Chương 5: Ăn mừng
Ban ngày là khánh thành, buổi tối là tiệc mừng.
Chúc mừng Lâm thị vượt qua nguy cảnh, mà mẹ Lâm Nhược Ỷ Trương Phương Mỹ cũng tranh thủ biến tiệc mừng thành tiệc xem mắt, cũng từ xa điều khiển Chu trợ lý xử lý thay nàng.
Lâm Nhược Ỷ mặc lễ phục dạ hội xinh đẹp, tiến vào cửa lại gặp đối thủ một mất một còn!
Tăng Ngọc Lâm.
Lâm Nhược Ỷ nhìn Tăng Ngọc Lâm, các nàng tuổi tác xấp xỉ lại đều là nhà giàu thiên kim thế gia, bởi vậy hai người mặc trang phục tương tự, khí chất, trang điểm, túi xách, càng làm cho các nàng nhìn nhau không thuận mắt.
“Trời ạ! Hai người giống như chị em à?” Trong đám đông có người nói.
Làm ơn! Ai muốn làm chị em với Tăng Ngọc Lâm cái đồ bèo nhèo này!
Lâm Nhược Ỷ hừ một tiếng, vừa quay đầu kéo tay Chu Quý Quân, hai người đi vào hội trường.
Nếu nói Chu Quý Quân dịu dàng khả nhân là ông trời phái tới nói cho mọi người, hai cô gái có thể là cộng sự tốt cũng là chị em tốt, Tăng Ngọc Lâm lại tuyệt đối là ông trời phái tới nói cho người khác, phụ nữ cạnh tranh khoe sắc đến chết sống như thế nào.
Tăng Ngọc Lâm nhìn thấy Lâm Nhược Ỷ, nàng cố ý đi đến chỗ đàn dương cầm bên sân khấu, bảo người đánh đàn rời đi, chính mình ngồi vào chỗ.
Trong yến hội, một bản hòa tấu dương cầm nhẹ nhàng ưu nhã vang lên, làm rất nhiều người ngắm nhìn đến, khí chất Tăng Ngọc Lâm ưu nhã mỹ lệ càng làm rất nhiều đàn ông chú ý.
Một khúc kết thúc, Tăng Ngọc Lâm lợi dung tiếng vỗ tay nhiệt liệt đưa ra thư khiêu chiến Lâm Nhược Ỷ.
Lâm Nhược Ỷ lại không hề ngần ngại, bảo người đưa lên đàn tranh!
Nàng chỉ hơi mỉm cười, nàng gảy vang lên tiếng đàn tranh, dù chỉ đàn bản nhạc phổ biến 《 Lạnh lẽo 》 nhưng cũng có vẻ như nét cổ điển của nàng sánh cùng thời đại.
Mà giữa tiếng đàn tranh, chậm rãi lại thấm vào một thoáng tiếng đàn dương cầm, tiếng nhạc trong vắt từ đàn tranh có tiếng dương cầm mềm mại, càng làm cho người phảng phất như đặt mình giữa ảo cảnh đào hoa, nhạc cụ Trung Quốc và Phương Tây hợp tấu cũng không có gì không phù hợp, ngược lại làm người như lạc vào tiên cảnh, nhu hòa đẹp đẽ làm người không khỏi hướng về.
Chu Quý Quân đánh đàn dương cầm hòa với Nhược Ỷ, giống như các nàng những lần trước kia, từng nhịp của nàng ấm áp lại ổn định, hòa hoãn bớt Nhược Ỷ điên cuồng, tôi rèn thanh âm trong trẻo của nàng, lại cũng nâng đỡ tiếng nhạc của nàng, hấp dẫn đôi tai cùng ánh mắt mỗi người.
Nhiều một chút có vẻ yếu ớt, thiếu một chút có vẻ quá mạnh mẽ, hai người hỗ trợ lẫn nhau phối hợp, hoàn mỹ diễn tấu.
