Chương 102
Công phu bắt giữ sét đánh không kịp bưng tai này khiến Trịnh Duệ Minh bất ngờ không kịp đề phòng, cổ bị xích sắt trong tay Tưởng Khinh Đường siết lại, một đoạn xích vừa vặn khóa ở yết hầu của hắn, sức lực rất lớn, siết đến khi mắt Trịnh Duệ Minh trợn trắng ra, miệng há to, cảm giác yết hầu sắp bị siết đến mức đứt lìa ra. Ông ta thở gấp nhưng không hít vào được bao nhiêu không khí, cuối cùng chỉ có thể bị Tưởng Khinh Đường đè trên nền xi măng cầu xin tha thứ.
Tim Tưởng Khinh Đường đập mạnh, nàng là người hiền lành, bình thường ngay cả một con kiến cũng chưa từng giết chết, bây giờ lại nắm một mạng người trong tay mình. Trịnh Duệ Minh giãy dụa ngày càng yếu ớt, nếu bàn tay cầm xích sắt của nàng không buông lỏng ra thì chỉ sợ hôm nay Trịnh Duệ Minh phải để lại lời trăn trối ở chỗ này.
Kĩ thuật bắt giữ này là do Quan Tự dạy cho Tưởng Khinh Đường trước kia. Quan Tự nhiều việc phải quan tâm nên không thể lúc nào cũng bảo vệ Tưởng Khinh Đường ở sau lưng, sẽ luôn có chỗ không thể nhìn thấy. Năm ngoái, vào lúc rảnh rỗi, Quan Tự đã cứng rắn lôi kéo Tưởng Khinh Đường, muốn dạy nàng võ thuật phòng thân.
Muốn dạy võ thuật phòng thân thì không tránh khỏi việc đụng chạm, khi Quan Tự ôm Tưởng Khinh Đường vào lòng giảng giải động tác quan trọng cho nàng thì Tưởng Khinh Đường lại luôn thờ ơ, chớp chớp mắt cười hì hì đi trêu chọc Quan Tự hoặc là thổi khí vào cổ cô, hoặc là kiễng mũi chân liếm vành tai cô, tóm lại chính là không học nghiêm túc. Mỗi lần Quan Tự bị khiêu khích đến mức thở không ra hơi, nghiến răng kèn kẹt liền đè nàng lên đệm lót trong phòng, dạy cho nàng một bài học, nội dung sau đó cũng không còn cách nào dạy tiếp được.
Cứ như vậy mà đùa giỡn ầm ĩ, thời gian qua mấy tháng, những gì Tưởng Khinh Đường học được cũng chỉ có chiêu đầu tiên, vốn tưởng rằng không bao giờ sử dụng đến, ai ngờ nhanh như vậy liền phát huy tác dụng.
Thừa dịp Tưởng Khinh Đường mất tập trung một giây này, Trịnh Duệ Minh đột nhiên kéo lấy sợi xích khiến Tưởng Khinh Đường lảo đảo!
Bàn tay Tưởng Khinh Đường cọ xát trên nền xi măng, cảm giác như bị thiêu đốt nhưng còn chưa kịp đau đớn thì Trịnh Duệ Minh đã nhào về phía nàng, đè nàng xuống rồi xé!
Trịnh Duệ Minh bị hành động của Tưởng Khinh Đường chọc giận, cởi bỏ lớp da ngụy quân tử của hắn, lộ ra bản chất cầm thú trần trụi. Tưởng Khinh Đường cũng không dễ bị bắt nạt như vẻ bề ngoài, nàng phản kháng kịch liệt, tay bị Trịnh Duệ Minh bắt được liền dùng đầu đập vào mũi hắn, răng hận không thể cắn một miếng thịt trên mặt hắn xuống! Trịnh Duệ Minh dùng một bàn tay muốn tách răng của cô ra, sợi xích trên tay Tưởng Khinh Đường biến mất, tìm đúng cơ hội nâng sợi xích trên cổ tay lên đập mạnh vào hộp sọ Trịnh Duệ Minh!
