Trong căn phòng trang nhã, Khuynh Nhược Vũ đã thay vũ y rót trà rồi ngồi vào bàn, thị nữ đứng bên cạnh nhìn về phía Bạch Mạt và Tử Hề không ngừng đánh giá.
“Tối thị vô hà, phong lưu bất giả, họa lâu tây bạn phản đạn tỳ bà, noãn phong xử xử, thùy tâm viên ý mã, sắc thụ hồn dữ điên đảo dung hoa, ngột tự bất khẳng tương đối chiếu chá, thuyết ái chiết hoa, bất ái thanh mai trúc mã, đáo đầu lai toán đích na nhất quái, chung thị vi nhĩ, phúc liễu thiên hạ, công tử thật sự là tài hoa hơn người…. Tiểu nữ thật là có phúc khí.”
“Ừm, không có không có, là tại hạ đường đột.” Bạch Mạt lúng túng thật sự không phải chỉ là một chút: “Uống trà uống trà, haha…” Uống xong trà, nhanh chóng rút lui!
Tiểu thị nữ đứng ở bên cạnh liền cười nói: “Công tử thấy tiểu thư nhà chúng ta mới cảm thấy khát nước!”
Khuynh Nhược Vũ nhẹ nhàng nói: “Đông nhi, không được vô lễ, không biết tiểu nữ có may mắn biết được danh xưng của công tử…”
Nhìn gần hơn, vị Khuynh Nhược Vũ này có vẻ còn tương đối trẻ, ở độ tuổi hai mươi, làm cho người ta có cảm giác quyến rũ nhưng cũng không nhiễm phong trần, “Bạch Mạt, cứ gọi ta là Bạch Mạt, đây là tiểu đệ của ta Tử Hề.”
Động tác uống trà của Khuynh Nhược Vũ thoáng ngừng lại một chút, sau đó đơn giản đặt chén trà xuống xuống, đánh giá hai người bọn họ, “Tiểu công tử còn trẻ tuổi như vậy, công tử liền dẫn ngài ấy tới hoa lâu, người trong nhà không trách tội sao?”
“Uh, đúng vậy!” Không nói tới Tử Hề là một cô nương, chỉ nói đến tuổi tác hình như mình không nên mang nàng đến những nơi như này.
Nữ nhân này nói đẹp là đẹp nhưng cũng không so được với mẫu thân. Không bị phân tâm bởi những thứ náo nhiệt, Tử Hề bắt đầu tự hỏi làm thế nào nàng thuyết phục được Bạch Mạt …
Ngược lại mọi thứ trở nên yên lặng.
“Công tử, ngài là đang hận không thể thưởng trà một mình!”
“Không phải! Ta chỉ là mới ý thức được, hình như tiểu đệ của mình không thích hợp đến những loại địa phương này.”
“Loại địa phương này … Xem ra, Bạch Mạt cũng cảm thấy được nơi này là một nơi dơ bẩn…” Giả bộ thương tâm còn không ngừng lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.
Đúng là giỏi làm bộ, Bạch Mạt chỉ có thể giải thích: “Tại hạ cho rằng, dơ bẩn chỉ là chuyện không liên quan đến bản thân, nếu như cô nương chỉ bán nghệ chứ không bán thân, thì sao có thể nói là dơ bẩn? Hơn nữa, nếu như những lời cô nương nói, tại hạ tới đây thì nhất định cũng là hạng người bẩn thỉu rồi.”
“Bạch Mạt công tử quá lời, tiểu nữ sao dám mạo phạm như vậy.” Bình tĩnh mỉm cười sau đó nhàn nhã châm trà. Bộ dáng trông thật quyến rũ, nhưng Bạch Mạt luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cảm giác rất giống mỗi khi Vận Linh nhếch miệng cười nhạo nàng. Tiếp theo lại nghe thấy nàng nói: “Mới vừa nãy nghe công tử ngâm nga, làn điệu thật là động lòng người, không biết công tử có thể đem khúc phổ tặng cho ta được không?”
“…” Khóe miệng Bạch Mạt bắt đầu co giật, hóa ra lúc đó nàng không đơn giản là chỉ đọc lời, mà còn hát! “Mới vừa rồi tại hạ cũng là nhất thời nghĩ tới, cũng không kịp ghi nhớ, tại hạ cũng cảm thấy rất tiếc. Lần này tới để xem náo nhiệt, nhưng lại có được vinh hạnh kết bạn với Vũ cô nương, thật sự là may mắn ba kiếp của tại hạ, tại hạ lấy trà thay rượu kính tiểu Vũ cô nương một ly.” Nói xong liền nhanh chóng một hơi uống cạn chén trà,“ Chỉ là thời gian không còn sớm, chúng ta cũng sẽ không lưu lại lâu, trở về nghỉ ngơi, tiểu Vũ cô nương cũng nghỉ ngơi cho sớm. ”
Sau đó nàng nhanh chóng đứng dậy cũng thuận tay kéo Tử Hề đang ngồi bên cạnh lên trước khi Khuynh Nhược Vũ kịp mở miệng,“Làm phiền Đông Nhi cô nương nói một tiếng với Quy Công, ta mang người rời đi.”
