Trong lúc ngủ, Bạch Mạt cảm thấy có người đang chạm vào mặt mình, đó là một cái tát vào mặt, hơn nữa chuyện này còn làm phiền giấc mộng của nàng, trong ý niệm chỉ có Tử Hề mới làm được điều này, trước khi mở mắt liền lên tiếng giáo huấn, “Tử…”. Kết quả khi thấy người trước mặt, lập tức im bặt, “Vận Linh?”. Nhìn bốn phía xung quanh mới nhớ ra hôm qua mình cùng Vân Linh đã thành thân.
Vận Linh lúc này đã mặc quần áo chỉnh tề, Bạch Mạt ngoảnh đầu nhìn sắc trời, nhưng vừa động tác, sắc mặt đều chỉnh tề chỉnh lại, tay theo phản xạ có điều kiện đặt lên cổ, “A… Cổ của ta… Ngủ bị sái cổ… ”Như chợt nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng đưa tay trái lên đặt trước mặt mình, nhìn những ngón tay của mình, sau một lúc dừng lại, liền lập tức giơ tay phải lên, cũng không nhìn thấy miệng vết thương, Bạch Mạt không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Cũng may là mơ …” Bạch Mạt nhỏ giọng nói.
Quay qua nhìn thấy Vận Linh đang nhàn nhã thưởng trà cũng đem hết những hành động của nàng để vào trong mắt, đương nhiên biết tại sao Bạch Mạt lại như vậy, xấu hổ mím môi, nhưng khi nghĩ đến hành động thú vị của đối phương khóe miệng không khỏi cong lên.
“Dậy đi, hỉ bà đang đợi ở bên ngoài…”
Bạch Mạt nghĩ đến mình dậy muộn như vậy thì có chút xấu hổ đưa tay lên sờ mũi, nghe thấy lời nói của Vận Linh, liền khẩn trương đáp lại, “Ồ …” Túm lấy bạch lĩnh cùng nội sam, thỉnh thoảng còn khẽ cử động cái cổ cứng ngắc của mình, rất lâu sau cuối cùng cũng mặc hết quần áo vào. Y phục là y phục đặt may cùng Vận Linh, cũng chủ yếu là màu đỏ nhạt, nhìn cũng không tồi, Bạch Mạt vừa lòng soi trước gương đồng.
“Mời vào …” Vận Linh nói xong, hỉ bà liền dẫn theo một ít nô tỳ đi vào.
“Phò mã, công chúa kim an …” Sau khi đồng thanh chào, nha hoàn mới bắt đầu giúp hai người rửa mặt.
Bạch Mạt nhìn chén trà do nha hoàn đưa tới trước mặt ngoài ra còn bưng theo một chậu đồng, học theo Vận Linh bắt đầu súc miệng…
“Ôi! Phò mã, ngài sao có thể thô lỗ như thế! Nếu làm công chúa bị thương thì phải làm sao?”
Bạch Mạt vẫn đang súc miệng, nghe thấy hỉ bà lớn tiếng như vậy không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Hả?”, hơn nữa nhìn ra phía sau hỉ bà liền nhìn thấy một vết máu lớn! “Phốc …” Nước súc miệng phun ra, Bạch Mạt chống tay lên bàn trang điểm, cúi đầu ho khan một tiếng.
Sau khi nghe những lời này của hỉ bà động tác của Vận Linh chỉ thoáng dừng lại một chút rồi thản nhiên tiếp tục rửa mặt.
Bọn nha hoàn đương nhiên cũng thấy được chuyện này, thỉnh thoảng có người cúi đầu, đỏ mặt lén nhìn công chúa, có người do quá kinh sợ mà trừng lớn hai mắt. Hi Nhi càng vui mừng hét lên: “Chủ nhân!” Sau đó lại bắt đầu kiểm tra một lượt trên người chủ nhân của mình.
“A! Là do lão thân sơ sót. Phò mã cũng không có trưởng bối, nên ngươi cũng không thể hiểu được những chuyện như vậy, nên mới có chút thô lỗ…” Hỉ bà nói xong nhanh chóng thu dọn khăn trải giường, “ Hi Nhi, nhanh chóng phân phó xuống phòng ăn, chuẩn bị chút thức ăn bổ máu, thuốc mỡ… Quên đi, để ta tự chuẩn bị…”
Hi Nhân còn chưa nghe xong hỉ bà phân phó, lập tức đáp: “A! Để Hi Nhi đi….” Nói xong còn trực tiếp chạy ra ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, hỉ bà cùng đám hạ nhân đi ra ngoài, Vận Linh trước sau vẫn không hề lên tiếng thản nhiên ngồi đó uống trà, bộ dáng bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ có Bạch Mạt… Ngồi xuống trước bàn trang điểm qua gương đồng nhìn thấy sườn mặt của Vận Linh, trong đầu cảm thấy vô cùng rối rắm không thể nào nghĩ ra được rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh không mấy đứng đắn, hiện tại hoàn toàn cũng không thể xác định những chuyện trong mơ có phải là thật hay không! Máu… Phải…
“Máu là của ngươi….” Ngược lại Vận Linh lại lên tiếng trước, trong giọng nói giống như còn mang theo một chút trêu chọc.