Lần này là ở giữa huyệt thái dương của Trịnh Duệ Minh! Đầu ông ta ong lên, bị Tưởng Khinh Đường đẩy liền đặt mông ngồi trên mặt đất, nửa ngày vẫn không hồi hồn lại được. Tưởng Khinh Đường thuận thế lăn xa ra Trịnh Duệ Minh, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ông ta rồi chú ý nhất cử nhất động, tim đập mà ngực đau nhói, vẫn chưa định thần lại, sợ Trịnh Duệ Minh ngóc đầu lên lại.
Khi đối mặt với cái chết thì sức mạnh bộc phát đến mức không thể tưởng tượng nổi. Lần này Tưởng Khinh Đường đánh vào đầu Trịnh Duệ Minh là đòn chí mạng, cơ hồ đem hộp sọ Trịnh Duệ Minh đều đập nát, sợi xích sắc bén để lại trên trán ông ta một vết thương thật lớn, máu tươi từ thái dương của ông ta chảy xuống mắt.
Trịnh Duệ Minh là một thư sinh văn nhược, tuổi cũng đã lớn nhưng lại bởi vì mấy chục năm qua phóng túng, thân thể sớm đã trống rỗng, miệng cọp gan thỏ, thấy Tưởng Khinh Đường bề ngoài nhu nhược yếu đuối nhưng không nghĩ tới tính tình mạnh mẽ như vậy, thậm chí còn có ý muốn đồng quy vu tận với ông ta. Trịnh Duệ Minh nhất thời không cách nào đắc thủ, lý trí khôi phục lại, thở hổn hển, liếm liếm máu chảy từ trán đến bên miệng mình, vừa tanh lại thối. Ông ta nhe răng cười, răng bị máu nhuộm đỏ trông cực kỳ dữ tợn.
Tưởng Khinh Đường bị bức bách, trong đồng tử cũng đỏ như máu, trên tay nắm chặt xích sắt, nghĩ thầm cùng Trịnh Duệ Minh chết ở chỗ này. Nàng đã đi đến bước này thì cũng không lo được cái gì khác, dù sao mình bị ông ta bắt tới, vốn dĩ khả năng có thể sống sót đi ra ngoài là rất nhỏ.
“Không nghĩ tới cô gái nhỏ bé như em mà sức lực cũng không nhỏ.” Trịnh Duệ Minh ôm đầu đứng lên, âm trầm cười: “Tưởng Khinh Đường, có phải em còn đang chờ Quan Tự đến cứu hay không? Em chết tâm đi, tôi đã xây nơi này, đừng nói là Quan Tự, cho dù là ông trời cũng không tìm thấy. Không phải em còn có sức lực để phản kháng sao? Được rồi, tôi bỏ đói em ba ngày trước, xem xem ba ngày sau em còn có tinh thần như bây giờ không. Tưởng Khinh Đường, em rơi vào tay tôi thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi thao túng. Tôi không vội, tôi sẽ chậm rãi chờ đợi, đợi đến khi cô không còn chút sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi làm em…”
“Phi!” Tưởng Khinh Đường nói với gương mặt hung tợn của ông ta: “Mơ mộng hão huyền!”
Thấy nàng tức giận, Trịnh Duệ Minh lại nở nụ cười. Lúc này, Tưởng Khinh Đường mặt xám mày xịt, tóc cũng rối bời, dáng vẻ không được đẹp lắm nhưng chỉ vì đôi mắt kia vừa đen vừa sáng, Trịnh Duệ Minh nhìn thèm thuồng lại muốn sờ sờ nàng, tay vừa mới vươn ra lại Tưởng Khinh Đường đã bày ra tư thế cá chết lưới rách khiến cho Trịnh Duệ Minh không khỏi nhớ tới một trận ác đấu vừa mới xảy ra. Trong lòng còn sợ hãi nên không dám tái phạm nữa, phẫn nộ thu tay lại: “Có phải là mơ mộng hão huyền hay không thì chúng ta cứ chờ xem đi.”