“Đông Nhi …” Thấy Bạch Mạt đã quyết ý muốn rời đi, tự nhiên cũng không lưu lại nhiều, dù sao người này vẫn đang ở Giang Châu …
“Vâng, thưa tiểu thư … Nhị vị công tử mời theo ta.”
“Được! Vậy thì … cáo từ.”
Khuynh Nhược Vũ bưng chén trà lên, nhìn hai người đi ra ngoài, “Vậy ngươi là Bạch Mạt…”
Đi vòng quanh, dưới sự dẫn dắt của Quy Công, rất nhanh đã đưa đám người Bạch Mạt ra đến cửa hông, “Này Tử Hề, ngươi có phát hiện không, cứ mỗi lần ta đến góp vui tự nhiên sẽ lại gặp chuyện!”
Tử Hề bước chân hơi chậm lại Bạch Mạt, khó hiểu nhìn nàng, “Thịt làm thịt mang!”
Bạch Mạt nghe xong thiếu chút nữa thì té ngã, tiểu cô nương này cư nhiên lại học được cách nói của mình ‘KHÔNG là KHÔNG chết!” Dứt khoát tặng cho tiểu cô nương này một cái nhìn xem thường, sau đó đi về phía dịch quán.
Ngày hôm sau, Bạch Mạt bị thanh âm bên ngoài đánh thức, theo thói quen lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời gian, pin của điện thoại di động đã hết từ lâu nên chỉ có thể đút vào lại, duỗi thân lười biếng sau đó đi đến mở cửa sổ.
Các binh sĩ xếp hàng ngay ngắn đi dọc theo đường phố, hai bên đường chật kín người xem, phía sau đội ngũ còn có mấy cái xe đẩy tay, chất đầy thi thể nhuốm máu, tựa hồ tùy ý vứt bỏ, trên đường đi vẫn còn sót lại vết máu.
Nếu như không có nhìn lầm thì quần áo, tư trang trên người đám người phía trước là của đám thổ phỉ. Mấy ngày trước còn cảm thấy vui vẻ mà hiện tại … Dạ dày truyền đến từng đợt đau quặn, sau đó lan tràn ra, Bạch Mạt không nhịn được bắt đầu liên tục giữ chặt bệ cửa sổ không ngừng nôn khan. Bọn họ là thổ phỉ, cướp của giết người đốt nhà không chuyện ác nào là không làm, chính là… Kết cục như vậy là bọn họ đáng phải nhận sao!
Thật vất vả mới có thể bình tĩnh trở lại, Bạch Mạt đến lầu một của dịch quán chuẩn bị ăn chút gì đó, không nghĩ tới sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của những người khác, vốn dĩ nội tâm đang không ngừng giãy dụa lại hoàn toàn biến thành phẫn nộ, lại có thể vô sỉ đến mức này!
“Hang ổ của thổ phỉ rốt cuộc cũng bị tiêu diệt! Cái này xem như là một chuyện tốt!”
“Chà! Năm lần bảy lượt, trước đó ta còn nghe người của quan phủ nói…” Người kia nói sau đó liền hạ giọng và nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang nhìn chằm chằm về phía mình, rồi tiếp tục: “Tất cả đều là đám ăn không ngồi rồi!”
“Ngươi có biết lần này xảy ra chuyện gì không!”
“Nghe khẩu khí này của ngươi hình như là biết được rất nhiều chuyện? Nào, mau nói cho ta nghe một chút!”
“Này… Ta cũng nghe người ta nói, ngươi có biết con trai thứ hai của đốc phán Giang Châu Hoàn Thư là Hoàn Sùng Minh không?”
“Ta đương nhiên biết! Hắn không tốt sao?”
“Đúng, đúng, đúng! Là hắn, lần này thật kinh khủng, hắn bị bắt giả làm mồi, sau đó đầu độc cả hang của thổ phỉ với thứ thuốc hắn đã chuẩn bị từ lâu!”
“Lợi hại như vậy?”
“Đúng vậy! Không giữ một cái! Nhưng hình như hắn cũng bị đám thổ phỉ làm cho bị thương hơn nữa còn bị đuổi về đến tận đây, trên đầu còn quấn bánh bao!”
Bạch Mạt nghe xong liền không kìm lòng được, hung hăng đấm xuống bàn, “Súc sinh!” Bọn cướp này lẽ ra là thuộc hạ của Hoàn Thư kia, bây giờ vì chuyện có thể bị bại lộ nên chúng mới điên cuồng như vậy. Mê dược cũng là do chính mình hạ, cũng vì chính mình và Tử Hề, hắn mới có thể tiên hạ thủ vi cường, dùng hung để che đi chứng cứ phạm tội! Hơn nữa chuyện này khẳng định cũng không đơn giản như vậy! Nghĩ đến đây, Bạch Mạt có một linh cảm rất xấu…