Sau khi mở tửu lâu tự phục vụ, Bạch Mạt cũng đã mua một số bất động sản lân cận, xây dựng những khách điếm hiện đại hóa ở đây, với phong cách thơ mộng đẹp như tranh vẽ, phòng ốc nhỏ gọn, chi phí hợp lý, tại thời điểm khoa cử như lúc này, phương thức phục vụ mới mẻ, kiếm được rất nhiều cũng không nói, chưa kể, nó cũng khởi đầu cho thương hiệu China. Nhiều người vẫn tò mò về cái tên này, có người từng hỏi tại sao Bạch Mạt lại chọn cái tên khó đọc như vậy, Bạch Mạt chỉ cười mà nói đó là tín ngưỡng của mình, không phải Bạch Mạt không nghĩ tới chuyện dùng tiếng Trung mà ở nơi này, từ “Quốc” không phải là một từ có thể tùy ý sử dụng.
Trong hoa viên của Mạt phủ, Bạch Mạt đang nằm thoải mái trên ghế xích đu, dùng bút than tự chế của mình để vẽ lên tập sách trắng đang cầm trên tay , đôi khi uống một ngụm nước trái cây đặt ở trên bàn, trong khi ở bên cạnh, Tử Hề chống cằm nhìn chằm chằm về phía Bạch Mạt, không ngừng lặp đi lặp lại vấn đề mấy ngày nay, “Bạch Mạt…”
“Hả?” Tiếp tục chăm chú vẽ.
“Ngươi lại muốn đi du ngoạn tiếp sao?”
“Đi, nhưng không phải bây giờ, du ngoạn hơn một năm ta liền phát hiện, nếu như không có chút căn cơ, sẽ rất dễ bị người khác ức hiếp.”
“Nếu không, ngươi theo ta đi gặp mẫu thẫn của ta đi?”
“Để làm gì?”
“Mẫu thân của ta đẹp như vậy, mặc dù có sự tồn tại của ta, nhưng vẫn còn rất nhiều nam tử dòm ngó nàng ấy!”
“Ừm, sau đó thì sao?” Phần phật….
“Hiện tại mẫu thân của ta đang ở Giang Châu, nhưng có một số việc không thể đi xa.”
“Ừm, cho nên?” Phần phật….
“Gặp mẫu thân ta sớm một chút, người cũng có thể sớm đáp ứng trở thành cha của ta!” Tử Hề chống tay xuống bàn lớn tiếng nói với Bạch Mạt.
Rốt cục động tác tay của Bạch Mạt cũng ngừng lại, hai mắt lóe lên, nghiêm túc nhìn Tử Hề, “Vậy ngươi có từng hỏi qua mẫu thân ngươi có nguyện ý!” Thấy nàng không lên tiếng, Bạch Mạt liền hô lớn một tiếng: “Mặc Mai.”
“Chủ nhân, Mặc Mai đến rồi.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, một lúc sau một tiểu nha hoàn thanh tú từ đằng xa bước tới.
Chờ người đến gần, Bạch Mạt đưa tập tài liệu, “Quy tắc cũ, đem bức tranh mới này của ta sao lại vài tờ trên giấy Tuyên Thành sau đó đưa tới cho lão Trầm, bảo hắn mau chóng làm ngay.”
Tiếp nhận tập giấy, “Vâng, thưa chủ nhân.” Sau đó, nhanh chóng rời đi.
Tử Hề dường như đã quên mất đề tài vừa rồi, cao hứng hỏi: “Bạch Mạt, ngươi lại làm ra thứ gì mới vậy? Là món ăn mới?”
Quả nhiên, mọi chuyện vẫn vậy, thật kinh ngạc, “Ừm, khi nào có thành phẩm ta sẽ để con mèo nhỏ tham ăn như ngươi nếm thử trước.”
“Được!Được!” Chút phiền muộn vừa rồi dường như đã bị ném ra chín tầng mây, vui sướng đến nỗi híp mắt lại không ngừng đáp lời.
Bạch Mạt uống một hớp nước trái cây, nhẹ nhàng dậm chân trên mặt đất, dễ dàng lay động ghế tựa, “Ngươi không muốn ra ngoài đi dạo sao? Tuy rằng cuộc thi đã kết thúc nhưng bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt.”
“Ta không phải vừa mới từ bên ngoài trở về sao, phỏng chừng một tiếng nữa sẽ có danh sách.” Tử Hề không khỏi cảm thấy chán nản, một lần nữa ngồi xuống chống hai tay lên gương mặt nhỏ nhắn, “Ngươi nói cho ta biết, sao nói gần đây kinh đô có rất nhiều người, nhưng mà ta đi ra ngoài vài ngày nhưng cũng không gặp được mấy người. Còn chưa được xem cho kỹ nữa!”
“Ai da, đây là đang khen ta sao?”
“Hừ!”
Bạch Mạt cười cười, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, “Gần đến rồi, lúc trước lão Hoa có cho người mang lời nhắn tới, bữa tối sẽ mời ta, có chuyện thương lượng, ngươi ngồi một lúc rồi tự mình kiếm cái gì ăn, ta đi trước.” Bạch Mạt vẫn rất cảm kích khi có thể thiết kế ra được một pin năng lượng mặt trời dạng nhỏ. Gần đây, đầu sạc điện thoại di động đã được sửa đổi thô hơn để cuối cùng hồi sinh điện thoại di động.