Nhược Ỷ nhìn Chu Quý Quân, nở một nụ cười xán lạn cho nàng, nàng biết, Chu tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ ở phía sau ủng hộ nàng.
Sau đó nàng mới quay đầu nhìn Tăng Ngọc Lâm, dùng tiếng vỗ tay phía sau nói cho nàng biết nàng thua kém chính mình bao nhiêu!
Vào lúc Nhược Ỷ cùng Tăng Ngọc Lâm cạnh tranh, Trương Diệu Văn bưng chén rượu, có chút sửng sốt “Thật sự? Cô gái tự luyến kia còn biết cái này?”
“Đạt chứng nhận bát cấp về dương cầm của Hoàng gia, nhạc lý lục cấp, đàn tranh thất cấp, trung cấp nghệ thuật cắm hoa, cũng có giấy phép chuyên gia dinh dưỡng đang trong quá trình thực tập, đây là lý lịch sơ lược của tiểu thư chúng ta.” Chu Quý Quân nói, đây đều là thử Lâm Nhược Ỷ có thể tự hào, nàng vốn dĩ có gia cảnh hơn người khác, nhưng nàng cũng có tài hoa có thể làm người khâm phục.
Dù bị nói là bệnh công chúa, tự luyến thì sao, nếu Nhược Ỷ là bình hoa cũng không phải chiếc bình lấy bừa ra là được.
Trương Diệu Văn yên lặng đi qua bên cạnh, nghe nói mình cũng được lựa chọn làm vị hôn phu cho Lâm Nhược Ỷ, hắn còn muốn chơi hai năm, với loại đàn bà để thưởng thức này vẫn là ít đụng chạm thì tốt hơn.
Mà Lâm Nhược Ỷ cùng Tăng Ngọc Lâm bên này lại tiếp tục thi đấu, đấu khí cùng trang dung minh diễm của hai người đều làm người tránh lui, nhìn các nàng tranh chấp.
“Tôi nói làm sao mà mọi việc đều không thuận lợi, ra là cô cái đồ thần rắc rối này tới Đài Loan!” Tăng Ngọc Lâm nũng nịu nói, làm Lâm Nhược Ỷ nghe xong nổi da gà.
Lâm Nhược Ỷ trợn trắng mắt “Tôi mới cảm thấy tâm tình không tốt, ra là cô làm Thủy nghịch* đến sớm!”
*Thủy nghịch: Sao Thủy đi ngược, được cho là gây vận xấu.
“Lâm Nhược Ỷ, cô cho rằng mình có cái gì, nói cho cô biết, vòng cổ của tôi mới là thật sự vẽ mắt rồng!” Tăng Ngọc Lâm chỉ vào vòng cổ của mình, như một con khổng tước kiêu ngạo, khiến Lâm Nhược Ỷ tức giận cắn môi.
Lâm Nhược Ỷ không vui hừ một tiếng “Chỉ là cái vòng mấy chục vạn có cái gì, Chu bí thư!”
“Đây!” Chu Quý Quân ngoan ngoãn đáp.
Lâm Nhược Ỷ cao ngạo nói: “Đưa tiền cho cô ta, tôi mua!”
Tăng Ngọc Lâm nhíu mày “Đây là tôi đêm nay phối đồ, cô lấy gì mà đoạt?”
Lâm Nhược Ỷ ngẩng đầu “Nói ít đi, nhà cô mở cửa hang đá quý, thay vì cầm đi yến hội cho những kẻ đó không biết xem hàng không bằng cho tôi, tôi mua giá gấp ba!”
“Cô nói mua là mua? Tôi càng không bán, muốn bán cũng muốn bán cho người tôi xem thuận mắt!” Tăng Ngọc Lâm lại bắt đầu cò kè mặc cả.
“Bốn lần, không cần thì thôi!” Lâm Nhược Ỷ tiếp tục ra giá.