Nói xong phất tay áo rời đi, lúc đi còn tắt đèn, trong phòng lại biến thành một mảnh bóng tối, cửa bị đóng rầm một cái, chấn động đến mảng tường trên trần nhà rầm rầm rơi xuống, trái tim Tưởng Khinh Đường cũng run lên theo.
Trong lòng nàng biết Trịnh Duệ Minh nói là nói sự thật, bản thân bây giờ chỉ là thịt cá trên thớt mặc cho người ta xâu xé. Thời gian càng kéo dài thêm một ngày thì tình huống của nàng càng bất lợi, ví dụ như hiện tại, bởi vì thời gian dài không uống nước mà nàng đã có thể cảm nhận rõ ràng được triệu chứng mất nước của thân thể, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là lành ít dữ nhiều.
Nhưng tay chân nàng đều bị khóa, đồ vật trên người có thể dùng cũng đã bị lục soát hết, trốn lại trốn không thoát, phải làm sao bây giờ?
Trái tim Tưởng Khinh Đường dần dần chìm xuống, nghĩ đi nghĩ lại nửa giờ, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm, nếu đến bước đó thì chính mình cho dù có chết cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay Trịnh Duệ Minh!
…
Tống Xảo Xảo bị Trịnh Duệ Minh mắng chửi đuổi ra khỏi tầng hầm cũng không nhàn rỗi, vội vàng nâng bụng chạy vào phòng giám sát xem Trịnh Duệ Minh muốn làm gì Tưởng Khinh Đường.
Cô ta nghe Tưởng Khinh Đường nói xong thì thay một đôi dép bông đế bằng mềm, còn rót cho mình một ly sữa, vốn dĩ muốn thưởng thức trịnh Duệ Minh tra tấn Tưởng Khinh Đường như thế nào, ai ngờ thế cục trong phòng đột nhiên nghịch chuyển, nhìn Tưởng Khinh Đường gầy gò vô dụng lại chiếm ưu thế đánh Trịnh Duệ Minh đến mức mặt mày xám xịt. Ánh mắt nàng tàn nhẫn, nào giống như con thỏ trắng thiện lương vô tội ngày xưa, rõ ràng con ngươi đỏ thẫm kia chính là sói dữ bị dồn vào đường cùng, chỉ cần Trịnh Duệ Minh dám tiến thêm một bước thì Tống Xảo Xảo một chút cũng không hoài nghi Tưởng Khinh Đường có thể trực tiếp cắn chết ông ta.
Nhìn Trịnh Duệ Minh ngồi bệt trên mặt đất giống như cháu trai ngoan, trong lòng Tống Xảo Xảo dâng lên cảm giác khác thường chưa từng có. Địa vị của Trịnh Duệ Minh trong lòng cô ta quá cao, lá một giáo viên nho nhã bác học. Lúc mới quen biết thì ông ta đối với cô ta rất tốt, trong mắt cô ta chính là thiên thần toàn năng. Cho dù sau này nhìn thấu bộ mặt thật của Trịnh Duệ Minh thì trong lòng Tống Xảo Xảo, ông tâ cũng là một người đàn ông xấu đến tận xương tủy nhưng lại vô cùng lợi hại, còn anh tuấn nhã nhặn. Tuy rằng lúc nổi giận trông rất xấu nhưng lại có sự quan tâm săn sóc đặc biệt của đàn ông trung niên, chỉ ngoại trừ một chút sở thích biến thái khiến Tống Xảo Xảo đau đớn đến mức không muốn sống thì cũng không có gì không tốt. Thậm chí Tống Xảo Xảo có thể tìm được một chút bóng dáng của cha trên người ông ta, mạnh mẽ như vậy khiến cô ta an tâm.
Vì vậy mà sau khi Tống Xảo Xảo biết được bản tính trịnh Duệ Minh cũng luyến tiếc rời khỏi ông ta nhưng nhìn bộ dạng hôm nay ông ta bị Tưởng Khinh Đường đánh cho mặt mày xám xịt kia, Tống Xảo Xảo lại cảm thấy cái nhìn trước kia của mình đối với Trịnh Duệ Minh đều đã sai.
