Chương 101: Chương chuyển tiếp
Khi thấy Tống Xảo Xảo, ý niệm đầu tiên trong đầu Tưởng Khinh Đường không phải là sợ mà là thở dài một hơi.
Vốn dĩ nàng tưởng rằng người tới sẽ là một người nguy hiểm giống như Trịnh Duệ Minh vậy.
Thật vất vả mới thấy được chút ánh sáng, Tưởng Khinh Đường không thèm đếm xỉa đến Tống Xảo Xảo. Con ngươi nàng đảo quanh ngắm nhìn bốn phía, cố gắng nhìn rõ tình cảnh trước mắt.
Đây là một căn phòng cực kỳ lớn, thoạt nhìn diện tích phải hơn trăm mét vuông. Vách tường trắng như tuyết, trong phòng ngoại trừ mấy cây cột chống thì không còn thứ gì khác. Một đầu khác của sợi xích đang trói tay chân Tưởng Khinh Đường được cài vào mấy cây cột.
Tưởng Khinh Đường ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía trên trần nhà có hai ngọn đèn huỳnh quang. Ở một góc còn có một cái camera theo dõi, ống kính nhắm ngay vào Tưởng Khinh Đường, một ngày hai mươi tư giờ, ba trăm sáu mươi độ không góc chết. Một khi Tưởng Khinh Đường có bất cứ một cử động nhỏ nào, người trong phòng giam sẽ lập tức hành động.
Mong muốn chạy trốn rất xa vời.
Trong lòng Tưởng Khinh Đường trầm xuống.
Tống Xảo Xảo vốn định diễu võ dương oai nhưng sau khi cô vào đi vào thì Tưởng Khinh Đường không hề để ý đến cô ta, chỉ lơ đãng nhìn ngó xung quanh một vòng, căn bản không để cô ta vào mắt. Tống Xảo Xảo nổi giận, một tay ôm lấy cái bụng nhô cao của mình, phẫn hận đắc ý ngồi xổm xuống, một tay khác túm lấy tóc của Tưởng Khinh Đường, không hề khách khí mà kéo mạnh, ép buộc nàng đối diện với chính mình: “Sắp chết đến nơi mà còn phách lối như vậy à? Tưởng Khinh Đường, chẳng phải cô ỷ rằng mình có chỗ dựa vững chắc sao? Tôi xem bây giờ ai cứu được cô!”
Tưởng Khinh Đường bị đau, cổ bị ép phải ngước lên trên. Trên mặt Tống Xảo Xảo để lộ biểu cảm phẫn nộ và cố chấp vô cùng cổ quái, thoạt nhìn tâm trạng của cô ta rất không ổn định. Lúc này Tưởng Khinh Đường không thể chọc giận cô ta, chỉ có thể âm thầm thả lỏng bản thân, lặng lẽ đưa cổ về phía sau hòng giảm bớt nỗi đau vì da đầu bị kéo căng. Nàng cau này, biểu tình thống khổ trông rất thê thảm.
Rất hiển nhiên, nét mặt đau đớn của nàng khiến cho nội tâm của Tống Xảo Xảo sung sướng cực độ, tâm tình của cô ta dần dần ổn định lại, sức lực trên tay cũng thả lỏng mấy phần.
Tưởng Khinh Đường thở phào một hơi nhưng không dám để nét mặt thư giãn, vẫn duy trì dáng vẻ đau đớn như trước.
“Mới có chút xíu mà đã không chịu nổi? Cô thật đúng là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé nhỉ?” Tống Xảo Xảo hừ lạnh một tiếng, thả tóc Tưởng Khinh Đường ra, thuận thế nắm lấy quai hàng của Tưởng Khinh Đường. Móng tay của cô ta được cắt sửa vô cùng sắc bén, rất nhanh đã khảm vào da thịt của Tưởng Khinh Đường rồi lưu lại mấy vết máu: “Nhìn xem, vành mắt cũng đỏ lên rồi, có phải là một giây tiếp theo cô sẽ khóc không? Cô khóc đi, khóc lớn lên đi, cô càng khóc thì tôi càng vui vẻ.”
Tống Xảo Xảo cười như điên: “Mới có như vậy mà đã không chịu nổi, bây giờ cô chỉ vừa mới đến đây thôi. Tưởng Khinh Đường, tôi bắt cô tới đây thì vốn dĩ sẽ không để cô còn sống mà rời đi. Những gì mà trước đây tôi phải chịu, cô không nếm thử thì sao mà được?”
