Chương 2: Công ty
Vừa xuống máy bay, sau khi từ lối khách quý đi ra ngoài, Lâm Nhược Ỷ và Chu Quý Quân đến thẳng công ty.
Nàng hiên ngang bước đến quầy lễ tân, phong thái tự cao đạt hẳn trăm điểm nói: “Nói cho Trần tổng biết, tôi đã đến!”
Thư ký ở quầy lễ tân đảo mắt nhìn cô vài lần, chút tiền lương ít ỏi cũng duy trì lý trí của bản thân; “Thật xin lỗi, buổi chiều Trần tổng đã có hẹn, tiểu thư cô có hẹn trước không?” Cô gái trước mắt quả thực rất xinh đẹp.
Đúng vậy, nhưng dù sao cô ấy cũng không thể nào tùy tiện để người lạ vào công ty được.
“Cô thấy tôi cao quý xinh đẹp như vậy mà lại không nhìn ra tôi là người đã hẹn với Trần tổng à?” Lâm Nhược Ỷ không thể tin được hỏi thư ký lễ tân.
“…” Thư ký lễ tân cảm thấy ngành phục vụ hiện nay thật sự là khó làm mà! Trên mặt của vị tiểu thư này lại không viết chữ thì làm sao cô có thể biết chứ?
Chu Quý Quân nhịn cười bước lên trước: “Xin chào, vị này là tiểu thư Lâm Nhược Ỷ, chúng tôi có hẹn với Trần tổng, xin hỏi có thể giúp thông báo một chút không?”
Lúc này thư ký lễ tân mới hoàn hồn: “À, à! Được ạ!” Cô ấy gọi một cuộc gọi vào đường dây riêng: “Trần tổng, có một tiểu thư xinh đẹp đến tìm ông.”
Trần tổng đang tán tỉnh cô thư ký mới đến, nhận được điện thoại thì há hốc mồm, “Tiểu thư (*) xinh đẹp? Gần đây tôi đâu có gọi!”
(*) ý ở đây Trần tổng nói là 1 từ tiêu cực chỉ gái mại dâm.
“Trần, tổng. . . Ngài mới vừa nói cái gì? Gần đây?” Thư ký mới đến nở nụ cười đầy ngọt ngào nhìn người đàn ông trước mắt, trong lời nói lại mang theo tia sát khí.
“Tôi không có!” Trần tổng lấy khan tay ra lau mồ hôi.
“Trần tổng, là tiểu thư Lâm Nhược Ỷ.” Thư ký lễ tân bổ sung.
Lâm Nhược Ỷ!
Đó không phải là người của tổng công ty phái đến đặc biệt xử lý sai sót của lần này, cũng là con gái của đổng sự Lâm, Lâm Nhược Ỷ sao?
“Cái kia, mau chóng gọi những chủ quản khác đến đây, chúng ta phải mở cuộc họp…Thế nhé?” Trần tổng bắt đầu dặn dò.
“Vâng.” Thư ký lễ tân ngoan ngoãn đi thông báo.
Ở phòng họp.
Lâm Nhược Ỷ mặc trang phục tao nhã, tác phong xinh đẹp ngồi ở phòng họp, hai chân bắt chéo, không hề thua kém những người mẫu trẻ, nàng trang điểm tỉ mỉ làm cho những người đàn ông ở đây đều có chút rung động.
“Được rồi! Vào họp.” Lâm Nhược Ỷ kêu một tiếng đầy uy nghiêm, nhưng trong giọng nói của nàng vẫn có chút mềm mại nữ tính.
Chu Quý Quân ở phía sau nàng cùng mặc kiểu trang phục giống nhau, cô ngồi trong một góc khuất phụ trách điều khiển PPT, ngoại trừ giới thiệu danh tính ra thì cũng chưa từng mở miệng thêm lần nào nữa.
Trần tổng có chút không phản ứng kịp nói: “Lâm tổng, chúng ta vẫn còn chưa chuẩn bị.” Chẳng phải trước hết hẳn là nên giúp nàng quen với môi trường sao?
“Tuần trước đã gửi thông báo nói muốn mở cuộc họp, tuần này sẽ để cho mọi người họp về các hạng mục, hơn nữa cũng đã nhận được rồi, bây giờ lại nói với tôi các người còn chưa chuẩn bị à?” Lâm Nhược Ỷ trừng to đôi mắt nhìn Trần tổng.
“Chúng tôi cho là gặp mặt trước rồi…” Trần tổng có chút lúng túng đáp, lại nói nội bộ công ty vẫn còn chưa quyết định được lỗi sơ suất kia sẽ do ai chịu trách nhiệm mà!