“Lâm Nhược Ỷ! Tôi nói cho cô, Tăng gia không thèm mấy vạn tiền dơ bẩn của cô!” Tăng Ngọc Lâm tức giận nói.
Lâm Nhược Ỷ lại bỗng nhiên gật đầu đồng ý “Cô thật sự không thiếu tiền.”
“Cô…” Tăng Ngọc Lâm hồ nghi nhìn nàng, Lâm Nhược Ỷ cuồng tự luyến, bỗng dung có lúc đồng ý với người khác?
“Bởi vì cái cô thiếu là dung mạo mỹ lệ và quý khí trời sinh như tôi!” Lâm Nhược Ỷ kiêu ngạo ưỡn ngực, đắc ý nhìn Tăng Ngọc Lâm.
Tăng Ngọc Lâm trừng mắt, bị nàng chọc giận đến suýt chút xông lên cào vào mặt nàng, bị bảo an ngăn lại “Lâm Nhược Ỷ! Cô cái đồ cuồng tự luyến không có thuốc chữa!”
“Đúng rồi! Bởi vì tôi có sắc đẹp và tài năng để tự luyến, sao?” Lâm Nhược Ỷ cao ngạo dẫm đôi giày cao gót rời đi, lưu lại Tăng Ngọc Lâm trừng mắt nhìn nàng.
Chu Quý Quân chờ Lâm Nhược Ỷ đi xa mới đi đến bên Tăng Ngọc Lâm “Tăng tiểu thư…”
Tăng Ngọc Lâm đã sớm biết, bên người Lâm Nhược Ỷ có Chu trợ lý trung thành và tận tâm, đặc biệt vừa nãy nàng lại còn đánh đàn dương cầm hòa tấu cùng Lâm Nhược Ỷ!
Đánh đàn dương cầm không thua gì nàng lại cũng chỉ để đệm nhạc cho người khác mà thôi?
Trừng mắt nhìn nụ cười lễ độ của Chu Quý Quân, Tăng Ngọc Lâm kiêu căng nói: “Đừng nói nữa! Chu trợ lý, tôi nói cho cô, tôi tuyệt đối sẽ không bán vòng cổ cho Lâm Nhược Ỷ!”
Nghe thấy không bán, Chu Quý Quân lại không chút hoảng hốt, nàng nhẹ nhàng nói: “Cũng không sao, tôi nói ra phẩm chất của viên kim cương giả kia nhé? Đây là dùng hàng triển lãm đi? Có một vết trầy, hơn nữa ánh sáng thế kia…”
Tăng Ngọc Lâm đột nhiên quay đầu, dùng nụ cười xán lạn thành khẩn nhất mà nói: “Bán! Chu trợ lý, cô muốn trả tiền mặt hay quẹt thẻ?” Nàng lại từ túi xách vốn là không lớn lấy ra máy quẹt thẻ không dây.
Chu Quý Quân nhìn nàng vẻ ngoài dịu dàng mỉm cười, trong lòng lại có chút kinh ngạc, xem ra tình trạng tài chính của Tăng gia thật sự có vấn đề, nàng ký một tờ chi phiếu đưa cho Tăng Ngọc Lâm.
Tăng Ngọc Lâm nhìn chi phiếu há hốc mồm “Không phải đã nói bốn lần sao?”
“Vòng cổ là mua từ trên tay ngài, giá second-hand lại có vết trầy, hơn nữa hàng triển lãm giảm giá, tôi nghĩ giá đó sẽ không quá thấp.” Chu Quý Quân thong thả ung dung phân tích.
“Giao dịch thành công!” Tăng Ngọc Lâm lập tức rút ra chi phiếu trên tay Chu Quý Quân.
“Vậy cảm ơn Tăng tiểu thư.” Chu Quý Quân thu vòng cổ, dùng khăn tay bao lại.