Tưởng Khinh Đường án binh bất động, chỉ thấy trong mắt Tống Xảo Xảo hiện lên sự điên cuồng, cũng không biết địch ý của cô ta là từ đâu mà đến. Trước đây đúng là giữa Tưởng Khinh Đường và Tống Xảo Xảo có chút mâu thuẫn, thế nhưng thứ nhất là do Tống Xảo Xảo bắt đầu trước, thứ hai mâu thuẫn đó cũng không đến mức Tống Xảo Xảo muốn mạng của nàng. Thấy sự thù hận chứa trong đôi mắt đỏ như máu, người không biết còn tưởng rằng giữa hai người bọn họ có mối thù truyền kiếp gì ghê gớm lắm.
Cho đến tận bây giờ Tưởng Khinh Đường chưa từng có tâm tư ghét bỏ hay ghen tỵ với ai, đương nhiên nàng sẽ không hiểu, trên thế giới này có một loại người mà khi kẻ đó không có được thì người khác cũng đừng hòng có được, bằng không thì trong lòng kẻ đó sẽ đố kỵ đến phát điên. Đến cuối cùng lòng đố kỵ sẽ thiêu đốt trái tim, ngay cả sự suy xét bình thường cũng không còn, chỉ một lòng một dạ muốn giết chết người kia thì mới bỏ qua.
Bàn về xuất thân, Tưởng Khinh Đường và Tống Xảo Xảo kẻ tám lạng người nửa cân, đều là cha không thương mẹ không yêu, thậm chí điều kiện của Tống Xảo Xảo còn tốt hơn so với Tưởng khinh Đường. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn Tống Thế An chưa từng thương yêu cô ta, thế nhưng cô ta không cần phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, ngay cả tiền bạc cũng không thiếu thốn bao giờ.
Tưởng Khinh Đường là bữa đói bữa no ngay từ khi còn nhỏ, chưa nói đến không cha không mẹ, anh trai duy nhất cũng không hề thương yêu nàng, trên dưới Tưởng gia lại càng xem như không có một người như nàng tồn tại.
Vốn dĩ Tống Xảo Xảo luôn cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Tưởng Khinh Đường là vô cùng ưu việt, ai ngờ Tưởng Khinh Đường gặp vận may được kề cận bên Quan Tự, từ đó về sau leo lên làm phượng hoàng, cái gì cũng có, trở thành đối tượng mà ai ai cũng muốn nịnh bợ, thậm chí ngay cả Trịnh Duệ Minh cũng kính trọng mấy phần, như vậy thì bảo sao Tống Xảo Xảo không đố kỵ đến phát cuồng.
Dựa vào cái gì? Đều xuất thân gần như nhau cả, cô ta không so được với Tưởng Khinh Đường sao? Dựa vào cái gì Tưởng Khinh Đường có thể được tất cả mọi người tâng bốc lấy lòng, còn cô ta thì bị trường đuổi học, cái gì cũng mất hết, chỉ có thể chôn mình ở bên cạnh Trịnh Duệ Minh tâm lý biến thái, còn phải sinh con cho hắn ta!
Cho nên Tống Xảo Xảo mới hận Tưởng Khinh Đường đến thế, hận những thứ cô ta tha thiết mơ ước mà nàng lại có thể có được một cách dễ dàng như vậy, hận đến mức chỉ khi Tưởng Khinh Đường bị cô ta giày vò cho đến chết thì nỗi lòng này mới có thể tiêu tan.
“Cô cũng đừng hòng chờ Quan Tự đến cứu cô.” Móng tay của Tống Xảo Xảo càng khảm sâu, từ chỗ cô ta bấu vào chảy ra máu khiến cô ta cảm thấy rất hưng phấn: “Nói cho cô biết, nơi này vốn được xây là để bắt cô, mọi tín hiệu đều bị cắt đứt. Chờ đến khi Quan Tự có thể tìm tới nơi thì cô cũng đã chết trên tay tôi rồi, cô có tin không? Cô đoán xem khi Quan Tự ôm thi thể của cô khóc lóc thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Hiện tại cô ta đang có thai, tâm tình kích động quá mức cho nên hơi động thai khí, bỗng nhiên trong bụng tê rần, cô ta ôm bụng kêu một tiếng, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Bàn tay bấu chặt vào quai hàm của Tưởng Khinh Đường buông lỏng, mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống từ trên trán.