Người đàn ông chật vật lăn lộn trên mặt đất này là người thầy giáo cao lớn anh tuấn trong lòng cô ta sao? Để cho một tiểu cô nương thân cao chưa tới một mét sáu đánh, còn đánh đến mức thê thảm, một chút khí khái nam tử hán đại trượng phu cũng không có, lại nhìn xem bình thường ông ta kiêu ngạo cỡ nào lại càng cảm thấy Trịnh Duệ Minh là một cái gối gấm thêu hoa nhìn được nhưng không dùng được, vô cùng uất ức.
Tống Xảo Xảo nghĩ, bản thân lại bị một người đàn ông bất lực đến phụ nữ còn có thể đánh gục khống chế lâu như vậy còn không dám phản kháng. Nếu như lúc trước bản thân cũng liều chết phản kháng Trịnh Duệ Minh giống như Tưởng Khinh Đường thì bây giờ ông ta còn dám la mắng quát nạt cô ta như vậy không?
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng giám sát bị người ta đá văng ra, Tống Xảo Xảo làm đổ nửa cốc sữa trên tay, quay đầu nhìn liền thấy tình nhân của Trịnh Duệ Minh lúc trước hùng hổ tìm tới cửa. Trong khoảng thời gian này, Trịnh Duệ Minh hành tung bí ẩn mang theo Tống Xảo Xảo tới sống ở chỗ này, ngay cả anh cả Trịnh gia cũng không tìm được ông ta. Chu Lôi vẫn thông qua Tưởng Hoa tìm được nơi ẩn thân của Trịnh Duệ Minh, cố ý tới tìm ông ta tính sổ.
Chu Lôi một cước đá văng cửa phòng giám sát, không thấy Trịnh Duệ Minh mà lại nhìn thấy Tống Xảo Xảo bụng to đang nằm thoải mái trên ghế văn phòng, trên ghế còn cố ý lót hai tầng chăn nhung, dường như sợ cô bị lạnh. Trong lúc nhất thời, bả ta cười lạnh: “Con gà rừng này như mày lại khá là tiêu dao tự tại nhỉ? Trịnh Duệ Minh đâu? Bảo ông ta ra gặp tao! ”
“Bà nói chuyện lịch sự một chút.” Tống Xảo Xảo không cam lòng yếu thế cũng trào phúng: “Từ đầu đến cuối tôi chỉ có một người đàn ông là Duệ Minh, cũng không biết ai mới là gà rừng thông đồng hết người này đến người khác, e là thân thể đã mang một đống bệnh về đường sinh dục rồi chứ gì?”
“Mày!” Chu Lôi bị Tống Xảo Xảo dẫm vào chân đau đớn, giơ tay lên muốn tát vào mặt cô ta thì cổ tay bị người khác nắm chặt từ phía sau không thể nhúc nhích, chỉ nghe Trịnh Duệ Minh ở phía sau nói:
“Sao em lại tới đây?” Chính chủ đã đến, Chu Lôi không nói với chuyện thứ mang thai con hoang này mà xoay người lại chỉ thẳng vào Trịnh Duệ Minh: “Tiền gửi tiết kiệm trong tài khoản của tôi sao lại biến mất rồi?
“Thì ra là vì chuyện này.” Trịnh Duệ Minh ôm bả vai bà ta, thấp giọng dỗ dành: “Tục ngữ nói ngồi không ăn núi lở, anh tự tiện làm chủ đem tiền kia đầu tư ra ngoài rồi.”
Trịnh Duệ Minh nháy mắt với Tống Xảo Xảo để cho cô ta mau chóng cút.
Tống Xảo Xảo trong lòng nghẹn thở nhưng ở trước mặt Trịnh Duệ Minh cũng không dám nói gì, tức giận dậm chân rời đi.
Trịnh Duệ Minh đóng cửa phòng giám sát lại rồi mới cười nói với Chu Lôi: “Hơn nữa, cái gì mà của anh của em, của anh chính là của em, của em cũng là của anh, chúng ta đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, còn phân cái gì với anh với em chứ?
