bưng ly coffee đến.
Lâm Nhược Ỷ sau khi uống coffee xong ngược lại càng muốn ngủ hơn, nàng tựa vào trên vai Chu Quý Quân ngáp một cái.
“Tiểu thư nằm nghỉ một chút đi?” Chu Quý Quân cử động tay, khoanh tròn tất cả những nội dung trọng điểm trong hội nghị, để Lâm Nhược Ỷ thuận lợi từ từ đọc.
“Ừ, được.” Lâm Nhược Ỷ dựa vào người Chu Quý Quân: “Chị Chu, nếu chị không thoải mái thì nhất định phải nói đó.”
“Không có.” Chu Quý Quân lắc đầu.
“Ừm…” Lâm Nhược Ỷ cứ như vậy ngủ.
Nữ tiếp viên A bước đến rồi nhẹ giọng hỏi: “Chu tiểu thư, có cần tôi mang ghế dựa không…”
“Không cần, cô giúp tôi mang một cái chăn bông là được.” Chu Quý Quân gật đầu căn dặn, khí chất so với Lâm Nhược Ỷ càng giống thiên kim tiểu thư của tập đoàn hơn.
“Vâng ạ.” Nữ tiếp viên A xoay người đi lấy chăn, chờ khi cô ấy mang tấm chăn đến thì đã nhận ra Lâm Nhược Ỷ đang đắp chiếc áo len mà thư ký Chu vừa cầm.
“A ─ Bách hợp vô hạn!” Nữ tiếp viên B bước lại gần, hai nữ tiếp viên đứng ở phía xa nhìn cả hai đang thân thiết.
“Đàn chị! Vừa rồi em bị hù chết!” Nữ tiếp viên A không nhịn được nói: “Thư ký Chu dịu dàng như thế với cô tiểu thư đó thế mà nói chuyện với chúng mình lại hơi lạnh lùng, thật là đáng sợ mà!”
“Cô không biết rồi, đây gọi là phúc hắc, chính là một couple đẹp đôi!” Nữ tiếp viên B vẫn mang dáng vẻ say mê: “Phúc hắc trung khuyển công, ngốc bạch ngọt thụ, hahaha…”
Nữ tiếp viên A đành bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa giấy vệ sinh cho nữ tiếp viên B, “Đàn chị, cái này cho chị.”
“Làm gì?” Nữ tiếp viên B cầm lấy giấy vệ sinh hỏi.
“Lau nước miếng của chị đi.” Nữ tiếp viên A trả lời.
Chu Quý Quân một bên đang lật mở tài liệu, một bên để Lâm Nhược Ỷ tựa vào người mình. Qua một hồi màn hình di động của Lâm Nhược Ỷ sáng lên, cô cầm lên xem, là vài tài liệu nhắc nhở lưu trên cloud, ngoại trừ những phương thuốc còn có tài liệu về chàng trai và lời hỏi thăm của Lâm phu nhân.
Mommy: [Nhớ rõ phải đi gặp mặt người ta biết không?]
Chu Quý Quân nhướn mày, cô gửi những tài liệu vào di động của chính mình, sau đó xóa sạch tài liệu của những chàng trai kia, như vậy khi Nhược Ỷ tỉnh dậy sẽ chỉ thấy những tài liệu của thuốc bổ thôi.
Cô không chột dạ chút nào chỉ để những tài liệu tốt, mở khóa mục tin nhắn trên điện thoại của Lâm Nhược Ỷ rồi giả giọng của nàng gửi tin lại cho Lâm phu nhân.
Tiểu Khởi: [Tuân lệnh mommy xinh đẹp nhất của con!]
Tiểu Khởi: *gửi biểu tượng cảm xúc*
Sau đó cô tắt máy rồi nhét di động của Lâm Nhược Ỷ trở lại áo khoác của nàng, động tác liền mạch lưu loát, vô cùng thuần thục, hơn nữa thái độ tự nhiên đứng đắn tựa như đang xử lý chuyện công việc.
Lâm Nhược Ỷ ở bên cạnh bởi vì động tác của cô mà nghiêng đầu lẩm bẩm mấy tiếng, sau đó dựa vào trên vai của đối phương ngủ say sưa, tiếng thì thầm chính là gọi “Chị Chu…”
Chu Quý Quân mỉm cười đáp: “Ngoan, tôi đây.”
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Ỷ tựa vào trên người cô, tìm một vị trí thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ say.
Chu Quý Quân nhìn bên ngoài máy bay là biển mây mênh mông bát ngát, trên cửa sổ tối đen hắt lên khuôn mặt cô, nhìn thấy dáng vẻ hai người thân thiết gần gũi, cô lại dịu dàng nở nụ cười.