“Đúng là lão già tham lam, có thể có chuyện gì, chẳng qua là không muốn ăn cơm trắng mà thôi!”
“Này ~ Không lớn không nhỏ, đừng nói cho ta biết, ta đi đây.” Bạch Mạt nói xong liền vỗ mông rời đi.
Người bị bỏ lại Tử Hề liền bày ra vẻ mặt không vui.
************************
Chạy tới tửu lâu tự phục vụ do mình mở, Bạch Mạt muốn đi tuần tra, nhưng vừa đi lên cầu thang độc lập, vừa bước vào cửa lầu bốn, liền bị Hoa lão vội vàng kéo về phía Hứa Nhã Các, “Ai ai ai… Hoa lão, ngài đi chậm một chút, cẩn thận xương cốt!”
“Đi! Miệng quạ!”
Bạch Mạt vừa mới bước vào cửa đã bị ấn ngồi xuống, “Hoa lão, muốn ăn gì cứ việc gọi trước đi, mấy ngày gần đây ngài chấm thi hẳn là rất mệt mỏi.”
Đang khi nói chuyện, Hoa lão cũng ngồi xuống, “Ồ, trước tiên bỏ qua đi.” Lão uống một hớp nước, nhanh chóng vuốt râu hai lần, “Tiểu lão đệ! Lần này ngươi nhất định phải giúp ta!”
“Ồ, làm sao vậy, ngài ngay cả ăn uống cũng không cảm thấy hấp dẫn, thật sự là hiếm thấy.” Nhìn thấy Hoa lão già mà không được kính này, bày ra bộ dạng đáng thương trước mặt mình, Bạch Mạt cảm thấy toàn thân nổi da gà: “Ta nhát gan, đừng nhìn ta như vậy, ngài trước cứ thử nói nghe một chút xem sao.”
“Ngươi cũng biết hôm nay là ngày công bố danh sách.”
“Ừm.”
“Ngươi cũng biết ngày mai Thánh Thượng sẽ triệu kiến những người trúng cử để sắc phong chức quan?”
“Có nghe điều này.”
“Ngươi cũng biết, trước lễ sắc phong, Thánh Thượng phải thiết yến với các quan.”
“Cái này làm sao ta biết được.” Bạch Mạt không khỏi khinh thường.Lão thân là hiệu trưởng của trường, nói chuyện có thể đơn giản trực tiếp một chút được không.
“Ta muốn một người cùng ta tới bữa tiệc tối hôm đó, hơn nữa người đứng thứ hai trong bảng chính là con trai của đối thủ một mất một còn của ta! Ta thật đáng thương dưới gối vô tử, ngươi nói xem đến lúc đó gương mặt già nua này biết giấu đi đâu! Tiểu lão đệ, ngươi cũng hiểu ta mà!”
“Ta biết … khoan đã! Ngươi không phải muốn ta cùng ngươi cùng bàn, sau đó ta sẽ phải đấu pháp với tên kia, để cho thể diện của ngươi không đến mức quá khó coi?”
“Tiểu lão đệ, nếu là ngươi xuất hiện, nhất định lão già kia không biết mặt…”
“Dừng lại!” Bạch Mạt trực tiếp cắt ngang lời phỏng đoán của tiểu lão nhân này, “Ta nói này, lão Hoa, ngươi cũng đừng gây sức ép cho ta, hơn nữa lại còn dưới mắt Thánh Thượng, một dân thường như ta không cẩn thận chuyện lễ nghĩa một chút thì chính là cái mạng nhỏ này cũng không giữ lại được.”
“Yến hội như thế cũng không cần quá để ý tới lễ nghĩa cấp bậc.”
“Đừng trách ta … Như vậy cũng không được … Trước không nói tới vũng nước này sâu bao nhiêu, ngài hãy bỏ qua tiểu lão đệ này đi.”
“Được rồi…” Hoa Lão vẻ mặt buồn bực, cả người cũng không có tâm tình vuốt râu, đứng dậy đi về phía cửa như già đi mười tuổi. Gục lưng về phía sau, một vài câu nói vọng ra: “Khuôn mặt già nua này vốn dĩ đã không còn nữa rồi, cũng không còn cách nào để lấy lại… Đã hơn sáu mươi, cũng đã thành người bước một chân vào quan tài, còn để ý tới chuyện trước mắt bao nhiêu người chịu nhục nhã làm gì nữa…”
Bạch Mạt nhìn không được, cũng nghe không nổi nữa, không biết lão nhân này ở chỗ nào, nhưng thật ra cũng là một kẻ tội nghiệp, “Ta hứa với ngươi…”
Nhưng lão nhân đang mặt mày ủ ê kia ngay lập tức xoay người, gương mặt lập tức tươi cười, hớn hở vuốt râu, vui mừng nói: “Thật sao?!”
Theo thói quen … Một hơi uống cạn ly trà, Bạch Mạt ủ rũ nói: “Ta đổi ý!”
“Này, làm sao còn kịp, hahaha … Cái gọi là quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Vậy đi, trưa mai ta sẽ đến đón ngươi, nhớ ăn mặc tuấn tú một chút.” Nói xong liền nhanh như chớp chạy ra ngoài, để lại Bạch Mạt ở phía sau không ngừng kêu to…