“Nói thật dễ nghe, tôi thấy anh lợi dụng tôi xong liền muốn một cước đạp tôi đi? Nhìn xem, ngay cả kim ốc tàng kiều cũng đã xây dựng xong, nếu hôm nay tôi không tới thì ngày mai người khác đã ném phân lên trên đầu tôi.”
“Em nói cái gì vậy?” Đột nhiên vẻ mặt Trịnh Duệ Minh trở nên nghiêm túc: “Hai mươi năm nay, trái tim anh đối với em như thế nào mà em còn không rõ sao? Tống Xảo Xảo chỉ là đồ chơi, chơi xong liền ném, sao có thể so sánh với em được?”
Chu Lôi không ngu xuẩn như Tống Xảo Xảo, mấy năm nay đã sớm nhìn thấu những mánh khóe này của Trịnh Duệ Minh, vốn dĩ bà ta và Trịnh Duệ Minh cũng chỉ là gặp dịp thì chơi chứ không có tình cảm chân thật nhưng bởi vì một chữ tiền mới tạm thời ràng buộc vào nhau. Hóa ra Chu Lôi đã tính toán lấy tiền rồi đạp Trịnh Duệ Minh đi mà cao chạy xa bay, không ngờ tới Trịnh Duệ Minh là lão hồ ly lưu lại một tay, lợi dụng Tưởng Hoa chuyển toàn bộ tiền của bà ta đi. Bây giờ cũng không có cách nào khác, Chu Lôi đành phải cùng Trịnh Duệ Minh chu toàn vài ngày.
Chu Lôi rút bàn tay Trịnh Duệ Minh đang nắm ra: “Anh cũng đừng đắc ý mà cho rằng bản thân đã đại công cáo thành. Anh dùng Tống Xảo Xảo làm mồi nhử để bắt cóc Tưởng Khinh Đường, coi như tôi không biết thì sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ Quan Tự đang điên cuồng tìm người. Nếu anh chọc giận tôi thì tôi sẽ bán tin tức này, anh đoán xem Quan Tự sẽ cho tôi bao nhiêu tiền? Có nhiều số tiền hơn anh đã lừa dối tôi không?
“Em dám!” Đột nhiên sắc mặt Trịnh Duệ Minh biến đổi.
Chu Lôi đập bàn một cái: “Anh xem tôi có dám hay không?”
Dáng vẻ kiêu ngạo của Trịnh Duệ Minh nhất thời tắt ngấm, còn nói rất nhiều lời ngọt ngào để dỗ dành Chu Lôi, sợ Chu Lôi làm ra chuyện gì.
Tống Xảo Xảo bị Trịnh Duệ Minh đuổi ra ngoài, thực tế chờ bọn họ đóng cửa xong thì cô ta lại quay trở về, nghe bọn họ âm mưu ở bên trong.
Vốn tưởng rằng Trịnh Duệ Minh có thể giúp nàng nói một hai câu tốt đẹp, dù sao trong bụng bản thân còn đang mang thai chính con trai ông ta! Ai ngờ hai người kia vừa đóng cửa lại, Chu Lôi một câu lại một câu ‘con hoang’, Trịnh Duệ Minh lại thêm một câu ‘đồ chơi’, căn bản không xem Tống Xảo Xảo là một con người.
Tống Xảo Xảo chỉ vì ở trong phòng giám sát nhìn hết sự phản kháng của Tưởng Khinh Đường mà đối với hình tượng Trịnh Duệ Minh bị thuần hóa đã đánh một dấu chấm hỏi, nghe hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu thì trong lòng lại càng lạnh đi một nửa. Cô ta nghĩ thầm, chính mình thật lòng muốn đem nửa đời sau phó thác trong vào tay Trịnh Duệ Minh nhưng hóa ra ở trong mắt ông ta, bản thân cũng chỉ là một món đồ chơi.
Lại nhớ tới một cước của Trịnh Duệ Minh lúc ở trong tầng hầm gần như sắp đá xuống, nếu không phải Tưởng Khinh Đường quát dừng hắn lại thì bàn chân kia đã rơi xuống người cô ta, cũng không biết lúc này bản thân còn mạng đứng ở chỗ này hay không.