Hiện tại, Nhược Ỷ là của mình.
Nữ tiếp viên A ở xa xa run rẩy, cô ấy yên lặng ghi nhớ câu “không thể trông mặt mà bắt hình dong” vào tâm trí, ngắm nhìn người đẹp dịu dàng ở nơi xa, trong đầu hiện lên bốn chữ sát phạt quyết đoán.
Máy bay đã đáp xuống.
Vốn nên là Chu Quý Quân trông coi Nhược Ỷ nhưng cô đã vô tình thiếp đi.
Qua một hồi cô mới mở to mắt.
Chu Quý Quân phát hiện không biết từ lúc nào đổi thành bản thân dựa vào trên người Lâm Nhược Ỷ. Cô ngồi dậy, nhận ra những nữ tiếp viên xung quanh, còn có cả cơ trưởng trên máy bay đều đứng đây nhìn các cô, hóa ra máy bay đã ngừng rồi.
Mà Lâm Nhược Ỷ vẫn để cho cô dựa vào còn bản thân lại chơi điện thoại cũng không nỡ đánh thức cô.
“Khụ! Xin lỗi đã làm mọi người chậm trễ.” Chu Quý Quân nhìn Lâm Nhược Ỷ, tỏ ý bảo nàng xuống máy bay.
“Không sao đâu!” Lâm Nhược Ỷ nói: “Dù sao bọn họ cũng không có chuyện gì, em đã thuê thêm nửa tiếng, còn chụp hình lại nữa!” Nàng đưa điện thoại cho Chu Quý Quân nhìn: “Chị Chu, chị xem tấm nào đẹp?” Nàng đã chụp cả trăm bức ảnh.
Nhưng chỉ có hai tấm vừa lòng thôi, nàng lướt trái rồi quẹt phải, cảm thấy khá rối rắm, một tấm là chị Chu đẹp, một tấm là mình đẹp.
Chu Quý Quân vừa thu dọn vừa xem: “Ừ…” Những ảnh chụp toàn bộ đều là Lâm Nhược Ỷ dựa vào trên người mình tự sướng.
“Em vốn muốn chọn bức ảnh này, tấm này tóc của chị có chút rối…” Lâm Nhược Ỷ chỉ vào ảnh chụp mà sầu não.
Chu Quý Quân ngăn mấy ngón tay muốn lật tấm kế tiếp của Lâm Nhược Ỷ, “Vậy dùng bức này đi!” Cô mỉm cười: “”Nhược Ỷ đẹp là quan trọng nhất!”
“Thật sự không sao chứ?” Ánh mắt Lâm Nhược Ỷ nhìn cô long lanh trong suốt.
“Không sao hết.” Chu Quý Quân mỉm cười đáp.
“Yeah! Chị Chu là tốt nhất!” Lâm Nhược Ỷ vui vẻ đăng ảnh chụp lên facebook, sau đó hai người xách hành lý xuống máy bay.
Rõ ràng, trên tay Chu Quý Quân có 90% đều là đồ đạc của Lâm Nhược Ỷ, bởi vì màu sắc của hành lý và quần áo hai người rất dễ phân biệt.
Nữ tiếp viên A có chút bất đắc dĩ: “Đàn chị, Lâm tiểu thư này có tính bắt nạt người không?”
Nhưng đôi mắt của nữ tiếp viên B bên cạnh lại sáng rỡ: “Không tính! Đây là chân ái đó, ngay cả hình cũng chọn tấm đối phương đẹp nhất, sự hy sinh nhỏ nhoi này tôi…a không! Là cực kỳ lớn! A ─ cẩu lương này ngon quá rồi!” Thời buổi này sẵn lòng trưng ra vẻ xấu xí của bản thân với con gái là sự hy sinh rất lớn.
Nữ tiếp viên A nhìn về phía cơ trưởng, muốn tranh thủ sự đồng tình của anh, vẻ mặt cơ trưởng lại ngập tràn vui mừng mà đếm tiền, sau đó bỏ tiền vào túi, “Thật tốt quá, dựa theo căn dặn của Lâm tiểu thư chỉ dừng bay có nửa tiếng, không ngờ lại kiếm được nhiều như vậy! Chúc phúc các cô ấy cả đời bình an tốt đẹp!”
Nữ tiếp viên A đều quên mất cơ trưởng là kẻ tham tiền, ai cho tiền ông ta thì đều là mẹ cả!
Xem ra người có tam quan bình thường nhất trong máy bay, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!