Chương 27: Quan tỷ tỷ hư
Quan Tự chưa bao giờ thấy Tưởng Khinh Đường nghiêm túc, tức giận đến vậy, lông mày nhăn lại, đôi mắt mở to, gương mặt giận đến phồng lên, cúi đầu giằng co với bé con, cô bé bị nàng dọa ngây người, kem trên tay rơi cũng không biết, chờ khi biết được, miệng nhỏ bẹp một chút, nước mắt đảo quanh hốc mắt, chốc lát bắt đầu khóc lớn.
Tưởng Khinh Đường không ngờ bạn nhỏ sẽ khóc, vừa thấy bé khóc nàng đã luống cuống, biểu cảm kiên cường ban nãy cũng biến mất, đôi mắt nhìn khắp nơi tựa như sợ người xung quanh sẽ trách nàng ỷ lớn hiếp nhỏ, đành phải quay đầu nhìn Quan Tự cầu cứu, ai ngờ, lúc này Quan Tự cũng nhíu mày, nàng cho rằng Quan Tự cũng muốn trách mình, đã cực kỳ sợ hãi, bỏ tay Quan Tự, một mình chạy ra ngoài.
“Tiểu Đường!” Quan Tự hô lên, không thấy nàng dừng bước, cô quay đầu gật đầu, thành thật xin lỗi với mẹ bé con, sau đó vội vàng nâng bước đuổi theo.
Tưởng Khinh Đường hoảng loạn bỏ chạy, chưa được bao xa, Quan Tự đã đuổi kịp, ở phía sau gọi tên nàng nhưng nàng không để tâm, Quan Tự hết cách, đành nhanh chân hơn, nắm lấy cổ tay nàng, chắn trước mặt nàng mới phát hiện vành mắt của nàng hơi ửng đỏ.
“Sao em lại khóc?” Quan Tự cúi đầu, thay nàng lau khóe mắt.
Tưởng Khinh Đường nhấp môi im lặng, quay mặt không cho Quan Tự chạm vào mình.
Quan Tự cười, nâng cằm nàng lên, ép buộc nàng ngẩng đầu nhìn mình, nhìn ánh mắt bảy phần dịu dàng, ba phần hài hước của mình, nhỏ giọng hỏi: “Em đang giận chị sao?”
Tưởng Khinh Đường dời mắt, không nhìn cô.
Quan Tự chớp mắt, tiến đến gần, hơi thở phả trên mặt nàng, cười nói: “Vì sao Tiểu Đường lại giận tôi? Em phải nói nguyên nhân thì tôi mới có thể sửa được, có đúng không?”
Tưởng Khinh Đường nhìn về phía cô, ánh mắt đầy hoài nghi, hồi lâu mới khịt mũi hỏi: “Chị đồng ý sửa sao?”
Quan Tự bật cười: “Có gì không đồng ý sửa? Vì Tiểu Đường, cái gì tôi cũng có thể sửa.”
“Gạt người.” Tưởng Khinh Đường cố chấp đáp, lông mi nhấp nháy tiết lộ tâm trạng khẩn trương của nàng.
“Không lừa em.” Quan Tự nhìn thấy thú vị, đầu ngón tay chạm vào lông mi của nàng, Tưởng Khinh Đường nháy mắt, cánh tay đã hơi tê.
Lưỡi Quan Tự chống răng, mắt hơi dao động chút, khóe môi cong lên.
Tưởng Khinh Đường ngước mắt, đối diện với ánh mắt trêu đùa của cô, mặt vừa đỏ vừa nóng, trừng cô: “Em mới không tin Quan tỷ tỷ.”
Cái trừng mắt chứa ba phần giận bảy phần nũng, lòng Quan Tự không khỏi mềm nhũn, ý cười càng đậm, chóp mũi chạm chóp mũi của Tưởng Khinh Đường, đôi mắt hẹp dài nheo lại nhìn nàng, nửa thật nửa đùa nói: “Vậy phải làm sao đây? Nếu không tôi hôn Tiểu Đường một chút để xem tôi có thật lòng không?”
Tưởng Khinh Đường bị cô bức cong eo về sau, hơi nghiêng xuống, toàn lực chống vào cánh tay bên eo của cô, hiện tại nàng không chỗ trốn, bị ép đến gấp gáp, muốn giơ tay che miệng Quan Tự, lại bị tiếng cười của cô làm ngón tay nóng, đỏ, nàng vội rụt về, đành phải nói: “Có rất nhiều người đang nhìn chúng ta, Quan tỷ tỷ mau buông em ra.”
Ép đến mức chỉ có thể sợ hãi cầu xin khoan dung, không còn dáng vẻ phẫn nộ mắng bé con vừa rồi.
“Vậy em nói cho tôi biết trước, vì sao lại giận?”
“Chị….. chị……” Tưởng Khinh Đường bị ép đến nóng nảy, bật thốt: “Chị đã kết hôn với em, sao có thể cưới người khác?”
Quan Tự sửng sốt. “Tôi nói muốn cưới người khác lúc nào?”