Tăng Ngọc Lâm nhìn nàng đi theo Lâm Nhược Ỷ lắc đầu nói thầm “Thảo nào Lâm Nhược Ỷ cả đời đều không lớn nổi, có Chu trợ lý, nàng ấy cũng quá may mắn đi!”
Chu Quý Quân mỉm cười đi phía trước, nhưng bàn tay nàng nắm vòng cổ lại chặt hơn chút.
Chờ đến hai người đều rời đi, ở chỗ rẽ hai người đàn ông mới đi từ bên cạnh ra.
“Trời ạ! Cô gái kia thật là lợi hại! Thoạt nhìn rất ôn hòa, sao có thể trả giá tàn nhẫn như vậy?” Trần Ngạn Bình tò mò nói.
Dương Gia Hoành mặc một thân tây trang nghiêm chỉnh, hắn cong lên nụ cười thích thú “Có thể ép giá là thiên tính của đàn bà đi? Thật ra tôi cảm thấy Chu trợ lý … Còn rất thú vị.”
Chu Quý Quân cầm vòng cổ kéo Lâm Nhược Ỷ tới chỗ khuất “Tiểu thư, chị đeo cho em nhé?”
“Không cần! Chu tỷ tỷ, chị xem hôm nay em đã ngắm nhiều kim cương như vậy, vẫn là cái này hợp với em!” Lâm Nhược Ỷ nhìn cổ Chu Quý Quân, lập tức muốn Chu Quý Quân cởi vòng cổ của mình.
Chu Quý Quân đeo vòng cổ sừng hươu xinh đẹp, chi tiết tinh xảo, nàng cười đầy sủng nịch, cởi vòng cổ đeo lên cho Lâm Nhược Ỷ.
“Chu tỷ tỷ, chị xem có được không?” Lâm Nhược Ỷ cầm gương “Đúng rồi! Siêu hợp với em!”
Chu Quý Quân mỉm cười nói: “Nhược Ỷ đeo gì cũng đẹp.” Có lẽ là bởi vì trong mắt nàng, Nhược Ỷ xác thật là thân ảnh trong lòng nàng, bởi vậy một câu nịnh người như vậy nàng cũng nói vô cùng chân thành.
Lâm Nhược Ỷ vừa lòng che đi gương, sau đó vươn tay về phía Chu Quý Quân “Cho em?”
Chu Quý Quân ngẩn ra một chút mới hiểu ra, đưa vòng cổ vừa mới mua cho Lâm Nhược Ỷ, sau đó để nàng đeo lên cho mình.
Chu Quý Quân vén lên tóc, để Lâm Nhược Ỷ cài lại vòng cổ, nàng rũ mắt, ôn tĩnh mà nhìn mặt đất, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, tựa hồ cũng không chán ghét bị đoạt mất vòng cổ, dù đó là nàng đã đeo một tuần.
Có lẽ nàng càng vui vẻ, bởi vì Nhược Ỷ đeo vòng cổ của nàng.
“Xong rồi! Em nhìn xem…” Lâm Nhược Ỷ nhìn vòng cổ xinh đẹp trên người Chu Quý Quân “Tuyệt đẹp! Chu tỷ tỷ mỹ lệ như vậy đứng bên cạnh em, càng có thể tôn lên em xinh đẹp mê người!”
Cây cối gần đó lay động trong gió một chút.
Chu Quý Quân lại không quan tâm, chỉ cho Lâm Nhược Ỷ mấy người đàn ông gần đó “Bên kia mấy người, lần lượt là Thư Thánh Khải, con trai trưởng của xí nghiệp Thư thị, cũng là hôn phu mà phu nhân chọn cho ngài.”Chỉ thấy Thư Thánh Khải mặc một thân tây trang xanh thẫm, quay lưng về phía các nàng, bóng dáng khí vũ hiên ngang.