“Hơn nữa nhân viên công ty cũng hy vọng trước hết được diện kiến dáng vẻ của Lâm tổng!” Quản lý Vương nhảy ra bổ sung.
Vốn dĩ mọi người cho rằng đây là một lý do vụng về, Lâm Nhược Ỷ căn bản sẽ không tin, nhưng mà…
Lâm Nhược Ỷ đột nhiên gật đầu tỏ vẻ đã rõ: “À! Tôi biết, mọi người nhất định muốn nhìn thấy nhan sắc xinh đẹp thịnh thế của tôi đúng không? Cho dù như vậy thì cũng không thể vì tôi mà quên công việc được! Các người phải biết rằng công, ty, đang, lúc…”
Nàng nhìn tất cả mọi người vô cùng tự hào nói: “Cho dù tôi có đẹp xuất sắc nhưng việc kinh doanh vẫn quan trọng hơn cho nên các người không thể quá say mê tổng tài là tôi có biết chưa?”
“Cái gì!” Trần tổng ngạc nhiên kêu lên, vị trí mà vốn dĩ ông ấy muốn thăng chức lại bị người khác cướp đoạt?
Lâm Nhược Ỷ đắc ý gật đầu: “Nói tóm lại, ảnh chụp của tôi thì mỗi người có thể đặt một bức trên bàn, vào sáng sớm cũng cho phép tất cả âm thầm gọi tên tôi, nếu như có chuyện khó khăn gì cũng có thể đến tìm tôi vào buổi trưa, nhưng phải video call hẹn trước với thư ký Chu.”
“Video call hẹn trước?” Có chủ quản nghi hoặc.
Lâm Nhược Ỷ gật đầu: “Bởi vì khi nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, các người sẽ cảm thấy thế giới tốt đẹp thế nào mới có thể tạo ra một người đẹp chung linh dục tú (*) như tôi! Như vậy sẽ cảm thấy rất khổ sở, nhưng mà nếu như nhân viên nữ muốn khám bác sĩ thì tôi có quen biết một bệnh viện có giảm giá 20%.”
(*) tích tụ anh linh, dung dưỡng tươi đẹp.
“Tại sao phải đi gặp bác sĩ?” Chủ quản đặt câu hỏi.
“Bởi vì tôi xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có hàng dài người muốn chỉnh sửa thành dáng vẻ của tôi, thân là tổng tài của bổn công ty, tôi cho phép các người có thể bắt chước theo thân hình này của tôi, à đúng rồi! Nếu bởi vì quá tự ti mà muốn đến khoa tâm lý thì cũng có giảm giá! Dù sao tôi quá đẹp, nếu như phái nữ cảm thấy không bằng tôi thì cũng bình thường thôi, nhưng mà con gái quan trọng nhất là phải thực tự tin!”
Toàn bộ chủ quản đều hóa đá, Trần tổng cắn răng trừng mắt nhìn nhân viên bên cạnh, đè thấp giọng hỏi: “Ai để cho nữ bệnh nhân thần kinh này vào thế?”
“Lâm tiểu thư là thiên kim của đổng sự Lâm, nếu Trần tổng có ý kiến thì hoan nghênh đến tổng công ty để kháng nghị.” Chu Quý Quân dịu dàng nói.
“Cho dù cô ấy là con gái của ai…” Trần tổng quay đầu trừng mắt nhìn Chu Quý Quân.
“ Lúc tiểu thư ở chi nhánh của công ty bên Mỹ, thể hiện xuất sắc, hơn nữa suốt ba năm doanh thu tăng thêm 5%, giúp công ty chen vào top 100 công ty, cũng vì vậy mà chủ tịch mới phái nàng đến xử lý vấn đề thua lỗ này. Không biết Trần tổng đã làm công ty thua lỗ lại còn tổn hại danh tiếng có ý kiến gì chăng?” Cô rút ra một tấm danh thiếp đưa đến trước mặt Trần tổng.
Trần tổng nhìn thấy tên trên danh thiếp, vội vàng cung kính nhận lấy: “Không có, không có… Thư ký Chu vất vả rồi.”
“Vậy cứ như thế đi! Hy vọng sau khi chấn chỉnh, năng lực của Trần tổng trở nên xuất sắc, sẽ để ngài tiếp tục ở lại công ty.” Chu Quý Quân mỉm cười nói, sau đó lùi lại đứng phía sau Lâm Nhược Ỷ.
Trần tổng đột nhiên có một loại dự cảm, cái công ty này sợ rằng đã bắt đầu có cơn sóng lớn tràn vào rồi.