“Vừa nãy, trong tiệm……” Tưởng Khinh Đường cắn môi, không nói tiếp.
Quan Tự nghĩ rồi bỗng cảm thấy buồn cười: “Tiểu Đường đang ghen với bạn nhỏ sao?”
“Chị đã kết hôn với em, lại còn muốn kết hôn với người khác, như vậy là không đúng.” Tưởng Khinh Đường giảng đạo lý với cô.
Quan Tự cười lớn, dựa vào bả vai đơn bạc của Tưởng Khinh Đường, tiếng cười khiến tai Tưởng Khinh Đường đỏ lên nhưng ngẫm lại lời của mình, nàng không cảm thấy buồn cười chút nào, đành phải nghẹn lời, mặc cho cô cười.
Quan Tự thức thời, cười bên tai nàng, nhận sai: “Được rồi, tôi sai rồi, Tiểu Đường tha thứ cho tôi lần này nhé, về sau tôi sẽ không bao giờ không lựa lời nữa.”
Tưởng Khinh Đường ngước mắt, cẩn thận dặn dò: “Quan tỷ tỷ đã kết hôn với em nên không được tùy tiện đồng ý để người khác theo đuổi.”
“Được.” Quan Tự cười gật đầu.
Lúc này Tưởng Khinh Đường mới vui vẻ, cúi đầu mỉm cười, lộ ra cần cổ xinh đẹp.
Quan Tự nhìn cần cổ tuyết trắng, liếm răng.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn nhu nhược, không ngờ tính chiếm hữu lại rất mạnh.
Quan Tự bỗng thấy thỏa mãn.
Làm ầm ĩ một lúc, kem ốc quế trong tay của Tưởng Khinh Đường cũng đã tan, theo bánh chảy lên tay nàng, Quan Tự ném kem vào thùng rác, từ trong túi lấy khăn ướt ra, thay Tưởng Khinh Đường lau tay.
Tay, khẽ tay, thậm chí móng tay cũng được lau tỉ mỉ, động tác dịu dàng, Tưởng Khinh Đường nhìn thấy tay mình đặt trong lòng bàn tay của cô, đỏ mặt, đến khi Quan Tự lau sạch giúp nàng, lại hỏi nàng có muốn đi công viên giải trí không.
Giọng từ tính chui vào tai nàng, mặt Tưởng Khinh Đường đỏ hồng như nụ hoa xấu hổ, ngập ngừng gật đầu.
Quan Tự nhìn thấy trong lòng có chút xôn xao, nheo mắt, hàm răng cắn chặt đầu lưỡi, nếm thấy mùi máu tươi mới cong môi cười, rụt tay lại bị Tưởng Khinh Đường nắm chặt ngón trỏ.
Quan Tự khó hiểu nhìn nàng.
“Nắm….. nắm đi……” Tưởng Khinh Đường đỏ mặt nói.
Âm cuối nhỏ nhẹ câu lấy lòng của Quan Tự, biến sự xôn xao ban đầu thành kêu gào, trên mặt vẫn bình tĩnh chỉ nói được.
……………….
Hôm nay là ngày trong tuần, lại gần cuối ngày, người trong công viên giải trí không nhiều, các trò chơi đứng đầu như tàu lượn siêu tốc, đĩa quay thậm chí không cần xếp hàng, cửa công viên giải trí có một nhân viên công tác mặc áo bông hình thú, đưa cho Tưởng Khinh Đường một bong bóng hình động vật.
Bong bóng rất đáng yêu, Tưởng Khinh Đường nhìn thấy thích không thôi, lại ngượng ngùng nhận, lắc đầu trốn phía sau Quan Tự, nói: “Em là người lớn, không phải con nít, không cần bong bóng.”
Quan Tự bị nàng chọc cười, nhận lấy bong bóng, cột vào cổ tay nàng: “Ai nói người lớn không thể lấy bong bóng?”
Nhân viên công tác trong trang phục thú bông cũng cười phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, bong bóng hôm nay của tôi đặc biệt chuẩn bị cho các chị bé.”
Tưởng Khinh Đường bị hai người kẻ hát người hò ngượng ngùng không thôi, vội kéo Quan Tự vào công ty giải trí.
Quan Tụ mang Tưởng Khinh Đường chơi những trò trẻ con như vòng quay ngựa gỗ, không có tính nguy hiểm mà tính thú vị cũng rất ít, Tưởng Khinh Đường chơi vài trò xong, khi đi ngang qua tàu lượn siêu tốc thì dừng lại, mắt mong chờ nhìn Quan Tự, ý muốn lên đó chơi một chút.
Quan Tự nhìn quỹ đạo của trò chơi, lên dốc 90 độ sau đó lao xuống 90 độ, còn có quay vòng 180 độ, nhìn rất nguy hiểm.
“Muốn chơi sao?” Quan Tự hỏi.
“Ừm.”
“Em không sợ?”
Tưởng Khinh Đường chần chờ chút lập tức lắc đầu chắc nịch: “Em là người lớn.”