“Còn có vị kia Trương Diệu Văn, là IT Tân Quý mới nổi, công ty bọn họ nghiên cứu phát minh xe công nghệ đã vận hành, cá tính thực hoạt bát có lẽ tiểu thư sẽ thích.” Trương Diệu Văn trong lời của Chu Quý Quân mặc tây trang màu đen, trên đầu có một bộ mắt kính, dáng vẻ thực khoa học kỹ thuật.
“Còn có Trần Ngạn Bình, nghe nói là bếp trưởng Liên gia thực phẩm, tuy rằng gia cảnh cha mẹ bình thường nhưng đoạt giải vô số, cũng rất có ý chí lập nghiệp.” Người đàn ông mặc tây trang màu xám đậm, có gương mặt ôn tồn lễ độ, gặp ai cũng cười vô cùng thành thật.
“Đều rất tuấn tú! Chỉ là…” Lâm Nhược Ỷ có chút chần chờ, nhưng nàng đột nhiên nhìn thấy, Thư Thánh Khải xoay người!
“Là hắn?” Lâm Nhược Ỷ có chút kinh ngạc.
“Quen biết?” Chu Quý Quân nhướng mày, không nghĩ tới còn có người có thể vào lúc nàng không chú ý mà đột phá võng phòng hộ của mình.
“Ừ! Trước kia lúc em đi ra phòng nghỉ! Sau đó thiếu chút nữa té ngã, chính là hắn đỡ em, thế nhưng hắn siêu bất lịch sự, xoay người bỏ đi!” Lâm Nhược Ỷ híp mắt.
Thư Thánh Khải, tôi nhớ kỹ anh.
“Không phải đúng lúc sao, đi cảm ơn người ta.” Chu Quý Quân bưng sâm banh lại đây, nhét vào tay Lâm Nhược Ỷ.
“Chu tỷ tỷ, chị để em đi à?” Lâm Nhược Ỷ ngoan ngoãn nói lại chu chu miệng, nhìn Chu Quý Quân đôi mắt nhỏ chớp chớp, giống như đang hỏi, chị không đi cùng người ta sao?
“Không thì sao! Hôn phu của em chẳng lẽ còn muốn chị giúp em chứng thực a?” Chu Quý Quân vỗ vỗ trán nàng “Cũng không sợ chị đoạt mất?” Nàng nhìn bộ dáng Nhược Ỷ không hề đề phòng chính mình.
Mặt ngoài Nhược Ỷ là người trưởng thành, nhưng về tình cảm, nàng vẫn sạch sẽ như tờ giấy trắng, thậm chí cự tuyệt kết giao cùng người khác, nhưng quan hệ hai người lại không thể tiếp tục gắn bó mãi như vậy.
.
Chu Quý Quân nghĩ đến danh sách Lâm phu nhân đưa nàng, nếu không phải nàng ngăn lại, chỉ sợ Nhược Ỷ đã bị Lâm phu nhân thu xếp mà gả cho người không xứng đáng.
Nhược Ỷ thực nghe lời Lâm phu nhân nói, nhưng Chu Quý Quân nhìn nàng, chị càng hy vọng em có thể nghe tiếng lòng của chính mình, Nhược Ỷ.
Chu Quý Quân cầm sâm banh uống một ngụm, nhuận giọng, lại cũng làm tâm tư nàng bị nuốt xuống sâu thẳm trong thân thể.
Thích người đồng giới, cho dù xã hội nhìn có vẻ tiến bộ lại cũng có ấn tượng ăn sâu bén rễ, nàng không phải không ghen với vị hôn phu của Nhược Ỷ, nhưng nàng càng không muốn chính mình lỗ mãng huỷ hoại kế hoạch.
Nàng nhìn Nhược Ỷ, cái đồ ngốc nàng bảo hộ suốt mười năm, thở dài một hơi.
“Bổn mỹ nhân em còn không cần những người đó!” Lâm Nhược Ỷ thấp giọng mà ghét bỏ, mãi đến khi Chu Quý Quân nhìn nàng, ánh mắt lại không có ý cười, nàng vội lấy lòng nói: “Hơn nữa em có Chu tỷ
Tỷ, so với hôn phu…”
“Nhược Ỷ.” Chu Quý Quân nhìn nàng nói: “Em nên trưởng thành!” Đặc biệt là về mặt tình cảm.