“Hình như… Có ấn tượng, chính là chính là….” Bạch Mạt không ngừng khoa chân múa tay nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
“Ngọc bích ngưng phu cao…”
“Ngọc bích ngưng phu cao? Ngưng phu… Ngưng phu cao!” Cho nên tối hôm qua chính mình không có bỏ chạy! Trời ạ, mặt này biết giấu đi đâu đây, “Chuyện kia… Ta đối với ngươi…. Không phải, chúng ta…. Chúng ta không có làm chuyện gì chứ…”
“Đương nhiên….” Vận Linh thấy vậy liền hít vào một hơi, nửa ngày vẫn không cho Bạch Mạt câu trả lời, lúc sau mới nhếch khóe miệng lên nói: “Không thể.”
Cách nói chuyện này khiến Bạch Mạt nhịn không được mà có chút xem thường, còn có tâm trí để đùa cợt, đã là người hiện đại, còn có thể so với những cô nương như các ngươi sao, “Ta nhớ rõ dường như chúng ta đã hôn môi!”
Động tác cầm chén trà của Vận Linh thoáng ngừng lại một chút: “Ha? Sao ta lại không biết?” Sau đó bình thản tự nhiên uống một ngụm trà, lại một lần nữa lên tiếng: “Cũng không biết ngươi…”
“Ta như thế nào… Từ từ đã, ngày hôm qua một ngày ta không có ăn cơm, quay về phòng này mới…”
“Bữa tối ngươi và ta đều ăn đều không có vấn đề…” Vận Linh nói xong đột nhiên điểm nhẹ hai cái lên chén trà, quay đầu lại nhìn Bạch Mạt, biểu tình giống như người đang xem kịch vui, mở miệng nói: “Ngươi… Nên đến hỏi Tử Hề…”
“Hỏi nàng, nàng sao biết được là ai…” Nhìn thấy Vận Linh đang cười vô cùng đắc ý, lúc này Bạch Mạt mới hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương: “Ngươi cho rằng là Tử Hề hạ thuốc ta? Cho dù nàng có làm cũng không có động cơ!”
“Ngươi cứ đi hỏi thì sẽ biết.” Vận Linh lại khôi phục bộ dáng bình thản như thường ngày, “Hiện nay trong mắt người bên ngoài hai chúng ta đã là phu thê, chú ý chút, một lát nữa ngươi cùng ta vào cung ở mấy ngày, thức thời một chút… Tỉnh ngủ, chúng ta phải đi.”
“Cái gì! Sao ngươi không nói trước? Ngươi! Ngươi… Giống như cố tình không nói. A….” Chuyện này thật sự là chuyện phiền toái nhất!
“Ta còn có chút chuyện quan trọng, ngươi… tự nhiên.” Nói xong cũng không thèm để ý tới Bạch Mạt không ngừng đi đi lại lại bên trong phòng.