Quan Tự bị nàng chọc cười, nhếch môi nghĩ, người lớn mới không cần thông qua cách này để chứng minh nhưng cô cũng không phản đối Tưởng Khinh Đường mà cùng nàng lên tàu lượn siêu tốc.
Nhân viên công tác thắt dây an toàn cho các nàng, Quan Tự nói: “Sợ thì hãy nắm tay chị.”
“Em mới không sợ!”
Tưởng Khinh Đường tuy đáp chắc nịch nhưng tay không chút do dự nắm lấy tay Quan Tự.
Quan Tự không có hứng thú với tàu siêu tốc, chỉ lo quay đầu nhìn phản ứng của Tưởng Khinh Đường. Ai đó bảo mình không sợ nhưng khi tàu lên cao, mặt đã căng thẳng, nắm chặt tay Quan Tự, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Lao xuống 90 độ, quay vòng 180 độ.
Gió làm mắt Quan Tự hơi híp lại, cô nhìn Tưởng Khinh Đường, môi nàng trắng bệch.
Quan Tự bỗng có chút hối hận, cô không nên đồng ý với Tưởng Khinh Đường.
Nhưng khi tàu lượn siêu tốc quay trở về điểm xuất phát, trong mắt Tưởng Khinh Đường đầy sự hưng phấn làm Quan Tự bỏ suy nghĩ ấy sau đầu.
“Chơi vui không em?” Cô hỏi.
“Ừm!” Tưởng Khinh Đường gật đầu, mới phát hiện tay Quan Tự bị nàng nắm chặt đến đỏ, nàng ngại ngùng nói xin lỗi.
Quan Tự xoa đầu nàng, dung túng mỉm cười: “Chơi vui là được.”
Chơi xong tàu lượn siêu tốc, lại đi trải nghiệm các trò mạo hiểm khác, chơi đĩa quay, chơi đu quay dây trên không trung, Quan Tự không ngờ gan Tưởng Khinh Đường lại lớn như vậy, chưa đã thèm nhưng Quan Tự sợ nàng cảm nắng, đưa nàng nghỉ ngơi tại một tiệm cà phê.
Bên cạnh quán cà phê đúng lúc có một nhà ma, thoạt nhìn vắng vẻ, cửa vào là một sơn động, trước cửa treo bản đèn LED đủ màu, bên trên viết bốn chữ “Nhát Gan Đừng Vào”.
“Đó là đâu?” Tưởng Khinh Đường tò mò hỏi.
Quan Tự nhìn theo mắt nàng, cô đảo mắt, cười xấu xa hỏi: “Cũng là trò chơi của công viên, chơi vui lắm, Tiểu Đường có muốn thử không?”
Tưởng Khinh Đường đương nhiên cũng muốn không chút do dự gật đầu, vì thế hai người uống đồ uống xong, Quan Tự dẫn nàng vào.
Vừa vào cửa đã thấy khắp nơi tối tăm, Tưởng Khinh Đường lo lắng kéo tay Quan Tự, chờ khi đã quen, mắt có thể nhìn thấy vật trong tối, trong động có đèn huỳnh quang giúp nàng lờ mờ thấy một chút nhưng nàng lại không nhìn thấy mặt Quan Tự, trong lòng sợ hãi, khẽ gọi: “Quan tỷ tỷ.”
Quan Tự cố ý chơi xấu không đáp, Tưởng Khinh Đường sợ liên tục hô vài tiếng, lúc này Quan Tự mới đáp, ôm bả vai nàng bảo đừng sợ.
Đúng lúc này, đột nhiên một bộ xương khô giả rơi bên cạnh Tưởng Khinh Đường, ánh đèn huỳnh quang lục tối, cùng với tiếng rống thê lương dọa Tưởng Khinh Đường đến mức hét lên, như koala bám trên người Quan Tự.
Quan Tự thuận theo ôm nàng vào lòng, nghẹn cười nói đừng sợ đừng sợ, tất cả là giả.
Tưởng Khinh Đường tựa vào vai Quan Tự, nghe cô cười xấu xa biết cô cố ý lừa mình vào đây, nàng hầm hừ nhón chân, cắn vành tai cô: “Quan tỷ tỷ hư.”
Quan Tự không cãi lại, cười mặc nàng cắn, ôm nàng tiếp tục đi về trước.
Tưởng Khinh Đường mệt mỏi, đề phòng bốn phương, sợ sẽ có vật gì đó rơi xuống, lực chú ý quanh người mình nên quên mất dưới chân, nàng cảm thấy cổ chân của mình đột nhiên bị một bàn tay túm chặt, nàng sợ đến mức lông tơ dựng lên, vừa hô to Quan tỷ tỷ vừa nhảy lên người Quan Tự.
Động tác quá mạnh, Quan Tự bất ngờ, trong lúc nhất thời không chống đỡ được toàn bộ trọng lượng của nàng, cô ôm lấy thắt lưng của nàng lui về sau hai bước, tựa vào tảng đá sau lưng, chỉ cảm thấy môi mình chạm phải vật gì đó mềm mại, ấm áp.
Trong bóng tối, cô bỗng mở mắt lớn.