Cảm giác được xung quanh Quý Quân là một loại khí thế không cho phép người khác cự tuyệt.
Lâm Nhược Ỷ nhìn nàng, không hiểu được vì sao, nàng bỗng nhiên có điểm hoảng hốt, bởi vì Chu tỷ tỷ ôn nhu đã biến mất.
Em nên trưởng thành.
Những lời này, Lâm Nhược Ỷ cảm thấy cả đời đều sẽ không quên, nàng nhìn Chu Quý Quân trước mắt, mặt nàng lạnh lùng lại làm Nhược Ỷ cảm thấy một thoáng mệt mỏi.
Đúng rồi! Chu tỷ tỷ hôm nay vì mình chạy cả ngày, hơn nữa mỗi lần đi lấy tư liệu còn phải nấu thuốc, ngủ còn muộn hơn mình lại dậy sớm hơn, nàng nhất định rất mệt đi?
Nàng liệu có cảm thấy mình thực phiền? Thực chán ghét?
Tưởng tượng như vậy, Lâm Nhược Ỷ ép chính mình thành thục mà xoay người, khônglàm nũng.
Nàng một bên nói, một bên đi về hướng Thư Thánh Khải “Ha ha, Chu tỷ tỷ thật là, thật ra em đã sớm muốn chạy đi! Thật ra em có thể làm vậy! Chỉ là muốn kéo chị làm lục diệp* đi hỗ trợ em… Được rồi! Em cũng có thể khiến Thư Thánh Khải mê muội đến thần hồn điên đảo…”
*Lục diệp: chỉ vai trò hỗ trợ (Hoa đỏ tuy đẹp nhưng cũng cần lá xanh để bổ sung cho nhau)
Nhưng nghĩ đến phải cùng một người đàn ông trêu đùa hẹn hò, thậm chí có thể phải gả cho người đàn ông trước mắt, nàng có chút cứng đờ, cùng… Muốn chạy trốn.
Nhưng nhiều năm qua đã thành thói quen cùng lòng kiêu ngạo khiến nàng không thể lộ ra chần chờ!
Ta là Lâm Nhược Ỷ hoàn mỹ.
Lâm Nhược Ỷ ưỡn ngực, mỹ lệ ưu nhã mà dẫm lên giày cao gót đi ra ngoài.
Nhìn Nhược Ỷ rời đi, Chu Quý Quân mỉm cười, nàng sớm nên làm vậy.
Đã sớm nên buông tay.
Nàng nhẹ nhàng ôm ngực, chỉ là có chút đau mà thôi, nhưng sẽ ổn thôi, bởi vì nàng không thể lại tiến về phía trước, nếu không… Nàng sợ chính mình sẽ vượt qua ranh giới.
“Chu… tiểu thư, cô không thoải mái sao?” Dương Gia Hoành từ phía sau bụi cỏ đi ra, hắn nhìn Chu Quý Quân hỏi.
Chu Quý Quân nhìn đến một người đàn ông mặc tây trang, có chút vạm vỡ xuất hiện, nàng biết, đây là người ở trên danh sách của Nhược Ỷ, vị hôn phu thứ tư, Dương Gia Hoành.
“Tôi không sao, nếu anh muốn tìm tiểu thư nhà tôi, cô ấy đang ở yến hội.” Chu Quý Quân khách khí có lễ mà nói.
Dương Gia Hoành cong lên khóe miệng “Chính là tôi tương đối có hứng thú với cô, Chu gia thiên kim Chu Quý Quân tiểu thư.”
Chu Quý Quân kinh ngạc nhìn hắn.
“Cô còn thú vị hơn tôi tưởng.” Dương Gia Hoành nói.