“Cậu không sao chứ?” Tưởng khinh Đường bỏ qua đỡ cô ta, xiềng xích trên chân bị động, vang lên âm thanh rổn roảng.
“Không cần cô quan tâm!” Tống Xảo Xảo cắn răng hất tay Tưởng Khinh Đường ra: “Cô giả mù sa mưa vờ làm người tốt làm gì?”
“Tôi không có giả bộ làm người tốt.” Tưởng Khinh Đường định lấy khăn tay trong túi ra lau mồ hôi cho Tống Xảo Xảo thì chợt nhớ tất cả mọi thứ trên người mình đều bị tra xét sạch sẽ, ngoại trừ bộ quần áo này thì không còn gì cả: “Tôi không muốn thấy cậu bị Trịnh Duệ Minh lừa gạt. Tống Xảo Xảo, Trịnh Duệ Minh không phải người tốt. Tôi nghĩ hẳn là cậu rõ điểm này hơn tôi.”
“Rõ hơn thì thế nào? Lẽ nào bây giờ tôi có thể rời khỏi ông ta sao?” Tống Xảo Xảo nhẫn nhịn bị em bé trong bụng đạp mấy cái, cố chịu đau đi qua đó. Sau khi đã đỡ hơn, trên mặt cô ta khôi phục biểu cảm chanh chua: “Ngay cả con của ông ta mà tôi cũng phải sinh, bây giờ nói những lời này thì có ích gì chứ? Hết thảy những chuyện này chẳng phải là do cô làm hại sao? Tại sao tôi lại phải chịu đựng sự giày vò của Trịnh Duệ Minh vậy chứ?”
“Cậu còn không chịu nói lý lẽ?” Người có tình tình tốt như Tưởng Khinh Đường mà còn bị Tống Xảo Xảo vứt nồi, cũng không nhịn được tức đến mức bật cười: “Trước khi cậu biết tôi thì cũng đã ở cùng một chỗ với Trịnh Duệ Minh rồi, chẳng lẽ là tôi ép cậu? Trịnh Duệ Minh giày vò cậu, chẳng lẽ là tôi cột chân cậu không cho cậu chạy trốn? Tống Xảo Xảo, tôi đã muốn hỏi cậu từ lâu rồi. Giữa hai chúng ta cũng không có thù hằn gì lớn cả, vì sao cậu cứ không buông tha cho tôi?”
“Nếu không phải cô hại tôi bị đuổi học thì tôi sẽ rơi vào bước đường này sao?”
“Tôi…”
Tưởng Khinh Đường đang định nói chuyện, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói vô cùng giận dữ: “Ai cho em tới đây?”
Hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy Trịnh Duệ Minh đã đứng ở cửa chẳng biết từ lúc nào, sắc mặt ông ta đen kịt, trong mắt ẩn chứa sự hung dữ giống như dã thú. Tống Xảo Xảo sợ hãi đến mức cả người phát run, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Em… em sợ cô ta chạy trốn… em đến xem…”
Trịnh Duệ Minh bước hai ba bước lớn tiến đến trước mặt Tống Xảo Xảo, cắn cô ta một cái. Vết sẹo trên người Tống Xảo Xảo vẫn còn đó, cô ta sợ hãi đến tận xương tuỷ, cả người run lẩy bẩy tựa như lá khô trước gió, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Tưởng Khinh Đường ở bên cạnh chứng kiến hết thảy, chỉ thấy Trịnh Duệ Minh giơ chân lên đạp Tống Xảo Xảo một cái!
Tống Xảo Xảo đang mang thai, dưới một cước của ông ta, rất có thể sẽ một xác hai mạng! Trái tim của Tưởng Khinh Đường nhảy lên đến tận cuống họng, nàng hét lớn một tiếng: “Trịnh Duệ Minh!”
Vốn dĩ chân Trịnh Duệ Minh đang định đạp xuống thì ngừng lại giữa không trung, hắn nghiêng đầu nhìn Tưởng Khinh Đường sắc mặt trắng bệch, khoé môi cong lên, chậm rãi thu hồi chân mình.
Giày da cộp một tiếp hạ xuống đất, thân thể Tống Xảo Xảo mềm nhũn, sau lưng ướt đấm mồ hôi, trong cái rét của mùa đông cô ta lạnh đến mức run rẩy.
“Ra ngoài!” Trịnh Duệ Minh lạnh giọng nói với Tống Xảo Xảo.