“Còn phải vào trong cung ở, không phải ngày ngày đến diện kiến Thánh Thượng… Ai nha, ta muốn hay không…. Ai? Ngươi? Vận Linh!” cứ như vậy mà bỏ mặc mình, “Xem ra hôm nay cũng không có chuyện kính trà linh tinh gì đó….” Khẽ nhắc tới một tiếng, Bạch Mạt chính là muốn đi tìm Tử Hề hỏi chuyện một chút, vì thế liền vừa đi vừa nhớ lại chuyện tình tối hôm qua, nhưng dù có cố gắng như thế nào thì đầu óc không thể nào nhớ được chuyện hôm qua, nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ lại tư vị hôn môi đêm qua, triền miên, mềm mại thoải mái, xúc cảm dường như vẫn còn đọng lại bên miệng, trong lòng cũng bắt đầu nóng lên, Bạch Mạt liên đưa tay lên vỗ vào hai má, khiến bản thân tỉnh táo một chút, “A! Cái quỷ gì vậy! Đến bây giờ cũng chưa nhớ được!…. Không nên không nên! Nhanh chóng đi tìm Tử Hề hỏi một chút.” Vì thế liền nhanh chân chạy đi tìm người…
Mặc dù không có tâm tư thưởng thức, nhưng Bạch Mạt vẫn phát hiện phủ đệ của Vận Linh có gì đó khác thường, kiến trúc rất cũ, nhưng bên trong có chút khác, mỗi một chỗ đều có chút tư tưởng sang hèn cũng hưởng, hoàn toàn không có thân phận xứng đôi với tráng lệ, rất phù hợp với thẩm mỹ của mình, nhưng lại cảm thấy nơi này có chút lớn, thích hợp khảo nghiệm sức của chân, Bạch Mạt cũng bắt đầu cảm thấy có chút đói bụng hỏi một hồi lâu mới có người chỉ đến biệt viện, bước vào cổng vòm của biệt viện, vừa vặn thấy Tử Hề đang chống nạnh đứng trước cửa, Bạch Mạt nhìn thấy vậy liền trực tiếp lên tiếng gọi: “Tử Hề! Tử Hề!”
“Bạch Mạt? Sớm như vậy?”
“Ai nha, mau nói cho ta biết…” Hôm nay làm sao có tâm trạng ngủ dậy muộn! Trong lòng đều nóng như lửa đốt!
Tử Hề thấy Bạch Mạt đưa tay qua, liền nhanh chóng dùng hai ngón tay kìm lại cổ tay của đối phương, lên tiếng nói: “Cái gì? Vì sao lại như thế này?”
“Thế nào? Ta chỉ ăn chút gì đó? Còn không được sao? Còn có cái gì… Không di chứng? Có chút thuốc bổ hay thuốc giải không?” Bạch Mạt liên tiếp hỏi.
“Không nên… Rõ ràng ngươi trúng phải xuân dược…”
“Cái gì xuân dược! Tử Hề!” Chẳng lẽ những lời Vận Linh nói hoàn toàn đúng “Nói! Có phải do ngươi hạ lên người ta!”
“A…. Không… Không phải ta!” Tử Hề kiên định chối bỏ… Nhưng bộ dáng lại ngập ngừng sau đó liền mím môi, biểu hiện như vậy sao Bạch Mạt lại không nhìn ra được là nàng đang nói dối.
“Giả vờ! Còn giả vờ! Ta đều nghe được rồi! Còn dám hạ thuốc lên người ta! Hơn nữa còn là xuân dược!” Bạch Mạt tức giận nói một tràng.
Từ Hề bị nhìn trúng, lập tức lên tiếng, “Đó là.” Nhưng nhìn thấy Bạch Mạt trừng lớn hai mắt lập tức phản ứng lại, ngược lại còn có chút chột dạ, nhỏ giọng lẩm bẩm nói, “Vạn vật đều có âm dương, dương suy thì âm sẽ thịnh, ta chế thuốc còn có công hiệu bổ dưỡng, chính là cho ngươi tạm thời héo đốn mấy ngày…” Tử Hề nói xong còn cảm thấy chính mình phải chịu ủy khuất, bắt đầu lớn tiếng nói: “Chính là cho ngươi không động phòng được mà thôi! Ngươi việc gì phải hung dữ với ta thế! Lão sắc quỷ ! Mạch của ngươi… chính là không nên…”
“Tức chết ta! Tức chết ta! Ngươi không phải ngốc rồi chứ! Ta cần dương sao! Ta cần bổ âm sao! Ngươi… Ngươi… A! Ta đau…” Đứng trước một tiểu hài tử Bạch Mạt còn có thể tức giận gì nữa, trực tiếp xoay người bỏ đi ra ngoài, vẫn là đi tìm Vận Linh nói nàng gọi thầy thuốc đến khám cho mình một chút xem, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện quấy rối một tiểu nha đầu…
Tử Hề ban đầu còn lớn tiếng cãi cọ, “Vì sao không thể bổ dương, ngươi chính là muốn làm chuyện phu thê, ngươi chính là… A!” Đột nhiên như nghĩ ra gì đó, “Nữ tử âm thịnh… Sao ta có thể quên được chuyện này! Hỏng rồi!” Tử Hề ảo não đưa tay lên vỗ trán, lúc này mới để ý tới Bạch Mạt đã không còn ở trong phòng nhanh chóng đuổi theo, “Bạch Mạt! Các ngươi không được? Ngươi còn phải làm cha ta, ngươi cùng nữ nhân kia không được làm chuyện đó! Bạch Mạt! Bạch Mạt…”