Tống Xảo Xảo có chút hả hê liếc mắt nhìn Tưởng Khinh Đường, nhấc chân lên muốn chuồn mất, chỉ nghe Tưởng khinh Đường nói: “Tống Xảo Xảo, cô cởi giày rồi đi.”
Tống Xảo Xảo quay đầu nhìn nàng, không rõ nàng có ý gì.
Chỉ nghe Tưởng Khinh Đường nói: “Trong sách nói phụ nữ có thai mang giày cao gót sẽ không tốt đối với sự phát triển của thai nhi, dễ bị xảy thai, về sau cô vẫn nên ít mang giày cao gót thì hơn.”
Tống Xảo Xảo sửng sốt một chút, trong lòng không rõ có tư vị gì, hung hăng bỏ lại một câu: “Ai cần cô ra vẻ tốt bụng!”
Tuy nhiên cô ta vẫn cởi giày cao gót rồi mới đi ra ngoài.
“Đóng cửa lại.” Trịnh Duệ Minh nhắc nhở.
Chờ cánh cửa đóng lại, cảm giác nguy cơ mới có chính thức xông lên đầu Tưởng Khinh Đường, nàng nhìn Trịnh Duệ Minh với vẻ mặt phòng bị, cảnh giác động tác tiếp theo của hắn.
Trịnh Duệ Minh không hề cử động, hắn cứ đứng như vậy, ngạo nghễ nhìn Tưởng Khinh Đường từ trên cao. Thấy đôi mắt đen to tròn của nàng cố hết sức đè nén sự sợ hãi không để lộ ra ngoài, còn có nét mặt quật cường.
Tưởng Khinh Đường không biết, trên gương mặt vừa non nớt vừa xinh đẹp của nàng càng tỏ vẻ quật cường thì lại càng khiến đàn ông cảm thấy hứng thú.
Giống như Trịnh Duệ Minh bây giờ vậy, xương cốt của ông ta đều đang kêu gào đến phát đau, hận không thể xé nát Tưởng Khinh Đường, khiến đôi mắt lấp lánh có thần của nàng mất đi ánh sáng, để cho nàng từ một cô gái thuần khiết biến thành một miếng vải rách bị người chà đạp đến mức hư hỏng, thế nhưng bây giờ vẫn chưa được.
Hiện tại Tưởng Khinh Đường còn chưa đi tới bước đường tuyệt vọng đến độ sụp đổ kia, nàng vẫn có thể phản kháng kịch liệt. Trịnh Duệ Minh không thích con mồi phản kháng, ăn vào trong miệng thì cũng sẽ cảm thấy hổ thẹn bối rối. Như vậy thì có ích gì, quá thô lỗ, quả thực cứ như là trí thức quét rác.
Cho nên khi hắn săn mồi, thông thường đều sẽ lừa gạt trước, bày ra cái bẫy dịu dàng tình cảm, nhìn con mồi giãy giụa trong cái bẫy, đợi đến khi con mồi mệt mỏi hết sức thì sẽ từ từ hưởng thụ, chẳng phải như vậy rất ưu nhã sao?
Đối với Tưởng Khinh Đường, vốn dĩ Trịnh Duệ Minh cũng đã thiết kế một cái bẫy tỉ mỉ, chờ Tưởng Khinh Đường tự mình nhung nhớ yêu thương rồi nhảy vào, đáng tiếc nửa đường lại nhảy ra một Quan Tự, phá huỷ toàn bộ kế hoạch của hắn. Cuối cùng hắn đành phải dùng loại thủ đoạn mất thể diện này để bắt trói Tưởng Khinh Đường.
Thế nhưng Tưởng Khinh Đường thực sự quá đẹp, là một cô gái mang vẻ đẹp không nhiễm khói lửa nhân gian. Càng như vậy thì Trịnh Duệ Minh càng muốn vấy bẩn nàng. Gương mặt nàng bị móng tay của Tống Xảo Xảo cấu vào nên rịn ra một ít máu, khiến cho khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nàng càng thêm ôn nhuận. Cho dù bây giờ không phải thời cơ hưởng thụ tốt nhất nhưng Trịnh Duệ Minh cũng muốn nếm thử chút ngon ngọt. Tay hắn vô thức nâng lên, định đưa lại gần gương mặt của Tưởng Khinh Đường.
Không ngờ khoảnh khắc vừa mới chạm vào thì bỗng nhiên Tưởng Khinh Đường ra sức vung vẩy xích sắt trên tay, khoá cổ họng của Trịnh Duệ Minh, siết chặt cổ hắn ta.